Tiên Nghịch

Chương 1114 Dâng tặng tu chân hành

Lão già họ Bàng hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau lưng hắn là một vùng tràn ngập hàn khí, thậm chí cũng không dám tản ra thần thức. Nhưng lão lại rất quen thuộc với cảm giác và hàn khí này.
 
Lão vẫn chưa quên lần thứ hai khi đám người tiến vào thế giới bảy màu này, cũng vì gặp phải thứ này mà những đạo hữu ở bên cạnh bị mang đi mất hơn phân nửa. Khi đối mặt với vật thần bí này bọn họ không còn bất kỳ lực phản kháng nào giống như phàm nhân.
 
Ngoại trừ Vương Lâm vì vị trí của hắn có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh vật phía sau đoàn người, thì tất cả những kẻ còn lại đều không biết có gì ở phía sau.
 
– Nhớ đừng tản thần thức ra!
 
Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên tái nhợt, lão truyền ra luồng thần niệm cuối cùng. Sau đó lão không nói thêm lời nào, thân thể cũng đứng yên như tượng, ngay cả mắt cũng nhắm nghiền lại. Trong ánh mắt Vương Lâm, phía sau đám tu sĩ đột nhiên xuất hiện một người.
 
Đây là một người mặc áo xám, nhưng thân thể trong lớp quần áo lại trở nên trong suốt đến mức có thể nhìn rõ máu thịt bên trong. Người này không có tóc, hai mắt không có bất kỳ sinh khí nào, hắn từ phương xa chậm rãi đi tới từng bước một.
 
Nhịp bước của người này cũng không nhanh, rất lâu sau mới đi đến bên cạnh thi thể Giao Long. Cũng không thấy kẻ này có bất kỳ động tác gì nhưng thi thể Giao Long lại lập tức trở nên thối rữa ra, sau khoảnh khắc hóa thành một bãi máu. Nhưng quỷ dị là vũng máu đó chậm rãi đi về phía trước.
 
Đồng tử Đoan Mộc đứng ở vị trí sau cùng của đám người, lúc này hắn không nhúc nhích nhưng lông mày lại khẽ nhăn. Hắn rõ ràng cảm nhận được hàn khí sau lưng càng lúc càng nồng nặc, khi khóe mắt nhìn thấy người áo xám đi ngang qua bên cạnh thì trong mắt hắn lại lóe lên hàn quang.
 
Đúng lúc này người áo xám dừng chân, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía đồng tử Đoan Mộc.
 
Đôi mắt đồng tử Đoan Mộc nhìn thẳng vào người kia, tâm thần hắn đột nhiên run lên. Khoảnh khắc này đầu óc Đoan Mộc đột nhiên trở nên trống rỗng, hai mắt lộ ra vẻ mê man, trên thiên linh đột nhiên có hư ảnh nhật nguyệt huyễn hóa ra. Hư ảnh nhật nguyệt tiếp tục xoay tròn trên đỉnh đầu hình thành một vòng xoáy, giống như Nhật Nguyệt Hồi.
 
Nhật Nguyệt Hồi này chính là những thể hiện thực chất của ý cảnh đồng tử Đoan Mộc, bên trong chứa đựng rất nhiều ký hiệu, đây là thần thông đắc ý nhất của Đoan Mộc.
 
Nhưng tình cảnh trước mắt lại làm tâm thần Vương Lâm chấn động, hư ảnh Nhật Nguyệt Hồi trên thiên linh của Đoan Mộc đột nhiên phóng về phía người áo xám rất quỷ dị rồi dần dần rời xa thân thể của hắn dung nhập vào người áo xám. Vẻ mê man trong mắt đồng tử Đoan Mộc lập tức tiêu tán, thay vào đó là một vùng tử khí không có bất kỳ sinh cơ nào. Lúc này người áo xám lại xoay người tiến thẳng về phía trước.
 
Tình cảnh này lập tức làm cho tất cả những người còn lại chấn động tâm thần, lão bà áo xanh không chớp mắt, cũng không nhúc nhích. Trần Thiên Quân ở phía trước cũng giống như bà, thậm chí ánh mắt cũng không chút biến hóa.
 
Người áo xám chỉ lặng lẽ cất bước tiến thẳng qua đám người. Lúc này đồng tử Đoan Mộc đi theo phía sau, tóc hắn đang dần dần tróc ra rơi trên mặt đất.
 
Thân thể trong lớp y phục cũng dần trở nên trong suốt.
 
Không lâu sau người áo xán đi đến trước mặt Vương Lâm. Khoảnh khắc này Vương Lâm cũng không dám nhúc nhích, hắn cố gắng định khí ngưng thần. Người áo xám liên tục đi về phía trước, sau lưng chính là Đoan Mộc. Hai người đi thẳng về phương xa.
 
Sau khi hai tên kia biến mất ở phương trời xa thì hàn khí bốn phía tiêu tán, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
 
Thân thể Thương Tùng Tử run lên, lão thở ra một hơi thật sâu, những giọt mồ hôi lạnh trên trán đã được lão lau đi. Ba người đứng phía sau lưng Thương Tùng Tử cũng đều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
– Hắn. hắn là ai?
 
Trần Thiên Quân chấn động tâm thần, hắn khẽ hạ giọng hỏi.
 
– Mê Thất Giả!(*)
 
(*: người lạc đường)
 
Trong mắt Thương Tùng Tử vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, lão dùng giọng khàn khàn nói.
 
– Thương Tùng Tử, đây rốt cuộc là địa phương nào?
 
Vẻ mặt lão bà áo xanh trở nên âm trầm rồi nhìn chằm chằm vao Thương Tùng Tử. Tình cảnh quỷ dị vừa xảy ra với Đoan Mộc làm bà ta cảm nhận cực kỳ sâu sắc.
 
– Đoan Mộc đạo hữu không nghe theo lời khuyên của ta, ôi!
 
Trên mặt lão già họ Bàng vẫn còn lại vẻ kinh hoàng, lão lắc đầu nói.
 
– Lão phu cũng không biết đây là địa phương quái quỷ nào, nhưng trước đây ta đã nói rồi, chúng ta gọi chỗ này là thế giới bảy màu! Tên áo xám vừa rồi chính là Mê Thất Giả, điều này thì ta có thể xác định.
 
– Trong thế giới này cũng không có nhiều Mê Thất Giả, nếu chúng nó xuất hiện thì chỉ cần bất động thần thức và thân thể thì sẽ không gặp phải nguy hiểm. Nếu có động tác thì sẽ như Đoan Mộc đạo hữu.
 
Thương Tùng Tử trầm giọng nói.
 
– Trong đây cũng không có nhiều Mê Thất Giả, nhưng sau mỗi lần Thương Tùng Tử ngươi đến đây thì lại có nhiều hơn.
 
Vương Lâm đứng thẳng người lên nhìn Thương Tùng Tử, hắn bình tĩnh nói. Lão bà áo xanh chỉ cười lạnh chứ không nói gì.
 
Vẻ mặt Trần Thiên Quân trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vao Thương Tùng Tử thì chậm rãi nói:
 
– Trước đây Thương Tùng Tử đạo hữu đã tới hai lần, mỗi lần đều để lại mấy tên làm Mê Thất Giả à!
 
Vẻ mặt Thương Tùng Tử trở nên ảm đạm, lão trầm tư một hồi rồi khẽ gật đầu, lão cười khổ nói:
 
– Tên áo xám vừa rồi chính là một vị đạo hữu đến chỗ này lần đầu tiên, lúc trước hắn cũng bị Mê Thất Giả mang đi.
 
Trần Thiên Quân hừ lạnh rồi trầm giọng nói:
 
– Lần này theo ngươi đến đây cũng là một sai lầm! Trần mỗ xin rút lui!
 
Trần Thiên Quân nói xong thì thân thể chợt lóe lên, hắn hướng về phía con đường vừa đi qua phóng đi như tên bắn, chỉ sau khoảnh khắc đã biến mất. Thương Tùng Tử không ngăn cản, đợi đến khi Trần Thiên Quân đi rồi lão mới chậm rãi nói:
 
– Không có lão phu dẫn đường thì hắn sẽ không thể quay về được. Lão phu cũng không ngờ gặp Mê Thất Giả nhanh như vậy. Lữ đạo hữu, Triệu đạo hữu, lão phu biết được ở vị trí giao tiếp giữa bên ngoài và bên trong thế giới bảy màu này có một động phủ.
 
– Chủ nhân của động phủ chắc chắn các ngươi cũng sẽ biết, hắn là đại đệ tử của Phá Thiên Tông một vạn tám ngàn năm trước, Tư Mã Mặc!
 
Vẻ mặt lão bà áo xanh vẫn như thường giống như không nghe thấy lời nói của Thương Tùng Tử. Vương Lâm cũng trầm mặc nhìn về phía Thương Tùng Tử chờ đợi câu nói tiếp theo.
 
– Tu vi của Tư Mã Mặc cao thâm thế nào hiện nay cũng tạm thời không cần nhắc đến, hắn rất am hiểu luyện đan, năm xưa cũng chính là người mang đi đan phương đã gây ra kiếp nạn. Tuy lão phu cũng không biết vì sao đan phương gần đây lại xuất hiện trên tinh vực cấp năm nhưng lại có thể xác định động phủ này chính là của Tư Mã Mặc!
 
– Còn chuyện người này có luyện thành đan dược hay không, lão phu lại không thể biết được. Nhưng dù không có đan dược kia thì những vật còn lại cũng không thiếu!
 
Thương Tùng Tử nói xong lấy ra một khối ngọc giản ném cho Vương Lâm. Khi Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản rồi đảo thần thức qua thì đưa sang cho lão bà áo xanh.
 
– Ngọc giản này trước đây lão phu đoạt được trong đây, cho nên có thể xác định như vậy.
 
Thương Tùng Tử khẽ mở miệng, khi thấy vẻ mặt của Vương Lâm và lão bà áo xanh vẫn không chút thay đổi nào, cũng không đồng ý tiếp tục tìm kiếm, thì Thương Tùng Tử lại nhướng mày.
 
– Sau khi chúng ta giết chết mãnh thú, lão phu và Bàng đạo hữu cũng không muốn chiếm một phần nào. Hơn nữa trước khi tiến vào đât lão phu đã nói qua về địa phương kia rồi, lão phu sẽ để cho những người đi đầu được chọn lựa mười loại.
 
– Ngươi nắm chắc mấy phần tiến vào được chỗ đó?
 
Lão bà áo xanh do dự một chút rồi hỏi.
 
– Nếu có ngươi và Lữ đạo hữu tương trợ thì lão phu nắm chắc sáu phần thành công!
 
Thương Tùng Tử trầm ngâm một lúc, lão mở miệng nói.
 
– Được! Lão bà áo xanh nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu.
 
Thương Tùng Tử nhìn về phía Vương Lâm nói:
 
– Trước đây lão phu đã từng đến nơi này, đã đi vào bên trong thế giới bảy màu, mỗi lần đi đều có nguy hiểm nhưng thu hoạch lại càng lớn. Căn cứ vào những đầu mối mà lão phu có được thì trong đó phong ấn rất nhiều linh hồn hung thú từ cấp tám cho đến cấp mười ba. Lần này lão phu đã chuẩn bị đủ dược liệu, chỉ cần có đủ thời gian sẽ luyện chế ra rất nhiều đan dược. Nếu Lữ đạo hữu đồng ý thì ngươi cũng có thể được lựa chọn mười loại.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, cũng hơi trầm ngâm. Hắn nghĩ những toan tính của Thương Tùng Tử chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, với tâm trí của kẻ này thì chẳng bây giờ lão chịu bộc lộ ra mục tiêu.
 
– Lữ đạo hữu, trước tiên lão phu có thể đưa ngươi đến mấy vị trí an toàn có mãnh thú hóa sương để thu tất cả nguyên tinh. Ngoài ra những vật khác trong động phủ của Tư Mã Mặc, lão phu cũng không động đến thứ nào.
 
Vương Lâm nhìn về phía Thương Tùng Tử nói:
 
– Được!
 
Thương Tùng Tử cũng không muốn nói nhiều, lão tìm phương hướng rồi bỏ con đường hẹp khi nãy mà thay đổi hướng dẫn ba người còn lại phóng về phương xa.
 
Thương Tùng Tử rất am hiểu địa phương này, một lúc sau đã đi đến một vị trí khác có sương mù bao phủ. Đây là một khe núi, trong đó nồng nặc sương mù.
 
Khi tiến vào trong đây Thương Tùng Tử cực kỳ chú ý, lão chậm rãi đi về phía trước. Đến khi cách đám sương mù trăm trượng thì Thương Tùng Tử dừng lại, lão vung một trảo tay phải lên hư không, rất nhiều tiên ngọc lập tức từ trong túi trữ vật bay ra. Tất cả tiên ngọc vờn quanh người Thương Tùng Tử, lão vung tay phải lên, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiên ngọc vỡ thành từng mảnh nhỏ. Lão hít vào một hơi thật sâu rồi cẩn thận ném tất cả mảnh vỡ này vào sương mù.
 
Đúng lúc này trong sương mù truyền ra một tiếng gầm nhẹ, một mãnh thú hình rùa ló đầu ra. Nó đang khẽ hút những mảnh tiên ngọc bên dưới vào miệng.
 
– Bàng đạo hữu.
 
Thương Tùng Tử lại xuất ra tiên ngọc một lần nữa, lão làm tiên ngọc vỡ ra từng mảnh nhỏ ném đi rồi khẽ mở miệng nói.
 
Lão già họ Bàng rõ ràng đã cũng Thương Tùng Tử phối hợp nhiều lần nên cực kỳ thuần thục. Thân thể lão lóe lên rồi nhảy vào trong sương mù, mãnh thú hình rùa quay đầu lại nhìn thoáng qua, hơi chút do dự. Lúc này lại có rất nhiều mảnh tiên ngọc bay tới, mãnh thú này lại lập tức thôn phệ.
 
Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh như vậy thì ánh mắt lóe lên, vẻ mặt vẫn rất ung dung. Không lâu sau lão già họ Bàng đã từ trong sương mù lao ra bên cạnh mọi người. Thương Tùng Tử lại tiếp tục ném tiên ngọc ra, lão chậm rãi lui về phía sau. Khi đám người lui ra ngoài hơn ngàn trượng thì Thương Tùng Tử mới không ném tiên ngọc nữa.
 
– Được bao nhiêu?
 
Thương Tùng Tử nhìn về phía lão già họ Bàng hỏi.
 
– Chưa đến ba ngàn!
 
Lão già họ Bàng xuất ra một túi trữ vật đưa cho Vương Lâm không chút do dự.
 
– Trong đám mãnh thú hóa sương cấp mười hai, có một vài loại thích ăn tiên ngọc. Chỉ cần dùng tiên ngọc làm mồi thì có thể lấy được một số nguyên tinh!
 
Thương Tùng Tử nói xong thì dẫn theo đám người rồi thay đổi phương hướng, lão liên tiếp đi đến nhiều chỗ có mãnh thú hóa sương.
 
Thương Tùng Tử tiếp tục sử dụng phương pháp cũ, hao mất một ít tiên ngọc đã thu được gần hai vạn nguyên tinh. Lúc này Thương Tùng Tử mới dừng lại rồi tiếp tục đi về phía con đường hẹp lúc trước.
 
– Đợi đến khi trở về trên con đường khác, lão phu sẽ thu thêm một ít nữa cho Lữ đạo hữu. Nếu dựa theo số lượng năm xưa, chắc sẽ có sáu bảy vạn gì đó.
 
“Minh chí, tù phong thiên đạo, chúng sinh cần trải qua vô lượng kiếp, bỏ đi một chấp niệm trong ngục sâu, dâng lên tu chân hành.” Trong đầu Vương Lâm vang vọng nội dung trong ngọc giản trước đó nhặt được bên cạnh bộ hài cốt, hắn đảo mắt nhìn qua thế giới trước mặt rồi yên lặng gật đầu.