Tiên Nghịch

Chương 1294 Cố nhân

– Thiếu đế!
 
Tộc trưởng Long Giáp Tộc nghe tới câu này thì ngực như bị đập một chùy thật mạnh, trên mặt không còn chút máu, ngơ ngác nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ và khổ sở vô cùng.
 
Không chỉ có hắn mà những người Long Giáp Tộc đứng bên ngoài sắc mặt cũng trắng bệch, tâm thần run rẩy, thần sắc lộ vẻ mờ mịt không thể tin nổi.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần sắc không chút biến hóa, đôi mắt lạnh như băng đảo qua trên người sứ giả.
 
– Thiếu đế?
 
Nam tử trung niên sứ giả kia vẻ mặt vẫn lộ vẻ cung kính và mĩm cười, vội vàng ôm quyền nói:
 
– Đại đế đã truyền lệnh xuống, báo cho tất cả tộc lạc tại vùng đất Điên Lạc, ngài là thiếu đế do đại đế lựa chọn, ở trong vùng đất Điên Lạc vị trí cao hơn cả mười ba trưởng lão!
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, không nói gì.
 
Giờ phút này tộc trưởng Long Giáp Tộc khổ não cầm đan dược, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói với sứ giả của đại đế:
 
– Sứ giả. Đại nhân.có thể tha cho nhi tử độc nhất của lão phu hay không.
 
Vẻ tươi cười trên mặt sứ giả biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, chậm rãi nói:
 
– Ta chỉ tới đưa đan dược, tuyên khẩu dụ của đại đế. Còn về phần sinh tử của người khác không có quan hệ với ta.
 
Ánh mắt tộc trưởng Long Giáp Tộc lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn thoáng qua nhi tử đã hoảng loạn tới thất thần, cắn răng hướng về phía Vương Lâm cúi đầu thật sâu, khổ sở mang theo vẻ cung kính thấp giọng nói:
 
– Thiếu.thiếu đế đại nhân. Lúc trước mạo phạm, xin người hãy khai ân mà bỏ qua cho khuyển tử.
 
Hết thảy mọi chuyện ta xin một mình gánh chịu, xin thiếu đế khai ân… Hắn nói tới đây liền ngẩng mạnh đầu lên, tay phải chụp về phía trước một cái, lập tức túm lấy nhi tử. Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc đang sửng sốt thì đột nhiên kêu lên thảm thiết, đã bị nguyên lực của tộc trưởng Long Giáp Tộc ầm ầm chảy vào trong cơ thể hắn, thế như chẻ tre, vang lên những tiếng bang bang kinh thiên động địa, trực tiếp phế bỏ kinh mạch toàn thân hắn, đánh nát nguyên thần, khiến cho tu vi hắn trong nháy mắt mất sạch, biến thành con người.
 
Sự đau đớn từ trong cơ thể Thiếu tộc trưởng Long Giáp Tộc điên cuồng truyền ra, khiến hắn phun máu tươi, sắc mặt như tro tàn. Thiên địa bên ngoài cơ thể hắn vặn vẹo, dường như có một luồng khí tức từ trong cơ thể hắn không ngừng tràn ra, cuối cùng dưới nỗi đau quá lớn mà hôn mê đi.
 
– Thiếu đế, khuyển tử giờ đã mất tất cả tu vi, từ nay về sau không còn tu luyện được nữa, lại càng không thể uy hiếp gì tới thiếu đế. Xin người .cho hắn một con đường sống!
 
Tộc trưởng Long Giáp Tộc khom lưng, khổ sở cầu khẩn. Vương Lâm trầm mặc, sau một lát liền gật đầu.
 
Tộc trưởng Long Giáp Tộc lộ vẻ cảm kích, tay phải vung lên một cái, đem nhi tử đã hôn mê tới một vùng đất an toàn, hít sâu một hơi, cầm đan dược không chút do dự nuốt vào.
 
Đan dược này vừa vào miệng liền lập tức hóa thành một luồng hỏa diễm màu đen tự động chui vào trong cơ thể hắn. Ngọn lửa màu đen này lộ ra vẻ yêu dị, ở trong cơ thể điên cuồng bốc cháy. Chỉ trong thời gian ngắn, nó đã thiêu rụi nguyên thần và toàn thân huyết nhục xương cốt của hắn. Từ bên ngoài nhìn vào, toàn thân tộc trưởng Long Giáp Tộc đỏ bừng, lộ ra màu đen. Ngọn lửa màu đen từ mỗi một lỗ chân lông bộc phát ra, khiến cho cả người hắn hóa thành một hỏa cầu màu đen, sau khi ngọn lửa tiêu tan đi thì ngay cả một chút cặn bã cũng chẳng còn!
 
– Đây là.thứ lửa gì?? Đồng tử hai mắt Vương Lâm co rút lại.
 
Trên cả tu chân tinh rơi vào yên tĩnh. Rất nhiều người đều thấy được cảnh tượng này, tâm thần run rẩy. Oai nghiêm của đại đế ở vùng đất Điên Lạc này tựa như thần linh, không ai dám chống lại!
 
Nhất là tộc nhân Long Giáp Tộc bốn phía. Đám người này trong mắt đều lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu.
 
– Tu sĩ thiên nhân tứ suy ở trong giới nội đều là nhân kiệt, dù là ở giới ngoại cũng là trưởng lão của đại tộc, địa vị cao quý! Thế nhưng ở trong vùng đất Điên Lạc này thì chỉ cần khẩu dụ của một người là không dám phản kháng chút nào, nuốt độc đan mà chết.oai nghiêm của đại đế này rõ ràng đã xâm nhập trong lòng người.mà hắn sở dĩ ban cho tộc trưởng Long Giáp Tộc độc đan sợ là muốn cho ta xem, gián tiếp cảnh cáo ta!
 
Tộc trưởng Long Giáp Tộc tử vong đại biểu cho chuyện này chấm dứt. Nam tử trung niên sứ giả kia lại lộ vẻ tươi cười, hướng về phía Vương Lâm ôm quvền, cung kính nói:
 
– Long Giáp Tộc không thể một ngày không có chủ. Tộc trưởng tân nhiệm của Long Giáp Tộc mong thiếu đế định đoạt.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần sắc như thường, nhìn vào một thanh niên tu vi Khuy Niết ở phía xa, mở miệng nói:
 
– Để người này làm đi.
 
Thanh niên kia đang run rẩy dưới oai nghiêm của đại đế khi ban cho tộc trưởng cái chết, bị Vương Lâm chỉ tới cả người hơi sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn hoảng hốt, cảm thấy như vừa lúc trước ở trong biển lửa địa ngục, lúc sau đã bay tới tiên giới vậy!
 
Biến hóa kịch liệt này căn bản là khiến cho mọi người không kịp phản ứng. Tu vi của hắn trong Long Giáp Tộc cũng không phải là người cao nhất, cả đời này tuyệt đối không thể trở thành tộc trưởng Long Giáp Tộc, chỉ có thể là trưởng lão mà thôi.
 
Nhưng lúc này sau khi được Vương Lâm lựa chọn xong lại khiến trong tâm thần thanh niên này như có sóng gió ngập trời. Thân thể hắn run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên, trở nên kích động, vội vàng bước về phía trước nửa bước, hướng về phía Vương Lâm cung kính ôm quyền, run giọng nói:
 
– Đa.đa tạ thiếu đế coi trọng. Từ nay về sau, Long Giáp Tộc của vãn bối xin tùy theo sự sai khiến của thiếu đế, dù diệt tộc cũng quyết không từ nan! Vãn bối.
 
Vương Lâm vung tay lên cắt đứt lời nói của người này, chậm rãi nói:
 
– Đưa tất cả Băng long đan của tộc các người, các Viêm hỏa dị tinh, còn có con rối, toàn bộ cầm hết ra đây. Ta muốn lấy đi.
 
Thanh niên kia vội vàng vâng dạ, đừng nói là giờ Vương Lâm bảo hắn lấy những bảo vật đó ra, dù là Vương Lâm có muốn nguyên thần của tộc nhân Long Giáp Tộc thì hắn cũng không chút do dự đi lấy, có thể trở thành tộc trưởng Long Giáp Tộc đối với thanh niên này mà nói thật sự là may mắn quá lớn lao!
 
Lúc này hắn đã sớm quên mất chuyện tộc trưởng tiền nhiệm chết ra sao, trong lòng đang đắm chìm vào trong hưng phấn và kích động, rất muốn nịnh nọt Vương Lâm.
 
Nam tử trung niên sứ giả của đại đế hướng về phía Vương Lâm ôm quyền cười nói:
 
– Thiếu đế đại nhân. Tại hạ xin cáo từ trước, phải trở về phục mệnh đại đế.
 
Hắn vừa nói tay phải phất lên, xuất ra một ngọc bội màu xanh, cung kính đưa cho Vương Lâm.
 
– Thiếu đế đại nhân. Ngọc bội này là của đại đế sai ta đưa tới, đại biểu cho thân phận của ngài. Ngọc bội này như đại đế đích thân tới, ở vùng đất Điên Lạc không người nào dám làm chuyện bất lợi đối với ngài.
 
– Đại đế còn nói sau ba tháng nữa sẽ là ngày tuyển chọn trưởng lão Lạc Sinh hội, người muốn ngài tới dự.
 
Sứ giả sau khi đưa ngọc bội xong liền ôm quyền cung kính rời đi, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất phía xa xa trong thiên địa.
 
Vương Lâm cầm ngọc bội, cẩn thận quan sát. Ngọc bội này chất liệu tầm thường, bên ngoài chỉ có một chữ “đế”. Nét bút của chữ này đơn giản, giống như là liên tục ấn xuống, lộ ra một hơi thở tang thương, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy trong đó có một luồng lực lượng kỳ dị áp vào mặt.
 
Bên ngoài tinh vực Điên Lạc, trong Thái Cổ Tinh Thần, trong nháy mắt khi phân thân của Tư Mặc Tử tử vong, ở trong tinh không mờ mịt, bổn tôn của Tư Mặc Tử đang ngồi trong một cái khe lớn. Hắn từ trong đả tọa mở bừng mắt.
 
Trong nháy mắt khi đôi mắt hắn mở ra, ánh sáng bùng lên, giống như điện quang xoẹt qua cái khe trong hư vô, khiến cho bốn phía chấn động ầm vang, dường như cái khe này sắp sụp đổ vậy!
 
Một luồng khí tức bạo ngược từ bổn tôn Tư Mặc Tử phát ra, hóa thành một con lốc vờn quanh thân thể, hướng về bốn phía điên cuồng cuốn tới.
 
Quần áo Tư Mặc Tử bay phần phật, mái tóc dài phất phơ, vẻ mặt âm trầm như nước, ánh sáng trong mắt nhạt dần nhưng thay vào đó là sát khí và hàn ý nồng đậm trên khuôn mặt.
 
Phân thân chết đối với tu vi của bổn tôn hắn cũng không có ảnh hưởng gì. Phân thân đó hắn tế luyện là vì tu vi không thể đột phá, muốn tu luyện thêm một thân thể bước thứ ba nữa.
 
Nhưng phân thân chết đi lại phá hủy kế hoạch của hắn, khiến cho ý định hắn đã tính toán rất lâu trong đầu sụp đổ.
 
Do vậy chẳng khác nào hủy đi tâm huyết bao năm của hắn.
 
– Điên Lạc đại đế!
 
Tư Mặc Tử nghiến răng nghiến lợi, thần sắc lộ vẻ dữ tợn.
 
– Còn cái tiểu bối lôi tu kia nữa. Người này không ngờ ngoài lôi bổn nguyên còn có một tia hỏa bổn nguyên! Mà hắn lại biết được tên gọi năm đó của ta! Chăng lẽ người này tới từ giới nội!
 
Ánh mắt Tư Mặc Tử lóe lên, tay phải giơ về phía trước hung hăng chụp một cái. Cái khe này lại ầm vang, chấn động kịch liệt, bị mở ra một lỗ hổng.
 
Tư Mặc Tử đứng dậy, bước về phía trước, tay phải chụp vào lỗ hổng một cái, quát khẽ:
 
– Thất Thải Thần Không Đinh, hiện ra cho ta!
 
Ánh sáng bảy màu đột nhiên hiện ra từ trong lỗ hổng, tỏa sáng vạn trượng. Ánh sáng tràn ngập bốn phía đẩy lùi màn đêm đen kịt, khiến mọi vật hiện ra dưới ánh sáng bảy màu.
 
Một cây đinh bảy màu nhanh chóng từ trong lỗ hổng bay ra, lơ lửng trước người Tư Mặc Tử. Một lát sau tổng cộng có hai mươi chín cây đinh bay ra, xoay tròn xung quanh thân thể hắn, khiến cho ánh sáng bảy màu càng ngày càng đậm, che khuất cả thân ảnh Tư Mặc Tử, khiến cho người ta không nhìn rõ thân thể hắn, chỉ còn thấy một màn sáng bảy màu.
 
– Chưởng tôn ban cho ta Thất Thải Thần Không Đinh chuyên đế giết tu sĩ bước thứ ba. Điên Lạc đại đế kia một mình ta không thể chống cự, nhưng nếu tập trung tất cả tu sĩ bước thứ ba của Trường Tôn hội thì nhất định có thể giết người này. Hết thảy phải xem Trường Tôn hội quyết định thế nào đã!
 
Tư Mặc Tử vung tay phải lên, Thất Thải Đinh bên ngoài thân thể lập tức thu vào trong tay, biến mất hoàn toàn. Thân thể hắn bước về phía trước nửa bước, cả người biến mất.
 
Trong Điên Lạc tinh vực, giờ phút này có một đám tu sĩ bay đi. Đám tu sĩ này số lượng lên tới gần một ngàn, tu vi không kém, trong đó ước chừng có hơn mười tu sĩ đạt tới bước thứ hai, vây quanh một người.
 
Người này quần áo hoa lệ, là một lão giả, tướng mạo tầm thường nhưng nhìn lại cực kỳ âm trầm.
 
Tham Lang đại cung phụng. Tu chân tinh của Ám Hạt Tộc cách chúng ta không xa! Chúng ta đã tra ra, thi thể con bọ cạp vạn cổ có khả năng nhất là ở nơi này!
 
Lão giả được mọi người vây quanh thần sắc cao ngạo, hơi gật đầu, kiêu hãnh nói:
 
– Tốt lắm. Nếu việc này là thật thì các ngươi sẽ được không ít lợi ích!
 
Lời này vừa thốt lên liền khiến đám tu sĩ bốn phía lộ vẻ vui mừng. Nếu người khác nói lời này thì bọn họ cũng không tỏ vẻ vui mừng không thể che dấu như vậy. Nhưng người nói lời này lại là Tham Lang!
 
Những năm gần đây trong Điên Lạc tinh vực không ai không biết Tham Lang! Tham Lang không đi những nơi không có bảo vật. Những lời này tu sĩ tại vùng đất Điên Lạc đều đồng ý. Do vậy những lợi ích người này đưa cho tuyệt đối không tầm thường!