Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1087 Hư Linh Điện

Ba người Hàn Lập đều đứng dậy, Hàn Ly thượng nhân cũng tiến lên vài bước, hướng về một phía. Trong miệng vang lên từng hồi âm thanh, một tay giơ lên, xuất ra một đạo pháp quyết màu lam đánh về thượng điện.

Cự đỉnh nhất thời phát ra từng trận âm thanh vù vù, lam quang bùng phát. Thể tích cự đỉnh nhanh chóng nhỏ đi, trong nháy mắt hóa thành tiểu đỉnh kích cỡ bằng nắm tay, trôi nổi giữa không trung.

Mà ở mặt đất phía dưới cự đỉnh, lại bất ngờ hiện ra một động khẩu đen tuyền vô cùng quỷ dị, đồng thời có một cầu thang trong suốt dẫn xuống phía dưới, không biết thông đến tận nơi nào.

Hàn Ly thượng nhân hướng về tiểu đỉnh phất tay một cái, đem tiểu đỉnh thu vào tay áo, sau đó dẫn đầu đoàn người đi xuống. Bạch Mộng Hinh cùng với trung niên mặc thanh sam kia theo sát ngay phía sau.

Lão ẩu cùng tăng nhân áo bào màu trò liếc nhìn nhau một cái, cũng lặng lẽ nối bước tiếp theo.

Hàn Lập giương mắt nhìn vào động khẩu, sau một hồi khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười (DG: đáng lẽ là cười đểu a, tranh thủ hôi của mà lị. Biên: Ước gì tên tg cho Hàn Lập biết cười dâm đãng thì truyện zui hơn nhìu, kekeke), cũng đồng dạng theo nhóm người đi xuống.

Tiến vào bên trong không xa mấy, thông đạo nguyên bản tối đen đã dần trở nên sáng lên.

Lúc này mọi người mới thấy rõ, bốn vách tường của thông đạo đều dùng huyền băng xây thành, mà cứ cách một khoảng, trên vách đá đều được khảm một viên nguyệt quang thạch to bằng trứng chim, ánh sáng lấp lánh giống như là đang ở thủy cung vậy.

Sau khi đi xuống dưới ước chừng trăm trượng, rốt cuộc đã tới được cuối cầu thang, tiếp theo thông đạo bắt đầu bằng phẳng hướng thẳng lên về một phía.

Đám người lão ẩu và Hàn Lập tuy đi thông đạo này lần đầu tiên nhưng mỗi người đều là người từng trải, có kinh nghiệm lịch duyệt phong phú, nên không có ai ra vẻ kinh ngạc, ngược lại bọn họ đều mang vẻ mặt tự nhiên, tựa như đang đi trong trạch viên nhà mình vậy.

Thời gian ước chừng sau một bữa cơm, mọi người đã đi ra khỏi băng đạo, hiện đang xuất hiện ở bên trong một điện phủ ngầm. Điện phủ ngầm này được xây thành từ các thanh ngọc phổ thông, mang theo phong cách dị thường cổ xưa, bộ dáng tựa hồ như đã tồn tại từ rất lâu rồi.

Chẳng qua là khuôn mặt của nhóm người Hàn Lâp đều hướng về phía cuối cung điện, chỗ đó không đơn thuần là bức tường mà là môt cái thạch môn cực kì to lớn, màu trắng ngà, cao chừng ba mươi trượng, mặt trên được che kín bằng một tầng ký hiệu của pháp trận cùng không ít hoa văn cổ quái, bao gồm các vật thể chớp động màu linh quang.

Mà điều làm cho Hàn Lập bất ngờ là tại trước cửa thạch môn có một nhóm tu sĩ đang đứng, ước chừng khoảng mười sáu mười bảy người, mỗi người đều là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng với số lượng như thế quả thật là kinh người.

Trong đó Bạch Dao Di cùng với một lão giả tóc màu tro đứng gần mọi người nhất.

Hàn Lập hai mắt trừng lên, ánh mắt phân biệt hướng đến tăng nhân cùng đám người Bạch Mộng Hinh nhìn lướt qua.

Trong ba người, Bạch Mộng Hinh thì bình tĩnh, tăng nhân cùng với lão ấu vốn không để ý lắm bất chợt nhướng mày lên, trong mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên nơi này xuất hiện nhiều người vậy là điều nằm ngoài dự đoán của hai người.

“Hàn Ly đạo hữu, mười sáu vị đạo hữu mới kia là …”

Tăng nhân mặc áo bào tro không nhịn được liền hỏi.

“Đại sư không cần giật mình, những người này đều là trưởng lão bổn cung, muốn đi vào Hư Linh điện trong Huyền Ngọc động, phải có sự trợ giúp của bọn họ mới được! Chỉ khi mượn được cực hàn chi khí trong Huyền Ngọc động, việc đột phá bình cảnh của ta mới được nắm chắc thêm mấy phần.” Hàn Ly thượng nhân quay đầu lại, mỉm cười nói.

“Hư Linh điện!” Tăng nhân đột nhiên cả kinh.

Lão ẩu nghe vậy, trong mắt liền xuất hiện tia tinh quang, chính Hàn Lập cũng tránh không khỏi thần sắc kích động.

“Vài vị đạo hữu ở bên ngoài bình thường đều nhìn thấy bí cảnh trung gian giữa ba tòa Hư Linh điện, tuy là tên của chúng giống nhau, nhưng thật sự là sự ảo diệu lại nằm trong đó, lối vào Huyền Ngọc động chỉ bắt nguồn từ một tòa trong đó mà thôi, hơn nữa lối vào chính thức Hư Linh điện cũng không phải là mấy cánh cửa to lớn trước đại điện, mà các vị đạo hữu phải thông qua một mật đạo ngầm nối thẳng tới.” Trung niên mặc thanh sam kia vừa cười vừa nói.

Hàn lập đã sớm chú ý tới người mặc thanh sam này, tuy bên ngoài Hàn Ly không có giới thiệu, nhưng cũng biết được phần nào đối phương là một tu sĩ khác tu luyện hàn diễm của tiểu cực cung. Người này tướng mạo thoạt nhìn tuy bình thường, nhưng ánh mắt âm trầm, làm cho hắn phải chú ý tới nhiều hơn ba phần.

Lúc này, sau một lúc chờ lâu, nhóm người tu sĩ Bạch Dao Di đã tiến lên đón.

“Đại trưởng lão, người vẫn nhất quyết mở Hư Linh điện ra à, điều này thật sự có chút không hợp quy củ? Các lần mà Tiểu Cực Cung chúng ta mở Hư Linh điện trước đây, đều ở trong trường hợp bổn cung lâm vào cảnh đại nạn, không có khả năng đánh lui địch. Hơn nữa,lần này còn để cho tu sĩ ngoài cung tiến vào Huyền Ngọc động, sự tình này trước kia chưa từng xảy ra.”

Hôi phát lão giả (lão giả tóc màu tro) ở bên cạnh, trên mặt có một cái bớt lớn màu xanh, tuy đồng dạng hướng đến Hàn Ly thượng nhân thi lễ như những người khác, nhưng lời nói lúc này vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân.

Hàn Lập nghe đối phương nói liền sửng sốt. Một gã tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ sao dám đối với Hàn Ly thượng nhân vô lễ như thế, dù sao thì tu vi giữa hai người vẫn chênh lệch rất lớn.

Không riêng gì Hàn Lập, trên mặt lão ẩu cùng tăng nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Diệp trưởng lão, ngươi lo lắng quá rồi, tuy Hư Linh điện bình thường đều phải mở trong những thời khắc nguy cơ, nhưng các thời tổ tiên đã qua không có nói là lúc bình thường cũng không được sử dụng, hiện tại đệ tử ngoài cung đã truyền tin tức đến, bản đảo phụ cận đã bị quần yêu áp sát, sớm mở ra mười sáu cửa Hư Linh Điện cũng là việc hợp tình hợp lý, huống chi đâu phải đồng thời mở ra ba tòa Hư Linh điện, sư mỗ thân là đại trưởng lão, chẳng lẽ ngay cả điểm này cũng không làm được.”

Hàn Ly thượng nhân từ từ nói, tựa hồ sớm đã biết được bộ dáng phản đối của hôi phát lão giả, nhất thời vẫn giữ dáng vẻ ung duntg.

“Cho dù như thế, Hư Linh điện cũng là cấm địa của bổn cung, ba vị đạo hữu này là người ngoài cung, tiến vào đó thật không ổn, bổn tọa thân là trưởng lão giám sát, sẽ không đồng ý việc này.”

Ánh mắt hôi phát lão giả đảo vài lần trên ba người Hàn Lập, không một chút khoan nhượng nói thẳng ra.

Ba người Hàn Lập nghe được lời nói chẳng hề lưu tình này, cũng không cáu mày nhăn mặt, chỉ có lão ẩu trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn chưa hiện lên nét giận dữ.

“Diệp sư đệ chấp trưởng giám sát linh bảo, đích xác có tư cách phản đối quyết đinh của bản trưởng lão, nhưng nếu ta đạt được sự đồng ý của hai phần ba trưởng lão, sự phản đối của Diệp sư đệ sẽ không có hiệu quả.”

Hàn Ly thượng nhân sắc mặt vẫn không đổi, nhàn nhạt nói.

Nhưng Hàn Lập lại để ý thấy, khi nói tới giám sát linh bảo, khóe mắt vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ này bất chợt giựt giựt một chút, bộ dáng giống như có đôi phần kiêng kỵ.

Hàn Lập đột nhiên chấn động.

Giám sát linh bảo, chẳng lẽ là Thông Thiên Linh Bảo hay là linh bảo phỏng chế phẩm, nếu đúng như trong lời nói, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đích thật có năng lực cùng tu sĩ hậu kỳ tranh đấu.

Xem ra hôi phát lão giả ở Tiểu Cực Cung không cùng một hệ, cơ hồ có thể kháng cự được Hàn Ly thượng nhân, nếu không sẽ không dám cương ngạnh đối đầu như thế.

Nhưng khi nghe Hàn Ly thượng nhân nói vậy, lão giả liền biến sắc, mặc nhiên quay đầu lại đánh giá chúng đồng môn phía sau, bên trong có mấy người đang trốn tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng.

Trong lòng hôi phát lão giả bỗng trầm xuống.

“Ta vốn thắc mắc bọn người Kim sư đệ vì sao bị điều ra bên ngoài, nguyên lai Hàn Ly sư hunh đã sớm tính kế ổn thỏa. Một khi đã như vậy, bản trưởng lão cũng không muốn làm ác nhân, hy vọng sư huynh có thể thành công đột phá bình cảnh, Diệp mỗ xin đi lên phía trước tuần tra, phòng ngừa yêu vật lợi dụng chỗ trống chui vào.”

Thần sắc lão giả có chút khó coi, nhưng vẫn bảo trì được sự trấn định, thân hình vừa động, liền bước ra khỏi điện phủ.

Hàn Ly thượng nhân không gây khó dễ cho người này, vẫn lạnh lùng nhìn hình bóng của hắn dần biến mất ở lối vào.

“Chư vị sư đệ, đã chuẩn bị mở phong ấn rồi chứ.”

Trung niên mặc thanh sam không hề chần chừ hướng đến chúng tu sĩ nói.

Lúc này các vị trưởng lão Tiểu Cực Cung không còn ý kiến bất đồng gì nữa, đều đồng loạt từ trên người lấy ra một ngọc bội cùng một kiểu giống nhau, đem tế giữa không trung, tản mát ra các linh quang với muôn màu sắc khác nhau.

Hàn Lập thấy ngọc bội kia liền ngẩn người ra, nhưng ngay tức khắc trở lại bình thường. Pháp khí đó cùng với ngọc bội mà Hàn Ly thượng nhân cho hắn là cùng một dạng, rất giống nhau. Bất giác, Hàn Lập liếc mắt nhìn Hàn Ly thượng nhân, nhưng vẫn chưa thấy hắn lấy kiện ngọc bôi kia ra.

Ngay đúng lúc này, dưới sự chỉ huy của thanh sam trung niên, từng đợt âm thanh chú ngữ từ trong miệng các tu sĩ lan truyền ra, các kiện ngọc bội ngay tức khắc phóng ra hào quang, hóa thành những quang cầu to nhỏ. Dưới sự thúc giục của chú ngữ, chúng tự hành hướng lên trời cao mà bay vọt lên, rồi cùng nhau ngưng tụ bắt đầu một hồi biến hình, huyễn hóa ra một nữ tử với quang ảnh ngũ sắc.

Cô gái này có dáng người thon dài, bộ mặt mơ hồ, nhưng đôi mắt hàm chứa những tia sáng lấp lánh, tựa như muôn ngàn tinh tú mờ ảo, làm cho người ta khó có thể mà quên.

Ngay khi thấy quang ảnh xuất hiện, tất cả các tu sĩ cua Tiểu Cực Cung, ngay cả Hàn Ly thượng nhân đều hướng về quang ảnh khẽ cúi đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cung kính vô vàn.

Ba người Hàn Lập thấy vậy, sao còn chưa hiểu chứ. Nữ tữ được huyễn hóa ra, tám chin phần là vị thượng cổ tu sĩ đã sáng lập ra Tiểu Cực Cung, nếu không chỉ với một cái ảo ảnh, sao có khả năng làm cho chúng tu sĩ phải kính cẩn đến vậy.

Nhưng rõ ràng lại là một nữ tu, điều này thật sự nằm ngoài suy đoán của Hàn Lập. Làm cho hắn không tự chủ, phải cân nhắc lại, nàng cùng Hư Thiên điện của Loạn Tinh Hải rốt cuộc liên quan với nhau như thế nào.

Nếu nói hai người một chút quan hệ cũng không có, hắn tự nhiên sẽ không tin.

Vô luận Hư Linh điện hay Hư Thiên điện, tương tự cùng với sự xuất hiện của Kiềm Lam Băng Diễm, không có khả năng tất cả đều chỉ là xảo hợp.

Hàn Lập đang ở bên thầm nghĩ thì quang ảnh nữ tử đã bắt đầu được thúc dục, hướng thạch môn bên dưới từ từ bay xuống.

Lập tức một tiếng “Phốc phốc” vang lên, quang ảnh vừa tiếp xúc với thạch môn liền tự động bạo liệt mở ra, các màu linh quang ở thạch môn chợt lóe ra mấy lượt rồi biến mất không thấy nữa.

Các ký hiệu linh quang trên thạch môn dần dần biến mất, trong nháy mắt liền trở lại giản dị muôn phần, như không hề chứa một chút linh khí trên đó.

Đột nhiên một trận âm thanh loạn hưởng vang lên, từ khoảng không phía trên đỉnh thạch môn bất ngờ xuất hiện phần lớn các ngọc bội, không còn linh tính đều hoàn toàn rơi xuống. Chúng tu sĩ Tiểu Cực Cung thấy vậy, liền lấy tay vẩy một cái, vội vàng đem ngọc bội của mình thu về tay.

Hàn Ly thượng nhân thấy cảnh này, trên mặt liền xuất hiện nét tươi cười, lúc này bước lên vài bước, hai tay hướng về thạch môn nhẹ nhàng phất một cái.

Một cỗ lam hà phóng ra, giống như cơn gió mát quất vào mặt chính phía trên thạch môn, mà thạch môn lại như một tờ giấy bình thường, vô thanh vô tức, từ một phân thành hai, hướng vào trong từ từ mở ra.

Mọi người chưa kịp đến gần cánh cử để nhìn kĩ bên trong thì bỗng nhiên thấy thân hình Hàn Ly thượng nhân bất ngờ nhoáng lên một cái lui về xa, đồng thời ánh mắt trở nên ngưng trọng , từ trong miệng hét lớn một tiếng:

“Chư vị sư đệ. Hãy cẩn thận!”

Hàn Lập ngẩn ra, chưa hiểu được tại sao như thế thì ngay tức khắc từ bên trong thạch môn truyền đến một tiếng vang kinh thiên động địa, giống như là có hàng ngìn hàng vạn mãnh thú phát ra tiếng gầm rú cùng lúc vậy. Một cỗ bạch mang mang hàn phong từ bên trong nhanh chóng lao ra, đến khi tiếp xúc với mặt đất, điện trụ trong suốt liền lóe lên, đồng thời hàn khí này còn nảy sinh ra các âm thanh tựa như tiếng sấm rền.

Chúng tu sĩ kinh hãi không ngui, tu sĩ có tu vi yếu liền phi độn thật nhanh về phía sau, thối lui về sau ba thước. Người nào có tu vi vao hơn thì biến hóa ra màn hào quang ngăn cản, hoặc xuất ra pháp bảo hộ thân.

Hàn phong bạch sắc trong phút chốc đã đem toàn bộ điện phủ càn quét qua một lần.