Tiên Nghịch

Chương 1039 Thánh Hoàng qua đời

Trong nháy mắt khi Lão Thánh Hoàng dùng thần niệm truyền tin thì Vương Lâm đang ở bên ngoài tinh vực bị thiêu đốt đột nhiên thân thể run lên, hắn ngẩng phắt đầu, sắc mặt lập tức biến đổi.
 
Đều là Chu Tước thánh hoàng, cùng tu luyện Cửu Huyền Biến, hắn cùng với Lão Thánh Hoàng hiển nhiên có một phương thức truyền thần niệm đặc biệt, Vương Lâm không chút nào do dự, thân thể lập tức nương theo phù chú, cả người như bị sét đánh lao thẳng vào tinh vực đang bị thiêu đốt.
 
Tốc độ hắn cực nhanh, chỉ vừa mới tiến vào trong tinh vực đang bị thiêu đốt liền lập tức bước nửa bước về phía trước, súc địa thành thốn trực tiếp biến mất vô ảnh.
 
Trong thời gian ngắn, bên ngoài tảng đá màu trắng nơi Lão Thánh Hoàng ngồi có một loạt gợn sóng vặn vẹo, Vương Lâm thân ảnh từ trong đó bước ra, liếc mắt một cái liền thấy được Lão Thánh Hoàng hai mắt chảy đầy máu tươi.
 
Tử khí trong cơ thể Lão Thánh Hoàng tản ra, không cần thần thức Vương Lâm cũng có thể cảm nhận được tử vong đang dữ tợn muốn cướp đi sự sống của Lão Thánh Hoàng.
 
Tiền bối. Vương Lâm mắt lộ bi ai, hướng phía trước nửa bước, mở to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng hoàn cảnh này dù hắn có thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói nên lời.
 
Lão Thánh Hoàng ngẩng đầu, trong đôi mắt chảy máu đen dường như có một tia sáng nào đó hiện lên.
 
Sư huynh Thanh Thủy của ngươi xác thực là ở tổng bộ Liên Minh tu chân, mấy năm trước đại trận của Liên Minh tu chân mở ra là có liên hệ trực tiếp đến hắn. Hắn không có chết. Nhưng. Hắn điên rồi! Tổng bộ Liên Minh tu chân vô số năm qua không ngờ ẩn dấu một bí mật kinh thiên, năm đó đám người Trọng Huyền Tử lần đầu tiên tới Vũ Tiên Giới chẳng những đạt được phần lớn truyền thừa, mà còn phát hiện một vài vật thần bí, vô số năm qua bọn họ vẫn không ngừng nghiên cứu.
 
Chuyện này sợ rằng Côn Hư Cảnh cũng không biết, những vật thần bí đó quá mức trọng đại, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho tứ đại Tiên Giới! Vương Lâm, ngươi chóng đi cứu Thanh Long thánh hoàng, sau đó đem ngọc này giản lập tức đưa đến Côn Hư Cảnh, việc này quá mức kinh hãi! Tu vi ngươi không đủ, tuyệt đối không nên dính vào! Lão Thánh Hoàng nói những lời này như trăn trối, một hơi nói ra nhiều lời như thế, không khỏi thở dốc.
 
Nhưng hắn vẫn gắng gượng giơ tay phải lên điểm lên mi tâm mình một cái. Lập tức bên trong Nguyên Thần liền biến ảo ra, tung bay bên ngoài thân thể, nhìn thật sâu vào Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ hiền lành.
 
Vương Lâm, tự giải quyết cho tốt, lão phu không thể giúp ngươi được nữa.
 
Hắn vừa nói xong, Nguyên Thần liền tản ra một luồng ánh sáng nhu hòa, nhưng trong nháy mắt ánh sáng nhu hòa đó liền biến thành chói mắt, xuyên thấu vạn trượng tỏa ra bốn phương tám hướng.
 
Trong nháy mắt, ánh sáng này dường như đạt tới cực hạn, Vương Lâm thấy hoa mắt, không ngời nhìn thấy Nguyên Thần Lão Thánh Hoàng lộ ra vẻ được giải thoát, hóa thành một mảnh tinh quang dần dần tiêu tán.
 
Ở vị trí Nguyên Thần Lão Thánh Hoàng tiêu tán xuất hiện hai vật. Một là một ngọc giản màu đỏ, ngoài ra còn có một tinh thể to bằng nắm tay. Tinh thể này bên trong có tiên khí chuyển động, chậm rãi tản ra bốn phía.
 
Vương Lâm trầm mặc, vẻ bi ai trong mắt càng đậm, yên lặng nhìn nơi Lão Thánh Hoàng Nguyên Thần vừa biến mất, hồi lâu sau hắn thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua thân thể Lão Thánh Hoàng.
 
Thân thể mất đi Nguyên Thần, sau đó lập tức bùng lên một ngọn lửa, cuối cùng hóa thành một tượng đá bốc cháy, tuy nhiên vẫn còn giữ nguyên vẹn khuôn mặt Lão Thánh Hoàng khi còn sống.
 
Ngoài ra ở nơi mi tâm cũng không còn dấu ấn Chu Tước.
 
Vương Lâm lui về phía sau mấy bước, quỳ xuống trên tảng đá hướng về Lão Thánh Hoàng dập đầu lạy ba cái, Vương Lâm hắn cả đời không lạy trời đất, nhưng trước mặt Chu Tước Lão Thánh Hoàng thì Vương Lâm lại dập đầu lạy ba lạy tạ ơn!
 
Trong khoảnh khắc khi Lão Thánh Hoàng tử, các trưởng lão của Chu Tước thánh tông hầu như toàn bộ đều cảm nhận được sự bi ai trong tâm thần. Bọn họ yên lặng bay ra khỏi tinh cầu, hướng về nơi thân thể Lão Thánh Hoàng quỳ xuống, nước mắt đầm đìa.
 
Cung tiễn Thánh Hoàng, cầu cho lão nhân gia. Yên nghỉ.
 
Nguyện Thánh Hoàng trên trời có linh thiêng, che chở cho Chu Tước thánh tông ta.
 
Dần dần, không chỉ có bọn họ, mà tất cả tộc nhân trên Chu Tước thánh tông đều cảm nhận được nỗi bi ai tràn ngập thiên địa này, bọn họ biết Lão Thánh Hoàng đã ra đi.
 
Đám tộc nhân quỳ xuống, nước mắt yên lặng chảy dài.
 
Cung tiễn Thánh Hoàng. Từng tiếng hô phát ra từ phế phủ dần dần từ từ trong tinh cầu tu chân truyền ra, càng ngày càng cao.
 
Thậm chí các pho tượng Chu Tước trên mấy Đại chủ tinh của Chu Tước thánh tông giờ phút này cũng phát ra từng tiếng kêu bi ai.
 
Một thân thể Chu Tước hư ảo, lộ ra vẻ già nua cùng mỏi mệt từ trong bức tượng đá của Lão Thánh Hoàng bay ra, càng bay càng cao, cuối cùng biến mất trong tinh không, hóa thành hư vô.
 
Từng oai phong một phương, khi Bạch Hổ thánh hoàng chết trận, Huyền Vũ thánh hoàng phản bội, Thanh Long thánh hoàng mất tích, Chu Tước Lão Thánh Hoàng mang theo Tứ Thánh Tông vượt qua mọi nguy cơ, gắng gượng qua vô số năm giờ đã qua đời.
 
Giờ phút này, các trưởng lão trong Thanh Long thánh tông, Bạch Hổ thánh tông, Huyền Vũ thánh tông trong lòng đều có cảm giác, yên lặng nhìn về phía phương hướng Chu Tước thánh tông, đám người này cũng quỳ xuống, tộc nhân của tam tộc cũng quỳ xuống.
 
Một luồng khí tức bi ai bao trùm toàn bộ đông bộ liên minh.
 
Quang vinh giờ đã theo gió bay đi, còn lại hôm nay chỉ là những hồi ức. Bãi bể nương dâu, chỉ còn lại quá khứ bi hùng, tồn tại vĩnh hằng trong lòng tất cả tộc nhân.
 
Sau khi Chu Tước Lão Thánh Hoàng qua đời, trong Liên Minh tinh vực, La Thiên triệu tập tất cả tu sĩ, dưới sự thống lĩnh của đám người Viêm Lôi Tử, thậm chí còn có gia tộc tu chân truyền thừa từ viễn cổ, từ La Thiên chạy tới nơi này, hướng về phía Chu Tước Tinh. Một toàn Lôi Tiên Điện di động theo sau, xhung quanh là đông đảo tu sĩ, tản mát ra uy áp vô cùng.
 
Không chỉ có là bọn họ, Thi Âm Tông cũng cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, hướng thẳng phía Chu Tước Tinh! Trong đội ngũ thật dài, cứ mỗi đệ tử Thi Âm Tông lại mang theo một cỗ quan tài, từ xa nhìn lại, phảng phất như là một đoàn quan tài di động.
 
Hành động của hai thế lực này khiến cho các thế lực trong liên minh chú ý, kết hợp với ngọc giản lúc trước đạt được, các thế lực trong liên minh thông qua mật đàm đều nhanh chóng phái ra nhân mã! Nhất thời cả Liên Minh tinh vực ào ào nổi sóng. Một luồng khí tức hắc ám che phủ cả ánh bình minh dần dần bao lộ ra.
 
Ở một phương khác, tại Tứ Thánh Tông ở đông bộ Liên Minh tinh vực phía đông, cũng có các trưởng lão mang theo tộc nhân bay về phía Chu Tước Tinh, Tứ Thánh Tông cũng chính thức có hành động!
 
Cơ hồ ngay khi các thế lực khắp nơi đồng thời đổ xuống Chu Tước Tinh, bên trong Chu Tước thánh tông, cùng với tam tông tổng cộng có ba mươi lăm trưởng lão Toái Niết, đang ngồi khoanh chân tạo thành trận pháp, thần sắc tràn ngập vẻ ngưng trọng cùng chờ mong.
 
Chung quanh bọn họ đều có đồ án trận pháp, chính giữa ba mươi lăm người là một trận pháp hình tròn, giờ phút này này phía trong trận pháp đó trống không. Nhưng từ đó tỏa ra ba mươi lăm phương vị đều là nơi các trưởng lão đang ngồi.
 
Bên ngoài ba mươi lăm người này là rất nhiều tộc nhân của Tứ Thánh Tông, chi chít dưới không dưới mấy vạn!
 
Bọn họ cũng đều khoanh chân mà ngồi, phía dưới cũng có trận pháp, cùng liên hệ với trận pháp của ba mươi lăm trưởng lão.
 
Những tộc nhân này đang đợi hiệu lệnh, chỉ cần có hiệu lệnh, bọn họ sẽ phóng thích nguyên lực trong cơ thể mình không hề giữ lại, theo trận pháp phía dưới tràn vào, mở ra đại trận!
 
Giờ phút này, Vương Lâm đang đứng trong tinh không, chậm rãi bước đi. Không lâu sau hắn đã ở phía trước một biển lửa hình tròn. Biển lửa này giống như cơn lốc chuyển động, bên trong đó thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng Hứa Lập Quốc rống giận.
 
Hứa Lập Quốc! Vương Lâm ở bên ngoài biển lửa dừng lại, quát khẽ một tiếng. Lời vừa nói ra, lập tức tiếng nói của Hứa Lập Quốc trong cơn lốc sững lại một lúc, cùng lúc đó biển lửa phía trước Vương Lâm đột nhiên di chuyển về hai phía, dần dần mở ra một cái khe thật lớn, khe hở này xuyên qua gió lốc vào tận trong cùng, nhìn theo khe hở này có thể thấy rõ ràng thân ảnh chật vật của Hứa Lập Quốc.
 
Nghe thấy giọng nói của Vương Lâm, Hứa Lập Quốc ngẩn ra, theo tiềm thức lô ra vẻ a dua, nhưng lập tức đã bị hắn áp chế xuống, sau đó trên mặt chỉ còn có vẻ giận dữ.
 
Cái tên sát tinh nhà ngươi cuối cùng cũng nhớ tới Hứa gia gia rồi, lão tử hôm nay không để cho ngươi yên đâu.
 
Hứa Lập Quốc trong ma61yna8m nay trải qua vô số nguy cơ sinh tử, không thể không đi tìm hiểu viễn cổ kiếm ý, tu vi có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, tu sĩ Khuy Niết tầm thường hắn cũng dám đấu một trận.
 
Giờ phút này mang theo lửa giận bừng bừng, hắn lao tới, cả người lập tức hóa thành một thanh đại kiếm dài hàng trượng, hình dáng bên ngoài không ngờ lại giống với Kiếm Tiên, mơ hồ còn có chút khí tức của thanh kiếm cự phú.
 
Hắn lao đến, ngọn lửa bên ngoài lùi lại, khiến cho đại kiếm do Hứa Lập Quốc biến thành lao thẳng ra khỏi cái khe, trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, chẳng thèm liếc mắt nhìn đại kiếm kia một cái, tay phải hướng phía trước vung lên, lập tức trong tinh không liền có vô tận thiên địa nguyên lực ầm ầm ngưng tụ đến, dưới một cái phất tay của Vương Lâm liền trực tiếp đánh tới đại kiếm kia.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng. Thanh đại kiếm tan nát, vẻ mặt Hứa Lập Quốc kinh hãi lui về phía sau, nhưng không cam lòng, gầm lên một tiếng, thân thể không ngời lại hóa thành chín thanh đại kiếm, xoay quanh hình thành một kiếm trận, tạo nên một luồng kiếm ý ngập trời lần nữa xông về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm hơi gật đầu, lúc này Hứa Lập Quốc mới có bộ dạng phù hợp yêu cầu của hắn, thân thể nhoáng lên một cái, Vương Lâm đã trực tiếp đi vào trong kiếm trận, tay phải giơ tùy ý chụp một cái, lập tức bắt được một mũi đại kiếm.
 
Hắn mạnh mẽ vuốt một cái, lập tức liền có những tiếng răng rắc vang lên, toàn bộ tám thanh đại kiếm còn lại đều nát vụn, nhưng kiếm ý bên ngoài vẫn chưa tiêu tán, không ngờ hóa thành tám cái đầu lâu rất lớn hướng Vương Lâm cắn tới.
 
Có chút thú vị!
 
Mắt phải Vương Lâm lóe lên lôi quang. Bên ngoài thân thể hắn lập tức có vô tận lôi điện gào thét phóng ra, quét ngang bốn phía, giống như có ngàn vạn con ngân xà, tám cái đầu lâu kia lập tức truyền ra những tiếng kêu thảm thiết sau đó đều bị vỡ tung.
 
Nắm đại kiếm còn lại trong tay, tay phải Vương Lâm hơi vừa dùng lực, nhất thời từ trong đại kiếm truyền ra tiếng kêu kinh hãi của Hứa Lập Quốc.
 
Chủ nhân! Chủ nhân! Tiểu Hứa Tử sai rồi, không phải là cố ý, chỉ là nhiều năm như vậy không gặp chủ nhân cao lớn uy mãnh – Anh tuấn tiêu sái, trí dũng song toàn – Diện mạo bất phàm – Trên đời vô song – Không ai sánh bằng – Anh minh thần võ – Phong lưu phóng khoáng – Ngọc thụ Lâm phong – Tài trí hơn người – Học một biết mười – Tu vi thông thiên. Chủ nhân, Tiểu Hứa Tử rất là nhớ. Nhiều năm như vậy rồi, chủ nhân cuối cùng cũng đã nhớ tới Tiểu Hứa Tử, ta còn tưởng rằng người đã quên ta rồi chứ, chủ nhân nhẹ tay một chút, nhẹ tay thôi.
 
Hứa Lập Quốc trời sinh tính nhát gan, giờ phút này bị hù dọa đến hồn phi phách tán, tất nhiên là miệng như bôi mỡ, một hơi đem hết tất cả từ ngữ mà mình có thể nghĩ ra gào lên khiến cho Vương Lâm nghe thấy cũng phải ngẩn ra.
 
Hứa Lập Quốc này lại một lần nữa cảm nhận được nguy cơ tử vong, tay phải Vương Lâm giống như là Thiên Đạo, có thể thu lấy tính mạng của hắn, chỉ cần bóp nhẹ một cái là lập tức bóp nát kiếm hồn nơi hắn đang ẩn thân.