Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 126 Trao đi tất cả

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Diên Thăng: “Tôi thấy rồi, còn chạy rất nhanh.”

Ngữ khí lúc nói những lời này không có gì đặc biệt, nhưng Thích Tự lại cảm thấy đối phương rõ ràng đang phê phán mình… chọc cho tâm lí phản nghịch trong hắn một lần nữa ho he nổi dậy.

“Tôi đi thay đồ đây.” Hắn nói một câu như để trốn tránh, sau đó hướng về phòng thay đồ.

Phó Diên Thăng theo sát phía sau, vào đến trong phòng, nhìn Thích Tự buông mũ, tháo găng, cởi đồ chống ma sát… cả quá trình không nói một lời nào.

Cảm giác bị nhìn chòng chọc khiến Thích Tự ngày càng bực bội, linh hồn vừa bị xích lại bắt đầu giãy dụa, hòng tìm lại tự do.

Hắn nhớ lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong một khắc rong ruổi trên đường đua vừa rồi, nhưng cái nhìn chăm chú của Phó Diên Thăng lại khiến hắn chẳng thể làm bất cứ điều gì, không dám vượt giới, cũng không dám làm càn.

Chẳng qua sự kiềm chế này không xuất phát từ mong muốn của hắn, mà lại bắt nguồn từ lòng kính sợ từ bản năng đối với một người đàn ông khác.

Nghe đúng là ngu xuẩn.

Thích Tự mạnh mẽ cởi đồ bảo hộ ném lên băng ghế rồi quay ra nhìn Phó Diên Thăng.

Phó Diên Thăng vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, ánh mắt sau gọng kính bạc vẫn tỉnh táo như tu sĩ vô cảm thời Trung cổ.

Thích Tự nghĩ tới đối thoại giữa Tư Trạch và Uông Sanh, nghĩ tới Tư Nguyên có thể rơi vào khủng hoảng bất kì lúc nào, nghĩ tới ba hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nghĩ tới lựa chọn mình sẽ buộc phải đối diện, cuối cùng nghĩ tới tình cảm không cách nào không chế dành cho người đàn ông này mà lập tức cảm thấy tuyệt vọng đến chua xót.

Hắn đột nhiên vớ lấy mũ bảo hiểm trên kệ, thẳng tay ném mạnh xuống đất.

Hắn không mất kiểm soát trên đường đua, không mất kiểm soát khi vừa trông thấy Phó Diên Thăng, nhưng chẳng rõ vì sao giờ phút này lại kích động đến thế.

Hắn trừng mắt nhìn Phó Diên Thăng, nhắc lại một câu: “Tôi mới đi có hai vòng!!”

Phó Diên Thăng có chút kinh ngạc, như thể không biết hắn tức giận cái gì.

Nhưng chính biểu hiện này lại càng khiến Thích Tự phiền muộn hơn.

—Cái đồ lừa đảo xấu xa!

“Sao anh lại tới đây? Bao giờ xong tôi có thể tự về! Tôi cũng là người trưởng thành rồi! Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì!” Thích Tự lạnh lùng chất vấn Phó Diên Thăng.

Sắc mặt đối phương lập tức trầm đi theo từng lời Thích Tự nói ra, ánh mắt cũng dần trở nên hung hãn.

Sau vài giây đối mặt căng thẳng, Thích Tự sụp đổ truy hỏi: “Anh muốn gì? Rốt cục anh muốn gì ở tôi? Nói đi!”

Âm giọng của Thích Tự không nặng nề, nhưng lại bén nhọn như muốn đâm thủng lồng ngực Phó Diên Thăng, buộc hắn lộ ra bất kì cảm xúc gì khác ngoài vẻ tỉnh táo đạo mạo kia.

Vậy mà Phó Diên Thăng vẫn không nói nửa lời, ánh mắt đăm đăm tựa hồ nhìn thấu Thích Tự.

Sự im lặng của đối phương khiến Thích Tự bất an, cũng khiến hắn sợ hãi.

“Phó Diên Thăng.” Hắn siết chặt nắm đấm, vô thức phát ngôn trái với lòng mình, “Anh có biết hiện tại tôi không muốn trông thấy anh một chút nào không!”

Chỉ là lời còn chưa dứt, Phó Diên Thăng đã tiến lên túm lấy cánh tay Thích Tự, kéo người vào lòng mình.

“…Buông ra!!” Thích Tự ra sức giãy dụa.

Nhưng lực của Phó Diên Thăng lớn hơn, vẫn vững vàng ôm chặt Thích Tự, giữ lấy gáy hắn, lại ghé tai dỗ dành: “Shhh, không sao đâu…”

Âm giọng run run cùng lồng ngực phập phồng như cho Thích Tự cảm nhận được những dày vò mà đối phương cũng đang phải chịu đựng.

Chỉ vẻn vẹn mấy chữ, nhưng lại thành công trấn an Thích Tự đang giãy dụa kịch liệt. Như một con thú bị thuần hóa, hắn dần dần thu lại mọi nanh vuốt trước người huấn luyện mình.

Thích Tự gục đầu lên vai Phó Diên Thăng, cảm thấy hốc mắt cay xè, lại bi ai nghĩ bụng, mình cũng bị người này nắm gọn trong lòng bàn tay chứ đâu.

… Hắn chịu rồi.

Thích Tự chậm rãi đưa tay ôm lấy Phó Diên Thăng, nhắm lại hai mắt, mặc cho thứ tình cảm gần như lòng thành kính dâng trào trong lồng ngực.

Giờ khắc này, hắn nhận thức rõ hơn bao giờ hết—Thích Tự độc lập đã biến mất, mà linh hồn của hắn kể từ giờ cũng sẽ chỉ cột chặt với người đàn ông này.

—Bất kể đối phương có yêu hắn thật lòng, có rời xa hắn vào một ngày nào đó hay không.

Xúc cảm mãnh liệt tỏa khắp trái tim, khiến cả người hắn căng tràn, như vừa được tiếp thêm một loại năng lượng tinh thần kì diệu nào đó.

Thích Tự nghĩ bụng—vì người đàn ông này, hắn tình nguyện trao đi tất cả.

*

Hạ Hàm cảm thấy mình cũng thật may mắn, lúc Lý Hân Hân bảo giới thiệu bạn trai cho, cô hoàn toàn không ngờ người kia vừa trẻ vừa đẹp lại là một quân tử hiếm thấy như vậy.

Tối hôm qua về, Hạ Hàm đã mừng đến mất ngủ, nghĩ đi nghĩ lại về ánh mắt, biểu cảm và mị lực rõ rệt của Thích Tự lúc nói chuyện với mình.

Mới tách ra có mấy tiếng, cô đã mong đến lần gặp mặt tiếp theo.

Hồi chiều hôm nay, Thích Tự đã gọi điện nhờ cô đóng vai “bạn đồng hành” một lần nữa. Hạ Hàm cứ thế mang theo tâm lí thiếu nữ hoài xuân tới khách sạn theo như lời hẹn, tuy trước đó đối phương đã trình bày rõ ràng quan điểm và mục đích của mình, sự thật là lòng cô vẫn không khỏi sinh ra những mong mỏi thừa thãi.

Ở trước mặt người ngoài, Thích Tự quan tâm đến cô như một người bạn trai hoàn mĩ, đích thân mở cửa xe giúp, nói chuyện luôn nhìn thẳng vào mắt, lúc ngồi trên khán đài cũng ân cần hỏi cô có bị gió hay lạnh quá hay không.

Người khác xem đua xe đều kích động hò hét đến đỏ mặt tía tai, chỉ mình Thích Tự là an tĩnh ngồi đó, khác với tất cả.

Tuấn tú, dịu dàng, khiêm tốn, tự chủ—chàng thiếu gia này quả thực không khác gì hình tượng người đàn ông hoàn mĩ trong ảo tưởng của cô.

Chỉ cần được ngồi cạnh, hít chung một bầu không khí với đối phương đã đủ khiến Hạ Hàm hạnh phúc vô ngần.

Vừa rồi lúc Tư tổng với Đường tổng bảo xuống đua, cô thấy Thích Tự tỏ ý thoái thác thì cũng mong đối phương sẽ không xuống.

So với phái mạnh hiếu chiến, nữ giới hiển nhiên có chút sợ hãi từ bản năng đối với loại hoạt động mạo hiểm này. Cô cũng sợ Thích Tự lần đầu đua xe sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Người này chỉ cần ngồi đó thôi đã đủ lóa mắt, vốn dĩ không cần ra sân để phô bày mị lực của mình.

Nhưng Thích Tự vẫn xuống, trông thấy đối phương bắt đầu lái chiếc McLaren kia vào đường đua, lòng cô cũng căng thẳng như bị treo ngược lên.

Ban đầu Thích Tự chạy khá chậm, cô không hiểu gì về đua xe, chỉ thấy người xung quanh đánh giá đối phương đi rất ổn, cua mượt không giống người mới chút nào.

Chứng kiến đối phương càng chạy càng phóng khoáng, Hạ Hàm cũng dần trở nên kích động.

Có điều không bao lâu sau thì xe đã dừng lại, nói chạy thử hai vòng là Thích Tự chỉ chạy đúng hai vòng!

Cô nhìn chàng trai kia bước xuống đầy tiêu sái, dáng người cao ráo trong bộ đồ đua vừa sexy vừa nhanh nhẹn.

Hạ Hàm vội vàng xuống đón, nhưng vừa ra khỏi thang máy đã trông thấy Thích Tự đi vào phòng thay đồ với người đàn ông đeo kính tối qua.

Cô tò mò đi theo, vốn không định vụng trộm nghe nhìn hay gì, nhưng vừa tới cửa thì đã thấy Thích Tự giận dữ lên tiếng.

…Thích Tự mà cũng nổi giận sao?

Hạ Hàm không khỏi khó tin, mới dừng bước, nhìn xuyên qua khe cửa thấy Thích Tự nói với người đàn ông kia: “Anh có biết hiện tại tôi không muốn trông thấy anh một chút nào không!”

Vậy mà ngay sau đó, người kia lại thẳng tay ôm lấy Thích Tự!

Hạ Hàm nhíu mày, chẳng phải Thích Tự không thích bị người ta đụng chạm à? Sao người đàn ông kia có thể hành động đường đột như vậy?

Thấy Thích Tự tỏ ý phản kháng, cô còn đang kích động nghĩ xem mình có nên vào giúp một tay hay không, chỉ là chưa kịp làm gì thì Thích Tự đã ngừng giãy dụa, còn để yên cho người kia hôn từ tóc mai ra đến sườn mặt…

Hạ Hàm lập tức bụm miệng ngăn lại một tiếng kinh hô, vô thức lùi về phía sau nửa bước.

Cô nhìn bọn họ ôm hôn trong căn phòng thay đồ với ánh sáng lờ mờ, trông Thích Tự có vẻ phiền muộn nhưng ánh mắt lại chất chứa cảm xúc đầy sinh động.

Không giống khi ở trước mặt bất cứ ai khác.

Tuy chỉ cách một cánh cửa, không gian tình tứ đầy trìu mến bên trong lại như tạo thành một kết giới riêng biệt, hoàn toàn ngăn cô ở bên ngoài.

Tâm hồn thiếu nữ cứ thế nát bấy, nhưng Hạ Hàm lại bất giác bị một màn này thu hút không thôi, cảm giác như sau một hồi ngâm mình trong bể giấm, vị chua lại dần mang đến những ngọt ngào đến say lòng.

“…Em đang làm gì ở đây vậy?”

Tiếng gọi từ phía sau khiến Hạ Hàm đột nhiên tỉnh người, quay đầu mới biết là Đường Vĩ Sùng.

“Thích Tự đâu rồi?” Đường Vĩ Sùng hỏi.

“Đường tổng.” Hạ Hàm thấy ngực đập điên cuồng, cố ý nói lớn lên, “Thích Tự vẫn đang thay quần áo bên trong ạ.”

Đường Vĩ Sùng cười cười: “Cậu ấy thay quần áo mà em lại đứng ngoài canh cửa hộ à? Em gái phải biết tranh thủ cơ hội đi chứ?”

Hạ Hàm thấy mặt nóng bừng, luống cuống nói lảng đi: “Bên trong có cả bạn anh ấy nữa.”

Đường Vĩ Sùng ngạc nhiên: “Bạn?”

Hắn đang định vào thì Thích Tự đã mở cửa ra trước, nét mặt đã bình thường trở lại.

Hắn điềm tĩnh liếc qua Hạ Hàm rồi mới nói với Đường Vĩ Sùng: “Trợ lí tới tìm em về chút chuyện của công ti.”

“Vãi…” Đường Vĩ Sùng dở khóc dở cười, nhìn qua Phó Diên Thăng phía sau hắn nói, “Bảo sao thấy cậu mới chạy hai vòng đã ngừng rồi.”

Thích Tự cười nói: “Cảm giác rất tuyệt, về sau có cơ hội em lại thử tiếp.”

Đường Vĩ Sùng: “Lên ngồi thêm lát đi? Bọn Tư Trạch định chơi bài bridge đấy, cậu chơi không?”

Thích Tự quay sang nhìn Phó Diên Thăng, đối phương vỗ nhẹ vai hắn rồi thấp giọng nói: “Câu lên chơi đi, tôi đợi trong xe.” Nói xong thì gật đầu chào Đường Vĩ Sùng rồi tự giác rời đi trước.

Đường Vĩ Sùng cũng không để ý đến Phó Diên Thăng mấy, dẫn Thích Tự lên tầng xong cảm thán: “Cậu cũng tận tụy với công việc thật đấy, đêm hôm rồi mà vẫn còn trợ lí tìm tới bàn chuyện hả? Có gì bảo cấp dưới xử lí trước không được à?”

Thích Tự: “Em mới bắt đầu giúp ba một ít công chuyện của tập đoàn thôi, để tâm hơn một chút người ta mới phục mình.”

“Cũng phải.” Đường Vĩ Sùng chợt nhớ ra gì đó, thầm nói, “À đấy, đứa em anh bây giờ ngày nào cũng đòi mọi người trong nhà cho đi làm để rèn luyện bản thân, lẽ nào là do ảnh hưởng từ cậu nốt?”

Thích Tự ngạc nhiên: “Đòi đi làm?”

Đường Vĩ Sùng: “Ừ, trước giờ nó chỉ toàn chơi bời, đàn đúm với bọn Tiểu Hàng lên bar cưa gái các thứ, mà dạo này cứ như đổi tính đổi nết ấy. Nay anh rủ nó đến đây, bảo có cả cậu đấy mà biết nó trả lời thế nào không? Nó bảo hiện tại mình chưa đủ tư cách để gặp cậu, xong còn ôm chồng tài liệu về các linh kiện ô tô xin ở chỗ ông chú về phòng nghiên cứu nữa chứ… Mẹ.”

Thích Tự: “…”

Đường Vĩ Sùng lắc đầu cười: “Cũng không biết tên ngốc này sẽ hăng hái được mấy ngày, nhưng ba anh thấy thế thì vui lắm… Ô, bọn họ bắt đầu rồi kia!”

Thích Tự với Hạ Hàm ngồi xuống hai chỗ cạnh nhau. Chờ Đường Vĩ Sùng dồn sự chú ý vào ván bài rồi, hắn mới thấp giọng hỏi: “Vừa rồi cô đã đứng ngoài bao lâu?”

Hạ Hàm hẫng mất một nhịp tim, rũ mắt nói: “Tôi sẽ không nói ra đâu.”

Cả hai trầm mặc hồi lâu, ngay lúc đang lo lắng không thôi, Hạ Hàm thấy Thích Tự khẽ nói một câu như chẳng để ai nghe được: “Cảm ơn…”

Hai tiếng nhẹ tênh tựa ngọc vỡ đáp xuống bông, lại như một cú thụi nặng nề thẳng vào lòng Hạ Hàm.

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Bà xã nổi giận cũng thật đáng yêu, vừa đau lòng lại vừa muốn, hự hự

Thôi, không nghĩ vội, bạn trai tầng ngầm lại ra xe chờ tiếp vậy…

vtrans by xiandzg

T/N: Bước đầu rạch mặt nạ rồi nhưng tim phổi vẫn an toàn. Phu Thê thế này tôi còn gì để bất mãn nữa đâu:((((((

Mà tối qua mình vừa đặt mua Bạn trai giả rồi hí hí chẳng qua với tình hình hiện nay thì không biết bao giờ hàng mới đến. Tiền truyện có 32 mà tiền vận chuyển mất 132, không biết nên biểu lộ thế nào cho phải 🤦‍♀️🤦‍♀️ Thôi thì hi vọng trúng lô có chữ kí idol 🙇‍♀️