Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 112 Cuộc trò chuyện riêng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thích Tự thấy Tống Phổ Tâm chần chừ vài giây, sau đó lạnh mặt quay về ngồi xuống bên cạnh Tư Trạch.

Nhìn đối phương vụng về cầm kéo cắt xì gà lên, biểu cảm trên mặt Tư Trạch mới bình thường trở lại.

Hắn cười hỏi Thích Tự: “Cậu làm một điếu không? Đây là xì gà Cuba bạn anh cho, mùi vị chuẩn lắm.”

“Thuốc lá em còn không hút mà, xì gà thì càng thôi…” Thích Tự cười nhạt một tiếng, lại tiếp tục chủ đề vừa rồi, “Vụ đàm phán với Liên Tú, em thấy thế là ổn rồi. Diệp tổng cũng kể khổ bảo năm hết Tết đến vẫn còn đang cò kè mặc cả với Du tổng, lần này mà không được nữa thì không biết phải nhìn mặt em thế nào đây.”

“Cậu lại còn thấy khổ thay à?” Tư Trạch cười nói, “Anh thấy Du tổng nhìn ra anh ta nhẹ dạ thì có, e là Diệp Khâm Như này trúng mĩ nhân kế của bọn họ rồi. Cậu bảo anh ta phải cứng lên, ép giá nữa vào.”

Thích Tự: “…”

Thấy Tống Phổ Tâm đã cắt xong xì gà, Tư Trạch trực tiếp quay ra ngậm vào bằng miệng, cánh tay thuận thế khoác lên vai đối phương. Một khắc ấy, mi mắt Tống Phổ Tâm khẽ run lên, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Tư Trạch không hề dời mắt khỏi người kia, chờ hắn châm thuốc cho mình xong, rít sâu một hơi rồi đột nhiên phả thẳng vào mặt đối phương. Tống Phổ Tâm bị bất ngờ, không khỏi ho nhẹ vì sặc khói.

Thấy gương mặt hắn rốt cục cũng có biểu cảm khác biệt, Tư Trạch mới phì cười như thể đùa ác thành công, sau đó tiếp tục hút xì gà, một tay không ngừng mơn trớn đầu vai đối phương.

Nhìn người kia cứ thản nhiên hành động như ở chốn không người, Thích Tự có được giáo dục tốt đến đâu cũng chẳng tài nào nhìn nổi.

Nếu không biết về bối cảnh và thân phận của Tống Phổ Tâm, có lẽ Thích Tự sẽ chỉ coi đối phương như một người bạn trai Tư Trạch dùng tiền mua về mà bỏ qua. Nhưng hiện tại hắn biết, Tống Phổ Tâm không chỉ sở hữu năng lực kinh người, mà rất có thể còn là một mật thám do chính phủ phái tới giống như Phó Diên Thăng.

Nhìn đối phương bị Tư Trạch đối xử như thế, Thích Tự cũng không đành lòng.

Nhưng nghĩ lại thì, hắn làm gì có quyền đòi quản Tư Trạch? Tiếp tục ngồi đây có lẽ chỉ càng khiến Tống Phổ Tâm thêm khó xử.

Nhận thức được điều này, Thích Tự lập tức kết thúc chủ đề: “Thế coi như hôm nay chúng ta đánh cược một lần đi.”

Tư Trạch cười nói: “Cậu chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc này, từ nhỏ lại chẳng thiếu tiền nên mới thấy du di mấy chục triệu chẳng là gì, nhưng mà bàn chuyện làm ăn khác giữa bạn bè chúng ta với nhau, không được để mình chịu thiệt thòi. Cứ thoải mái đi, anh thấy chuyện này chẳng có gì phải lo hết.”

Thích Tự đứng dậy nói: “Được rồi, thế em đi trước đây, lát gặp sau.”

Tư Trạch khoát khoát tay với hắn: “Chờ anh hút xong điếu này sẽ ra.”

Thích Tự hướng ra ngoài, trước khi đóng cửa còn loáng thoáng nghe thấy Tư Trạch thân mật thầm thì với Tống Phổ Tâm: “Tôi làm gì anh nào? Lại không vui rồi…”

Đoạn sau hắn không nghe thấy gì nữa.

Thích Tự hít sâu một hơi, đi tới nhà ăn ở tầng 6 của khách sạn trước, người của Liên Tú đều đã có mặt, xếp ra hai bàn ăn chuẩn bị chiêu đãi bọn họ bữa trưa.

Trong sảnh ăn có một phòng tiếp khách nho nhỏ, “sếp lớn” chưa đến nên đa số cấp dưới đều đang uống trà nói chuyện phiếm tại đây.

Thích Tự vừa xuất hiện, Diệp Khâm Như đã vội vàng đến hỏi: “Sao rồi?”

Thích Tự lắc đầu với hắn: “Không nói được, còn bảo anh phải cứng rắn ép giá nữa đi.”

Diệp Khâm Như: “…”

Thích Tự đã có kinh nghiệm bàn chuyện với Tô Cánh, với Hứa Kính, và thậm chí là vô số lần luyện tập riêng tư với Phó Diên Thăng, nhưng chỉ duy nhất với Tư Trạch là hắn bó tay.

Không phải vì Tư Trạch siêu đẳng, mà căn bản là người này chẳng coi ai ra gì.

Chưa bị thua thiệt một lần thì còn lâu mới chịu nghe ý kiến của người khác.

Diệp Khâm Như cau mày, nhìn có vẻ rất khó xử: “Ầy, thôi thì để lát xem thế nào.”

Phó Diên Thăng ngồi bên cạnh hỏi: “Tư Trạch ở trong phòng làm gì?”

Thích Tự: “Sai trợ lí Tống cắt xì gà cho anh ta.”

Phó Diên Thăng: “…”

Không bao lâu sau, Du Liên niềm nở đi tới: “Thích tổng đến rồi đấy à? Còn Tư tổng thì sao?”

Thích Tự nghĩ hút một điếu xì gà chắc cũng chẳng mất bao lâu, bèn nói: “Cũng bảo sắp đến rồi.”

Du Liên gật đầu nói: “Vậy chúng ta qua phòng bên trước đi.”

Diệp Khâm Như đưa tay ra: “Mời.”

Vào bàn ăn, bọn họ lại hàn huyên một hồi, Tư Trạch chưa tới nên cũng không ai nhấc đũa, chỉ nói loanh quanh mấy chuyện trong giới. Cảm đám người đợi đến nửa tiếng sau, Tư Trạch cũng không hề xuất hiện.

Thích Tự nhíu mày bảo Ngô Song ra ngoài gọi điện cho Hoàng Tuấn Văn, lát sau quay lại, Ngô Song mới nói: “Tư tổng còn có chút việc, bảo chúng ta cứ ăn trước đi, không cần chờ.”

Biểu cảm của mọi người trên bàn ăn đều không tươi tỉnh gì, ngay chính Thích Tự cũng không khỏi giận dữ—vừa rồi trước khi xuống hắn thấy Tư Trạch vẫn đang thầm thì thủ thỉ với Tống Phổ Tâm trong phòng, tên đó thì làm được cái việc gì đứng đắn nữa!?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Du Liên, nói thẳng: “Du tổng, mọi người hiếm khi mới hội ngộ một lần, chờ lâu cũng mất hứng, Tư tổng bận việc rồi thì chúng ta cứ vào bữa thôi, không phải chờ làm gì.”

Thấy sếp lớn thứ hai là Thích Tự đã mở miệng như vậy, mọi người mới bắt đầu nâng rượu lên.

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, thân là tổng quản lí bộ phận công nghệ mà Tư Trạch lại không xuất hiện trong tình huống này, mọi người cũng đều không khỏi nghĩ nhiều.

Trên bàn cơm chưa bao giờ thiếu người tạo không khí, bởi vậy tất cả cũng nhanh chóng náo nhiệt trở lại.

Thích Tự không phải đích thân “ra trận”, ngoài mặt mỉm cười nghe bọn họ trò chuyện về đủ loại giai thoại chuyện vặt, trong lòng thì vẫn đang nghĩ về đối sách đàm phán tiếp đây.

Quả nhiên bầu không khí vui vẻ trong bữa chỉ là biểu tượng, ăn xong, Du Liên mới nói với Diệp Khâm Như: “Diệp tổng, có thể xin anh mấy phút được không?”

Thích Tự thấy vậy lập tức bảo: “Phiền Du tổng chờ một lát được không, tôi có mấy lời muốn nói với Diệp tổng trước.”

Diệp Khâm Như đi tới cạnh Thích Tự, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thích Tự: “Ở đây có nơi nào kín đáo chút không?”

Diệp Khâm Như: “Dưới tầng 5 có quán bar thương vụ Hải Mã, tương đối yên tĩnh.”

Thích Tự: “Tôi đoán Du tổng tìm anh là vì chuyện giá cả, bữa cơm vừa rồi Tư Trạch không tới nên có lẽ bên đó sẽ thấy áp lực. Anh cứ báo giá 140 triệu như Tư Trạch bảo đi xem họ có đồng ý không, nếu không thì bảo cô ấy xuống quán bar kia tìm tôi, cứ nói là tôi muốn tâm sự thôi, lát tôi sẽ nhắn vị trí cho anh.”

Diệp Khâm Như sững sờ, nhanh chóng gật đầu nói: “Được rồi.”

Sau khi Thích Tự rời đi, Du Liên dẫn mình Diệp Khâm Như vào phòng họp bên cạnh, cất lời với sắc mặt nặng nề: “Diệp tổng, chúng ta quen biết đã gần bốn tháng, gặp mặt cũng không chỉ một lần. Được kết giao với anh quả thật rất vinh hạnh, nhưng chúng ta không kết nối chỉ để tìm bạn, mà mục đích chính là để bàn chuyện làm ăn. Hôm nay một lần nữa hội ngộ, mong anh nói thẳng ra rốt cục là tập đoàn Tư Nguyên có định hợp tác với bọn tôi hay không? Nếu thật sự có thành ý, cứ nói luôn cho tôi cái giá cuối cùng mà các anh nhắm tới, chứ chơi chiến thuật tâm lí mãi thì rất vô nghĩa.”

Diệp Khâm Như thầm khâm phục khả năng phán đoán tình hình của Thích Tự, đồng thời đành nói ra con số mà đối phương vừa chỉ điểm cho mình: “Tư tổng nói, tối đa là 140 triệu.”

Du Liên trừng mắt, thậm chí hốc mắt còn ửng hồng: “140 triệu thì khác gì cái giá 125 triệu mà các anh đưa ra lúc trước? Chẳng lẽ bọn tôi đợi hai tháng nay chỉ vì 15 triệu ấy?”

“Du tổng, tôi thật sự không cố ý kéo dài thời gian, cũng rất muốn đề nghị một cái giá cao hơn trong phạm vi hợp lí, chỉ có điều…” Diệp Khâm Như thở dài trong lòng, chỉ chỉ lên đỉnh đầu, rồi lại làm bộ cắt ngang cổ mình, “Lệnh của “sếp” trên kề cổ tôi rồi.”

Du Liên cười tự giễu, giơ tay nói: “Thôi, Diệp tổng không cần nói nữa. Lúc trước thấy anh tính toán định giá rồi phân tích thực trạng, tôi còn tưởng là do bên mình báo giá cao thật, suốt hai tháng nay ngày nào cũng làm công tác tư tưởng cho Nghiêm Tú, làm người đứng giữa đầy khó xử. Thế nhưng hôm nay nghe được mức giá kia, tôi mới biết nào giờ mình vẫn bị “treo” chơi. Người ta bảo chết vinh còn hơn sống nhục, nếu đến bây giờ các anh vẫn chỉ định ra chút tiền ấy, tôi thà để Liên Tú chết trong tay mình chứ nhất định không bán tháo nó đi như vậy.”

Diệp Khâm Như nghiêm túc nghe đối phương nói hết, mới nhìn cô chân thành đáp: “Du tổng, tôi rất khâm phục cốt cách của cô. Nói thẳng ra, Thích tổng bọn tôi còn phải công nhận thái độ của Tư tổng không ổn chút nào, thậm chí rất sẵn lòng bỏ ra một mức giá cho thấy thành ý hơn. Có điều cậu ấy chỉ là người đứng thứ hai ở bộ phận công nghệ, khó mà vượt quyền đối nghịch với Tư tổng. Nhưng mà dù sao chúng ta cũng tới đây rồi, cô có muốn trò chuyện riêng với cậu ấy không?”

Du Liên hơi giật mình: “Ý anh là sao?”

Diệp Khâm Như: “Y như những gì tôi vừa nói, Thích Tự đang chờ sẵn ở quán bar thương vụ dưới tầng 5 của khách sạn, bàn A27, hi vọng cô sẽ tới đó một mình.”

Du Liên: “…”

*

Quán bar thương vụ Hải Mã.

Thích Tự và Phó Diên Thăng đã chờ ở đây 20 phút, Phó Diên Thăng thoáng liếc qua đồng hồ: “Chắc cũng sắp đến rồi.”

Nói đoạn, điện thoại của Thích Tự cũng vang lên. Hắn nhấn trả lời, nghe Diệp Khâm Như bàn giao vài câu rồi lên tiếng: “Ừ, tôi biết rồi.”

Cúp máy xong lại quay ra nói với Phó Diên Thăng: “Quả nhiên Du Liên đã bị mức giá 140 triệu chọc giận, chắc là sắp đến tìm tôi rồi.”

Phó DIên Thăng: “Cậu chắc chắn muốn đàm phán một mình chứ?”

Thích Tự: “Tôi muốn thử.”

Phó Diên Thăng: “Không định nói qua với tôi về chiến thuật của cậu à?”

Thích Tự trông thấy Du Liên ở đằng xa, nói: “Không kịp nữa rồi.”

Phó Diên Thăng nhìn hắn, ánh mắt không biết là vui mừng hay mất mát, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, đứng dậy nói: “Vậy thôi, tôi lên tìm Diệp tổng.”

Thích Tự nhìn lên bảo:: “Nếu Tư Trạch có tìm, nhớ yểm trợ giúp tôi.”

Phó Diên Thăng: “Tôi biết rồi.”

Nói xong bèn đi về phía Du Liên, hai người gật đầu chào hỏi rồi trực tiếp bước qua nhau.

Du Liên rẽ một chút, rốt cục cũng trông thấy thanh niên ngồi ở bàn A27, trên người là âu phục đặt may đặc biệt, hai tay đút túi, bình tĩnh chờ đợi.

Không phủ nhận đối phương có một ngoại hình rất tuấn tú, nhưng giờ phút này, khí chất thâm trầm sắc sảo toát ra từ ngoại hình ấy mới là là điều thu hút Du Liên hơn cả.

Trong lòng khẽ động, cô rảo bước đi tới chỗ đối phương: “Thích tổng, nghe nói cậu muốn tâm sự với tôi?”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Cả ngày hôm nay chỉ làm một người qua đường bên bà xã, rầu.”

Tống Phổ Tâm (vụng về cầm kéo cắt xì gà): “Nên biết hài lòng đi.”

Phó Diên Thăng (đầu hàng): “A Tâm, bỏ vũ khí xuống đã, có gì thì từ từ nói…”

vtrans by xiandzg

T/N: Mới vớ được cái comment djnkkout này, bạn nào đang điên tiết với tra-Trạch thì đọc giải toả tí:))))))



<Tống Phổ Tâm cầm kéo cắt xì gà… “tạch” một tiếng, Tư Trạch đột nhiên rống lên thảm thiết, ôm lấy thân dưới be bét máu tươi ngã ra đất, lăn lộn trong đau đớn. Nghe được động tĩnh, Lão Phó lập tức xô cửa xông vào, Cá nhỏ ngay sau trông thấy hiện trường mà sợ đờ người, trong khi đó Lão Phó vẫn bình chân như vại: “Gọi cứu thương thì không kịp đâu, mau bê anh ta lên xe, chở đến bệnh viện nào đấy gần đây cấp cứu xem, biết đâu còn ghép lại được.”

Cá nhỏ: “…Hả? Là sao? Ghép cái gì? Nghe không hiểu…”>

Bonus hình ảnh kéo cắt xì gà:

Nãy giờ cười muốn sảng mnl =))))))))

Tâm hồn nào không hiểu thì cứ bỏ qua và xin hãy thứ lỗi cho mình 🙏🙈