Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 129 Tiểu Phó đang tra

Thích Tự bị Hứa Kính hỏi vậy mà thót tim. Dĩ nhiên là hắn không thể thẳng thắn về vấn đề này, bằng không đối phương nhất định sẽ quy chụp ngay cho Phó Diên Thăng tội dạy dỗ sai lệch.

Bọn họ có quan điểm và nguyên tắc hành sự quá khác biệt, nhưng cả hai đều chưa từng ép buộc hắn, là tự hắn đã chọn nghe theo bản tính và tiếng lòng, chọn lấy hình tượng mà mình muốn hướng đến.

“Anh Kính.” Thích Tự tận lực tỏ ra điềm tĩnh, “Em biết yêu cầu vừa rồi của mình thật đường đột, nhưng em hoàn toàn không có ý coi nhẹ hay nhằm vào anh, có những lí do mà hiện tại em chưa thể nào nói ra được…”

Ánh mắt Hứa Kính nhìn hắn có phần như ép cung: “Lí do gì? Không thể nói cho anh?”

Nghe được câu hỏi quen thuộc, Thích Tự bàng hoàng nhớ lại chính mình cũng từng chất vấn Phó Diên Thăng trong bãi đỗ xe khách sạn đêm ấy—“Không thể nói ra, phải không?”

Cùng một tình thế đầy khó xử, nhưng người hỏi đã từ hắn thành Hứa Kính.

Giờ phút này, Thích Tự cũng như hiểu được tâm trạng của Phó Diên Thăng khi ấy.

—Vì có người mà bản thân muốn bảo vệ, cho nên không thể nào hành động theo cảm tính.

Thích Tự gian nan cất lời: “Anh Kính, em xin lỗi.”

Trong lòng cũng không ngừng cầu nguyện: Mong anh có thể nhìn tới tình bạn 7 năm qua, mà tha thứ và hiểu cho em…

Nhưng ánh nhìn sắc bén của Hứa Kính chỉ dần trở nên ảm đạm, hắn rũ mắt nói: “Thế này đi, biết cậu có suy tính và kiên định của riêng mình, không muốn cho nói anh cũng được, nhưng bất kể lí do khiến cậu đưa ra yêu cầu vừa rồi là gì đi chăng nữa, anh hiện vẫn là CEO của Sơn Vũ, vẫn chịu trách nhiệm với công ti này. Muốn anh rút vốn thì cậu về xin chỉ thị của ba đi rồi đến tìm anh.”

Thích Tự: “…”

Thật ra kể cả Hứa Kính có nhắc hay không, chắc chắn Thích Tự cũng sẽ sớm thưa với ba chuyện này. Dù sao đây đâu còn là chuyện của 600 triệu, quyết định lớn như thế dĩ nhiên hắn phải cho ba mình biết rồi.

Chẳng qua vì coi Hứa Kính là người anh mình có thể dựa vào, Thích Tự mới trực tiếp tìm đến đối phương, định trao đổi thông tin cũng như tìm lấy chút an ủi về mặt tinh thần. Nhưng nghe những lời này, Thích Tự mới nhận ra mình đã coi nhẹ mọi chuyện đến nhường nào.

Hắn gật gật đầu, nói: “…Vâng.”

Thương thuyết đã thất bại, Thích Tự cũng không ở lại thêm nữa, bèn nói mình còn có việc phải về.

Hứa Kính đứng dậy tiễn hắn, đến cửa Thích Tự mới nhớ ra, bảo: “À phải rồi anh Kính, tháng 7 này ba mẹ em định tổ chức cưới lại ở Mĩ đấy.”

Hứa Kính ngạc nhiên: “Hai người tái hợp thật luôn? Nhanh thế?”

Thích Tự cười nhẹ: “Vâng, có gì anh cũng sang dự nhé?”

Hứa Kính vuốt mũi cười cười: “Để anh xem đã, sợ chưa chắc đã có thời gian ấy chứ.”

Lòng Thích Tự không khỏi chùng xuống, năm ngoái gặp mặt nói đến chuyện này, rõ ràng Hứa Kính còn chủ động nói muốn tham dự hôn lễ, chẳng biết lúc này từ chối có phải vì giận hắn hay không.

Tiễn người đi xong, Hứa Kính quay về văn phòng một mình, thu lại đống tài liệu Thích Tự vừa xem, đang dọn dở thì đột nhiên có chút bực bội thả tập giấy xuống bàn, đưa tay lên bóp trán.

Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông, Hứa Kính nhanh chóng đi tới lấy nghe.

“Lâm tổng…” Hắn bấm nhận rồi chào một tiếng, vừa nghe điện vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết đầu bên kia nói những gì, mà Hứa Kính chỉ đăm chiêu nhìn tòa nhà tài chính đối diện Phong Mậu, im lặng lắng nghe một hồi, mới thấp giọng lên tiếng, “Tôi quyết định sẽ cân nhắc lại đề nghị lần trước của cậu.”

*

Vừa rời khỏi Phong Mậu, Thích Tự cũng gọi luôn cho Thích Nguyên Thành ngay trên xe, hỏi xem gần đây đối phương có lịch về nước hay không.

“Đang định cuối tuần này đây, về Hải Thành đi đăng kí kết hôn lại với mẹ con.” Thích Nguyên Thành hơi cao giọng hơn bình thường, ngữ khí lộ rõ niềm hạnh phúc khó tả, báo xong lại hỏi, “Tưởng vụ thu mua Liên Tú xong xuôi rồi? Con vẫn chưa về trường à?”

Thích Tự: “Chưa ạ, con có mấy chuyện quan trọng muốn thương lượng với ba.”

Nghe giọng hắn có vẻ nghiêm trọng, Thích Nguyên Thành không khỏi thắc mắc: “Chuyện gì?”

Thích Tự thật không đành lòng phá hỏng tâm trạng vui vẻ của ba lúc này, chỉ nói: “Bao giờ ba về, con sẽ nói trực tiếp.”

Kết thúc cuộc gọi, Thích Tự đồng thời về đến khách sạn. Hắn không giấu Phó Diên Thăng việc đi gặp Hứa Kính, mà đối phương cũng không truy hỏi hắn đi làm gì. Từ sau tối hôm đó, cả hai vẫn luôn ngầm hiểu cho sự kín đáo của nhau.

Mấy ngày sau đó, Thích Tự chỉ ở trong khách sạn học bù.

Chuyện Tư Trạch truy tìm Tống Phổ Tâm đã gây náo loạn dư luận, Vinh Kha còn lập nguyên một cái group chat để thỉnh thoảng vào bàn tán tin đồn với bọn hắn.

Đường Vĩ Sùng: “Bốn ngày đến nơi rồi mà vẫn không thấy người đâu à?”

Vinh Kha: “Thấy đâu, nhờ cả quan hệ bên cảnh sát tìm cùng rồi mà vẫn chưa có manh mối gì.”

Lâm Đông: “Có khi là tình nhân giận dỗi, cố ý trốn đi cho Tư Trạch sốt ruột thôi.”

Vinh Kha: “Tư Trạch bảo Tống không phải người như vậy, nó còn lo đối phương có ý định tự sát nữa kìa.”

Đường Vĩ Sùng: “Cái gì? Tự sát?”

Vinh Kha: “Nghe bảo là bị trầm cảm, chưa đi khám nhưng Tư Trạch hỏi bác sĩ quen thì thấy nói triệu chứng có vẻ giống. Nửa năm trước Tống bắt đầu thường xuyên nhốt mình trong phòng, cả ngày cũng chẳng nói câu nào.”

Lâm Đông: “Chẳng phải là Tư Trạch rất tốt với anh ta à, có gì mà phải rầu rĩ?”

Vĩnh Kha: “Tốt chó gì, hôm qua tôi mới biết là thằng này nó cưỡng ép người ta đó giờ.”

Đường Vĩ Sùng: “Cưỡng ép?”

Vinh Kha: “Nghe nói hai năm đầu Tư Trạch đã đi điều tra tất cả thông tin về gia đình cũng như quan hệ cá nhân của đối phương. Mới đầu Tống không chấp nhận chuyện giữa hai bọn họ, định bỏ đi thì Tư Trạch lấy bố mẹ người ta ra uy hiếp, với chắc còn nắm được nhược điểm nào đấy nữa. Dạng thư sinh không quyền không thế như Tống thì làm sao đọ lại nổi mấy trò lưu manh của nó, cứ thế mà bị ép ở lại thôi.”

Lâm Đông: “VL, khốn vậy!”

Vinh Kha: “Haiz, tôi thấy Tư Trạch đúng là mụ mị… có mỗi cái đạo lí ép quá thành dở mà cũng không hiểu, tìm ai không tìm lại đâm đầu vào một người không có ý với mình.”

Đường Vĩ Sùng: “Sao cái ddeos gì cậu cũng biết thế?”

Vinh Kha: “Hôm qua tôi đi tìm Tư Trạch, mấy nay nó chỉ lù rù ở trong căn hộ đường Hòe An kia thôi, mới động đến chuyện với Tống đã tự lải nhải không ngớt đấy chứ, lại còn vừa nói vừa khóc cơ, bó tay. Mấy cậu không ở hiện trường thôi, chứ riêng cái bộ dạng ngu xuẩn đấy là đủ cho tôi chọc nó cả đời rồi, ha ha!”

Lâm Đông: “Cậu nói làm tôi cũng muốn đến hóng ghê…”

Đường Vĩ Sùng: “Thế nhà cũ của Tống ở đâu? Tư Trạch còn có thông tin về gia đình anh ta mà? Đã đến đấy tìm chưa?”

Vinh Kha: “Ở Tô Thành, ba mẹ làm công chức bình thường, nghỉ hưu lâu rồi, nhưng hai cụ cũng không có nhà.”

Lâm Đông: “Đệch, thế này là mưu đồ trốn đi từ trước rồi còn gì!”

Vinh Kha: “Thật thế thì còn tốt, Tư Trạch bảo anh ta cũng chẳng trốn được mình cả đời, chỉ cần người kia đưa gia đình đi tàu xe hay máy bay thì nhất định sẽ lộ ra manh mối.”

Thật ra thấy Phó Diên Thăng bình tĩnh như thế, Thích Tự đoán là Tống Phổ Tâm không gặp chuyện gì, cho nên cũng không để bụng lắm.

Có điều đọc được những tình tiết này trong hội thoại của bọn họ, hắn lại nghĩ ngợi không thôi, chẳng biết nên thông cảm với Tư Trạch hay thương thay cho Tống Phổ Tâm.

Cuối tuần, biết ba đã về Hải Thành, Thích Tự thu xếp đến khách sạn đối phương tìm người.

Tuy mấy nay có vẻ gió êm sóng lặng, hắn lại có cảm giác đây chỉ là bình yên trước cơn bão.

Thích Nguyên Thành vẫn ở tại khách sạn Westin, chiều tối Thích Tự mới qua, gõ cửa xong phải một lúc sau đối phương mới ra mở.

Thích Tự thấy ba chỉ mặc may ô, sơ mi khoác ngoài còn không buồn cài cúc thì ngạc nhiên: “Ba, ba vẫn đang nghỉ à?”

“Dậy rồi, vào đi.” Thích Nguyên Thành vừa cài lại áo vừa đi vào.

Thích Tự đóng cửa rồi ra thẳng sofa ngồi, điểm qua trong đầu về những lời chuẩn bị nói.

Thích Nguyên Thành mang ấm nước ra, nhìn hắn nói: “Làm gì mà nhíu mày ghê thế, gặp phải phiền phức gì à?”

Thích Tự ngập ngừng nói: “Ba cứ mặc xong đồ đi đã…”

Thích Nguyên Thành bật cười, đành cài lại cúc áo sơ mi cho chỉnh tề: “Được chưa? Với ba mà cũng vòng vo thế, rốt cục là có chuyện gì?”

Thích Tự hỏi: “Ba, ba nhớ có lần con từng kể với ba vụ Tư Trạch âm thầm động tay tới giá cổ phiếu không?”

Thích Nguyên Thành chỉnh lại cổ áo, đáp: “Ừ có, sao?”

Thích Tự: “Ba có tra ra được chứng cứ gì không?”

Thích Nguyên Thành rót cho Thích Tự cốc nước, nói: “Lần trước ba có nói với con qua điện thoại rồi mà? Nhà bác Tư có quan hệ khủng, Tư Trạch có làm thế thật cũng không lạ, nhưng chứng cứ thì không tra ra được, bọn họ hành động cẩn thận lắm…”

Nói đoạn, Thích Nguyên Thành ngẩng lên, lại bắt gặp con trai đang nhìn mình với ánh mắt gần như dò xét.

Thích Tự hỏi: “Ba, lâu nay quen bác Tư, ba đã bao giờ dùng đến móc nối của bác ấy chưa? Ý con là những móc nối bất hợp pháp, như kiểu giao dịch tay trong ấy…”

Thích Nguyên Thành đột nhiên khựng lại tay xách ấm, vô cùng kinh ngạc trước điệu bộ này của Thích Tự, trong giây lát cũng không biết trả lời hắn thế nào.

Thích Tự nhìn đối phương chằm chằm, ánh mắt ngày càng quyết liệt, trên mặt cũng dần dần xuất hiện vẻ lo âu.

“Ba…” Hắn sốt ruột lên tiếng, hai tay đang thoải mái đặt trên gối cũng siết lại thành nắm đấm, tỏ rõ sự căng thẳng của hắn lúc này.

Thích Nguyên Thành đặt ấm nước xuống, tiếng đáy ấm va xuống mặt bàn trà bằng kính đánh “cạch” lại càng khiến gian phòng tĩnh mịch trở nên nặng nề, không khác gì một đầu búa nện vào lòng Thích Tự.

Cùng với âm vang này, là lời khẳng định như đinh đóng cột từ Thích Nguyên Thành: “Không hề.”

Thích Tự cứ như người bị bóp cổ đột nhiên lấy lại được hơi thở, bấy giờ mới thả lỏng toàn thân, chỉ có ba bốn giây vừa rồi mà đã căng thẳng đến toát mồ hôi tay.

“Không thì tốt, không thì tốt rồi…” Hắn lẩm bẩm hai câu, cơ hồ như vừa được cứu rỗi, ánh mắt lại một lần nữa dấy lên hi vọng.

Thích Nguyên Thành trầm mặc nhìn hắn, cau mày hỏi: “Rốt cục là làm sao? Tư Trạch đã nói gì với con à?”

Thích Tự nghỉ lấy vài hơi, rồi mới thấp giọng nói như sợ sẽ kinh động đến gì đó: “Ba, e là nhà họ Tư sắp có chuyện rồi.”

Thích Nguyên Thành lạnh mặt: “Chuyện gì?”

Thích Tự lắc đầu: “Cụ thể ra sao thì con không biết, nhưng bọn họ đang bị điều tra, đã bị điều tra từ rất lâu rồi.”

Thích Nguyên Thành đột nhiên đứng dậy, tới lui vài bước, sắc mặt đanh lại đến đáng sợ. Chỉ chốc lát sau, ông như đoán ra gì đó, lại nhìn Thích Tự nghiêm nghị hỏi: “Là Tiểu Phó đang tra đúng không?”

Thích Tự sửng sốt nhìn đối phương: “Sao ba biết?”

Thích Nguyên Thành không trả lời, rồi bỗng nhiên xoay người ra bàn trà lấy điện thoại lên.

Như đoán được ba hắn muốn làm gì, Thích Tự bật dậy túm lấy cánh tay đối phương ngăn lại: “Ba, đừng hỏi anh ấy!”

Thích Nguyên Thành nghiêm nghị nhìn hắn, thái độ sầm đi nhanh chóng.

Thích Tự run giọng nói tiếp: “Cũng đừng nói với bất kì ai, con xin ba đấy!”

(*khúc này Tự xưng hô khách sáo, kiểu như gọi ba là “Sir” ấy)

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Bà xã tốt với mình quá! (〒_〒)

Thích Tự: “Cho anh nợ, sau này dùng cả đời mà trả.”

vtrans by xiandzg

T/N: Dưới đây (đại khái) là lời hắn nhủ từ tác giả trong groupfan: /cf. Thiên Long Bát Bộ ai không biết thì bỏ qua cũng được =))/

[Qua “nghe nói” đó giờ thì Lâm Hoán lợi hại lắm đúng không? Nhưng phần nào cũng chỉ là thủ pháp xây dựng hình tượng thôi, cứ tưởng tượng người này như Mộ Dung Phục ấy—có lợi hại đấy, nhưng không phải thượng thừa đến mức vô đối, quần chúng cứ thần thánh hóa quá rồi đến lúc người ta lên sàn lại “??? Chỉ có thế???” ra =))]

Nói gì thì nói chứ mình vẫn hóng quả tinh anh đồng niên với Thầy này lộ diện lắm, rao 5 mùa quýt rồi mà còn chưa được cho lên sóng nữa:)))