Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1210 Tinh Cung Chi Chiến (phần 11)

Hàn Lập ánh mắt xoay chuyển, lúc nhìn gương mặt của luyện thi cao lớn, lúc nhìn người đang vận phục sức Vạn Thiên Minh, thở dài một hơi. Cả người lẫn thi, hình dáng thì sai biệt, nhưng gương mặt độc nhất vô nhị.

“Ta gọi ngươi là Vạn môn chủ hay Lục Đạo Cực Thánh?” Hàn Lập ánh mắt chớp động, thần sắc ngưng trọng.

“Ngươi đoán ta là ai?” Vạn Thiên Minh, thanh âm lạnh lùng, thân hình hơi động, sáu hư ảnh yêu ma sau lưng đều run lên.

“Theo ta biết, Lục Cực Chân ma công là đệ nhất ma công trong Loạn Tinh Hải, tu luyện tới mức này tựa hồ nghe đồn cũng chỉ có mình Lục đạo hữu. Xem ra năm xưa đạo hữu may mắn còn sống. Chính là Hàn mỗ có điểm không rõ, rốt cuộc các hạ đoạt xá thân thể Vạn Thiên Minh, biến ảo thành bộ dáng của Vạn Thiên Minh. Cỗ luyện thi này lại giống đạo hữu, lại là ai? Chẵng lẽ các hạ tu luyện phân thân? Hay trực tiếp đem nhục thể của chính mình luyện thành ma thi” Hàn Lập từ tốn hỏi , thần sắc khôi phục lại như thường.

“Hắc, hắc, mấy vấn đề này, có cần phải cho một người sắp chết như ngươi biết rõ không?” Lục Đạo Cực Thánh cười âm hiểm, trong sáu hư ảnh, có hai hư ảnh bắn nhanh ra, nhập vào hai cỗ luyện thi. Hai cỗ xác chết đang đờ đẫn mặc nhiên rung lên, hai mắt mở ra, tràn đầy màu xanh biếc. Nhưng còn chưa hết, trong miệng Lục Đạo liền thanh âm chú ngữ huyền ảo tối nghĩa, hôi bạch sắc ma khí toát ra từ trong thân thể ma thi, cuốn cả hai vào bên trong. Hai ma thi trong miệng rít thanh âm kỳ lạ, đột nhiên hình thể cuồng trướng lên…

Trong nháy mắt, trong tiếng rên rỉ thống khổ, cả hai phân biệt biến thành hai ma vật cao lớn cỡ bốn năm trượng. Một con trên người hiện lên lân phiến hình đồng tiền, đỉnh đầu có một đôi nhuyễn dương tiêm giác, một cái đuôi dài màu xanh nhẹ nhàng di động sau lưng. Con kia cả người đỏ như máu, hai tay hai chân chớp chớp ngân quang giống như làm từ bạc, cái đầu hình tam giác dữ tợn, trên đó có sẵn bốn con mắt xanh biếc, làm cho người nhìn không rét mà run.

Hai cỗ luyện thi sau khi biến thân, rõ ràng có liên quan đến hai đạo hư ảnh bắn vào trong thân thể. Lưỡng đạo hư ảnh nguyên bản chỉ là ảo ảnh vô hình, giờ phút này lại chân chính biến thành yêu ma, khiến cho người ta giương mắt cứng lưỡi. Nỗi kinh ngạc qua đi, nhưng trong lòng Hàn Lập lại rùng mình.

“Lục cực chân ma công tu luyện đến cực hạn, đủ có thể gọi về phụ thể chân chính phân niệm thánh ma, luận tu vi thần thông đủ một trận chiến cùng Hoá Thần kỳ tu sĩ. Chẳng qua từ xưa đến nay ở Nhân Giới, chưa có ai tu luyện đến cảnh giới tối cao này. Nhưng nay cả như vậy, hiện ta gọi về hai ma đầu cũng có thần thông cỡ Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ. Bây giờ ba đánh một, Hàn đạo hữu cho rằng có thể bảo toàn tánh mạng được sao?” Lục Đạo Cực Thánh cười như điên, thần niệm chợt động, hai yêu ma đang đứng thẳng tắp huyền phù trong không trung, bỗng thân hình nhoáng lên, tại chỗ liền biến mất.

Nhất thời hai bên Hàn Lập tại khoảng cách một trượng, không gian đột nhiên dao động, hai ma vật quỷ dị hiện ra. Con ma vật có song giác, xà vĩ, chợt động, nhất thời một đạo thanh mang bay thẳng đến ngực Hàn Lập, tốc độ giống như tia chớp. Mà con ma vật kia liền ngồi chồm hổm, thân thể không ngừng run lên, lập tức có tiếng phá không ở xung quanh nổi lên.

Dày đặc vô số Huyết sắc Cốt lạt dài hơn thước xuất hiện đầy trời, mạn thiên hoa vũ bao Hàn Lập lại bên trong. Với khảng cách gần như vậy, lại bắn nhanh như chớp, căn bản không thể né tránh.

Xem ra vị Lục Đạo Cực Thánh này cùng chủ ý với Hàn Lập, vừa ra tay đã có ý định dồn đối thủ vào tử địa.

Trên mặt hắn cũng đã lộ vẻ tự tin đắc ý, dưới sự liên thủ công kích của nhị Ma, dù cho Hàn Lập có may mắn sống sót, tuyệt cũng không thể bình yên vô sự. Nhưng ngay sau đó, trên mặt lão ma lộ vẻ ngưng trệ. Đang chờ xem cảnh Hàn Lập bị thanh mang xuyên thủng ngực, thân thể vỡ nát, máu bắn tung toé nhưng chỉ thấy Thanh Bạch sắc vũ sí sau lưng Hàn Lập rung một cái, cuồng phong liền nổi lên. Thân ảnh Hàn Lập liền tiêu thất trong gió.

Thanh mang cùng Huyết Cốt Thứ mất mục tiêu, tự nhiên bắn vào khoảng không. Trong lòng Lục Đạo Cực Thánh thất kinh, hai mắt chớp động tinh quang, vội vàng tìm kiếm mọi nơi.

Nhưng không chờ hắn thả thần niệm bao phủ hoàn toàn khu vực phụ cận xung quanh, trên khoảng không đỉnh đầu Song giác ma vật, Thanh sắc điện hồ loé lên, liền quỷ dị hiện ra một đạo nhân ảnh. Chính là Hàn Lập đã sử dụng thuấn di thuật xuất hiện ở đó.

Hắn không nói hai lời, giơ tay lên, một Thanh sắc Mộc Xích hiện ra, nhẹ nhàng khinh soát lao nhanh xuống. Ở phía dưới ma vật, nhất thời hiện ra một đoá ngân liên xấp xỉ một thước.

Ngân liên này chuyển động quay tròn, từ trong tâm liên hoa tuôn ra thất sắc Phật quang. Song giác ma vật chỉ cảm thấy quanh thân căng thẳng, thân hình bị trói buộc không thể mảy may nhúc nhích, ma khí trong cơ thể như đông đặc lại.

Hàn Lập mặt không đổi sắc, tay kia tiếp tục nhấc lên, một đoàn Tam sắc quang diễm xuất hiện ra, chưa thấy có hành động gì tiếp theo mà một cỗ linh áp đáng sợ đã phát ra từ quang diễm.

Con ma vật bên kia, phát hiện thấy thân hình Hàn Lập, làm sao không thấy hành động này của Hàn Lập, lập tức thét dài, Huyết Cốt Thứ đang bay đầy trời đột nhiên một lần nữa trực chỉ Hàn Lập bắn thẳng tới, tốc độ cực nhanh, gấp mấy lần vừa rồi.

Chỉ thấy loé một cái, vô số Huyết Cốt Thứ đã tiến đến gần Hàn Lập trong gang tấc. Hàn Lập không chút kinh hoảng, ánh mắt tùy ý liếc nhìn Huyết Cốt Thứ. Trong không gian chợt lóe lên ngân quang, liền quỷ dị hiện ra một tiểu thuẫn có bề mặt ngân sắc. Tiểu thuẫn này nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hóa thành một tầng bảo hộ dày đặc bao Hàn Lập vào bên trong.

Ngay lập tức, Huyết Cốt Thứ đã hung hăng đánh vào màn quang tráo. Từng đoàn đoàn huyết tia cỡ chừng nắm tay nổ mạnh trên bề mắt quang tráo, thanh âm rào rào như mưa dội vào mái tôn. Quang tráo lúc đầu còn bình thường, nhưng sau một lúc liền kịch liệt chớp lóe, bộ dáng sắp sửa chống đỡ hết nổi.

Uy lực của Huyết Cốt Thứ viễn siêu hơn người tưởng, mỗi một Huyết Cốt Thứ tương đương với một đỉnh giai pháp bảo bình thường.

Nguyên Cương Thuẫn dĩ nhiên không có cách nào đem chúng bắn ngược trở ra.

Hàn Lập biến sắc, miệng vội niệm chú. Một khỏa Kim Sắc Viên Châu xấp xỉ cỡ ngón cái xuất hiện ra, lập tức lóe lên, hòa thành một tầng hào quang kim sắc mênh mang. Đây chính là Kim Cương Tráo mà Hàn Lập vẫn thường bồi luyện trong cơ thể. Kim cương xá lợi này đã được Hàn Lập chăm chú bồi luyện nhiều năm, uy lực bây giờ hơn xưa nhiều. Nói về độ dẻo dai cứng rắn, còn hơn xa Nguyên Cương Thuẫn.

Cho nên Ngân Sắc quang mạc vừa chống đỡ hết nổi, bị đánh cho tán loạn, tiêu thất. Huyết Cốt Thứ liền tiếp tục hung hăng đập vào màn kim sắc hào quang, thanh âm va chạm giống như sắt thép ma sát vào nhau.

Trên bề mặt quang tráo, kim quang liên tục chớp động, nhưng đã thành công ngăn đỡ hoàn toàn Huyết Cốt Thứ. Cùng lúc Hàn Lập phất tay, trong đoàn Tam sắc quang diễm phát ra tiếng phượng minh chi âm, một con hỏa điểu tam sắc phi ra, hai cánh mở ra bay vọt xuống.

Mục tiêu của nó chính là Song Giác Ma vật đang bị khóa đứng yên không nhúc nhích. Tuy ma vật này bị đứng yên không nhúc nhích, trên mặt hung quang chợt lóe, miệng hé ra, một cỗ mông mông bạch lãng hướng phía trên bay lên, vừa lúc đón đầu hỏa điểu đang bay xuống.

Bạch lãng đan vào tam sắc hỏa diễm, “Ầm………..” , một tiếng nổ kinh thiên động địa. Âm lãng này thực sự có thần thông quỷ dị. Ma vật toàn thân đã bị khóa chết, không thể điều động ma khí, uy lực âm lãng tự nhiên giảm đôi phần, nhưng vẫn có thể giao một kích với Tam Diễm Phiến.

Song phương so kè nhau một lúc, sau đó hỏa điểu liền bạo liệt nổ mạnh. Một vòng ánh sáng tam sắc hiện lên, kịch liệt xoay chuyển, lập tức đem Mông mông Bạch lãng thôn phệ toàn bộ. Sau đó vòng sáng này cuồng trướng lên, đem toàn bộ khu vực rộng hơn mười trượng phía dưới bao phủ vào trong. Nói nghe thì chậm, nhưng tất cả hành động vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, mà luyện thi Song Giác ma vật đã biến thành hư ảo.

Lục Đạo Cực Thánh đang đứng ở xa kháp quyết, thấy vậy sắc mặt đại biến. Ngoài sức tưởng tượng của hắn, chính mình cho cả song Ma xuất thủ, không diệt chết đối phương, ngược lại còn bị đối phương giết chết ngay một con Ma vật.

Bất quá, lão ma cũng liền sáng tỏ đối phương tuyệt không phải là Đại tu sĩ bình thường. Hắn kinh sợ, trong lòng không chút chậm trễ, vội vàng thúc giục thần niệm, há mồm phun ra… Từ trong miệng một đạo ô quang bắn nhanh ra, nhoáng lên một cái, hóa thành một cỗ hắc khí, như sau đó liền tiêu thất trong không khí.

Mà con ma vật còn lại, trong miệng cũng phát ra tiếng gầm gừ, bốn con mắt yêu dị lóe lên, thân hình tại chỗ liền lập tức biến mất.

Ngay sau đó, không gian sau lưng Hàn Lập dao động, liền xuất hiện hai cánh tay ngân sắc.

“Ca…sát” , hai tay cuồng trướng lên, một tay hóa thành lợi trảo hung hăng chụp vào thiên linh cái của Hàn Lập, tay kia ngân sắc chớp lóe nhắm thẳng lưng Hàn Lập đâm tới.

Đồng thời cùng lúc này, hắc quang xuất hiện, một kiện Ô Hắc Bát Giát Chùy cỡ quyền đầu, di động phía trên đỉnh đầu Hàn Lập khoảng mấy trượng, nhoáng một cái, mang theo một cỗ hắc khí âm trầm hung hăng nện xuống.

Kiện pháp bảo này phát ra ma khí vô cùng đáng sợ, hiển nhiên là một kiện Ma khí hiếm có ở Nhân Giới. Nhưng lão ma còn chưa chịu dừng tay, đầu vai rung lên, bốn đạo hư ảnh ma vật còn lại sau lưng cũng đồng thời mở hai mắt, lóe lên một cái, hóa thành một đạo hắc quang đánh úp tới Hàn Lập.

Hàn Lập vừa diệt sát được một con ma vật, bây giờ lại lâm vào tình thế bị công kích liên thủ giữa lão ma cùng các ma vật khác. Hàn Lập thở nhẹ một hơi. Cũng không thấy hắn hành động cái gì, nhưng trên thanh quang chợt lóe, sát phía sau lưng chỗ Ngân sắc ma thủ đang lao tới, đột nhiên hiện ra một bóng nhân ảnh, đánh một kích vào Ngân sắc song thủ.

“Âm…long…long” , hai tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian ngân mang chớp động, bóng thanh sắc nhân ảnh đứng bất động, nhưng thân hình ma vật vừa mới hiện ra trên không trung, bỗng chấn động rơi xuống.

Cơ hồ cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Hàn Lập chớp động linh quang, một kiện thanh sắc tiểu đỉnh quỷ dị xuất hiện xoay tròn phía trên đỉnh đầu, vừa xuất hiện, nắp tiểu đỉnh liền mở ra. Một chùm thanh sắc quang tia phun ra, vừa lúc đón đầu Ô Hắc Bát Giác Chùy đang nện xuống, ngăn cản chùy này dừng lại, không mảy may tiến thêm được một phân.