Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 120 Bảo vệ người nhà

Vừa ăn xong, Thích Phong đã vội chạy đi báo tin mừng cho Lăng Khả luôn.

“Mẹ đừng lo về Tiểu Phong, nó nói vậy chứ trong lòng vui hơn ai hết đấy.” Thích Tự nói.

“Mẹ biết mà…” Khuôn mặt không hề có dấu vết tuổi tác của Khương Oánh nở một nụ cười dịu dàng, mang vẻ hạnh phúc chỉ thấy được ở người phụ nữ đang đắm mình trong hương vị tình yêu.

Dì Liễu đã ăn cơm xong, cũng tất bật chạy vào bếp dọn dẹp, trên bàn ăn chỉ còn lại Khương Oánh và Thích Tự.

“Con thì sao rồi?” Khương Oánh nhìn Thích Tự, quan tâm nói, “Bây giờ con vừa đi học, vừa phải giúp ba với công việc ở tập đoàn, chắc là vất vả lắm phải không?”

Thích Tự thấp giọng đáp: “Cũng bình thường à.”

Khương Oánh xẵng giọng nói: “Cái gì mà “bình thường”, nhìn Thích Phong rồi nhìn sang con mà xem, sinh con ra trước Thích Phong có mười phút, mà giờ mẹ cảm thấy con như lớn hơn thằng bé cả mười mấy tuổi vậy.”

Thích Tự: “Làm gì đến nỗi…”

“Còn cãi?” Khương Oánh thở dài, “Con thật sự trưởng thành hơn so với đồng lứa rất rất nhiều. Mẹ làm MC bao nhiêu năm nay, đã gặp đủ dạng người, cũng không lạ gì những mặt đen tối và phức tạp của xã hội này, nhất là giới kinh doanh luôn bị che phủ bởi tiền tài. Con còn trẻ mà đã suốt ngày tiếp xúc với những người ấy thì làm gì có chuyện không áp lực, nhưng sức chịu đựng của con người có hạn, đôi khi cũng phải có biện pháp giải tỏa mới được. Con nhìn ba con xem, ở bên ngoài kiệm lời thế nào, mà giờ ở với mẹ thì không lúc nào hết chuyện để nói, cứ như thể muốn giãi bày hết uất ức của mười năm qua ra vậy…”

Thích Tự không dưng bị nhồi “cẩu lương” của ba mẹ, đành giảm tốc độ ăn nói: “Mẹ, những điều mẹ nói con đều hiểu, có áp lực con sẽ tự giải tỏa.”

Khương Oánh nhìn hắn nói: “Thích Tự, với điều kiện của hai anh em con thì đường tình cảm cũng sẽ không quá tồi, thích ai thì cứ thử chính thức tiến đến đi. Mẹ tin vào mắt nhìn người của con, bất kể người kia có thân phận gì, mẹ đều sẽ ủng hộ.”

Thích Tự nhớ tới hai lần bị Khương Oánh hoài nghi, lại nhớ tới câu hỏi trên điện thoại hôm qua, trống ngực bắt đầu nhảy liên hồi: “Mẹ nói chuyện này làm gì…”

Khương Oánh nhìn hắn chằm chằm: “Sáng đó gọi điện, con nghĩ mẹ không nghe ra tiếng thở gấp của con chỉ xuất hiện trong hoàn cảnh nào à?”

Thích Tự: “…”

Đệt, suýt nữa thì quên mẹ hắn từng học chuyên ngành phát thanh, có thể mẫn cảm với âm thanh đến nhường nào.

… Nhưng hắn nhớ mình có thở mạnh lắm đâu?

Đang còn xấu hổ, Khương Oánh đã nói tiếp: “Thôi, mẹ tôn trọng đời sống cá nhân của con, không muốn nói thì không cần nói. Mẹ đoán trước kia ở với ba, ông ấy đã đưa ra rất nhiều yêu cầu nên mới khiến con có phần dè dặt như vậy… Nhưng từ nay về sau, mẹ hi vọng mình có thể trở thành cảng tránh gió của con. Dù lớn đến đâu thì trong mắt mẹ con và Tiểu Phong mãi mãi vẫn là những đứa nhỏ, có gì khó khăn hay khó nói thì cứ giãi bày, mẹ sẽ là hậu thuẫn kiên cường của con.”

Tuyến phòng ngự tâm lí trong Thích Tự dần bị những lời này của Khương Oánh đánh tan. Nghe đến cuối, hắn không khỏi cảm thấy lồng ngực ê ẩm, buồn khổ tích tụ cùng cảm xúc không thể phát tiết bấy lâu nay cứ như tìm được van xả…

Có điều, tính cách độc lập được rèn luyện bấy lâu nay lại nhắc nhở hắn—nếu chưa đến lúc thật sự cần thiết, hắn vẫn có thể tự mình giải quyết được.

Dù sao, quen một người đàn ông hơn mình 7 tuổi lại còn có khả năng là gián điệp cũng nào phải chuyện gì dễ nói ra.

Thích Tự đè lại xúc động muốn thổ lộ trong lòng, nhưng vẫn mủi lòng thấy rõ: “Vâng, con cảm ơn mẹ.”

Mặc dù không nói ra, nhưng lần về nhà và lời ấy của Khương Oánh tối nay giống như đã tiếp thêm năng lượng cho Thích Tự. Trên đường trở về khách sạn, hắn cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn trước đó rất nhiều.

Ba mẹ cưới lại, làm sao mà hắn không vui cho được?

Ngoại trừ những mục tiêu trên thương trường, bảo vệ người nhà vẫn là trách nhiệm quan trọng nhất đời này của hắn.

*

Theo chỉ dẫn của Thích Tự, Du Liên đã đi gặp Lâm Hoán. Nghe nói điều kiện mà Lâm Hoán đưa ra đã khiến tất cả đều phải trân trối nghẹn họng.

Hắn nói với Du Liên, bất kể Tư Nguyên có trả bao nhiêu thì mình đều sẵn sàng mua lại cổ phần của cô và Nghiêm Tú với mức giá 130%.

Lúc kể lại những lời này cho Diệp Khâm Như, Du Liên cũng không nhịn được mà đùa: “Sao cậu ta không tìm tới sớm một chút kia chứ? Nhớ hồi trước bị Tư Nguyên các anh chèn giá đến khó thở, gặp cậu ta mới thấy thần tài vậy…”

Diệp Khâm Như cảm thán với Thích Tự trong điện thoại: “Lâm Hoán này cũng chịu chi thật. May mà chúng ta đã kí thỏa thuận mua rồi, chứ mà để Du tổng thấy tiền sáng mắt bán Liên Tú cho Lâm Hoán trước, thì chúng ta cũng chả có chỗ mà than khóc.”

Lúc bọn họ gọi điện, Phó Diên Thăng cũng ở bên cạnh, nghe xong tình huống còn hỏi lại Thích Tự: “Lâm Hoán đòi mua Liên Tú với mức giá 130% thật sao?”

Thích Tự ừ một tiếng, thấy sắc mặt Phó Diên Thăng nghiêm trọng bèn hỏi: “Sao vậy, anh nhìn ra vấn đề gì à?”

Phó Diên Thăng hỏi lại hắn: “Cậu tính xem, 130% của 140 triệu là bao nhiêu?”

Thích Tự không nhẩm siêu như Phó Diên Thăng, còn mở máy tính trên điện thoại ra bấm bấm một hồi, kết quả được 182 triệu, gần như chính là mức giá mà Thích Tự và Du Liên đã thỏa thuận sau đó.”

Thích Tự cũng ngẩn người, nhưng không rõ sự trùng hợp này thể hiện điều gì.

Phó Diên Thăng mới giải thích: “Lâm Hoán mà là một thương nhân khôn khéo, thì tuyệt đối đã chẳng đề nghị một mức giá hào sảng như thế với người mới gặp mặt lần đầu…”

Được Phó Diên Thăng nhắc nhở, Thích Tự nhớ ra Tô Cánh có nói Lâm Hoán đã để mắt Liên Tú từ lâu, nếu Tư Trạch thật sự động tay với giá cổ phiếu của Liên Tú thì hẳn là hắn cũng nhận ra rồi.

Thích Tự: “Ý anh là, hắn cũng cảm thấy cổ phiếu trong tay Du Liên và Nghiêm Tú đáng giá 180 triệu?”

Phó Diên Thăng: “Ừm, nhưng trong khi Tư Trạch đang ép giá, hắn lại xuất hiện và đưa ra đề nghị như vậy, Liên Tú chắc chắn sẽ không từ chối… Thậm chí tôi còn nghi, có người ở Tư Thị đã bắn tin tình báo cho Lâm Hoán.”

Thích Tự: “Tại sao lại là người ở Tư Thị?”

Phó Diên Thăng giương mắt nói: “Vì cậu là nhân tố ngoài ý muốn. Nếu không có cậu, chắc hẳn Lâm Hoán đã nắm được Liên Tú rồi. Giờ hắn mới đi tìm Du Liên, chứng tỏ là hoàn toàn không biết về thỏa thuận mà cậu đích thân đưa ra với Du Liên.

Thích Tự ngẫm lại đầu đuôi lời nói của Phó Diên Thăng, mới rút ra một kết luận rõ ràng: “Tô Cánh không lừa tôi.”

“Chúc mừng, cậu tin đúng người rồi.” Phó Diên Thăng công nhận hắn một câu, lại nhắc nhở, “Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu thôi, Lâm Hoán đã có được Hồng Trang thì sau này cũng thành đối thủ cạnh tranh chủ yếu của bộ phận Công nghệ ở Tư Nguyên. Chắc chắn cậu sẽ còn phải đối mặt, so chiêu với anh ta.”

Nhớ tới đánh giá của Tư Trạch về Lâm Hoán, Thích Tự mới hỏi: “Anh thấy anh ta lợi hại không?”

Phó Diên Thăng: “Phân tích từ những sự kiện liên quan, tôi nhận thấy cậu ta là một người có năng lực quản lí thương nghiệp rất mạnh, nắm bắt thời cơ cũng chuẩn xác, không ra tay thì thôi, chứ ra phát nào trúng phát đó. Vì chưa đủ kinh nghiệm nên về phương diện này có thể cậu sẽ không bằng.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng cười cười: “Nhưng mà, tôi tin là cậu sẽ làm được thôi.”

Sau khi biết về điều kiện mà Lâm Hoán đưa ra với Du Liên, Tư Trạch cũng không thể không thừa nhận tác dụng của thỏa thuận đặt mua mà Diệp Khâm Như đề nghị.

Dưới sự “hỗ trợ” của Lâm Hoán, việc thu nạp Liên Tú đã diễn ra đúng như dự tính của Thích Tự—sau ba tháng, rốt cục Tư Nguyên cũng thành công mua lại 78% cổ phần trong tay Du Liên, Nghiêm Tú và Đầu tư Phương Chu với tổng giá 250 triệu, trở thành cổ đông có quyền khống chế tuyệt đối của Liên Tú, thuận lợi đưa bộ Công nghệ tiến vào giai đoạn phát triển tiếp theo.

Trong quá trình lo liệu thủ tục thu mua, Thích Tự còn chủ động gọi điện cho Tô Cánh. Tuy đã kí thỏa thuận với Du Liên từ trước khi Tô Cánh tiết lộ chuyện kia, hắn vẫn muốn bày tỏ lòng cảm kích với đối phương.

“Có gì đâu mà cám ơn, mấy người bên cậu toàn dân khó nhằn cả, anh không nhắc thì cũng chưa chắc đã không đàm phán thành công vụ này…” Tô Cánh khách khí vài câu trên điện thoại, chợt nhớ ra gì đó lại đổi giọng, “À đúng rồi, cái phần mềm mà cậu nhờ anh xem qua là ở đâu ra vậy?”

Thích Tự chần chừ trong chốc lát mới đáp: “Ngại quá, em không trả lời vấn đề này có được không?”

Tô Cánh: “Thôi được rồi, nói cho cậu biết, đấy là sản phẩm của một công ti bảo mật thông tin được chính phủ hậu thuẫn. Nghe bảo phần mềm của bọn họ chỉ phục vụ cho các tổ chức chính quyền thôi.”

Suy đoán lại một lần nữa được xác thực, Thích Tự chỉ thấy lòng càng thêm nặng, hỏi tiếp: “Sao anh điều tra ra được?”

Tô Cánh: “Anh có cách riêng của mình. Mà này, thứ kia còn được thiết lập chức năng báo cáo lại các hoạt động chống phá, có dấu hiệu bị cưỡng chế phá giải là lập tức thông tin về cho đầu nguồn luôn đấy.”

Thích Tự cứng đờ cả người: “Báo về cho đầu nguồn? Ý anh là chỉ cần em động tay vào phần mềm này thì người cài đặt cũng biết ngay?”

Tô Cánh: “Thiết lập của nó là thu thập thông tin chống phá, vấn đề cậu hỏi còn phụ thuộc vào việc nó có gửi những thông tin này đến người cài đặt hay không, nếu có thì tất nhiên họ sẽ biết. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, mấy phần mềm bảo mật này ít nhiều gì đều nhận công kích trong lúc hoạt động, cho nên không phải ghi chép về lần nào cũng đáng chú ý, bỏ qua hệ thống bảo mật thì nó cũng chỉ là một phần mềm chống giám sát thông thường thôi… Có điều, việc cậu tìm tôi phá nó nhất định vẫn có nguy cơ bị bại lộ.”

Tô Cánh nói nhiều thế, mà Thích Tự nghe ra đúng một—Rất có thể Phó Diên Thăng biết hắn đã động tay vào phần mềm này, chỉ là không nói gì mà thôi.

Thích Tự dập máy, rồi cứ thế ngồi cạnh giường ngơ ngác, cảm giác mãi mới nắm được quyền chủ động một lần, trong nháy mắt đã lại thành bị theo dõi, bị tính kế.

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Bảo bối, cứ tiếp tục đi, anh vẫn đang nhìn đây ^_^”

Thích Tự: “Q_Q Phải cứng, tôi muốn quyết đấu!”

vtrans by xiandzg