Chứng Kiến Thần Thám

Chương 124 Cán cân chính nghĩa

Edit: Cải Trắng

Sáng sớm ngày hôm sau Trì Trừng và Chúc An Sinh chào tạm biệt Aidan, sau đó hai người ngồi trên chuyến bay đi tới Berlin, Đức.

“Anh có liên lạc được với Anna không?” Chúc An Sinh vừa nói vừa dùng máy tính xem tin tức.

Trì Trừng uống một ngụm café tiếp viên hàng không mới đưa, lắc đầu: “Vẫn không liên lạc được với cô ấy.”

“Nếu Anna trợ giúp Jonathan Douglas thật thì cô ấy sẽ ở Đức. Huống hồ cô ấy còn rất lợi hại, anh không cần quá lo lắng đâu.”

“Được rồi.” Trì Trừng biết Chúc An Sinh đang an ủi mình nhưng câu an ủi này chẳng có tác dụng mấy, vì vậy anh chuyển chủ đề sang cái khác: “Em thì sao? Không phải em đang điều tra về người cha xứ mới bị sát hại gần đây à? Kết quả sao rồi?”

“Em đã gửi tài liệu sang cho Michael Cabrillo nhờ ông ấy điều tra việc này, đã nhận được kết quả. Người cha xứ bị sát hại gần đây tên là Lance Perry, hai năm trước hắn được chuyển tới Petra House, đảm nhiệm chức vụ viện trưởng, chỗ đó cũng chính là trại mồ côi thuộc Thiên Chúa giáo.”

“Thế cha xứ Lance cũng phù hợp với miêu tả trước đó sao?”

Trì Trừng hỏi vấn đề mình muốn biết nhưng Chúc An Sinh lại lựa chọn cách im lặng, vì vậy anh đành tự mình nói luôn đáp án.

“Thế, nếu đổi sang một nghĩa khác thì hung thủ có thể coi như một “anh hùng”?” Tâm tình Trì Trừng có chút phức tạp.

“Sự việc không đơn giản như thế đâu. Lúc Michael trả lời thư của em có nhắc tới một sự thật, ông ấy nói trong quá trình điều tra đã phát hiện ra có không ít vị cha xứ xâm hại trẻ nhỏ từng phải chịu tổn thương như thế. Thậm chí có một số người cha xứ còn không cách nào phát hiện ra được điều mình đang làm là sai trái. Vì vậy phương pháp giết chóc đơn thuần không thể giải quyết được chuyện này.” Chúc An Sinh nói. Cô cảm thấy vô cùng đau lòng, chuyện này giống như là một vòng bi kịch Rashomon(1) không dừng lại được.

(1)Rashomon: Là một bộ phim điện ảnh Nhật Bản được công chiếu năm 1950, đạo diễn là Kurosawa Akira. Rashomon đề cập tới một vụ án giết người và cưỡng bức qua lời kể của nhiều nhân chứng khác nhau. Cốt truyện này được dựa theo truyện ngắn Yabu no naka của nhà văn Akutagawa Ryunosuke và do Hashimoto Shinobu cùng Kurosawa Akira viết kịch bản. Phim mang về hai giải thưởng lớn là giải Oscar và giải Sư tử vàng, là một trong những kiệt tác điện ảnh của thế giới.

“Đã từng là người bị hại, giờ lại biến thành người làm hại người khác, đúng là chuyện nực cười mà.” Trì Trừng mệt mỏi nói một câu. Trên thế giới này có một số bi kịch bản thân biết là nó tồn tại nhưng không cách nào phán xét nó được.

“Có điều Trì Trừng này, anh cảm thấy Jonathan Douglas có phải là hung thủ giết hại mấy người cha xứ không?”

Chúc An Sinh lại nghĩ tới vỏ chai rượu kia, cô phát hiện ra mình đã để lại nó ở Vienna để tiến hành kiểm nghiệm rồi.

“Anh cũng đã điều tra một chút về loại rượu táo này rồi. Đây là loại rượu táo được sản xuất ở một xưởng nhỏ tại Đức, số lượng rất ít, chỉ sợ là không có được bao nhiêu người Đức được uống loại rượu này. Vì thế anh nghĩ loại rượu này xuất hiện tại hiện trường phạm tội ở Anh không phải là chuyện trùng hợp.” Trì Trừng nói tin mình mới tra được vào hôm qua.

“Nhưng em thật sự nghĩ không thông, vì sao Jonathan Douglas lại đi giết hại những người cha xứ đó? Còn nữa, rốt cuộc thân phận của anh ta là gì?”

“Anh ta là cảnh sát nằm vùng được cài vào trong băng đảng xã hội đen sao? Thế sao anh ta lại bị cảnh sát truy nã? Nếu anh ta là người xã hội đen thật thì sao những thành viên khác của băng phái lại muốn giết anh ta? Thậm chí bây giờ anh ta rất có khả năng là hung thủ giết chết hai người cha xứ. Từ trước tới nay em chưa thấy ai có thân phận phức tạp như này.”

“Hay là anh ta có câu chuyện xưa nào đó mà chúng ta không thể tưởng tượng ra?”

Bây giờ những câu hỏi trong lòng Trì Trừng chẳng thua kém gì với Chúc An Sinh. Chỉ là anh đã thấy được sẽ có câu trả lời giải quyết được hết vấn đề này, mà giờ anh và Chúc An Sinh là người đi tìm nó.

Một tiếng sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng có mặt tại sân bay Berlin. Ở điểm xuất phát, bọn họ tìm được taxi, thuận lợi cả đường tới Petra House.

Mới xuống xe, cái đầu tiên Chúc An Sinh và Trì Trừng nhìn thấy là nhà thờ lớn, trại mồ côi là cái ở phía sau nhà thờ.

Theo như kế hoạch, Chúc An Sinh sẽ khoác tay Trì Trừng, sau đó bọn họ sẽ giả làm một đôi vợ chồng cùng nhau đi vào nhà thờ.

Nhà thờ ở đây vô cùng vắng vẻ, nữ tu sĩ duy nhất ở đó nhìn thấy hai người nên đứng lên tiếp đón.

“Chào hai vị, không biết tôi có thể giúp gì được cho hai vị đây?”

Tuy nữ tu sĩ này đang mỉm cười nhưng Chúc An Sinh có thể cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của cô ấy đối với mình và Trì Trừng. Cái cảm giác đó không phải là thù địch mà là hi vọng hai người mau rời khỏi đây.

Chúc An Sinh hiểu tại sao cô ấy lại có thái độ như thế, bởi vì cha xứ ở đây là người đã bị sát hại vào sáng hôm trước. Có điều, Chúc An Sinh vẫn giả vờ như mình chẳng biết gì cả, cô và Trì Trừng chẳng qua chỉ là hai khách du lịch đi ngang qua.

“Ngại quá, chúng tôi là khách du lịch tới từ Mỹ. Chúng tôi nghe nói ở đây có trại trẻ mồ côi nên đã tới đây và mong có thể nhìn bọn trẻ một chút, cũng muốn thử xem liệu chúng tôi có thể quyên góp cho chúng một chút không.”

Nữ tu sĩ nghe Chúc An Sinh nói thế thì lặng lẽ quan sát hai người. Thấy bề ngoài bọn họ có bộ dáng sạch sẽ thì lập tức nở nụ cười thân thiết.

“Cô đúng là một người lương thiện.” Nữ tu sĩ đó nói bằng tiếng Anh nhưng trong đó pha chút khẩu âm người Đức.

“Lễ Missa hôm nay kết thúc rồi sao? Sao chỉ có mình cô ở đây?” Trì Trừng mặc dù biết nhưng vẫn cố hỏi. Trong Thiên Chúa giáo, ngoại trừ cuối tuần ra thì các ngày bình thường trong tuần cũng có thể cử hành lễ Missa, nhưng giờ nhà thờ này làm gì có cha xứ để chứ, làm sao cử hành lễ Missa được.

Trì Trừng và Chúc An Sinh thấy được nữ tu sĩ nở nụ cười gượng. Sau đó, cô ấy dời sự chú ý sang chuyện khác.

“Hai vị muốn thấy con của chúng tôi sao? Mời đi bên này.”

Chúc An Sinh và Trì Trừng đi theo nữ tu sĩ đó vào trong trại trẻ mồ côi. Hai người có thể nhìn ra được trại trẻ mồ côi này đã tồn tại rất lâu rồi, ví dụ như cây sồi lớn được trồng trong sân.

Lúc Chúc An Sinh và Trì Trừng đến thì những đứa trẻ đó đang yên lặng ngồi trong thư viện đọc sách. Nữ tu sĩ dắt hai người vào ra hiệu cho mấy đứa trẻ đó tạm thời buông sách xuống, sau đó, dưới sự chỉ bảo của nữ tu sĩ, những đứa trẻ đó chào hai người.

“Mấy quyển sách trong thư viện đa số đều là do những người tốt bụng mang tới, bọn trẻ rất thích.”

Nữ tu sĩ nói ra lời này tựa như vô ý. Trì Trừng hơi mỉm cười, sao anh có thể không hiểu ý của nữ tu sĩ này được chứ? Nhưng đây cũng là một phần trong kế hoạch của anh và Chúc An Sinh.

“An Sinh, anh và nữ tu sĩ này đi ra đây một lát, em ở đây chăm sóc mấy bạn nhỏ này nhé?”

Chúc An Sinh vui vẻ gật đầu. Trong kế hoạch của hai người, Trì Trừng dùng tên tuổi của mình để quyên góp, dẫn nữ tu sĩ rời đi, như vậy Chúc An Sinh sẽ có thời gian ở lại điều tra.

Chờ Trì Trừng và nữ tu sĩ đi rồi, Chúc An Sinh quay sang quan sát mấy đứa trẻ đang đọc sách. Rất nhanh, cô đã chú ý tới một bé gái đang ngồi trong góc, bé gái đó không kết bạn giao lưu gì với những đứa trẻ khác, chỉ ngồi lẻ loi một mình.

Trong lòng Chúc An Sinh dâng lên cảm xúc chua xót, cô không nhịn được mà đi về phía bé gái đó.

“Sao cháu lại ngồi ở đây thế?” Chúc An Sinh ngồi xuống bên cạnh cô bé đó, dùng chất giọng dịu dàng để hỏi. Có điều, Chúc An Sinh đã quên mất hiện tại mình đang ở Đức, bé gái này căn bản nghe không hiểu cô đang nói gì, chỉ biết dùng đôi mắt tròn to nhìn cô với vẻ mơ màng.

“Em ấy sẽ không nói đâu.”

Bỗng nhiên, một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai Chúc An Sinh. Cô nhìn về phía phát ra tiếng nói đó thì thấy một cô gái với đôi chân giả, mái tóc vàng hoe và trên tóc cài một bông hoa màu trắng.

Có lẽ cô gái này là đứa trẻ lớn nhất trong phòng, trông dáng vẻ khoảng 13, 14 tuổi gì đó.

“Em biết nói tiếng Anh?” Cô gái nhỏ này nói tiếng Anh còn lưu loát hơn cả nữ tu sĩ kia, nó hấp dẫn Chúc An Sinh.

“Hai người không giống với mấy người đó. Nữ tu sĩ kia không nhìn ra được nhưng tôi cảm nhận được, hai người không giống.” Cô gái đó làm như không nghe thấy cái mà Chúc An Sinh hỏi, nhìn chằm chằm vào Chúc An Sinh: “Rốt cuộc hai người muốn làm gì?”

“Rốt cuộc hai người là ai? Cảnh sát hay là phóng viên?” Cô gái nhỏ tiếp tục chất vấn. Đây là lần đầu tiên Chúc An Sinh cảm nhận được sự áp bách tới từ một đứa trẻ.

“Chẳng lẽ trước kia từng có cảnh sát hay phóng viên tới đây sao?” Chúc An Sinh nhanh trí bắt được tin tức mà cô gái đó để lộ.

“Năm ngoái từng có một tay phóng viên tới. Anh ta hứa sẽ giúp chúng tôi và chúng tôi tin anh ta. Nhưng sau đó cha xứ Lance tung đòn hiểm, chân tôi bị thương dẫn tới nhiễm trùng anh ta không dẫn tôi đi bệnh viện để giờ chân tôi thành thế này đây.”

Cô gái nhỏ đó bình tĩnh kể ra việc mình gặp phải. Ngược lại, Chúc An Sinh lại trở thành người giật mình, người đau lòng nhất.

“Điều em nói là sự thật?”

Cô gái nhỏ đó nhếch miệng cười, trong lòng Chúc An Sinh lập tức có cảm giác đau đớn như bị dao cắt: “Cha xứ Lance đã chết, giờ không có ai có thể làm chúng tôi tổn thương nữa rồi, sao tôi lại phải nói dối chứ?”

“Hắn từng làm tổn thương các em?”

Giờ Chúc An Sinh có thể chắc chắn rằng hung thủ giết chết cha xứ Kevin Brana và Lance Perry đang muốn giết người báo thù. Vì vậy, điều này có nghĩa là tiếp theo đây sẽ có rất nhiều cha xứ bị giết.

“Tu sĩ Vanessa là người tốt. Tuy cô ấy yêu tiền nhưng rất biết chăm sóc bọn tôi. Có điều cô ấy không thông minh lắm, không nhìn ra được cha xứ Lance là người thế nào, tôi biết, nhưng tôi lại không thể phản kháng.”

“Em có biết ai là người giết hắn không?” Trực giác nói cho Chúc An Sinh biết cô gái này biết hung thủ là ai.

“Tôi biết rồi!!” Đột nhiên, cô gái nhỏ đó nhìn chằm chằm Chúc An Sinh, trong mắt toàn là địch ý: “Cô là cảnh sát!!”

“Cô muốn bắt lấy anh ấy, nhưng sao mấy người không bắt cha xứ Lance chứ? Tôi ghét mấy người!!”

Cô gái nhỏ đó nhìn cô bằng ánh mắt tức giận. Khi đối mặt với ánh mắt đó, bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy chột dạ, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

Đúng lúc này, Trì Trừng và nữ tu sĩ Vanessa đã trở lại. Chúc An Sinh như nhìn thấy cứu tinh, vội vã chạy tới túm lấy tay Trì Trừng. Cô bám vào Trì Trừng, muốn thoát khỏi nơi này, muốn thoát khỏi sự chất vấn của cô gái nhỏ.

Mặc dù Trì Trừng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh biết được Chúc An Sinh đang bị khủng hoảng. Thế nên, anh đưa Chúc An Sinh rời khỏi thư viện, đợi tới khi chạy ra sân cô mới bình tĩnh lại đôi chút.

Trì Trừng im lặng ôm lấy Chúc An Sinh, nhẹ nhàng an ủi cô.

“Có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra không?”

“Chân cô gái nhỏ đó bị cắt bỏ là vì Lance. Hắn đúng là chết rồi vẫn chưa hết tội.”

Trì Trừng nhớ tới cô bé có một chân ở trong thư viện, không ngờ cô bé đó lại gặp phải chuyện như vậy.

“Trì Trừng, chúng ta có nên tiếp tục điều tra việc này không?” Giờ phút này, những suy nghĩ trước đó của Chúc An Sinh hoàn toàn bị dao động. Cô thật sự không biết mình hay hung thủ giết hại Lance là người bảo vệ những đứa trẻ.

Nữ thần Amis trong truyền thuyết, vì không thể đảm bảo được sự công bằng nên nàng đã lựa chọn bịt kín hai mắt mình. Vậy chuyện cô và Trì Trừng đang làm có phải là chính nghĩa không?

Không chỉ Chúc An Sinh, mà giờ phút này ngay cả Trì Trừng cũng rơi vào mê mang.

So với bọn họ, dường như hung thủ mới là người cứu rỗi những đứa trẻ này.

Rốt cuộc bọn họ nên làm gì đây?