Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 121 Bạn trai tầng ngầm

Đúng lúc này, Phó Diên Thăng đi tới.

“Thích Tự, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì thứ hai tuần tới là xử lí xong thủ tục thu mua rồi, tuy cốt vẫn là Liên Tú nhưng chúng ta cũng phải nghĩ ra một cái tên mới cho công ti Công nghệ này…”

“Bảo phía Diệp Khâm Như nghĩ một cái đi.” Thích Tự vừa trả lời vừa âm thầm dò xét Phó Diên Thăng, trong lòng không ngừng băn khoăn liệu người này có biết hắn đang điều tra mình hay không. Nếu biết thì rốt cục anh ta nghĩ gì? Có còn bình thản chơi tiếp được trò chơi nhập vai này với hắn hay không?

“Mấy nay Diệp Khâm Như bận quay cuồng, còn phải tuyển thêm kha khá nhân sự, giải thuật dùng cho nền tảng của Liên Tú lạc hậu quá rồi, bộ phận kĩ thuật gốc cần thêm một ít người mới…” Phó Diên Thăng nghiêm túc thuật lại các sự vụ của công ti.

“Du Liên có đến làm không?” Thích Tự hỏi.

“Có, cô ấy phụ trách kế hoạch đồng hóa như đề nghị của cậu, mấy hôm nay vẫn đang nghiên cứu về các doanh nghiệp dưới trướng tập đoàn Tư Nguyên.” Phó Diên Thăng nói.

“OK.” Thích Tự gật gật đầu, lại nói, “À, tối nay tôi ra ngoài một chút.”

Phó Diên Thăng ngạc nhiên: “Đi đâu?”

Thích Tự: “Tư Trạch mời tôi đi dự tiệc.”

Phó Diên Thăng cau mày nói: “Cách đây không lâu vừa đi rồi mà, sao lại mời nữa?”

Lần trước Thích Tự đến Tư Thị, Tư Trạch có nói sẽ dẫn hắn đi gặp bạn bè của mình.

Lần ấy một người bạn của Tư Trạch tổ chức gặp mặt, cũng không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là cùng tụ tập chém gió. Thích Tự đi một lần là biết Tư Trạch nhiễm những thói xấu của mình từ đâu.

Chẳng qua, phần lớn các thiếu gia kia đều có bối cảnh và tuổi tác tương đương Tư Trạch, được thừa hưởng tài nguyên quyền lợi mà bậc cha chú truyền cho.

Vốn sở hữu thân phận và ngoại hình tuấn tú, Thích Tự không gặp khó khăn gì trong việc hòa nhập, trở thành tiêu điểm buổi tụ tập hôm ấy, thậm chí mấy ngày nay còn có không ít người gửi tin nhắn riêng hẹn hắn đi chơi.

Hôm qua Tư Trạch có gọi điện, bảo Vinh thiếu gia tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái nên muốn mời bọn hắn tới dự.

Thích Tự đã gặp Vinh thiếu gia kia trong buổi tụ tập trước đó, chính là “thái tử” Vinh Kha của Bất động sản Vinh Thị, rất nhiệt tình niềm nở, thấy Thích Tự dự tiệc một mình còn muốn giới thiệu bạn gái cho hắn.

Hiện tại Thích Tự đã không còn là thanh niên bốc đồng phô ra mọi yêu ghét như hồi mới quen Tư Hàng, hắn chủ động bảo Tư Trạch dẫn mình đi kết giao, tức cũng rõ mình sẽ phải thỏa hiệp những gì.

Hắn không từ chối ý tốt của Vinh Kha, cũng đã đồng ý với Tư Trạch là tối nay sẽ tới.

Nhưng mấy buổi tụ họp của bọn họ quy định chỉ có thể mang người yêu, lần trước Thích Tự đến một mình mà lần này cũng vậy.

Thích Tự giải thích: “Ba tôi có ý định chuyển trọng tâm sự nghiệp về trong nước, tôi cũng phải quen biết ít người ở đây chứ.”

Phó Diên Thăng truy hỏi: “Thế lần trước đi cậu quen được những ai?”

“Nhiều lắm, Vinh Kha của Vinh Thị, anh trai Đường Vĩ Diệp, rồi cả con trai chủ tịch ngân hàng XX nữa, đều có tiếng tăm cả…” Thích Tự nhạy bén nhận ra ánh mắt sau cặp kính của Phó Diên Thăng khẽ động khi hắn nhắc tới con trai chủ tịch ngân hàng kia.

Chủ tịch ngân hàng XX này họ Uông, chính là “ông lớn” mà Đường Vĩ Diệp từng nhắc đến. Thích Tự cũng không ngờ mình lại gặp được con trai cả của ông ta trong buổi tụ tập lần trước.

Hắn điềm nhiên nói tiếp: “Nhưng lần trước tiếp xúc ít, chưa thân được mấy.”

Phó Diên Thăng trông có vẻ không vui: “Cậu muốn thân với những kẻ đó làm gì?… Đúng là hiện tại cậu đang ở trong nước, nhưng đừng quên cuối tháng 5 còn phải quay lại trường thi, còn mấy môn chưa học xong đâu đấy.”

Thích Tự: “Tụ tập một buổi thôi mà, mất mấy thời gian đâu.”

Phó Diên Thăng: “Có lần một sẽ đến lần hai, cẩn thận rồi sa đà…”

Thích Tự mất kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Tôi tự biết chừng mực, nhưng dù sao cũng phải xã giao chứ.”

Phó Diên Thăng lo lắng nhìn hắn, mấy giây sau mới nói: “Mấy giờ bắt đầu? Tổ chức ở đâu? Cần tôi đưa đi không?”

Thích Tự vừa thắt cà vạt vừa nói: “Anh cũng đâu phải tài xế của tôi, quan tâm nhiều vậy làm gì?”

Phó Diên Thăng trầm giọng: “Tôi là bạn trai cậu.”

Thích Tự cười cười, thắt xong cà vạt đi tới cạnh Phó Diên Thăng, vỗ vỗ vai hắn: “Thiếu rồi—là bạn trai tầng ngầm không thể lộ diện ngoài sáng.”

Phó Diên Thăng: “…”

Thích Tự: “Thôi, tôi đã có Vương Mãnh đưa đón rồi, anh cũng có bạn bè của mình ở Hải Thành chứ hả? Muốn đi đâu thì đi đi, chúng ta đi chơi riêng.”

Phó Diên Thăng: “…”

Thấy đã sắp đến giờ, Thích Tự cầm điện thoại lên định đi, không ngờ mới được hai bước đã bị Phó Diên Thăng giữ lại cổ tay.

“Thích Tự.” Người kia nghiêm giọng gọi tên hắn.

“…Sao đấy?” Thích Tự khiêu khích nhìn lại, đáy mắt như dâng lên cảm xúc nào đó.

Phó Diên Thăng nhìn hắn, chậm rãi buông tay… Hành động này càng khiến Thích Tự thất vọng, đang định phất tay bỏ đi luôn thì Phó Diên Thăng đã ra mở cửa trước: “Tôi đưa cậu đi.”

Thích Tự mở miệng, nói: “Tôi nói là có Vương Mãnh đưa đi rồi.”

Phó Diên Thăng đứng cạnh cửa: “Đã được thuê thì tôi cũng phải có trách nhiệm bảo vệ cậu an toàn, nhỡ xảy ra chuyện gì rồi tôi biết ăn nói thế nào với ba cậu?”

Thích Tự: “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Tôi đâu phải trẻ con!”

Phó Diên Thăng: “Hồi cuối tháng tám năm ngoái thì sao?”

Thích Tự: “Chẳng qua tình hình ở MeiWei căng quá đến mới dẫn đến tai nạn ngoài ý muốn ấy.”

Phó Diên Thăng lại cau mày: “Tai nạn ngoài ý muốn? Cậu biết thân phận bây giờ của mình là gì không? Cậu có thể chịu được mấy lần ngoài ý muốn? Chưa kể cuối cùng đã tra ra chủ mưu vụ bắt cóc là ai đâu? Sao cậu biết chắc là có liên quan đến MeiWei?”

Thích Tự im re, quả thật hồi đó cảnh sát chỉ lần ra bên trung gian bỏ tiền thuê bọn bắt cóc, chứ không tra thêm được gì nữa.

Phó Diên Thăng như thể đang nhìn đứa trẻ cáu kỉnh, chỉ đành giục hắn một câu: “Còn chưa đi?”

Địa điểm buổi tiệc nằm trên tầng thượng của tòa nhà Đằng Vân, cũng nhìn ra sông như tòa nhà Phong Mậu mà Phó Diên Thăng làm việc trước kia.

Phó Diên Thăng đích thân lái xe đưa hắn đi. Cũng chẳng biết có tính là giận nhau hay không, nhưng dọc đường cả hai đều không mở miệng nói chuyện.

Mãi đến khi đi qua chung cư Lâm Uyên, Thích Tự nhìn cảnh tượng quen thuộc bên ngoài mới nhớ ra hỏi: “Căn hộ trước đây của anh giờ để không à?”

Phó Diên Thăng: “Cho thuê rồi.”

Thích Tự: “Cho thuê? Ai thuê?”

“Một người bạn…” Phó Diên Thăng liếc mắt nhìn hắn, “Sao lại hỏi chuyện này?”

Thích Tự: “À không… thế về sau anh phải làm thế nào?”

Phó Diên Thăng: “Về sau gì?”

Thích Tự cố ý nói: “Chẳng phải anh nói chỉ theo tôi nhiều nhất là 2 năm à? Hiện tại cũng 7 tháng rồi, về sau thì sao, anh cũng phải về chứ? Hay là lại định chuyển công tác, sang thành phố khác sinh sống?”

Tay cầm bánh lái của Phó Diên Thăng cứng đờ, hắn thấp giọng nói: “Làm tốt công việc của hiện tại cái đã, chuyện sau này để sau này tính.”

Thích Tự lầm bầm nói: “Trước đây anh bảo sau này có thể tôi sẽ không cần đến anh nữa mà. Tôi nghĩ thấy không sai, lợi hại đến đâu thì anh cũng chẳng thể dạy tôi cả đời, đến khi tôi học hết những gì anh biết rồi thì còn bắt anh ở lại làm gì chứ…”

Phó Diên Thăng: “…”

Phó Diên Thăng tập trung nhìn đường phía trước, không tiếp tục trả lời, giống như chấp nhận những gì hắn vừa nói.

Thích Tự cười khẩy một cái tự giễu rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tim như có cây kim đang khuấy đảo, mỗi nhịp đập là một lần đau.

Đi hết con cầu qua sông, chốc lát sau đã đến tòa nhà Đằng Vân. Thích Tự bảo Phó Diên Thăng lái xe xuống bãi đỗ tầng hầm.

Tầng hầm thứ ba có khu đậu xe cho khách VIP, có cả thang máy lên thẳng tầng thượng.

Xe dừng lại trước cửa thang máy, Thích Tự tháo dây an toàn bên ghế phó lái, đưa tay kéo cửa mới biết khóa chưa mở.

“…Khóa.” Thích Tự quay sang nhắc Phó Diên Thăng.

Kết quả vừa nghiêng đầu thì gương mặt người kia tiến lại, Thích Tự chưa kịp làm gì đã bị Phó Diên Thăng túm gáy hôn qua.

Đầu lưỡi ấm áp cạy mở răng môi đang khép của Thích Tự, quét một vòng như đánh dấu mọi vị trí trong khoang miệng hắn, nút mãi không rời.

Mãi đến khi xuất hiện một ánh đèn cùng tiếng động cơ đặc thù của xe thể thao đang lại gần, Thích Tự mới đẩy người trước mặt ra, thở gấp trừng hắn.

“Không được uống quá nhiều rượu, không được động chạm quá thân mật với người khác, bất kể là nam hay nữ.” Phó Diên Thăng vừa lên tiếng căn dặn vừa nhìn hắn chằm chằm.

“Anh…” Thích Tự hổn hển, “Sao anh quản nhiều thế?”

“Bạn trai dưới hầm thì vẫn là bạn trai, hợp đồng đã viết trong hai năm này tôi là nửa kia duy nhất của cậu, chẳng lẽ tôi còn không được quản?” Phó Diên Thăng đưa tay lau qua bờ môi đỏ tấy vì hôn của Thích Tự, trầm giọng nói, “Tôi ở dưới này chờ, hiện tại là 8h, cho cậu 4 tiếng, 12 giờ còn chưa xuống tôi sẽ lên tìm.”

“—Cạch.” Khóa xe cũng lập tức được mở sau câu nói này của Phó Diên Thăng.

Cảm nhận thứ trong lồng ngực đang đập điên cuồng, Thích Tự bức bối muốn phản bác, nhưng chiếc xe thể thao kia đã đi tới phía sau, còn đột nhiên gầm động cơ như nhắc nhở bọn họ thả người mau lên.

Thích Tự khẽ cắn môi, mở cửa xuống xe.

“Thích Tự?” Người trong xe phía sau vừa thấy hắn đã bấm cửa sổ xuống chào hỏi nồng nhiệt, là Đường Vĩ Sùng anh hai của Đường Vĩ Diệp.

Có vẻ Đường Vĩ Sùng đã nghe em trai kể về Thích Tự, từ buổi trước đã mập mờ nhìn hắn dò xét, thậm chí còn trêu chọc: “Cậu chính là Thích Tự đã khiến em trai anh mê mẩn đến phát điên đấy hả?”

Người ở xung quanh nghe xong, biết em trai Đường Vĩ Sùng mê Thích Tự, lại còn lén chụp hình đối phương đặt làm nền điện thoại thì đều cười phá lên.

Thích Tự cũng không giận, chỉ đáp lại Đường Vĩ Sùng một câu: “Thật có lỗi với em trai anh, em không thích cậu ấy.”

Đường Vĩ Sùng cũng chỉ có ý đùa: “Có gì đâu, chuyện tình cảm không cưỡng ép được. Cậu đã không thích nó thì anh cũng đâu thể ép hai đứa.”

Nhờ câu đùa này mà Thích Tự lại thân với Đường Vĩ Sùng đầu tiên.

“Chờ chút, anh đi đỗ xe rồi lên cùng đi.” Đường Vĩ Sùng chạy xe thể thao của mình lướt qua Thích Tự.

Thích Tự cũng thừa cơ đảo mắt tìm Phó Diên Thăng, chỉ thấy đối phương đã vòng lại, đỗ xe vào một chỗ trống chỉ cách sảnh thang máy hai hàng.

Người kia dừng xe xong, vừa nhấc mắt đã bắt gặp ánh nhìn từ xa của Thích Tự.

Cả hai đều hơi giật mình, đồng thời tránh mắt đi. Thích Tự quay người hướng vào cửa thang máy, mấy giây sau cảm thấy điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Phó Diên Thăng.

F1S: “Còn nhìn tôi đỗ xe à?”

Tự: “Đang đợi người thôi.”

F1S: “…”

Đường Vĩ Sùng nhanh chóng đi tới, dẫn theo người bạn gái xinh đẹp, tay choàng qua eo đối phương tiến lại cửa thang máy, gặp Thích Tự thì buông cô gái kia ra, đặt tay lên vai hắn cười nói: “Đúng là lần này thằng em anh không mù, nhóc cũng đẹp trai thật.”

Giờ phút ấy, đột nhiên Thích Tự cảm thấy phía sau như có một ánh mắt đang muốn bắn xuyên bọn họ.

****

<Epilogue>

Bạn trai tầng ngầm = Bạn trai chờ dưới bãi đỗ xe tầng hầm

Phó Diên Thăng chua xót rơi lệ vì bản thân.

Thích Tự: “Can cái tội lại lừa tôi.”

vtrans by xiandzg

T/N: Một bên là nhiệm vụ một bên là tình cảm, tiến thoái lưỡng nan chỉ có thể tự chịu dằn vặt, nếu có POV của Thầy chắc cũng ngược thấy bà huhuuuu mới thế này mà thủy tinh tâm rách nát vô dụng của em đã sắp không thấu được rồi thì sắp tới phải làm sao……….