Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1267: Bắt đầu

– Chư vị, mọi người có thấy nữ tử kia không? Nếu như ta đoán không lầm thì trên đại hội Tam tông Tứ môn ở đại lục Linh Vũ xuất hiện một người nữ giả trang nam là vũ giả ngũ hệ gọi là Lăng Thanh, chính là nữ tử này. Còn lần này, từ trong ngọc giản báo danh ở Thiên Địa các chúng ta thì có tên là Lăng Thanh Tuyền, người của Linh Vũ giới.

Thanh âm vừa dứt, Kình Linh Vương nhanh chóng nhìn về phía mọi người rồi cười nhạt một tiếng:

– Vũ giả ngũ hệ, ta nghe nói con rể Lục Thiếu Du của Vân tông chủ và Lữ chưởng môn cũng là vũ giả ngũ hệ. Lần trước lại dùng tu vi Vũ Tướng nhất trọng đánh bại Lăng Thanh Tuyền Vũ Suất nhất trọng. Thiên phú bực này quả thực hiếm thấy.

– Đó là con rể của ta. Không có quan hệ với hắn.

Vân Khiếu Thiên cùng Lữ Chính Cường cơ hồ đồng thời nói ra một tiếng. Nhanh chóng trừng mắt nhìn đối phương phía xa.

Mà lúc này những người khác nghe thấy Linh Vũ giới, sắc mặt cả đám lập tức có chút biến hóa. Những năm này Linh Vũ giới kia đã âm thầm tràn ra toàn bộ đại lục. Đối với thế lực thần bí này, tất cả mọi người đều mang theo tâm lý đề phòng.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Trên Bình Nham đảo lúc này liên tục vang lên thanh âm bạo liệt. Những người vốn thăm dò lúc trước nay đã bắt đầu điên cuồng giao thủ. Thế nhưng cũng khó tránh khỏi có người chết đi. Mùi máu tươi càng khiến cho máu trong người những người trẻ tuổi này như sôi trào, kịch chiến bắt đầu lan rộng ra, vô cùng điên cuồng.

Trong mắt tất cả cường giả của các đại môn đại phái. Những người đang kịch chiến này đang loại bỏ dần nhau, những người còn lại cuối cùng mới có thể chống lại những đệ tử đại môn đại phái.

Trong đám điên cuồng chiến đấu kia có không ít cường giả Vũ Suất cùng Linh Suất giao thủ, cả không gian rung động không ngớt. Cảnh này khiến cho đám người vây xem bốn phía cực kỳ kích động. Không ngừng có người chết đi khiến cho đám người chung quanh tiếc hận, đồng thời còn thêm hưng phấn, đã bắt đầu có tiếng hô vang lên.

Trước quảng trường, đám đệ tử đại môn đại phái kia không có một chút dị động nào, cũng không có ai đi ra tay với bọn họ.

Ba thời thần sau, kịch chiến vẫn còn tiếp tục. Trên quảng trường cũng có một màn đặc biệt. Bên người Lục Thiếu Du có mười ba cỗ thi thể tạo thành một bức tường. Sau khi mười ba cỗ thi thể này xuất hiện thì chính thức không có ai dám xuất thủ với Lục Thiếu Du nữa.

Phía xa cũng có một nữ tử tuyệt sắc, bên cạnh người nàng cũng có mười lăm cỗ thi thể. Trong phương viên mười trượng xung quanh nàng, những ai dám tới gần đều bị nàng trực tiếp đánh chết. Rốt cuộc sau khi đánh chết thêm năm người thì cũng không có ai dám tới gần nữ tử này nữa.

Trên quảng trường, lúc này người gây sự chú ý nhất chính là một thanh niên áo xám. Đầu tóc, quần áo rối bời, thế nhưng thực lực lại cực kỳ cường hãn, công kích đối thủ khắp nơi. Bất quá lại không muốn lấy mạng của đối phương. Chỉ cần đối phương chủ động giao ra ngọc giản dự thi thì hắn sẽ buông tha. Thế nhưng người bị hắn nhắm tới thì tuyệt không có cách nào thoát khỏi tay hắn.

Khi mặt trời ngả về phía tây thì trên đài cao lập tức có một tiếng chuông trầm thấp du dương vang lên. Cả quảng trường lập tức ngưng chiến nửa canh giờ. Có không ít đệ tử Thiên Địa các nhanh chóng đi lên quảng trường, đem thi thể những người mất mạng khiêng xuống bên dưới. Những người sống sót rốt cuộc cũng có được cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi. Bắt đầu có người nhanh chóng nuốt đan dược, và ngồi xuống điều tức.

Trong ngày hôm nay, hơn năm ngàn người dự thi lúc này chỉ còn lại không tới hai ngàn người. Mà người bị đánh chết thì chừng hơn sáu mươi người. Chỉ tính riêng Lục Thiếu Du cùng với Lăng Thanh kia cũng đã đánh chết ba mươi người. Về phần người trọng thương đạt tới con số khủng bố.

Sau khi quét sạch chiến trường, những người còn lại không khỏi thở dài một hơi. Ý thức rốt cuộc thanh tỉnh một chút. Nhìn không ít thi thể bị khiêng xuống dưới không ít người cũng nghĩ tới một việc, cách thi đấu này cũng cần có người chết.

Nửa canh giờ sau, thi đấu lại tiếp tục bắt đầu. Thi đấu bảy ngày liên tục không chút ngừng nghỉ. Đối với đám người vây xem chung quanh mà nói, trên cơ bản mọi người đều là tu luyện giả, cho nên cũng không cần nghỉ ngơi. Đối với những người thực lực mạnh một chút mà nói. Thời gian bảy ngày căn bản không tính là gì. Chỉ cần điều tức một chút là được.

Màn đêm đã phủ xuống. Trên đài cao Thiên Địa các đã nhanh chóng chuẩn bị Dạ Minh Châu. Dưới ánh sáng nhu hòa của Dạ Minh Châu này, khiến cho cả quảng trường lúc này giống như được bao phủ bởi một màn sương trắng, khiến cho người xem chung quanh mơ hồ.

Trong màn đêm, người của tất cả thế lực lớn vẫn tiếp tục ngồi lại. Thời gian bảy ngày đối với bọn hắn mà nói cũng không coi vào đâu. Người tu luyện, chút nhẫn nại ấy đương nhiên phải có. Bọn họ thường xuyên bế quan, mỗi lần ít thì mấy tháng, thậm chí còn vài năm.

Trong tất cả các thế lực lớn, không ít người nhanh chóng cúi đầu nghị luận.

Trên quảng trường, người của các thế lực lớn đều khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng trong lúc nhắm mắt dưỡng thần này, chỉ cần có người tới gần đám người này sẽ nhanh chóng bị công kích.

Lục Thiếu Du cũng khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Tâm thần của hắn hiện giờ bao phủ chung quanh quảng trường. Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Từ tình huống hiện tại xem ra, Lục Thiếu Du phỏng chừng, sợ rằng phải tới ngày thứ tư hoặc thứ năm mới chính thức được coi là điên cuồng đọ sức. Khi đó mới là thời điểm cường giả động thủ, hiện tại chỉ là vòng đấu loại mà thôi.

Ngày đầu tiên đào thải hơn phân nửa người, Lục Thiếu Du cũng không suy nghĩ nhiều. Đây đều là những người có thực lực yếu. Tất cả mọi người khi tìm đối thủ đều cố gắng chọn đối thủ có thực lực kém cỏi nhất. Tuyệt đối không lựa chọn đối thủ mạnh mẽ. Một khi chọn phải đối thủ mạnh mẽ, cho dù có chiến thắng thì cũng phải chịu tổn thương. Cũng đại biểu cho khả năng bị thua sau đó của người đó.

Phanh.

Trên quảng trường, dù đang đêm vẫn vang lên thanh âm bạo liệt. Dưới màn đêm này, không thể nghi ngờ chính là thời điểm đánh lén tốt nhất. Cơ hội chiến thắng của đánh lén so với chính diện giao thủ dù sao cũng lớn hơn.

Phanh Phanh.

Từng tiếng bạo liệt vang lên. Tất cả mọi người lúc này đều vô cùng lo lắng, đề phòng, bởi vì nói không chừng bản thân mình sẽ là người bị đánh lén.

Đối với loại âm thầm đánh lén này, Lục Thiếu Du cũng không sợ hãi. Trừ phi là trên quảng trường này có Vũ Vương cùng Linh Vương đánh lén hắn. Bằng không hắn không cần quá mức để ý.

Một đêm trôi qua, người đầu hàng lại có thêm trăm người. Mà người vẫn lạc đêm vừa rồi cũng có chừng ba mươi người. Rốt cuộc một đêm mọi người sống trong lo lắng, đề phòng cũng trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai. Khi quảng trường xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người thì đại chiến nhanh chóng xảy ra. Bất quá so với ngày đầu tiên mà nói, nhân số hỗn chiến thì ít hơn nhiều. Bất quá trình độ kịch liệt lại mạnh hơn. Ngày hôm qua Lục Thiếu Du dùng thủ đoạn huyết tinh khiến cho mỗi một đối thủ đều mất mạng khiến cho không ít người nhìn thấy, cho nên lúc này căn bản không có ai dám trêu chọc.