Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1012 Thanh Đồng Sư

Bọn họ không chút do dự theo sát thanh niên họ Từ, Thiên Lan Thánh nữ biết rõ ngày nay Hàn Lập vô cùng đáng sợ, thánh thú phân thân vẫn nhất định phải cứu ra.

Nhóm Cát Thiên Hào ba tu sĩ Âm La tông sắc mặt âm tình bất định.

Đa số người của ma đạo vốn là bạc tình bạc nghĩa, bọn họ lúc trước sở dĩ không do dự xuất thủ bởi vì nghĩ rằng có hậu kỳ tu sĩ tọa trấn, có thể dễ dàng bắt được Hàn Lập. Nhưng không nghĩ tới bảo vật trong tay đối phương lại lợi hại như thế, chỉ dựa vào uy lực của một vũ phiến đã lập tức khiến vị đại tiên sư Thiên Lan kia cũng biến sắc mà tránh né.

Tuy ngoài miệng vị đại tiên sư này nói thật dễ nghe, đối phương có thể chỉ có lực dùng được của một kích, nhưng vẫn còn có khả năng khác, vạn nhất ép bức đối phương sử dụng bí thuật liều mạng kích phát tiềm lực lại không ngừng quạt ra liên hồi. Ba người bọn họ cũng không thể bảo đảm là có thể ngăn cản được.

Huống hồ nghe lời đối thoại vừa rồi, đối phương tựa hồ còn có một kiện bảo đỉnh khác càng thêm lợi hại. Điều này khiến ba người họ càng trở nên nghi ngại. Tuy rằng bọn họ đều muốn giành lại Quỷ La phiên để lập công lớn với tông nội, nhưng nếu cần phải lấy mạng nhỏ ra đem mạo hiểm, ba người họ tự nhiên không muốn. Nhưng người ta giở trò tại Thiên Lan thảo nguyên giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà lại không truy cứu thì càng không được.

Ba người bỗng nhiên trở nên trù trừ.

“Đi, chúng ta cũng đuổi theo. Nhưng trong chốc lát cùng với gia hỏa họ Hàn đụng đầu, chúng ta hiệp trợ từ bên cạnh là được. Chỉ cần không ngạnh tiếp vũ phiến kia, mau chóng lánh né, chắc là không có việc gì.”

Cát Thiên Hào trong lòng rốt cuộc hạ quyết định, hạ giọng hướng về hai người khác nói.

Hai gã hắc sam lão sau một thoáng do dự, cũng chỉ có thể gật đầu.

Vì thế ba người cũng phi thân đuổi tới.

Thềm đá dẫn đến Côn Ngô điện dài phi thường, cho dù là Hàn Lập không tiếc sử dụng lực của lôi điện, cũng ước chừng phải qua một ngày công phu, liên tục hóa thân hồ quang chợt lóe mới ra khỏi thềm đá, dừng lại trước một mảnh thạch lâm trống trải.

Nói là thạch lâm, nhưng bất quá chỉ có mấy cột đá lớn phẩm chất bình thường cao chừng mấy trượng đứng trên mặt đất, trên mặt của cột đá có những điêu khắc tinh tế, văn tự ẩn chứa một chút văn phù. Linh quan này của pháp chú chớp động các màu yếu ớt. Hiển nhiên thạch lâm là một cấm chế đại trận.

Bất quá nền mặt đất ban đầu nên rất chỉnh tề, giờ phút này tất cả đều ngã trái nghiêng phải có nhiều cột đá chỉ còn lại nửa mảnh tàn hài. Trên mặt đất đá vụn trải khắp nơi, còn có thạch khối và một ít hố đá to nhỏ.

Xem ra cấm chế đã sớm bị người dùng sức mạnh phá hủy đến bộ dáng này.

Hàn Lập chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua cảnh này, không nói hai lời trực tiếp tiến vào trong rừng.

Thạch lâm không lớn, sau mấy lần chớp động, người đã xuất hiện tại bìa kia của khu rừng . Bất quá trước mặt lại xuất hiện một sườn núi đá dốc xuống.

Này toàn bộ sườn núi đá đều dùng những tảng đá cự đại lót thành. Trên sườn núi đá có một ít thạch tượng nghiêng ngã tứ tung. Mặt đất đều là đầy các loại pháp khí trường mâu, cự phủ.

Hàn Lập cau mày, nhưng đột nhiên có chút cảm ứng liền ngẩng đầu hướng cuối dốc đá mà nhìn.

Chỉ thấy ở nơi hơn trăm trượng xa có một cái đài cao dường như có linh quang ẩn tàng chớp động, còn lâu lâu có tiếng bạo liệt truyền đến phảng phất như có người ở nơi ấy tranh đấu.

“Chẳng lẻ Kiền lão ma và những người khác bắt đầu động thủ.”

Hàn Lập trong lòng vừa động, nhẹ lắc người dùng khinh thân thuật tiến thẳng đến đài cao bay đi, đồng thời khí tức trên người trong khoảnh khắc được thu liễm lại, sau vài lần phất phơ, thân hình cũng đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Hàn Lập cố gắng ẩn nấp, cả người vô thanh vô tức rốt cuộc đặt chân tới rồi một bạch ngọc quảng trường so với cái lúc trước rộng rãi hơn gấp mấy lần.

Sau khi nhìn rõ ràng tình hình trước mắt, Hàn Lập không khỏi giật mình.

Chỉ thấy một trong màng quang mạc cực lớn, năm đạo bạch ảnh, một đạo hoàng ảnh, hai đạo thanh ảnh, đang hăng say đánh đến nỗi khí thế ngút trời.

Năm đạo bạch ảnh tự nhiên là ngũ tử ma hóa thân của Kiền lão ma, mỗi hóa thân miệng đều phun hôi khí (khí màu xám), giương nanh múa vuốt.

Mà thanh ảnh kia cũng là một gã trung niên tu sĩ, quấn quanh trên người một cái bạch cốt cự hoàn (vòng lớn), mặt ngoài hoàng quang chớp động, ngẫu nhiên có hôi khí kích lên trên mặt, nhưng sau khi hoàng quang thoáng rung động lại dường như không có việc gì. Bản thân trung niên tu sĩ hai tay đều sử dụng một thanh phi kiếm hồng hoàng tương giao, liều mạng ngăn cản sự tiến công của ngũ tử đồng tâm ma.

Hai đạo thanh ảnh là hai con thanh đồng cự sư (sư tử to lớn làm bằng đồng đen), thân cao gần một trượng, bám theo đuôi ngũ ma tử và trung niên tu sĩ không ngừng cắn xé điên cuồng, hành động nhanh như tia chớp, thi thoảng lại hé miệng phun ra từng đạo quang trụ to dày, xem ra uy lực không phải nhỏ.

Ngũ tử ma hoặc trung niên tu sĩ tuy rằng đối với sự công kích từ xa của thanh đồng sư không quá để ý, nhưng ở cự ly gần bên mình thì lại rất kiêng kị, thân hình mỗi người đều phiêu linh cực kỳ, hết sức cẩn thận không dám để hai con khôi lỗi thú này thâu thập. Thật sự không thể làm khác, chỉ có cách tạm thời buông tha cho đối thủ để tránh một kích hung hăng của con khôi lỗi này.

Toàn thân hai con thanh đồng sư thanh quang chói mắt, phảng phất như đao thương bất nhập, vô luận là sau khi bị hôi khí hay phi kiếm đánh trúng, ngoại trừ thoái lui vài bước, căn bản không có thương tổn đến một cọng lông.

Tầng bạch quang này cũng có chút cổ quái, tại mặt ngoài lại thỉnh thoảng có ngân sắc điện hồ chớp động, vô luận là ai một khi đến gần, trên quang mạc lập tức vang lên tiếng sấm sét, điện hồ dày đặc đánh xuống như mưa.

Tuy nhiên tựa hồ ngũ tử ma, hay trung niên tu sĩ có cổ bạch cốt hoàn hộ thân quái dị kia đều tiếp được mấy đạo hồ điện này không là vấn đề, nhưng không ai muốn vô duyên cớ lại bị thứ hung ác này công kích.

Kể từ đó, khiến màn tranh đấu trong quang mạc càng thêm kịch liệt.

“Đây là cái gì, chẳng lẽ là đấu thú trường sao?”

Hàn Lập chứng kiến một tràng này thở dài.

Hắn liếc mắt đã nhìn ra, trung niên tu sĩ là cấp bậc Nguyên Anh trung kỳ, nếu không ỷ vào kiện cốt hoàn hộ thân quỷ dị kia thì đã sớm bị ngũ tử ma tiếp cận, hút sạch tinh huyết rồi. Mà kia hai con đồng cự sư thoạt nhìn hung ác dị thường, nhưng dù sao cũng là khôi lỗi không có ai thao túng, trung niên tu sĩ và Kiền lão ma không có cách nào phân tâm với chúng. Nếu không một khi rảnh tay chân, thì một trong hai người thu thập chúng cũng là chuyện dễ dàng.

Trong lòng thầm nhủ một câu, ánh mắt Hàn Lập đảo qua hai bên.

Quang mạc này cơ hồ trải rộng cả cái đài cao, đài cao hai bên lại có những mảng quang hà chớp động, rõ ràng có những cấm chế lợi hại khác, khiến người không thể thông hành.

Kể từ đó, đường đi của Hàn Lập bị chướng ngại.

Đang lúc hắn hướng về phía trước đi thì lại phát hiện phía sau quang mạc ẩn tàng một cự đại sơn môn, có vẻ như là lối vào của Côn Ngô điện.

Hàn Lập lơ đãng nhíu mày.

Hắn tự nhiên là không chịu dừng bước như vậy, chỉ trong chốc lát là bọn người thanh niên họ Từ sẽ đuổi tới.

Hắn bất động thanh sắc, tay áo bào khẽ rung, Tam Diễm phiến được giấu trong tay áo nhất thời rơi xuống nằm gọn trên bàn tay.

Hắn chuẩn bị nhờ vào uy lực của vũ phiến này, tạm thời khai mở quang mạc, sau đó sét đánh không kịp bưng tai xuyên qua bên kia. Tuy nhiên chắc chắn là sẽ bị hai người đang tranh đấu trong quang mạc phát hiện, nhưng chút phong hiểm này không thử không được, nơi đây cũng không phải là nơi thích hợp cho hắn và người khác đấu tranh.

Ở Hàn Lập hít sâu một hơi, vừa lúc định đem pháp lực rót vào bảo phiến, bỗng nhiên vừa xoay đầu hướng về một khối thạch đôn cự đại bên cạnh đài cao nhìn lại, trên mặt đồng thời hiện ra một tia kinh ngạc!

Chẳng lẽ là ảo giác, nó sao lại có cảm giác tựa như có một một tia linh ba khác thường. Nhưng dao động này thật sự cực kỳ bé nhỏ, nếu không phải hắn đang ở hiểm cảnh đã đem thần thức toàn bộ thả ra, chỉ sợ không thể phát hiện một mảy may.

Trong lòng nghi hoặc, trong mắt hắn nhất thời lam mang chợt lóe, minh linh mục thần thông theo ý thức thi triển ra.

Kết quả Hàn Lập tại hư không thấy được phía sau thạch đôn một đôi yêu mục (mắt yêu quái) phát ra hồng quang nhàn nhạt.

“Ngân sí dạ xoa!”

Cả kinh, trong nháy mắt hắn đã nhận ra chủ nhân của đôi yêu mục, linh lực trong cơ thể lập tức không lưỡng lự điên cuồng rót vào hai mắt.

Rốt cuộc uy năng trong linh mục tăng rất nhiều, Hàn Lập thấy được phía sau hồng mục tồn tại một bóng ma mơ hồ, hình dáng ẩn nấp chính là ngân sí dạ xoa. Nhưng yêu vật này không phải là nhìn hướng bên này của Hàn Lập, mà là gắt gao nhìn chằm chằm tình hình tranh đấu trong quang mạc. Nhìn bộ dáng bởi vì cấm chế của ngọn núi này và cũng vì Hàn Lập có vô danh liễm tức thuật thật cao minh, nên dù tới trước một bước nhưng vẫn chưa phát hiện được sự tồn tại của Hàn Lập.

Bất quá Hàn Lập vẫn không vì vậy mà cảm thấy tự đắc, ngược lại trong lòng lại trầm xuống.

Bởi vì bên cạnh ngân sí dạ xoa đã biến thành bóng ma, lại còn tồn tại hai cái bóng mơ hồ khác. Linh mục thần thông của hắn đã sử dụng tới mức tận cùng, nhưng không cách nào nhìn rõ ràng hơn chút nào. Chỉ ẩn ước cảm thấy trong đó có một sư cầm thú hình như đã từng xuất hiện dưới chân núi, còn hình dáng người còn lại thì lại rất lạ lẫm.

“Mấy yêu vật này lại mai phục tại đây có vẻ như cùng liên thủ. Chẳng lẽ chúng đã động tâm với bảo vật trong Côn Ngô điện hay sao?”

Hàn Lập tâm niệm xoay chuyển nhanh như điện cân nhắc.

Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Lập thần sắc vừa động, vội quay đầu nhìn.

Chỉ thấy phía dưới cái dốc trong thạch lâm thấp thoáng có linh quang chớp động, bọn người thanh niên họ Từ đã ra khỏi thạch lâm có vẻ muốn lập tức đuổi theo hắn.

Thấy tình hình này, Hàn Lập lập tức không hề do dự, trong tay linh phiến thổi phù một tiếng, bỗng nhiên bị một tầng tam sắc hỏa diễm bao vây, sau đó bảo phiến phảng phất như đao kiếm hướng trên quang mạc lặng lẽ đánh xuống.

Sau một tiếng “oành” trầm thấp vang lên, tuy Hàn Lập đã có thể khống chế uy lực của cây vũ phiến. Nhưng trong nháy mắt tam sắc hỏa diễm và cấm chế đụng nhau, linh quang sáng chói vẫn bộc phát.

Vô luận ba yêu vật ngân sí dạ xoa đang ẩn núp tại sau thạch đôn, hay là Kiền lão ma và trung niên tu sĩ đang chiến đấu trong quang mạc đều cả kinh hướng tới phía Hàn Lập xem xét.

Thấy hành tích đã bị bại lộ, Hàn Lập cũng không muốn che dấu thêm chi, tung người nhảy xuống, cả người lại hóa thành một đạo cầu vồng xanh chói mắt từ chỗ lỗ hỏng vừa mới phá vỡ bay vào trong, một đường thẳng đến bên kia quang mạc bắn nhanh đi.

Dùng pháp lực mạnh mẽ đối kháng cấm không cấm chế, độn quang nhanh như tia chớp! Trong nháy mắt đã phi độn ra ngoài hơn mười trượng, mắt lướt nhìn khoảng giữa của đài cao một lượt.

“Lớn mật!”

Kiền lão ma gầm lên một tiếng, ba trong năm đạo bạch ảnh đang vây công trung niên tu sĩ, thân hình nhoáng lên, đột nhiên biến mất tại chỗ vô tung.

Ngay sau đó, chúng lại quỷ dị xuất hiện tại trước mặt Hàn Lập, sáu con mắt xanh âm hàn đồng thời trừng trừng nhìn Hàn Lập.

“Cút cho ta!”

Trong thanh quang truyền đến một tiếng quát chói tai của Hàn Lập, một tiếng sét đánh lập tức vang lên, một đạo kim hồ dày đặc từ trong độn quang bắn ra, sau khi quay cuồng hóa thành kim sắc điện giao, tàn nhẫn đánh về phía ba đạo bạch ảnh.

“Ích Tà Thần Lôi!”

Vừa thấy kim sắc điện hồ, thanh âm kinh sợ của Kiền lão ma bỗng nhiên truyền ra, không ngờ hắn lại nhận ra lai lịch Ích Tà Thần Lôi.

Ba con hóa thân tử ma vốn đang phun ra ma khí để ngăn cản Hàn Lập, thân hình cuống quít nhoáng lên, rồi biến mất tại chỗ không còn thấy đâu.

Kim giao một lần đánh vào khoảng không, mà độn quang màu xanh nhân cơ hội này lại chợt lóe, lướt qua nơi này, lại bắn tới một chỗ phụ cận bên quang mạc.