Chứng Kiến Thần Thám

Chương 128 Khăng khít hai mặt

Edit: Cải Trắng

Winona Duffy thích Jonathan Douglas, Chúc An Sinh tin chắc là thế. Vì vậy cô ấy mới tạo ra sự trùng hợp đó, chỉ có làm vậy Jonathan Douglas mới thoát khỏi móng vuốt của Kevin Brana.

Chúc An Sinh cũng biết, Winona Duffy rất buồn khi phải xa Jonathan Douglas. Nhưng khi đó cô ấy còn nhỏ tuổi, chỉ có cách này mới có thể cứu Jonathan, vì vậy cô ấy cần phải tiễn Jonathan Douglas đi.

Sau đó, vì sao Winona quyết định ở lại Petra House? Không chỉ vì cô ấy muốn bảo vệ những đứa trẻ ở đây mà còn vì cô ấy muốn đợi Jonathan Douglas trở về.

Winona Duffy đúng là đã bảo vệ được những đứa trẻ ở đây. Mười hai năm trước, khi phát hiện ra gương mặt thật của người cha xứ mới, cô ấy đã hạ quyết tâm tiêu diệt tên ma quỷ này.

Mười hai năm trước, Winona Duffy đã là một thiếu nữ trưởng thành, cô ấy sớm đã không còn là bé con tiễn Jonathan Douglas đi năm đó. Vì thế, cô ấy hoàn toàn có thể sử dụng được sự thông minh và tài trí của bản thân.

Có điều, suy đoán này không giải quyết được hoàn toàn mối nghi ngờ trong lòng Chúc An Sinh. Nữ tu sĩ Vanessa vừa nói, ba năm trước bọn họ đã mất liên lạc với Winona Duffy, cũng từ lúc đó cô ấy không về đây nữa.

Tại sao Winona Duffy lại đột ngột biến mất? Cô ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Chúc An Sinh phát hiện ra mình đang lo lắng cho một cô gái chưa từng gặp mặt.

Đúng lúc này, cô phát hiện ra Winona trong bức ảnh có đeo một chiếc kẹp tóc hoa màu trắng. Cái kẹp này giống như cái mà cô bé bị mất chân đeo.

“Nữ tu sĩ Vanessa, tôi có thể hỏi thêm một câu không? Tôi thấy có đứa trẻ cũng đeo cái kẹp như thế này, kẹp này bé gái nào trong trại trẻ cũng có hả?”

Chúc An Sinh vừa nói vừa chỉ cho nữ tu sĩ Vanessa xem cái kẹp tóc của Winona Duffy.

“Cái kẹp này à? Cái kẹp này là của Winona. Khi cô bé rời khỏi trại trẻ mồ côi đã để lại rất nhiều đồ. Tôi đem mấy thứ còn sử dụng được truyền lại cho mấy đứa trẻ bây giờ, đây cũng là một trong những truyền thống của trại trẻ mồ côi chúng tôi. Bởi vì có rất nhiều đứa trẻ sau khi trưởng thành và rời khỏi đây đã để lại không ít thứ linh tinh.”

Nghe nữ tu sĩ Vanessa giải thích, Chúc An Sinh vội vàng đưa ra lời thỉnh cầu: “Vậy đồ của Winona còn để ở đây không? Nếu có thể tôi muốn nhìn thấy chúng.”

Trì Trừng yên lặng nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt khen ngợi, anh cũng có suy nghĩ tìm hiểu một chút về cô gái tên Winona Duffy. Xuống tay từ chỗ đồ cá nhân là biện pháp tốt nhất.

“Chắc có thể tìm được vài thứ ở trong phòng chứa đồ. Trại trẻ mồ côi này không giàu có gì, mỗi một vật những đứa trẻ đó để lại tôi đều không ném đi, tôi cất chúng ở trong phòng chứa đồ.”

Tin tức này làm Chúc An Sinh và Trì Trừng vô cùng phấn chấn. Ngay sau đó, bọn họ đi theo nữ tu sĩ Vanessa tới phòng chứa đồ, trong đống đồ bụi mù mịt, nữ tu sĩ Vanessa đã tìm được đồ của Winona.

“Ở trong cái hộp này. Thời gian Winona ở trại trẻ mồ côi khá lâu nên đồ đạc của cô bé cũng nhiều, tôi tự mình xếp hết đồ của cô bé vào cái hộp này.”

Chúc An Sinh và Trì Trừng nhận hộp rồi nói lời cảm ơn với nữ tu sĩ Vanessa. Trì Trừng phủi đi lớp bụi trên nắp hộp, cùng Chúc An Sinh mở ra quãng thời gian dài Winona Duffy ở lại trại trẻ mồ côi.

Winona Duffy là một đứa trẻ thích đọc sách. Từ trong đống đồ cá nhân của cô ấy, Trì Trừng tìm được hai quyển đóng đầy dấu mượn sách, mấy cái dấu mượn sách này thuộc về thư viện công cộng bên cạnh trại trẻ mồ côi. Mỗi một lần mượn sách là một lần đóng dấu, Trì Trừng thử ước lượng chỗ dấu trong hai quyển này phải rơi vào khoảng năm trăm dấu.

“Xem ra, Winona không chỉ là một đứa trẻ thông minh mà còn là một đứa trẻ yêu học tập.”

Trì Trừng đưa hai quyển sách đó cho Chúc An Sinh xem, cô hiểu ý của anh ngay lập tức.

Trì Trừng và Chúc An Sinh có suy nghĩ giống nhau, bọn họ nghi ngờ Winona Duffy là người đã giết cha xứ bằng thuốc độc vào mười hai năm trước. Hiện giờ bọn họ có thể xác định, Winona Duffy thật sự có năng lực làm việc này.

Sau đó, Chúc An Sinh lại tìm được mấy bản vẽ. Mới nhìn bản vẽ đó thôi, hai người đã bị Winona Duffy làm cho kinh ngạc.

Tác phẩm hội họa của Winona Duffy giống như một thế giới kỳ ảo. Ở đây là ngôi sao ngọt ngào mà lãng mạn, lại cũng có chỗ là lửa địa ngục hắc ám mà vặn vẹo. Giờ thì Chúc An Sinh và Trì Trừng hiểu vì sao có nhiều người muốn nhận nuôi Winona Duffy, cô ấy là thiên tài.

Nhưng sao thiên tài lại lưu lạc tới mức vào trại trẻ mồ côi? Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy khó hiểu.

“Sao Winona Duffy lại bị đưa tới trại trẻ mồ côi? Bố mẹ cô ấy đâu?” Trì Trừng không nhịn được mà quay sang nữ tu sĩ Vanessa.

“Tôi còn nhớ chuyện vì sao Winona bị đưa tới đây. Bố cô bé là thành viên của một băng đảng xã hội đen, dường như giữa các băng đảng xã hội đen xảy ra tranh cãi nên bố mẹ cô bé không may đã bị giết hại. Sau đó, cô bé được đưa tới đây, khi đó cô bé mới có sáu tuổi.”

Băng đảng xã hội đen là một cụm từ kích thích thần kinh của Chúc An Sinh và Trì Trừng. Hai người không thể ngờ là Winona cũng có liên quan tới băng đảng xã hội đen.

Trì Trừng và Chúc An Sinh không thể không liên tưởng tới Jonathan Douglas. Nghe nói anh ta cũng là thành viên của gia tộc Bayer, một băng đảng xã hội đen tại Đức. Nhưng cũng có người nói anh ta là cảnh sát nằm vùng được cảnh sát cài vào trong băng đảng xã hội đen. Nhưng mặc kệ anh ta có thân phận gì, Chúc An Sinh và Trì Trừng chỉ biết giờ Jonathan Douglas đang phải đối mặt với việc bị gia tộc Bayer đuổi giết và cảnh sát truy nã.

Hai người này, bọn họ từng là những đứa trẻ vô tư làm bạn với nhau.

Đây là khoảnh khắc Chúc An Sinh và Trì Trừng cảm thấy mơ màng nhất từ lúc bắt đầu làm việc tới giờ. Đằng sau một đống chuyện lộn xộn này là chân tướng gì?

“Nữ tu sĩ Vanessa, bà xác định bố mẹ Winona chết do tranh cãi của các băng đảng xã hội đen?” Trì Trừng đau đầu, anh xác nhận lại.

“Người cảnh sát đưa cô bé tới đây nói thế. À, cậu hỏi thế làm tôi nhớ tới Winona lúc được đưa tới, cô bé luôn nói bố mình là cảnh sát, có người giết hại bố mẹ cô bé, hung thủ chưa bị bắt.” Nữ tu sĩ kể lại dựa theo hồi ức, bà còn nhớ in bộ dáng Winona vừa khóc vừa nói bố mình là cảnh sát.

“Winona nói bố cô ấy là cảnh sát?”

Trì Trừng hỏi theo phản xạ có điều kiện. Nghe những lời này, Chúc An Sinh và Trì Trừng cảm thấy kinh hãi, tình huống mà Winona kể lại có phải giống tình huống Jonathan Douglas đang gặp phải quá không?

“Tôi nhớ mà, lúc đó Winona khóc rất to. Vì vậy, tôi phải tới cục cảnh sát để hỏi thăm chuyện này, nhưng những người cảnh sát đó xác định rõ ràng bố cô bé không phải cảnh sát nằm vùng gì đó.”

“Cuối cùng, tôi đưa con bé tới chỗ bác sĩ tâm lý. Bác sĩ tâm lý nói là do Winona không chấp nhận được chuyện bố mẹ mình đã qua đời nên mới sinh ra phán đoán như vậy. Tôi cũng cảm thấy thế, dù sao thì không có đứa trẻ nào tình nguyện nghĩ bố mẹ mình là người xấu.”

Nữ tu sĩ Vanessa kiên nhẫn kể lại những chuyện cũ, đối mặt với chuyện này, Chúc An Sinh và Trì Trừng im lặng.

Những điều nữ tu sĩ Vanessa nói nhìn như rất hợp lý nhưng Chúc An Sinh và Trì Trừng không cảm thấy thế. Bọn họ đã tìm được người phù hợp với những gì Winona từng miêu tả.

Đối với cảnh sát Đức, Jonathan Douglas là một thành viên băng đảng xã hội đen đang bị truy nã. Nhưng đối với gia tộc mafia Bayer mà nói, Jonathan Douglas là cảnh sát nằm vùng.

Hai thân phận cực đoan cùng xuất hiện trên người Jonathan Douglas, Chúc An Sinh và Trì Trừng không thể không suy nghĩ tới mấy lời của Winona Duffy.

Sao hoàn cảnh của Jonathan Douglas lại giống y hệt những gì bố Winona Duffy gặp phải?

Vì vậy, mấy lời Winona Duffy nói có lẽ không phải nói bừa, phương diện này chắc chắn có bí mật nào đó không muốn cho người khác biết. Theo như lời Winona Duffy nói, hung thủ giết chết cha mẹ cô ấy chưa bị bắt.

“Trì Trừng, có lẽ chúng ta cần phải điều tra một chút về cảnh sát Đức và gia tộc Bayer.”

Chúc An Sinh nói với Trì Trừng, anh yên lặng gật đầu.

Sau đó, hai người bắt đầu thu dọn đống đồ kia. Bọn họ quyết định rời khỏi trại trẻ mồ côi để đi điều tra về bố Winona và mấy chuyện kỳ lạ trên người Jonathan Douglas.

Trong lúc Trì Trừng thu dọn tác phẩm hội họa của Winona, đột nhiên, ánh mắt anh dừng trên một bức tranh.

“An Sinh, em nhìn bức tranh này đi, có phải nó giống cây sồi trong trại trẻ mồ côi không?”

Chúc An Sinh nghiêng đầu sang xem, cây sồi trong bức tranh rất giống với cây sồi của trại trẻ mồ côi.

“Anh nhìn con sóc này, có phải nó đang giấu đồ trên cây?” Chúc An Sinh nhìn bức tranh, trên đó có con sóc rất đáng yêu, cô vô thức nở nụ cười.

“Cô ấy giấu đồ trên cây.”

Trì Trừng dùng lời nói đánh thức Chúc An Sinh. Cô hiểu anh đang muốn nói gì.

Có điều, hai người vẫn duy trì vẻ bình tĩnh. Sau khi chào tạm biệt nữ tu sĩ Vanessa, trước khi rời đi, Chúc An Sinh trèo lây cây sồi tìm món đồ mà Winona Duffy giấu.

Đó là một cái hộp sắt đã rỉ. Nó được Winona Duffy dùng dây thừng buộc vào thân cây, trừ khi có người biết chính xác chỗ giấu, còn không sẽ không ai phát hiện ra bí mật của Winona Duffy.

Trì Trừng và Chúc An Sinh mở hộp sắt đó ra, bên trong là hai viên kẹo và một quyển sổ tay.

“Đây là nhật ký của Winona Duffy.” Trì Trừng mở quyển sổ tay nhìn lướt qua, nói với Chúc An Sinh.

“Hóa ra là nhật ký của Winona. Chúng ta làm thế này có ổn không?” Chúc An Sinh hơi do dự.

“Chúng ta chỉ đang điều tra chân tướng, chắc không sao đâu.” Trì Trừng cũng hơi chột dạ, nhưng cuối cùng anh và Chúc An Sinh vẫn đọc nhật ký của Winona.

Dòng nhật ký đầu tiên Winona viết trên quyển sổ tay rất ngắn gọn, nét bút non nớt mà tinh tế. Trì Trừng dùng phần mềm phiên dịch để đọc nhật ký của Winona.

[Ngày 6 tháng 5, bố mẹ tôi đã qua đời.]