Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 103 Không khí ảo diệu

Thích Tự gật đầu nói: “Tôi biết, thật ra hôm nay đến gặp anh, tôi cũng không định bàn chuyện thu mua.”

Đối mặt với thái độ ương ngạnh của Tô Cánh, Thích Tự bèn lấy lùi làm tiến.

“Việc Hồng Trang chỉ tiếp nhận đầu tư thuần túy như anh bảo, Tư Nguyên cũng có thể thỏa mãn được. Vừa rồi Diệp tổng đã nói rồi, tôi ở đây hôm nay là để tìm hiểu về mục đích thành lập và kế hoạch phát triển Hồng Trang của anh.”

Tô Cánh: “Hồng Trang đã tuyên truyền về tất cả những điều này từ lúc chiêu mộ vốn, tôi nghĩ bộ phận công nghệ của tập đoàn cậu cũng nghiên cứu qua trước cả khi gặp tôi rồi.”

Thích Tự: “Người của bộ phận công nghệ chỉ mới nghiên cứu được về tin tức và số liệu công khai đã qua chọn lọc, trong khi tôi lại quan tâm đến người đứng sau hơn.”

Tô Cánh vui vẻ: “Cậu muốn thăm dò về tôi?”

Thích Tự cũng cười cười: “Là người đầu tư, tôi cũng phải hiểu rõ về đối tượng đầu tư trước khi đưa ra quyết định chứ. Không cùng chí hướng thì không thể hợp tác—một công ti có lợi hại có tầm nhìn đến đâu đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không nguyện ý bỏ tiền nếu như không thể đồng tình với nhân phẩm, tam quan hay tác phong làm việc của chủ quản.”

“Vậy à?” Tô Cánh hỏi ngược lại, “Thế cậu chưa biết tôi là hạng người gì?”

“Ý anh là những chuyện trong quá khứ giữa anh và Lôi tổng?” Thích Tự thận trọng nói, “Tôi có nghe đồn qua.”

“Đúng rồi.” Tô Cánh nói với giọng mỉa mai, “Vì chuyện ấy mà gần như cả giới cười nhạo nhục mạ tôi, nói tôi là tên ăn cháo đá bát, vong ơn bội nghĩa… biết tôi có thực lực cũng đề phòng tôi khắp nơi. Tôi đã thử tìm người đầu tư trước khi gây dựng Hồng Trang, khó khăn cỡ nào có lẽ cậu còn không tưởng tượng nổi, chỉ cần nghe đến tên tôi là bọn họ lập tức rút lui. Mãi đến khi thấy Hồng Trang chẳng mất bao lâu để vượt qua 95% công ti cùng loại hình, đám người ấy mới vờ vịt liên hệ để đề nghị đầu tư. Nhưng tôi biết chủ ý của bọn họ không phải đầu tư cho công ti, mà là cướp đoạt Hồng Trang, chờ nắm được quyền khống chế rồi sẽ tôi đi, dù sao tôi cũng chẳng còn chút uy tín nào trong cái giới này nữa rồi… Cậu nói muốn đầu tư cho tôi đúng không, thế cậu không sợ tôi chỉ đang lợi dụng mình, chờ thời cơ cắn ngược lại khiến cậu mất cả chì lẫn chài à?”

“Tất nhiên là sợ rồi—nếu như anh đúng là loại người trong “truyền thuyết” kia.” Thích Tự bỗng hạ khóe miệng, gạt đi nét cười, chân thành nói, “Nhưng lời đồn cũng chỉ lời đồn, tôi chưa tiếp xúc hay hợp tác gì với anh bao giờ, ai biết tin đồn có phải thật hay không?”

Ánh mắt Tô Cánh lóe lên, đuôi mày kiếm cơ hồ hạ xuống mấy phần.

Thích Tự ngừng lại một chút, nói: “Nhưng anh không cần giải thích với tôi chuyện của anh với Trung Đạt, so với quá khứ thì tôi muốn biết về hiện tại và quy hoạch cho tương lai của anh hơn. Theo tôi được biết, gốc của anh là công nghệ truyền thông và điện tử phải không? Hiện tại đá chéo sang nền tảng cho lĩnh vực làm đẹp thế này, có phải là hơi…”

“Phí phạm tài năng?” Tô Cánh nở nụ cười, thái độ rốt cục cũng không còn căng thẳng như nãy giờ, “Hồng Trang chỉ là bước đệm thôi. Vì chưa đủ ngân sách như dự tính nên tôi mới phải khởi đầu với nó. Nữ giới trong khoảng thanh-trung niên là nhóm người tiêu dùng cực kì lớn, chia sẻ vlog làm đẹp và phối đồ lại là nội dung mang đến hiệu quả kinh tế từ sự chú ý, chỉ cần tiến hành chiến lược quảng bá thích hợp thì sẽ thu hút được nguồn tiền rất đáng kể, chi phí kĩ thuật cũng ít hơn so với ngành công nghệ truyền thông điện tử của tôi trước đây. Tuy nhiên, Hồng Trang bây giờ tuyệt đối không phải mục tiêu cuối cùng của tôi.”

Thích Tự: “Vậy mục tiêu cuối cùng của anh là gì?”

Tô Cánh: “Nền tảng phục vụ y học công nghệ cao.”

Thích Tự sửng sốt, không tài nào liên hệ được hai thứ này với nhau.

Tô Cánh cũng biết hắn nghe không hiểu, giải thích tiếp: “Nếu theo dõi các nội dung làm đẹp nổi bật trên APP của Hồng Trang, cậu sẽ thấy hiện nay bọn họ không chỉ chia sẻ về make up hay phối đồ, mà bắt đầu quan tâm đến cả những trị liệu công nghệ cao, ví dụ như tắm trắng bằng laser, giảm cân bằng kĩ thuật đông lạnh v.v nữa rồi.”

Thích Tự hỏi: “Những thứ này vẫn còn xa y học công nghệ cao lắm mà?”

Tô Cánh: “Không hề, qua đây tôi thấy được rất nhiều hạng mục y học công nghệ cao có tiềm năng trong lĩnh vực này, như người máy phẫu thuật chỉnh hình hay bộ dụng cụ khám mắt chẳng hạn, căn bản vì chưa phổ biến như y học làm đẹp, chưa được đại chúng biết bao nhiêu, cho nên chỉ có thể tiến hành ở một số ít bệnh việc chính quy… Nhưng đây chính là xu thế, hiện tại dùng y học công nghệ cao để làm đẹp, sau này sẽ dùng vì sức khỏe…”

Có thể do Thích Tự còn trẻ, không toát ra khí thế uy hiếp như các ông trùm tư bản khác nên Tô Cánh mới hạ mức đề phòng; hoặc cũng có thể, nét mặt đầy ngưỡng mộ của Thích Tự vừa rồi khiến đối phương thỏa mãn hư vinh trong lòng, bất giác đã nói nhiều như vậy.

Thích Tự vừa nghe vừa suy ngẫm: “Quả thật bọn tôi chưa từng nghĩ đến việc liên hệ thời trang làm đẹp với y học công nghệ cao bao giờ. Nếu công nghệ y học tiếp tục phát triển nhanh như vậy, thì ý đồ này của anh đúng là đi trước thời đại đấy.”

“Đúng không? Ha ha…” Hai mắt Tô Cánh sáng ngời, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, khác hẳn bộ dạng gai góc chống đối ban đầu.

Thích Tự càng nghe càng hứng thú, thi thoảng thắc mắc vài câu đều được Tô Cánh giải đáp cho rất cặn kẽ.

Nghe xong, Thích Tự nói: “Nhưng mục tiêu cuối cùng này của anh sẽ cần đến rất nhiều tiềm lực tài chính. Nếu đi theo con đường gọi vốn và lên sàn, quyền khống chế của anh đối với Hồng Trang tất sẽ bị giảm đi… Không giấu gì anh, gần đây Tư Nguyên còn định mua một công ti khác tên Liên Tú—công ti này vốn dĩ rất có tiềm năng, cả hai người sáng lập đều rất ưu tú, thế rồi cũng vì lên sàn để thu hút vốn mà rơi vào tình trạng bất đồng quyết sách giữa các cổ đông, công ti cứ thế trì trệ không phát triển. Kì thực Tư Nguyên luôn sẵn sàng ủng hộ ý tưởng của Tô tổng, để tránh khỏi nguy cơ đổi chủ của hình thức quay vòng vốn, thì trực tiếp hợp tác với Tư Nguyên sẽ hiệu quả hơn kia mà?”

Bắt được nét giảo hoạt trong ánh mắt Thích Tự, Tô Cánh nghẹn họng trân trối nhìn hắn: “CMN, thì ra cậu vẫn nhắm thu mua Hồng Trang của ông đây!”

Bấy giờ hắn mới nhận thức được, sói con thì cũng là sói ăn thịt người, mà bản chất của thanh niên ngồi trước mặt mình vẫn là tư sản từ trong ra ngoài.

Thích Tự cười cười, chân thành nói: “Tô tổng, người đứng đắn không nói chuyện mờ ám—đã là người của bộ phát triển công nghệ ở Tư Nguyên, dĩ nhiên tôi sẽ có ý đồ thu thập những công ti và nhân tài ưu tú về dưới trường mình rồi. Tôi biết là dưa xanh hái không ngọt, cho nên nếu Tô tổng không bằng lòng, tôi nhất định sẽ không cưỡng ép. Chỉ là tôi có hơi thắc mắc, tại sao anh phải chấp nhất với quyền khống chế của công ti như vậy? Anh nói anh thiếu tài chính, nhưng hiện nay những tập đoàn với thực lực tài chính hùng hậu mà có mục tiêu giống anh, bỏ tiền ra thành lập đoàn đội không kém gì của anh thì hoàn toàn có thể trở thành tiên phong trước anh, đến lúc ấy cạnh tranh lại càng khó. Trong khi nếu để Tư Nguyên thu mua Hồng Trang, sau đó anh sẽ tha hồ tập trung phát triển và định hướng cho lĩnh vực y học công nghệ cao, không cần theo nền tảng nội dung làm đẹp nữa, chẳng phải sẽ đỡ tốn thời gian công sức hơn à?”

Tô Cánh nhìn hắn nói: “Chỉ những thứ nắm được trong tay mới là của mình, còn quyền lợi người khác cho có thể bị thu hồi bất kì lúc nào. So sánh hơi khập khiễng một chút thì thế này—giả sử cậu sinh ra một đứa bé, nhưng về mặt pháp luật thì nó thuộc về một người khác chứ không phải cậu; thấy cậu là thân sinh, người kia để cậu nuôi đứa bé, còn bảo đứa bé chính là của cậu; vậy mà chờ cậu vất vả nuôi nó khôn lớn rồi, đối phương lại lôi pháp luật ra bảo, đứa bé vốn dĩ không phải của cậu. Cậu có hiểu được cảm giác này không?”

Thích Tự kinh ngạc trong lòng, đột nhiên nhớ lại đoạn chuyện cũ giữa Tô Cánh và Lôi Hoành… chẳng lẽ Tô Cánh đã từng rơi vào cảnh ngộ như thế?

Hắn trầm giọng nói: “Tôi không quan tâm nơi khác thế nào, nhưng chỗ tôi tuyệt đối không để xảy ra tình trạng ấy. Đã là giá trị do anh sáng tạo, thì ở bất cứ trường hợp nào, tôi cũng sẽ tuyên bố với mọi người nó thuộc quyền sở hữu của anh.”

Tô Cánh hỏi ngược lại: “Cậu sẽ không quan tâm đến tên tuổi của chính mình? Sẽ không nói với người ngoài là cậu phát hiện ra tôi, cho tôi cơ hội và nền tảng, thì mới có được tôi của ngày nay và sau này?”

Thích Tự: “Cơ hội và nền tảng cũng góp phần tạo nên thành tựu cho một người, nhưng tôi cho rằng, đã là vàng thì luôn phát sáng, không phải tôi thì sẽ có người khác phát hiện ra, những giá trị sáng tạo của cá nhân anh mới nên được công nhận hơn cả.”

Ánh mắt Tô Cánh hơi sáng lên: “Nếu thật sự thấy tôi lợi hại, thật sự muốn thành tựu của tôi như thế, thì sao không đầu tư rồi kí thỏa thuận từ bỏ quyền khống chế tuyệt đối?”

Thích Tự nhìn thẳng hắn, nói: “Tô tổng, có người từng nói với tôi, lựa chọn nào cũng có cái giá của nó cả. Thân phận hiện tại của tôi là thương nhân, chứ không phải nhà từ thiện. Nói thẳng ra, Tư Nguyên nhắm mua Hồng Trang vì muốn lấn sân sang lĩnh vực công nghệ, trùng hợp là dịch vụ chia sẻ nội dung làm đẹp của Hồng Trang lại có cơ cấu nền tương tự với nhánh hoạt động kinh doanh thời trang của tập đoàn, chứ không có ý định cướp đoạt gì từ anh. Chúng ta có sự đồng nhất về mục tiêu, cho nên đôi bên cùng có lợi mới là lựa chọn tối ưu.”

*

Trong phòng bên cạnh.

Trên bàn chỉ có một bình rượu sake, hai cái chén nhỏ, và một đĩa nộm ốc, nhìn qua có chút đơn sơ.

Phó Diên Thăng cầm chén rượu, nhìn Diệp Khâm Như dán mặt lên vách ngăn kiểu Nhật giữa hai phòng như con thạch sùng mà khóe miệng giật giật, hỏi: “Nghe được gì không?”

“Lạo xạo, lờ mờ, xong lại ồn ồn… Nghe không hiểu…” Diệp Khâm Như vừa lầm bầm vừa sờ tường, “Thấy bảo vách ngăn kiểu Nhật toàn bằng giấy mà? Sao cách âm tốt thế?”

Phó Diên Thăng: “…”

Phó Diên Thăng: “Cửa mới bằng giấy, tường làm bằng gỗ.”

Diệp Khâm Như ồ lên một tiếng, cố nán lại nghe ngóng một hồi rồi cũng bỏ cuộc về bàn, nói: “Cảm giác hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tô Cánh kia còn cười nữa cơ…”

Phó Diên Thăng: “Vậy à?”

Phó Diên Thăng rót cho đối phương ít sake, Diệp Khâm Như thấy ốc trong đĩa đã gần hết, bèn hỏi: “Hay gọi thêm ít đồ ăn nhé? Tôi thấy đói đói.”

Phó Diên Thăng: “Được.”

Diệp Khâm Như nhấn chuông order xong, nói: “Lạ nhỉ, trước kia không nhìn ra ông chủ nhỏ của chúng ta nói chuyện được ra phết!”

Phó Diên Thăng cười cười, nghĩ bụng anh còn không biết nhiều lắm.

Phục vụ đi vào, Diệp Khâm Như gọi thêm một lô đồ ăn, lại hỏi Phó Diên Thăng: “Mà này, cậu với Thích tổng quen nhau thế nào vậy? Với thân phận như thế thì xung quanh cậu ấy thiếu gì người tài, rốt cục sao lại nhìn trúng cậu?”

Phó Diên Thăng nhướng mày: “Nhìn trúng gì cơ?”

“Cậu ấy sùng bái cậu thế cơ mà?” Diệp Khâm Như tấm tắc nói, “Tôi cảm thấy bầu không khí lúc hai người đối mặt ảo diệu lắm, ánh mắt Ngô Song nhìn tôi không giống Thích tổng nhìn cậu chút nào.”

Phó Diên Thăng: “…”

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên.

Phó Diên Thăng mở ra, thoáng nhìn qua rồi đứng dậy bảo: “Gọi chúng ta rồi, sang thôi.”

Diệp Khâm Như sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy theo, ra khỏi phòng còn vội báo lại với nhân viên: “Ấy ấy, mấy đồ ăn tôi vừa gọi mang hết qua phòng bên cạnh nhé!”

Chẳng ngờ vào đến nơi, thấy thức ăn trên bàn vẫn đầy nguyên như chưa ai đụng đũa, Diệp Khâm Như lại lao ra ngoài nói với phục vụ kia: “Hủy giúp tôi mấy order vừa rồi nhé!”

Phục vụ: “…”

****

<Epilogue>

Diệp Khâm Như: “Hai người quen nhau thế nào?”

Phó Diên Thăng: “Trong bar, mới gặp cậu ấy đã bảo tôi hôn mình rồi^^”

Diệp Khâm Như: “Ý là tôi đã thua ngay từ bước đầu đúng không?”

vtrans by xiandzg