Chứng Kiến Thần Thám
Chương 100 Ác ma
Edit: Cải Trắng
[ Q6 ] Chương 100: Ác ma
” An Sinh, anh đã từng thấy sừng dê này rồi. “
Lời Trì Trừng nói làm đầu óc Chúc An Sinh bỗng dưng trở nên trống rỗng. Một lát sau, cô mới chậm chạp phản ứng lại.
” Anh đã từng nhìn thấy sừng dê này rồi? Sao anh lại nhìn thấy nó thế? “
Giọng nói của Chúc An Sinh thể hiện rõ vẻ khó tin. Thật ra, Trì Trừng cũng không ngờ là mình lại được nhìn thấy bản vẽ sừng dê này ở đây. Anh từng nhìn thấy sừng dê này rồi, chẳng qua nó là hình xăm ở trên cổ một người chứ không phải là một bức tranh.
” Là lúc anh tham gia bắt giữ tội phạm ở Nhật Bản, Sakai Kita. Hắn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn để sát hại ba gia đình, mười sáu người thiệt mạng. Sở dĩ, anh có thể nhớ rõ tên tội phạm này là vì sự máu lạnh của hắn đã để lại ấn tượng rất lớn trong lòng anh. Anh còn nhớ thêm là sau cổ hắn có hình xăm sừng dê này. “
” Ý của anh là, sau khi bắt giữ tên tội phạm Sakai Kita ở Nhật Bản thì anh thấy hình xăm sừng dê này ở sau cổ hắn? Liệu đây có phải là sự trùng hợp không? Có rất nhiều thợ xăm tùy ý lên mạng tìm kiếm một hình vẽ rồi bắt đầu xăm hình đó mà. “
” Anh không biết, nhưng anh cảm thấy đây không phải là sự trùng hợp. Hình sừng dê độc đáo như thế này lại cùng xuất hiện trong hai vụ án không liên quan tới nhau, ở cách nhau một khoảng rất xa rồi còn thuộc hai quốc gia khác nhau nữa. “
Trì Trừng nói một cách lo lắng. Anh cảm thấy hình như mình đã bỏ qua một hồ nước sâu nào đó, ở trong đó toàn là bóng tối và sự giá lạnh.
Bỗng nhiên, Chúc An Sinh nghĩ tới cái gì đó, cô nói với anh: ” Anh chờ em một chút. “
Sau đó, Chúc An Sinh chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô tìm được người cảnh sát đi theo bọn họ tới đây, đồng thời cô còn hỏi mượn điện thoại di động của cậu ta. Bởi vì đang ở Thái Lan nên dùng mạng nội địa sẽ dễ sử dụng hơn, còn nhanh hơn nữa, thế nên cô bắt đầu tìm kiếm hình ảnh sừng dê trên mạng.
” Em đang tìm hình ảnh sao? ” Sau khi Trì Trừng thấy hành động của Chúc An Sinh thì lập tức hiểu được ý nghĩ của cô.
Chúc An Sinh mỉm cười gật đầu. Nhưng hình ảnh xuất hiện trong phần tìm kiếm lại khiến nụ cười cô biến mất.
” Có phát hiện ra cái gì không? ” Trì Trừng tò mò đi về phía này.
” Không có phát hiện gì cả. “
Chúc An Sinh không ngừng ấn ấn vào màn hình, nhưng cho dù cô có tìm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tìm thấy bất cứ hình ảnh nào liên quan tới hình sừng dê trong tranh ở đây.
Thật ra cô cũng phát hiện được không ít những hình ảnh vòng xoáy khác, nhưng tất cả đều không liên quan. Mà những sừng dê đó còn chung một người vẽ – ác ma.
” Chắc cái công cụ tìm kiếm này tìm thông tin không được chuẩn lắm, tiếp theo chúng ta nên điều tra lại thôi. ” Chúc An Sinh lên tiếng an ủi, nhưng trên thực tế, dù là cô hay là Trì Trừng đều không tin vào lời giải thích như vậy.
” Theo như những gì em nói thì anh có cách nghĩ như này. Nếu như hình xăm sừng dê ở sau cổ tên Sakai Kita kia là hình ảnh được tìm kiếm trên mạng thì hình ảnh đó phải tìm ra được một cách dễ dàng mới đúng. Nhưng bây giờ, em chẳng thu được kết quả gì, điều này chứng minh hình sừng dê này có cái gì đó không bình thường, mà điều này cũng thể hiện rằng, hình xăm trên cổ Sakai Kita và bức tranh trong nhà Para không phải là sự trùng hợp cũng không phải là phát hiện ngoài ý muốn. “
Trì Trừng nói một cách vô cùng nghiêm túc.
” Còn nữa, An Sinh, chắc hẳn em biết biểu tượng sừng dê này trong tôn giáo phương Tây có ý nghĩa là gì. “
Chúc An Sinh giữ im lặng, cô không còn cách nào để thuyết phục mình tin rằng đây là một sự kiện xảy ra ngoài ý muốn. Bởi vì đúng như những gì Trì Trừng nói, cô hiểu được sừng dê trong tôn giáo phương Tây có nghĩa là gì. Giống như là những gì vừa nãy Chúc An Sinh tìm được, sừng dê ở đây như lưỡi dao đen sắc bén xẹt qua, tượng trưng cho tội ác.
Nhưng Saika Kita ở Nhật Bản và Para ở Thái Lan có liên quan gì tới nhau đây? Chúc An Sinh và Trì Trừng đều nghĩ không ra.
” Trì Trừng, anh nói xem liệu trên người Para có hình xăm tương tự như thế không? “
Trong đầu Chúc An Sinh bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này. Cô cảm thấy, nếu như những chuyện này không phải chuyện ngoài ý muốn thì rất có thể trên người Para cũng có hình xăm như vậy. Hơn nữa, nếu đúng là như thế thì bọn họ có thể chứng minh Para có liên quan gì đó tới Sakai Kita.
Trì Trừng cũng cảm thấy suy nghĩ này của cô có lý. Vì thế, anh lập tức lấy điện thoại liên lạc với người trong cục cảnh sát, cũng lấy cho bọn họ một cái cớ có thể quan sát cơ thể Para, xem xem trên người hắn có hình xăm sừng dê nào không.
Sau đó, Trì Trừng quay trở lại thư phòng tiếp tục đọc chỗ tài liệu Para thu thập về những sát thủ liên hoàn. Chúc An Sinh thì tiếp tục quan sát nhà Para. Nhưng lúc này, tâm trạng hai người đều thất thần.
Mười phút sau, chuông điện thoại của Trì Trừng vang lên. Chúc An Sinh nhanh chân chạy vào trong thư phòng, Trì Trừng cũng rất biết ý mà mở luôn loa ngoài.
” Mọi người có tra ra được cái gì không? ” Anh mở miệng hỏi.
” Vừa rồi chúng tôi làm bộ để cho Para phải thay quần áo, hắn cũng rất phối hợp, sau đó chúng tôi quan sát cơ thể hắn. Trên người hắn ngay cả một hình xăm nhỏ cũng không có, chứ đừng nói tới xăm hình sừng dê. “
Không lâu sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc, hai người trong thư phòng đều im lặng không nói gì.
Mãi một lúc lâu sau, Chúc An Sinh mới mở miệng nói: ” Tại sao lại như thế được? Trên người Para không có hình xăm nào. “
Nhận lại được kết quả là trên người Para không có hình xăm nào, nhưng Chúc An Sinh và Trì Trừng lại càng nghi ngờ giữa hắn và Sakai Kita có mối liên kết nào đó. Giống như đây là một loại trực giác trời sinh khi đứng trước tội ác.
” Trên phương diện này chắc chắn còn rất nhiều điều mờ ám. Para là một người thông minh, chắc chắn cậu ta đã đoán được ý đồ của cảnh sát khi có người bảo hắn thay quần áo. Nhưng em nghe thấy kết quả không, Para vô cùng phối hợp, tại sao hắn lại phối hợp một cách nhanh chóng như vậy? An Sinh, em còn nhớ câu cuối cùng Para nói với chúng ta trước khi chúng ta rời khỏi phòng thẩm vấn không? Nhờ câu nhắc nhở đó mà cậu ta đã khiến anh lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn, đi kiểm tra những vật chứng thu được ở nhà cậu ta. Cuối cùng, chúng ta đã thấy được những lá thư đó. “
” Anh cảm thấy Para đang dụ anh. Cậu ta đang coi đây là một trò chơi, cậu ta đang thử xem chúng ta có thể tìm ra chân tướng không, thế nên cậu ta mới nhắc nhở chúng ta, thế nên cậu ta mới phối hợp như vậy. “
” Anh muốn đi thẩm vấn cậu ta lần nữa không? ” Chúc An Sinh đưa ra lời đề nghị.
” Không, cậu ta sẽ không nói chân tướng. Cậu ta đang đợi chúng ta tìm ra chân tướng, chúng ta sẽ chẳng có kết quả gì nếu cứ nghe cậu ta nói. “
” Vậy giờ anh muốn làm gì? “
Bỗng nhiên, Trì Trừng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt anh dường như đã chạm tới một nơi rất xa.
” Chúng ta đi tới Nhật Bản. “
**
Vì Trì Trừng đã từng giúp cảnh sát Nhật Bản phá án nên visa của hai người được làm vô cùng thuận lợi. Đêm hôm đó hai người đã ngồi trên máy bay đi tới Nhật Bản.
Vé Trì Trừng mua là vé ngồi ở khoang hạng nhất, hai người có thể tranh thủ chút thời gian ít ỏi này để nghỉ ngơi.
Trên máy bay, chờ cho Chúc An Sinh ngủ rồi Trì Trừng mới mở mắt ra tiếp tục tra cứu tài liệu lấy từ trong ngăn kéo thư phòng Para. Anh vẫn chưa hiểu vì sao Para lại thu thập những tài liệu này, nhưng anh biết ở đây chắc chắn có cất giấu manh mối. Thế nên, Trì Trừng tiếp tục xem đống tài liệu mà người khác nhìn vào không thể yêu thương nổi.
Trì Trừng xem liên tục cả đường không ngừng nghỉ, mãi cho tới khi anh cảm thấy quá mệt mỏi, ngủ quên đi mới thôi. Chờ tới khi anh tỉnh lại đã thấy trên người mình được đắp chăn bông mỏng, còn Chúc An Sinh đang mỉm cười vuốt ve hàng chân mày của anh.
” Anh quá mệt mỏi rồi. ” Thấy Trì Trừng tỉnh lại, Chúc An Sinh thu tay về, giọng nói cô để lộ ra sự đau lòng.
” Không phải em cũng giống anh sao? ” Trì Trừng cười cười ngồi dậy, rõ ràng Chúc An Sinh cũng vất vả không khác gì anh: ” Chúng ta tới đâu rồi? “
” Sắp tới Nhật Bản rồi. “
Chúc An Sinh vừa nói xong thì lúc sau trên loa phát thanh đã nhắc nhở máy bay chuẩn bị hạ cánh. Rồi sau đó, khi ra khỏi sân bay, cô và Trì Trừng đã gặp được người tới đón mình.
Người tiếp đón Trì Trừng và Chúc An Sinh đương nhiên là người quen của anh, lúc trên đường tới nhà tù đang giam giữ Sakai Kita, qua phần nói chuyện phiếm nho nhỏ cô mới biết được người tới đón hai người lần này chính là người cảnh sát đã đón Trì Trừng tới phá án ở Osaka ngày đó.
” Lần này làm phiền mọi người rồi. ” Trì Trừng nói lời cảm ơn với người cảnh sát đó, trước khi mua vé anh đã gọi điện tới cục cảnh sát Osaka, nói ra lý do mình đi tới đây.
” Không có gì. Có điều, thầy Trì Trừng này, sao đột nhiên anh lại muốn gặp lại Sakai Kita? “
Trì Trừng nghe thế chỉ cười cười, anh không nói ra suy đoán đáng sợ mà anh và Chúc An Sinh đã nghĩ ra. Thậm chí, anh còn hy vọng suy đoán này là sai lầm, nhưng điều này còn cần bọn họ phải điều tra thêm một bước nữa.
” Chỉ muốn hỏi mấy vấn đề đơn giản thôi. “
Người cảnh sát này cũng biết Trì Trừng không muốn trả lời nên không tự tìm cách làm mình mất mặt nữa. Ước chừng khoảng bốn mươi lăm phút sau, Trì Trừng và Chúc An Sinh đặt chân tới nhà tù đang giam giữ Sakai Kita.
Đây là lần đầu tiên Chúc An Sinh trông thấy Sakai Kita. Vóc dáng hắn không cao nhưng nhìn vô cùng cường tráng. Thứ hấp dẫn sự chú ý trên đầu hắn không phải là khuôn mặt mà là cái đầu bóng loáng. Ngoài ra, mặc dù không thấy được phần lưng của hắn nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng hình xăm sừng dê ở sau cổ.
Sau khi nhìn thấy Trì Trừng, tầm mắt Sakai Kita không dịch chuyển đi chỗ khác, cô còn có thể nhìn thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, hiện lên vẻ tàn nhẫn.
” Tao không ngờ mày lại tới đây thăm tao đấy. Vừa nghe thấy thông báo mày muốn gặp tao là tao lập tức đồng ý. Đã lâu không gặp, mày nhớ tao không? “
Chúc An Sinh không nghe rõ câu đầu tiên Sakai Kita nói là gì, vì cô đang kinh ngạc bởi trình độ tiếng Anh của hắn. Thậm chí cô còn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ trên thế giới này có nhiều người nói tiếng Anh tốt như vậy hả?
” Tôi cũng không ngờ là anh vẫn còn nhớ tới tôi, được anh nhớ tới lâu như vậy, chỉ sợ đêm tới tôi lại gặp ác mộng. “
Tuy Trì Trừng nói như vậy nhưng Chúc An Sinh chẳng thấy chút sợ hãi nào hiện lên trên mặt anh. Thật ra, cô có thể nhìn thấy ánh mắt Sakai Kita dành cho Trì Trừng là một ánh mắt rất cuồng nhiệt. Nhớ tới những gì anh đã nói về thói quen phạm tội của Sakai Kita, cô nghĩ có khi hắn đã tưởng tượng ra cảnh tượng có thể tách rời từng bộ phận trên cơ thể Trì Trừng nên mới hưng phấn đến thế.
” Nói đi, đột nhiên mày tới tìm tao là có chuyện gì? “
Trong khi nói chuyện, ánh mắt Sakai Kita vẫn luôn nhìn thẳng vào người Trì Trừng, một giây cũng không rời đi.
Thế nhưng Trì Trừng lại làm lơ ánh mắt của hắn, trực tiếp ném lên bàn một tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh đó là hình bức tranh sừng dê.
Nhìn thấy bức tranh vẽ hình sừng dê, đôi mắt Sakai Kita lóe lên tia sáng, ánh mắt hắn không ngừng đảo qua đảo lại giữa bức ảnh và Trì Trừng.
” Mày không nên làm như thế, mày không nên làm như thế, mày không nên làm như thế!! “
Tác giả có lời muốn nói: Đã viết tới gần ba ngàn chữ rồi nhưng vẫn chưa tới năng lượng cao, hẹn các bạn ở chương sau nhé.