Phúc Hắc Quyết Đấu
Chương 12: Giảng dạy trực tuyến
Không bao lâu sau, Thích Tự đã nhận được báo cáo tài chính chi tiết từ Thích Nguyên Thành, trong mail còn đính kèm dòng chữ “Chỉ dành cho cán bộ chuyên môn và kiểm tra nội bộ”.
Có được tài liệu rồi, Thích Tự mới cẩn thận đối chiếu với những kết luận phân tích của Số Phức.
Kết quả là so hết hai ngày, cũng chỉ thấy đầu óc quay cuồng chứ chẳng sáng tỏ được gì.
Thích Tự rầu rĩ nghĩ, chẳng lẽ lại đi tìm người kia tiếp?
Nhưng mà… hắn thật sự không cam tâm.
Hứa Kính không chuyên về Tài chính, cho nên cũng không am hiểu lĩnh vực này mấy, Thích Tự lại không muốn nhờ anh tìm người hộ mình, xoắn xuýt cả nửa ngày mới đột nhiên nghĩ ra một cách.
Thích Tự mở Wechat ra tìm Từ Nhất Chu, vào thẳng vấn đề: “Từ Nhất Chu, anh còn quen người nào am hiểu về phân tích báo cáo tài chính nữa không?”
Đọc được tin nhắn, Từ Nhất Chu trả lời lại luôn: “Sao phải nhờ tôi tìm người khác vậy, Tiểu Phức không chịu trả lời cậu à?”
Tự: “Không phải, anh ta có trả lời…”
Từ Nhất Chu: “Thế là chuyện gì? Anh ta không giúp gì được cho cậu sao?”
Tự: “Cũng không phải.”
Hắn đâu thể nói là vì mình bị người kia làm cho bẽ mặt được?
Từ Nhất Chu: “À, tôi biết rồi… Cậu ta chọc giận cậu hả?”
Tự: “Err…”
Từ Nhất Chu: “Tôi đã cảnh báo là tính tình cậu ta dở tệ rồi mà…” [😂]
Từ Nhất Chu: “Nhưng mà không giấu gì cậu, nếu nói về phân tích báo cáo tài chính, tôi không biết ai hơn được cậu ta đâu.”
Thích Tự không phục: “Chẳng phải chỉ là một người của công ti điều tra thôi sao, làm gì mà anh nói như độc nhất vô nhị vậy?”
Từ Nhất Chu: “Công ti điều tra?”
Tự: “Anh ta bảo tôi gửi tiền vào tài khoản của một công ti điều tra.”
Từ Nhất Chu: “Ý cậu là “Trác Thạch” ấy hả? Ha ha, đấy là công ti vỏ bọc để cậu ta tiện thu phí làm ngoài thôi.”
Thích Tự ngạc nhiên: “Đây chỉ là việc làm ngoài của anh ta thôi sao?”
Từ Nhất Chu: “Đúng rồi, cậu ta có công việc đàng hoàng khác mà.”
Tự: “Anh ta làm gì vậy?”
Từ Nhất Chu: “Chuyện này thì tôi không rõ, người này lúc nào cũng thần bí, chưa kể vì thời gian cá nhân có hạn nên hai năm gần đây, cậu ta ít khi nhận việc ngoài lắm.”
Thích Tự cố nhịn xuống bất mãn trong lòng: “Thời gian có hạn? Anh ta làm phân tích cho tôi còn chưa đến nửa tiếng mà.”
Từ Nhất Chu: “…”
Từ Nhất Chu: “Cậu nhờ anh ta làm cái gì cơ?”
Thích Tự kể lại cho Từ Nhất Chu về ba cấp độ phân tích mà Số Phức bảo mình, nói: “Tôi nhờ anh ta làm phân tích sơ bộ.”
Không ngờ đọc câu trả lời của hắn xong, Từ Nhất Chu lại nhắn lại một cái [😓] rồi nói: “Cậu làm vậy… không khác gì dùng dao mổ trâu giết gà cả.”
Tự: “…?”
Từ Nhất Chu: “Năng lực của Tiểu Phức không chỉ đơn giản vậy đâu, lấy cậu 5000 một bản phân tích sơ bộ đã là nể mặt tôi lắm rồi [😂], nếu cần cậu ta giúp thì cố gắng nhẫn nại một chút, ai bảo cậu ta lợi hại như vậy, trong ngành cũng có người biết về thanh danh của cậu ta, muốn nhờ hỗ trợ mà còn không được kia kìa.”
Thích Tự: “…”
Nói chuyện với Từ Nhất Chu xong, Thích Tự cũng tiêu luôn cơn giận, chưa kể còn ngày càng trở nên tò mò hơn về người tên Số Phức kia.
—Phân tích 5000 là giết gà bằng dao mổ trâu, ngoài khả năng phân tích báo cáo tài chính còn có bối cảnh thần bí, thực lực mạnh được nhiều người cầu kiến…
Tên này, rốt cục có lai lịch thế nào vậy?
Thích Tự điều chỉnh lại cả tâm lí lẫn cảm xúc, sau đó một lần nữa mở ra khung chat với Số Phức, nhìn đến tin nhắn cuối cùng từ đối phương lại nổi thẹn.
Thôi, dù sao người ta cũng có biết mình thề cái gì đâu…
Tự: “Có đó không, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
F1S: “Đang bận, chờ chút.”
Thích Tự: “…”
Cứ như vậy, Thích Tự chờ liền ba tiếng.
Có thể là do đang bận tâm, nên cứ một lúc Thích Tự lại vào Wechat xem Số Phức đã trả lời chưa, thậm chí còn chán đến độ lôi cả hình đại diện của người ta ra soi.
Trong phần “Xem thêm thông tin”, có đề một câu nói rất cá tính—”Kết giao vì lợi là bỏ đi đạo nghĩa/Mất đạo nghĩa sẽ chỉ thấy người sai.”
Thích Tự đọc lại mấy lần, nhưng vẫn không hiểu những lời này có ý gì.
Khoảng 12 giờ trưa, Wechat rốt cục mới vang lên âm báo, Thích Tự lập tức mở điện thoại—
F1S: “Từ Nhất Chu hỏi có phải tôi chọc giận cậu không, tôi chọc cậu giận à?”
Thích Tự: “…”
F1S: “Cái cậu này, lại còn đi cáo trạng sau lưng người ta nữa hả?”
Thích Tự: “…”
Cái đm…
…!!!
Thích Tự thiếu điều dồn hết máu lên não vì tức. Do sở hữu gia cảnh và điều kiện bản thân coi như lỗi lạc, người xung quanh ai ai cũng khách khí với hắn, ngay cả một tên thiếu gia kiêu căng như Tư Hàng cũng còn phải nể mặt. Đây là người đầu tiên nói chuyện với Thích Tự mà thái độ đến thế!
Hắn nhắm mắt hít sâu thở đều vài cái, tự nhủ mình đang nói chuyện với cao thủ, vì là cao thủ nên tạm thời có thể bỏ qua cái thái độ này…
F1S: “Về sau nghĩ gì thì cứ nói trực tiếp với tôi, tôi thích làm việc với người thẳng thắn.”
F1S: “Được rồi, cậu vào vấn đề đi.”
Thích Tự: “…”
…Lợi dụng xong nhất định phải block ngay tên này! Bố tổ!
Thích Tự buộc mình tỉnh táo lại, gửi đi một vấn đề mình đã suy nghĩ kĩ: “Tôi muốn biết vì sao anh lại đi đến kết luận “tăng trưởng về lợi nhuận không tương ứng với sự gia tăng trong mức đầu tư cho sản xuất”, tôi đã đọc rất kĩ báo cáo tài chính ba năm gần đây của MeiWei, thấy đầu vào với đầu ra sản xuất cũng đâu hề chênh lệch quá lớn.”
F1S: “Cậu chỉ xem của ba năm gần đây? Thế thì không nhìn ra là đúng rồi.”
Thích Tự khó hiểu, không thì mấy năm? Chẳng lẽ còn phải dò từ lúc công ti mới thành lập đến nay? Số Phức này cũng chỉ xem có nửa tiếng, còn bảo là “rõ rành rành” cơ mà, chắc chỉ tầm đấy thôi chứ nhiêu nữa?
F1S: “Nhắn tin không nói được hết, gọi điện đi.”
Thích Tự: “???”
Khoan đã, tiến triển này hình như là lạ!
Sao tự dưng lại đòi gọi điện? Nhỡ đối phương nói gì khiến hắn nổi khùng ngay tại chỗ thì sao?
…
Trong lúc hắn còn đang hoang mang, màn hình đã hiển thị cuộc gọi đến từ F1S.
Thích Tự luống cuống nhấn nút trả lời, kết nối xong, hắn im lặng một lát rồi mới dè dặt cất tiếng “A lô”.
“Nghe được không?” Giọng nói trầm trầm lành lạnh truyền ra từ loa điện thoại.
Hoàn toàn khác với aura mỉa mai ác liệt trong tưởng tượng của Thích Tự, giọng nói của đối phương vô cùng đứng đắn, nghe qua đã thấy trưởng thành.
“Ừm, nghe được.” Thành kiến của Thích Tự về người này gần như tiêu biến chỉ sau một câu nói.
“Vừa gửi cho cậu mấy cái bảng biểu so sánh đấy, mở ra đi, chúng ta vừa xem vừa nói.” Đối phương không hề vòng vo, vào thẳng vấn đề, “Đây là dữ liệu từ báo cáo tài chính công khai của MeiWei trong năm năm gần đây mà tôi tìm được trên mạng. Để ý về mặt thời gian, cậu sẽ thấy hai năm đầu tiên và ba năm sau đó thuộc hai giai đoạn khác hẳn, tình hình kinh doanh của MeiWei trong hai giai đoạn này không hề giống nhau.”
Thích Tự sững sờ, không giống sao?
“Nói về hai năm đầu trước đi, ở giai đoạn này MeiWei vẫn hoạt động bình thường, số liệu ở các phương diện đều cho thấy tình hình kinh doanh tốt đẹp, lợi nhuận khả quan…”
Vốn còn đang khẩn trương vì sợ mình không kiểm soát được cảm xúc, Thích Tự đã dần bị nội dung mà đối phương nói tới thu hút sự chú ý, trở nên chăm chú lắng nghe từ bao giờ không hay.
“…Ba năm gần đây, mức đầu tư cho sản xuất của MeiWei tăng liên tục, điều này đúng ra sẽ được phản ánh qua số lượng hàng hoá, chất lượng hàng hoá và lợi nhuận. Theo như bảng biểu, lợi nhuận ba năm nay không những không tăng mà còn giảm, lượng hàng tồn quay vòng thì vẫn như giai đoạn trước đó, chứng tỏ là sự đầu tư phải được thể hiện trong chất lượng hàng hoá. Thế nhưng chi phí bán hàng 17.2% lại để lộ ra vấn đề…”
“Err, sao số liệu về tiêu thụ lại để lộ ra vấn đề?” Biểu đồ tài chính thì nói lên được gì về chất lượng hàng hoá đâu.
Bên kia ngừng lại một chút rồi giải thích tiếp: “Bắt đầu từ ba năm trước, chi phí chờ kết chuyển dài hạn bắt đầu tăng cao, phỏng chừng là do phải trả cho các ngôi sao về làm đại diện thương hiệu, mà nếu vậy thì lượng tiêu thụ được giữ vững trong ba năm này chủ yếu là nhờ các hoạt động quảng bá, chứ không phải dựa vào chất lượng hay danh tiếng của mặt hàng—Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán về mặt lí luận của tôi từ những bản báo cáo mà MeiWei công khai trên thị trường, chưa hề được kiểm chứng hay gì, nhưng nếu cậu có cách tiếp cận với những số liệu chi tiết hơn, thì thử xác nhận xem chi phí tăng lên có phải do tiền quảng cáo không, sau đó cứ xoáy vào những điểm có vấn đề mà truy, hẳn là sẽ tìm ra gốc rễ thôi.”
“…!” Thích Tự như hoàn toàn được khai sáng.
Chỉ là… vấn đề này thì “rõ rành rành” chỗ nào? Nếu hắn không nói ra cái “suy đoán về mặt lí luận” kia, thì làm gì có ai nghĩ đến mối liên quan này!
Số Phức tiếp tục giải thích cho hắn, rất cặn kẽ và tỉ mỉ, từ chiều hướng của vốn đầu tư cho đến sự thay đổi về nguồn lợi thể hiện trong bảng biểu số liệu của năm năm qua, nghe một hồi, Thích Tự còn bắt đầu lấy giấy bút ra ghi chú lại.
…
Đến khi Số Phức giải thích kĩ càng ra xong, những hiềm khích nhỏ nhen trong Thích Tự đều đã bay biến hết, thay vào đó chỉ còn toàn ngưỡng mộ dào dạt.
“Hiểu hết chứ?” Số Phức hỏi hắn.
Thích Tự “ừm” một tiếng, rồi nói: “Cảm ơn…”
Số Phức: “Vậy tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã khoan đã.” Thích Tự vội gọi hắn lại, “Tôi còn một vấn đề.”
Số Phức hơi ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Thích Tự không nhịn được mà hỏi: “Phân tích số liệu phức tạp như vậy, sao hôm đó anh chỉ cần nửa tiếng đã ra được kết luận?”
Hắn hỏi xong, thì bên kia lại im lặng.
Thích Tự đợi một lúc, tưởng rằng tín hiệu không tốt, lại “A lô”.
Số Phức: “Khụ, cậu có biết mình lại vừa hỏi một vấn đề kiểu “vì sao 1+1=2″ không?”
Thích Tự: “…”
Đối phương như cười mất một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Vừa rồi tôi cũng ngẫm lại mình đã làm thế nào mà ra được kết luận trong vòng nửa tiếng, nhưng mà thật sự không biết giải thích sao cho phải, bởi vì dạng phân tích này vốn không hề phức tạp đối với tôi.”
Hắn ngừng một chút, lại nói thêm: “Nghĩ cách giải thích cho cậu như vừa rồi mới phức tạp.”
Thích Tự thấy hai mắt tối sầm…
“Được rồi.” Hắn cố gắng hết sức để giữ giọng bình tĩnh, nghiến răng nói, “Không cần trả lời tôi đâu, tạm biệt.”
Hắn lầm rồi, rõ ràng là không nên sinh ra ảo giác kì quái như vừa nãy mà…
Tên này lại còn có khả năng giễu cợt tổn thương người ta với giọng điệu bình tĩnh ôn hòa như thế nữa chứ!
Hắn phục rồi!
Ngắt máy xong, Thích Tự lập tức đứng dậy đi tìm nước đá, uống hết nửa bình mới tỉnh táo lại nổi.
Mười phút sau về phòng, hắn cầm điện thoại lên, đã thấy đối phương gửi cho mình thêm vài tin nhắn.
F1S: “Tôi vừa thử nghĩ lại rồi, nếu cậu chuyển những số liệu kia thành biểu đồ ở trong đầu, thì sẽ dễ hình dung hơn đấy.”
F1S: “Ví dụ như khi nhìn vào thực trạng kinh doanh của MeiWei trong hai năm giai đoạn trước, cậu hãy tự động chuyển số liệu thành biểu đồ luôn trong đầu, rồi dựa vào đấy mà phán đoán tiếp về hướng đi sau đó của mô hình. Sang năm thứ ba, mức đầu tư cho sản xuất tăng lên, một biến trong hàm số thay đổi rõ rệt, đáng ra lợi nhuận sẽ giảm rồi tăng hoặc giảm rồi bình ổn, thế mà số liệu trong báo cáo tài chính của ba năm sau đó lại chỉ là một đường thẳng đi xuống. Từ đó thấy được, số liệu trong báo cáo có vấn đề.”
F1S: “Với cả, đừng chỉ xem báo cáo tài chính của công ti nhà mình, tìm thêm của các doanh nghiệp cùng hạng mục nữa mà đọc rồi so sánh số liệu các thứ, dần dần sẽ quen thôi.”
Thích Tự: “…”
Trực tiếp chuyển số liệu thành biểu đồ ở trong đầu? Rốt cục là cái năng lực biến thái gì vậy?
Nhìn bên chat của đối phương vẫn đang nhấp nháy nhập vào, Thích Tự đợi thêm một lát, sau mấy giây thì nhận được một câu.
F1S: “Có vấn đề gì thì cứ nhắn đó, tôi đi ngủ cái đã.”
Thích Tự sững sờ, lúc này mới nhớ ra hiện tại trong nước đã là 2 giờ sáng.
Thực tế thì sau hai tiếng “học online” vừa rồi, Thích Tự đã sớm phải công nhận thực lực của Số Phức.
Cho nên dù giận thì giận, hắn cũng không còn kích động đến mức muốn block đối phương nữa.
Hiện tại thấy người ta còn kiên nhẫn giải đáp cho mình cái gọi là vấn đề như 1+1 kia, Thích Tự thậm chí còn cảm thấy như được… an ủi phần nào.
Đúng là hắn vẫn còn chuyện muốn hỏi, nhưng mà không liên quan gì đến báo cáo tài chính.
Tự: “Chẳng phải anh bảo sẽ chỉ giải đáp miễn phí cho tôi một câu thôi à? Nhưng mà, giờ có vấn đề gì thì tôi đều có thể trực tiếp nhắn cho anh sao?”
Chưa kể trong cuộc điện thoại vừa rồi, Thích Tự hỏi không chỉ có một câu, nhưng Số Phức vẫn trả lời hết, cũng chẳng đòi hắn phải trả thêm tiền.
Có điều sáu tiếng sau, đối phương mới đáp lại tin nhắn này của hắn.
Câu trả lời là một tấm screenshot khung chat giữa Số Phức và Từ Nhất Chu, trong hình có đoạn Từ Nhất Chu nói: “Thích Tự mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi, cậu tốt nghiệp trường đời rồi mà không thể nhân nhượng với cậu ấy một chút à? Đừng có bắt nạt người ta nữa.”
F1S: “Thấy không, bảo tôi đừng có bắt nạt cậu nữa đấy.”
****
<Epilogue>
Một—
Thích Tự: “Còn hỏi lại anh ta thì mình là chó!”
Ba ngày sau.
Thích Tự: “Ẳng!”
Hai—
Một ngày của Phó tiểu công:
Đi làm, họp hành, gặp khách hàng, bận sấp mặt.
Thế rồi hay tin vợ cáo trạng về mình với Phân Số… tổn thương sâu sắc.
Đêm về, nhẫn nhịn giảng dạy cho vợ, vắt óc ra giải thích mấy vấn đề như tại sao 1+1 lại bằng 2, tận lực xoay chuyển cục diện thiếu điều bị block.
Hừm, phải công nhận là vợ mình nghe giảng thật ngoan, một câu ừm hai câu ừm, quá xá êm tai.
Hai giờ sáng, rốt cục cũng được đi ngủ, đời này sao mà gian nan~
Ba—
Phân số: “Cậu nghĩ tâng bốc làm giá cho cậu dễ lắm đấy à! Cái đồ không có tố chất làm gián điệp!” (*  ̄︿ ̄)
–
A/N:
Tâm sự một chút đi. Tôi vốn dĩ không làm nghề này, cho nên lúc viết sẽ không thể tránh được sai sót. Nhưng khi viết về nội dung trong ngành, tôi cũng đã nhờ người bạn với kiến thức chuyên sâu chỉ dẫn và tư vấn thêm cho, để có thể gửi đến bạn đọc những chi tiết sinh động nhất.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tiểu thuyết, mà tiểu thuyết thì luôn có phần trăm hư cấu và khoa trương. Rất hoan nghênh bạn đọc soát lỗi để truyện được chất lượng hơn (cứ nhắn trên weibo, tôi sẽ để ý thường xuyên), chỉ là xin đừng chăm chăm vạch lá tìm sâu, bởi vì không có gì là tuyệt đối, và kinh nghiệm cá nhân cũng chưa chắc đã là thước đo chuẩn chỉnh cho mọi việc. Nếu có nghi vấn, trước hết xin hãy theo dõi tiếp cái đã.
Cuối cùng thì, chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ và hiểu cho, tôi sẽ cố gắng hết mình cho quãng đường còn lại của bộ truyện này. Nhân dịp 521, gửi thật nhiều thương thương đến các bạn╰(*°▽°*)╯