Tiên Nghịch

Chương 1103 Gió muốn bùng lên

Ngô Thanh mỉm cười không nói gì, cũng không nhìn rõ vui buồn. Lão già hắc y gầy khô đột nhiên ném ra hai vật phẩm làm tất cả chú ý. Vương Lâm thầm than trong lòng, hắn đối với mãnh thú cấp mười hai cũng động tâm, nhưng giá trị của nó quá xa xỉ. Càng vì nhuyên nhân hóa sương thì giá trị lại càng tăng lên gấp đôi, vì vậy mà truyền âm bàn giá cả tất nhiên sẽ nhiều hơn. Nhưng lão già kia vẫn một mực không gật đầu làm tu sĩ khắp bốn phía phải nhíu mày.
 
Thương Tùng Tử nhìn chằm chằm vào bọt khí, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. Rất lâu sau lão thu hồi ánh mắt và cùng lão già hắc y truyền âm một lượt. Vẻ mặt người này lần đầu tiên có thay đổi, lão trầm tư một lát rồi khẽ lắc đầu. Thương Tùng Tử thở dài, cũng không ra giá nữa.
 
Đúng lúc này thì bà lão mặc áo xanh từ đầu đến giờ chưa từng động tâm với bất kỳ bảo vật gì lại vung tay phải lên, một khối ngọc giản bay về phía lão già hắc y. lão già kia tiếp nhận ngọc giản rồi đảo thần thức qua, lão trợn trừng mắt lên, lại nhắm mắt suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng lão già cũng không gật đầu.
 
– Lão thân lại thêm vào bản đồ tinh cầu cấp sáu, bản đồ này lão thân đã sưu tập rất lâu rồi, tuy không nói được toàn diện nhưng ít nhất cũng có ba phần tinh vực cấp sáu nằm trong đó. Bên trong bản đồ cũng có vài Man Hoang đại lục, cũng chỉ có một mình lão thân biết được.
 
Giọng nói của lão bà trở nên khàn khàn, bà ta chậm rãi mở miệng:
 
– Lão phu không cần bản đồ tinh cầu, ngươi bỏ thêm mười vạn tiên ngọc đi!
 
Lão già hắc y mở hai mắt ra, giọng nói chém đinh chặt sắt.
 
Bà lão nhíu mày rồi chậm rãi nói:
 
– Lão thân không có tiên ngọc, chỉ có bản đồ tinh cầu này thôi.
 
Bà lão nhìn thoáng qua thú hồn bên trong bọt khí, đối với vật này bà cực kỳ động tâm.
 
Những vật phẩm dùng để đổi cũng đã đủ, nhưng đối phương lại không đồng ý.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, hắn trầm tư một lúc rồi khẽ nói:
 
– Tại hạ muốn bản đồ tinh cầu này, mười vạn tiên ngọc!
 
Vương Lâm nhìn về phía bà lão mặc áo xanh, lão bà này nhìn Vương Lâm một cái thật sâu rồi khẽ gật đầu. Bà lão lấy ra một khối ngọc giản ném cho Vương Lâm. Hai người trao đổi xong, Vương Lâm cất ngọc giản đi thật kỹ.
 
Giao dịch giữa lão bà và lão nhân hắc y cũng hoàn thành thuận lợi. Trên mặt lão già lộ ra nụ cười rồi hướng về phía Vương Lâm khễ gật đầu.
 
– Năm xưa khi Chu Tước chết thì lông vũ khắp toàn thân đều bốc cháy, lông vũ trước mặt rõ ràng cũng không phải là chính phẩm. Lão phu ra giá ba ngàn tiên ngọc!
 
Lão già trên mặt đầy những lỗ nhỏ vẫn đưa tay sờ lên chiếc nhẫn dưới ngón tay phải rồi chậm rãi mở miệng nói.
 
– Năm ngàn tiên ngọc!
 
Ngô Thanh mỉm cười.
 
– Lông vũ này cũng rất đẹp, thiếp thân ra giá tám ngàn tiên ngọc.
 
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ cười, giọng nói của nàng rất dễ nghe.
 
– Một vạn tiên ngọc.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn thu hồi ánh mắt nhìn lên lông vũ rồi chậm rãi mở miệng. Cái lông vũ này là tình thế bắt buộc của hắn.
 
Nghe thấy Vương Lâm lại nói ra một vạn tiên ngọc, lúc này ngay cả ánh mắt người trung niên văn sĩ kia cũng lóe lên một tia kinh ngạc. Hắn cẩn thận đánh giá Vương Lâm vài lần.
 
Ánh mắt thiếu phụ kia cũng trở nên ngưng trọng, nàng khẽ nói:
 
– Vị tiểu đạo hữu kia có nhiều tiên ngọc quá, nhưng lông vũ này quả thật quá đẹp, cũng không nỡ buông tay.
 
Lão già trên mặt đầy lỗ nhỏ nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt lộ ra nụ cười nhưng trong lòng thì không, lão bình tĩnh nói:
 
– Một vạn ba ngàn tiên ngọc!
 
Ngô Thanh vẫn rất bình tĩnh, lão mở miệng nói:
 
Ngô Thanh nói xong thì nhìn về phía Vương Lâm. Lão cũng không cần lông vũ này nhưng sau khi thấy Vương Lâm ra giá thì trong lòng khẽ động. Lão muốn biết được người này có bao nhiêu tiên ngọc, lúc này lời nhắc nhở trước đó đừng chọc giận Vương Lâm của người đàn ông trung niên trong khách sạn đã bị Ngô Thanh xem nhẹ. Thiếu phụ xinh đẹp lại cười khẽ, nàng đi về phía lão già hắc y chủ nhân chiếc lông vũ truyền âm với nhau.
 
Lão già hắc y nhìn thiếu phụ rồi chậm rãi nói:
 
– Nếu đã là đấu giá thì các vị cũng không cần âm thầm báo giá với lão phu, vật này ai trả giá cao thì được.
 
– Hai vạn tiên ngọc!
 
Thiếu phụ xinh đẹp cũng không tức giận, nàng lập tức báo giá. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, hắn trầm tư trong chốc lát thì trầm giọng nói:
 
– Ba vạn!
 
Lời này vừa được vang lên thì bốn phía lập tức yên tĩnh trở lại. Thiếu phụ xinh đẹp lại nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng. Người này có thể nâng giá lên ba vạn tiên ngọc, dù tu vi chưa đến Toái Niết cũng phải có thế lực rất lớn ở phía sau. Người này có thể đi vào tụ hội với Thương Tùng Tử thì tất nhiên sẽ không phải loại bình thường, người cũng không thể nhìn tu vi. Thiếu phụ trầm ngâm một lúc, nàng cúi đầu xuống mà cũng không báo giá.
 
Không phải chỉ có nàng, mà lão già mặt đầy lỗ nhỏ cũng nhìn về phía Vương Lâm. Một lát sau lão lại lắc đầu rồi không tiếp tục nữa. Bọn họ là những người chính thức muốn mua bán nên không cố ý làm khó dễ nhau.
 
Ánh mắt người đàn ông trung niên văn sĩ kia nhìn về phía Vương Lâm lại càng trở nên hứng thú. Khi Vương Lâm vừa mới đến đây thì hắn đã chú ý, người này gặp phải đám tu sĩ Toái Niết nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, không có bất kỳ khác biệt nào.
 
Nếu là những tu sĩ Tịnh Niết khác thì sợ rằng đã sớm run như cầy sấy, lại càng không dám cùng tu sĩ Toái Niết tranh đoạt bảo vật. Điều này cũng đã nói lên tất cả mọi chuyện, người này tất nhiên phải có con bài tẩy và tư cách để ung dung. Đồng tử trong mắt bà lão mặc áo xanh vừa đổi lấy thú hồn khẽ co rút lại, dư quang của ánh mắt chuyển hết lên người Vương Lâm, trong lòng bà lão lại trở nên trầm ngâm.
 
Thương Tùng Tử vẫn mỉm cười, tất cả những gì trước mắt chứng minh Vương Lâm có rất tiên ngọc, nhưng lão cũng không chút kỳ quái. Hành vi đặt cọc mấy ngàn tiên ngọc vào tay Âu Dương Long cũng đủ để chứng minh tài lực và sự quyết đoán của người này rồi.
 
Lão già hắc y cười ha hả, đang định mở lời thì đúng lúc này Ngô Thanh lại cười nói:
 
– Ba vạn năm ngàn tiên ngọc! Lữ đạo hữu, thật sự lão phu không phải không muốn tranh đoạt với ngươi, những vật này có tác dụng rất lớn đối với lão phu!
 
– Bốn vạn!
 
Vương Lâm nhíu mày.
 
– Bốn vạn năm ngàn tiên ngọc!
 
Trên mặt Ngô Thanh vẫn giữ nụ cười như trước, lão cũng muốn nhìn xem rốt cuộc người thanh niên trước mặt có cùng đi theo hay không.
 
– Năm vạn!
 
Vẻ mặt Vương Lâm dần trở nên lạnh như băng.
 
– Năm vạn năm ngàn tiên ngọc!
 
Ngô Thanh vẫn mỉm cười, lão cố ý muốn trêu chọc Vương Lâm. Những lão quái ở đây đều sống lâu trên vạn năm nên chỉ cần liếc mắt qua đã nhìn rõ ràng.
 
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ nhướng mày. Không phải chỉ có nàng mà tất cả lão quái còn lại cũng nhíu mày. Bọn họ tới đây để giao dịch, những loại một vốn một lời cố ý làm khó dễ này nếu không phải kẻ có cừu oán thì thường mọi người đều cực kỳ chán ghét. Ngay cả Thương Tùng Tử cũng tỏ ra không vui.
 
– Ngô đạo hữu xem ra muốn cũng tại hạ tranh đoạt vật này.
 
Vương Lâm không giận mà khóe miệng lại lộ ra nụ cười, hắn liếc mắt một cái thật sâu về phía Ngô Thanh.
 
– Vật này tại hạ từ bỏ!
 
Vương Lâm nói xong thì đơn giản nhắm mắt lại để che giấu sát khí bên trong.
 
Ánh mắt Ngô Thanh đột nhiên lóe lên, lão cười nói:
 
– Đa tạ!
 
Nói xong Ngô Thanh vung tay một trảo tay phải lên không trung rồi chụp lấy lông vũ, lão cũng lão già hắc y cũng nhau giao dịch.
 
Vì Ngô Thanh làm gián đoạn mà sau khi giao dịch trở nên bình thản trở lại, khi tất cả những kẻ khác đều lấy vật phẩm ra giao dịch thì Vương Lâm cũng lấy ra vài thứ.
 
Không lâu sau buổi buôn bán hôm nay đã chấm dứt, mọi người đều rời đi từng người một. Còn chuyện tiền đặt cược đấu thú và kết quả thì cần thời gian mới có đáp án, cũng không thể nói ngay tức thời.
 
– Người này có rất nhiều tiên ngọc!
 
Trước khi đi trên mặt Ngô Thanh vẫn giữ nụ cười, lão quét mắt nhìn về phía Vương Lâm rồi quay người đi ra khỏi phòng.
 
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Thương Tùng Tử và Vương Lâm, còn Âu Dương Long thì đã đi ra ngoài với các lão quái khác.
 
– Ngô Thanh cũng là người đầu tiên được lão phu mời, không ngờ người này làm việc như vậy. Chuyện này tất cả đều do lão phu không nhận rõ tâm tính, sợ rằng sau này sẽ đem đến cho Lữ đạo hữu chút phiền phức.
 
Thương Tùng Tử lắc đầu, hình như đối với hành động vừa rồi của Ngô Thanh lão cảm thấy rất không bình thường.
 
– Không sao!
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh.
 
Thương Tùng Tử trầm ngâm một lúc rồi nói:
 
– Nếu đã như vậy thì đạo hữu không cần phải đi khỏi tòa thành này, đợi sau khi đấu giá kết thúc, lão phu sẽ cùng vài lão hữu thượng vực ra ngoài làm việc, lúc đó sẽ thuận tiện cũng đưa ngươi ra ngoài. Có lão phu ở bên cạnh thì Ngô Thanh cũng không dám có ác ý với ngươi.
 
Không đợi Vương Lâm trả lời, vẻ mặt Thương Tùng Tử đã rất nghiêm túc. Lão trầm giọng nói:
 
– Đạo hữu muốn đổi năm ngàn nguyên tinh, việc này là thật sao?
 
Vương Lâm khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
 
Thương Tùng Tử vung trảo tay phải lên hư không, trước người xuất hiện một vết nứt, túi trữ vật từ trong đó bay ra. Lão ném nó về phía Vương Lâm, sau đó mắt lão lóe lên, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, người ngoài không thể nào nhìn ra tâm tư của lão.
 
Vương Lâm nhận lấy túi trữ vật rồi đảo thần thức qua, trong đó quả thật có năm ngàn nguyên tinh. Thứ này trong Vân Hải tinh vực cực kỳ hiếm có, năm ngàn cũng là một số lượng rất lớn. Vương Lâm cũng không biết Thương Tùng Tử lấy ở đâu ra một lượng lớn như vậy.
 
Sau khi thu hồi túi trữ vật, Vương Lâm mở khe nứt không gian ra, túi trữ vật chứa tiên ngọc từ trong phóng ra. Vương Lâm ném cho Thương Tùng Tử, sau khi lão già này tiếp nhận thì mở ra xem xét, ánh mắt lộ ra những luồng sáng kỳ dị, trên mặt hiện lên nụ cười.
 
– Hỗn Nguyên Đan, có còn không?
 
Vương Lâm nhìn về phía Thương Tùng Tử rồi nói.
 
– Hỗn Nguyên Đan lão phu cũng ngẫu nhiên đoạt được từ một địa phương có giới hạn, mà cũng chỉ có chín hạt. Hiện nay chỉ còn lại một hạt, nhưng lại có tác dụng rất lớn.
 
Thương Tùng Tử nhã nhặn từ chối, Vương Lâm cũng không nói nhảm mà đứng dậy cáo từ.
 
Sau khi Vương Lâm rời khỏi thì nụ cười trên mặt Thương Tùng Tử biến mất. Lão già lẩm bẩm:
 
– Nguyên tinh của Thương Tùng Tử ta cũng không phải dễ dàng mang đi như vậy.
 
Sau khi ra khỏi gian phòng, vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Hắn đã dám đến thì sẽ không sợ chuyện tiên ngọc bị người khác biết được. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Thương Tùng Tử chẳng qua cũng chỉ là người của Bảo Ngọc Tông, sao lại có nhiều nguyên tinh như vậy? Nghĩ đến chuyện nguyên tinh, trái tim Vương Lâm lại đập thình thịch rồi theo con đường mà bỏ đi.
 
– Tất nhiên tên Thương Tùng Tử kia cũng có ý đồ xấu, nhưng hắn lại không biết ý đồ của Vương Lâm ta còn xấu hơn nhiều! Năm ngàn nguyên tinh vẫn còn chưa đủ, nếu muốn đủ số lượng để tẩm bổ linh thú, muốn Văn thú có thể dùng phương pháp này để thăng cấp đủ bảo vệ ta thành công tiến vào Phong tiên giới thì nhất định phải có đủ nguyên tinh.
 
Sau khi đi ra khỏi thông đạo, Vương Lâm gặp Âu Dương Long. Dưới sự dẫn đường của Âu Dương Long, Vương Lâm về tới căn lầu bên ngoài. Hắn ôm quyền cáo từ Âu Dương Long rồi đi ra khỏi căn lầu. Lúc này trời đã hừng sáng, những âm thanh huyên náo cũng dần dần biến mất.
 
Vương Lâm đi bộ vài bước trên con đường yên tĩnh, khi hắn dừng chân quay đầu lại thì thấy ở phía sau có một con sóng gợn. Hắn thấy lão bà vừa rồi đã mua thú hồn từ trong đó đi ra. Bà lão liếc mắt nhìn Vương Lâm rồi vung tay phải ném ra một khối ngọc giản:
 
– Bản đồ tinh cầu trước đó chỉ là giả, đây mới là đồ thật! Chú ý Ngô Thanh!
 
Bà lão nói xong cũng không để ý đến Vương Lâm mà hình bóng dần tan biến. Vương Lâm nhận lấy ngọc giản, hắn đảo thần thức qua rồi nhét vào túi trữ vật. Hắn lại xoay người và tiếp tục cất bước trên mặt đường lạnh lẽo.
 
– Tu chân giới kẻ mạnh là vua, nếu co đầu rút đuôi tìm nơi ẩn nấp cũng không phải chuyện tốt, cứ đơn giản đi trên con đường của mình, đi một cách đường hoàng cũng có thể đánh tan một số kẻ ngáng đường. Ngô Thanh. nếu ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho!
 
Vương Lâm cười lạnh rồi thân thể lóe lên hóa thành một luồng cầu vồng trực tiếp rời khỏi tòa thành này. Hắn bay khỏi vị trí khi chợ trong Bồng Lai đại lục, phóng thẳng về phía một vùng hoang vu phía tây.
 
Không lâu sau khi Vương Lâm bỏ đi, cũng có một luồng cầu vồng gào thét phóng ra. Ngô Thanh phóng đi như tên bắn, lão đang đuổi theo Vương Lâm.
 
Phong vân bắt đầu nổi lên, Ngô Thanh vừa bỏ đi đã gây ra chú ý cho tất cả tu sĩ thần thông trong khu chợ có liên quan đến chuyện này hoặc biết được nguyên nhân lão bỏ đi.
 
– Đáng tiếc!
 
Trong chủ thành, trong mắt bà lão mặc y phục xanh lộ ra vẻ cảm khái rồi khẽ lắc đầu.