Tiên Nghịch

Chương 1300 Thân phận và lai lịch pho tượng

– Ta không ngờ lại bị hắn thi triển Định thân thuật cực kỳ bá đạo này!
 
Trong lòng Tham Lang nổi lên sóng lớn, sự sợ hãi trong mắt tràn lan, chỉếm toàn bộ hai mắt hắn.
 
– Khắc tinh này thật hèn hạ. Hắn đã có loại thần thông định thân này mà từ đầu không thèm sử dụng ngay, đợi ta xuất ra pháp bảo cực mạnh mới thi triển, chặt đứt hi vọng cuối cùng của ta!
 
Nguyên thần và nguyên lực trong cơ thể Tham Lang, thậm chí là cả thần thức cũng không thể di động nửa điểm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Lâm từ xa đi lại.
 
Pho tượng bị tàn phá kia không có bất cứ khí tức gì lan ra, lẳng lặng lơ lửng bên phải Tham Lang.
 
Thân thể Vương Lâm trong khi di động dần dần thu nhỏ lại. Hắn khi đứng trước người Tham Lang thì đã hóa thành một người bình thường, vẫn chưa thèm để ý tới Tham Lang mà vươn tay chụp một cái, cầm pho tượng bị tàn phá trong tay.
 
Thấy Vương Lâm lấy đi pháp bảo cực mạnh của mình, trong lòng Tham Lang giống như bị một thanh lợi kiếm xuyên qua rồi lại rút ra, liên tục cả trăm, cả ngàn lần, vạn lần. Nỗi đau đớn kịch liệt khiến cho Tham Lang bị lửa giận công tâm, máu tươi trào ra khỏi miệng.
 
– Chỉ là chút bảo vật, Tham Lang tiền bối sẽ không hẹp hòi như vậy chứ. Năm đó tiền bối đã tặng tại hạ không ít pháp bảo, hôm nay gặp lại lại tiếp tục tặng. Vương Lâm ta lại không tiện bất kính, đành phải nhận vậy.
 
Vương Lâm nở nụ cười, trong lúc này chuyển ánh mắt rơi vào pho tượng bị tàn phá này quan sát kỹ.
 
Vừa nhìn lại, thần sắc Vương Lâm liền có biến hóa.
 
Pho tượng này thoạt nhìn rất tầm thường, bên ngoài lại có nhiều chỗ hư hỏng, trông tương đối quỷ dị, khắc một người.
 
Người này thoạt nhìn như trung niên, toàn thân mặc một bộ đạo sam lưu vân, tướng mạo tầm thường, nhưng từ trên người hắn lại mơ hồ lan ra một sự uy nghiêm nhè nhẹ, cũng không khiến người ta chấn động sợ hãi. Nhưng ánh mắt Vương Lâm khi vừa tiếp xúc với ánh mắt pho tượng này thì trong tích tắc, cả người hắn ầm ầm run lên!
 
Chính là run rẩy, run rẩy toàn thân!
 
Trước mắt Vương Lâm, tinh không trong nháy mắt sụp đổ, bị xé rách, có một luồng lực lượng không thể hình dung từ trong pho tượng bộc phát ra, theo hai mắt Vương Lâm trực tiếp nhảy vào trong tâm thần hắn.
 
Trong tai Vương Lâm, thiên địa ầm vang, dường như là cả lôi đình đều bị đánh tan! Dù là tinh không, thiên địa, hết thảy vạn vật tồn tại trong nháy mắt đều sụp đổ, hóa thành hư vô. Cũng trong hư vô này, Vương Lâm mất đi tâm thần, cả người bị cỗ lực lượng này đánh sâu vào, lâm vào mê mang.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, mười năm, trăm năm, ngàn năm, mười vạn năm.
 
Cho tới một ngày Vương Lâm thấy trong tinh không vốn đã không còn tồn tại thiên địa tựa hồ xuất hiện một đại lục. Đại lục này vô biên vô hạn. Trong mơ hồ, Vương Lâm có cảm giác minh ngộ. Phạm vi của đại lục này đã vượt qua cả Thái Cổ Tinh Thần, vượt qua cả giới nội. Cho dù là hai giới hợp lại thì cũng còn xa mới có thể bằng một phần vạn của đại lục này!
 
Trong tâm thần đã xem xét tất cả, lúc này mọi thứ lại hóa thành một mảnh hư vô. Vương Lâm sững người, run lên, tỉnh lại.
 
Trong tinh không hay là phiến thiên địa này, Tham Lang trong mắt vẫn tỏa ra sự sợ hãi nồng đậm, bị Định thân thuật khiến không thể di động.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Vô luận là hắn đắm chìm trong trạng thái kỳ dị kia bao nhiêu năm, thực tế là đã tỉnh lại trong một khắc. Vương Lâm hiểu rõ, tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt!
 
Nếu nói chính xác ra thì thời gian đó chỉ trong tích tắc khi hai mắt hắn tiếp xúc với pho tượng mà thôi!
 
– Chỉ là ảo giác.
 
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ phức tạp. Hắn không muốn nghĩ thêm, nhưng cảnh tượng vừa chứng kiến trong tâm thần lại in dấu trong lòng hắn, cả đời này không thể tiêu tan, càng không thể quên nổi.
 
– Thứ…thứ này là thứ gì.
 
Ánh mắt Vương Lâm lại một lần nữa rơi lên người pho tượng. Lần thứ hai nhìn lại, cảm thụ lại hoàn toàn bất đồng với lần đầu, chỉ thấy mọi việc như bình thường. Giờ phút này pho tượng lộ ra uy nghiêm khó có thể hình dung được!
 
Uy nghiêm này có thể khiến tất cả tu sĩ trước mắt mặt trở thành kiến hôi! Cho dù là cả thiên địa thì trước mặt nó cũng phải khuất phục! Thậm chí Vương Lâm có thể mơ hồ cảm thụ, chỉ sợ là tu sĩ bước thứ ba ở trước mặt pho tượng này cũng phải run rẩy!
 
– Hắn rốt cục là ai.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Cả đời hắn đã gặp rất nhiều pho tượng. Trước nay chỉ có pho tượng Thanh Lâm trong vùng đất Yêu Linh là khiến cho hắn rung động nhất, có thể khiến cho người nhìn nó tâm thần như muốn sụp đố. Chỉ là nếu so sánh với pho tượng trước mặt này thì tuy cái cảm giác tâm thần sụp đổ không dày nhưng Vương Lâm lại mơ hồ cảm thấy, trước pho tượng này thì Thanh Lâm cũng chỉ như một con kiến hôi.
 
Pho tượng khắc một người nam tử trung niên bình thường. Nam tử này đang ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh, không buồn không vui, vẻ mặt không thể hiện gì.
 
– Pho tượng này ngươi lấy được từ nơi nào!
 
Vương Lâm thủy chung vẫn nhìn pho tượng này, không nhìn về phía Tham Lang, chậm rãi mở miệng.
 
Trong lúc nói chuyện, tay phải hắn vung lên, khiến cho Định thân thuật trên người Tham Lang hơi lỏng ra một chút, có thể nói chuyện.
 
– Ở trong một khu mộ.
 
Tham Lang trầm mặc chỉ trong chốc lát, trong lòng thầm than, mở miệng nói.
 
– Muốn vào Thái Cổ Tinh Thần thì phải phá vỡ Phong Giới Đại Trận. Với tu vi của ngươi quyết không có khả năng mở được trận pháp này. Ngươi làm sao tiến vào được nơi này?
 
Tiếng nói của Vương Lâm lạnh như băng, ẩn chứa một tia hàn ý, xâm nhập trong tâm thần Tham Lang khiến thân thể hắn run lên.
 
– Cũng là ở khu mộ đó.tất cả pháp bảo của ta: Phù Kinh Kiếm, Cốt bi, Vụ Ma Thương, Thiên Hoàng Lô, còn có cả Vạn Cổ Mộc Linh, Cổ Tức Diệp và Ma hồn bình đều là lấy được từ cổ mộ đó.
 
Tham Lang thấp giọng nói, bỏ qua mọi phản kháng. Hắn hiểu rõ rằng nếu mình nói thật thì có lẽ còn có thể giữ mạng. Nếu không nói thì trước mặt hạng người sát khí ngập trời này tuyệt hắn sẽ không nương tay. Thậm chí nếu để đối phương nghi ngờ, thi triển sưu thần thuật thì bản thân mình dù không chết cũng trở thành ngu ngốc.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn về phía Tham Lang, chậm rãi nói:
 
– Cổ mộ gì! Kể lại chi tiết một chút, chớ để ta phải sưu hồn ngươi!
 
Tham Lang không dám giấu diếm, vội vàng thấp giọng mở miệng.
 
– Năm đó ta từ chỗ Vọng Nguyệt bỏ chạy không chết mà ẩn thế ở trong một tu chân tinh hoang phế tại La Thiên Tinh Vực, tránh né sự đuổi giết của ngươi, toàn lực chữa thương.
 
Rất lâu sau đó, ta nghĩ ngươi sẽ không đuổi theo, có lẽ là ngươi còn cho rằng ta đã chết, liền an tâm ở trên tu chân tinh đó nghỉ ngơi lấy sức. Cho tới khi toàn bộ thương thế của ta hoàn toàn hồi phục thì ta mới rời khỏi nơi này.
 
Lúc đó ngươi đã không còn ở La Thiên Tinh Vực. Cả La Thiên Tinh Vực cực kỳ trống trải, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều đã đi Liên Minh Tinh Vực, triển khai chém giết, cho nên ta cũng có cơ hội.
 
Cả đoạn đường đi ta đều an toàn, đang tự hỏi không biết có nên trở lại Liên Minh Tinh Vực hay không. Hơn nữa năm đó sau khi Vọng Nguyệt nuốt ta thì toàn thân, kể cả nguyên thần đều bị dính hơi thối không thể xua tan, từ rất xa người ta đã ngửi thấy, khiến cho ta cũng không thể chịu đựng nổi.
 
Vì vậy ta liền chu du trong tinh không, tìm phương pháp làm tiêu tan mùi thối trên cơ thể. Một năm nọ ta ở bên bờ La Thiên Tinh Vực, mơ hồ phát hiện hàng rào của giới nội, lại thấy một dòng xoáy kỳ dị.
 
Dòng xoáy nọ xuất hiện rất đột ngột, dường như là trực tiếp hiện ra trước mặt ta vậy. Chuyện như thế ta cũng cảm thấy bất ngờ. Cả đời này ta gặp còn nhiều chuyện cổ quái hơn nhiều. Thậm chí năm đó khi Kết Đan, đang chém giết với người khác, sắp không địch lại được hắn thì Đại đỉnh Na di từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đụng chết đối phương.
 
Vương Lâm nhướng mày, mở miệng nói:
 
– Nói vào trọng điểm đi! Thân thể Tham Lang run lên, vội vàng nói:
 
– Dòng chảy kia vừa xuất hiện, trong tâm thần ta liền có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Loại cảm giác này cả đời ta chưa bao giở cảm thấy mãnh liệt như vậy. Dù là năm đó đại đỉnh đập,chết địch thủ rơi xuống trước mặt ta cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Dù là lần đầu ta gặp Vọng Nguyệt cũng không.
 
Hắn vừa nói tới đây liền thấy Vương Lâm nhíu mày lần nữa, trong lòng lạnh ngắt, vội vàng không nói nhảm nữa mà nói thẳng ra:
 
– Ta không chút do dự nhảy vào trong dòng xoáy nọ. Vừa đi vào thì dòng xoáy này liền tiêu tan. Từ lúc nó xuất hiện tới lúc tiêu tan không đầy ba hơi thở.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, dần dần trở nên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tham Lang, từ từ mở miệng:
 
– Nghe như là dòng xoáy này đặc biệt mở ra vì ngươi.
 
Sắc mặt Tham Lang đại biến, vội vàng mở miệng nói:
 
– Ta không nói dối. Những lời này hoàn toàn là từ tâm can. Ta biết loại chuyện này có lẽ ngươi không tin, nhưng sự thật là như thế. Những chuyện như thế này không chỉ phát sinh với ta một lần!
 
Tám tuổi ta ở ngoài thôn chơi đùa cũng có thể nhặt được Hoàng Tinh. Rơi xuống sườn núi cũng có thể tìm được Chu quả. Rồi cả Thái cổ lôi long, cùng người ta chém giết thì Đại đỉnh Na di từ trên trời giáng xuống. Người khác muốn đi Vũ Tiên Giới phải cướp đoạt Vũ đỉnh, ta thì đang phi hành, Vũ đỉnh tự động bay tới trước mặt.
 
Người khác tiến vào tiên giới phải cẩn thận tìm Tiên kiếm ngọc mà cũng chỉ có rất ít. Ta lần đầu đi vào liền được truyền tống ngay tới một động phủ của tiên vương.
 
Còn có một nơi di tích thượng cổ ở Liên Minh Tinh Vực năm đó, người khác rất khó tìm được cửa vào. Ta vừa đi ba bước đã được truyền tống vào trong.
 
Tham Lang sợ Vương Lâm không tin. Nếu điều này là nói dối thì thôi, nhưng mà Tham Lang biết, tất cả những gì mình kể đều là sự thật.
 
Có đôi khi chính bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó tin.
 
– Ngươi tiếp tục nói đi. Sau khi tiến vào dòng xoáy, ngươi thấy gì.
 
Vương Lâm cắt lời Tham Lang, mở miệng nói.
 
– Trong dòng xoáy kia dường như là một thế giới khác, cực kỳ hỗn loạn, lại cũng có không gian loạn lưu tràn ngập, chỉ hơi đi nhầm một bước là rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nơi này có vô số cự thạch trôi nổi, vờn quanh bốn phía, ở chỗ sâu nhất còn có một mảnh sương mù bao phủ, không thấy rõ ràng.
 
Ta ở trong đó không tìm được đường ra, bị vây mấy trăm năm. Nơi đó tử khí rất đậm, mà theo quan sát của ta thì hình như nơi đó là một phần mộ!
 
Thậm chí ở đó trên một tảng đá ta còn tìm thấy một cái đầu lâu. Cái đầu lâu này vô cùng khổng lồ, ước chừng trăm trượng, cực kỳ dữ tợn, ở mi tâm của hắn còn có tinh điểm. Thiên Hoàng Lô cũng được ta phát hiện ở đó. Lúc ấy trong lò còn có hương thơm tỏa ra.Dường như là đang tế bái vậy.
 
Càng đi sâu vào trong ta dần dần phát hiện ra bên trong có càng nhiều đầu lâu, toàn bộ đều lộ ra oán khí nồng đậm và vẻ không cam lòng, trong đó còn có một số đầu lâu có một sừng hoặc hai sừng! Mà một bộ phận trong đó trước mặt có đặt pháp bảo! Ánh mắt Tham Lang lộ vẻ nhớ lại, mơ hồ có cả vẻ sợ hãi.
 
– Pháp bảo này của ta trừ pho tượng và Vạn Cố Mộc Linh đều là lấy được ở trước những đầu lâu này. Chẳng qua thời gian mấy năm ta đều ở phía ngoại vi cẩn thận na di, không dám tiến vào bên trọng, lại càng không hiểu bên trong đó có gì.
 
Cho tới một ngày ta di động giữa hai tảng cự thạch thì gặp phải một lượng lớn không gian loạn lưu, nếu bị cuốn vào thì với tu vi của ta hẳn là phải chết. Dưới nguy cơ ta liền vội vàng lui lại phía sau, bước vào chỗ sâu bên trong.
 
Sau khi tiến vào bên bờ của nơi này, ta liền lập tức cảm nhận được những tiếng kêu thê lương từ bốn phương tám hướng điên cuồng truyền tới. Tiếng kêu đó rơi vào tai khiến cho thân thể ta run rẩy, run rẩy từ tận linh hồn.
 
Ta không dám đi loạn ở nơi này, cho tới mấy năm sau mới cũng không có can đảm, muốn rời khỏi nơi này. Trở lại bên ngoài, ta mơ hồ cảm thấy chỗ sâu bên trong không phải nơi ta có thể tiến vào. Nếu ta tiếp tục tiến vào thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
 
Nhưng ngay lúc ta cẩn thận nghĩ tới việc rời đi thì lại bị một cơn gió lốc lớn đánh tới, trọng thương hôn mê đi. Tới khi ta tỉnh lại thì đã ở trong một khu rừng rậm khô héo.
 
Khu rừng rậm này quá lớn, liếc mắt nhìn không thấy tận cùng, dù là thần thức tản ra thì cũng không thể bao phủ toàn bộ. Mà nhìn cây cối trước mắt thì đều đã chết khô, không có một cái lá nào.
 
Ta sợ hãi tiến tới, cũng không biết là đi đã bao nhiêu năm, đột nhiên ta thấy được một cây đại thụ duy nhất chưa hoàn toàn khô héo. Trên cây đại thụ đó có một cái lá cây khô vàng. Đây là cái lá cây đầu tiên ta nhìn thấy ở nơi này! Cái lá đó sau đó bị ta lấy đi, cùng với cây đại thụ chưa khô héo đặt vào trong túi trữ vật.
 
Ta không biết là khu rừng rậm này rốt cục là địa phương thần bí nào, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước. Dần dần ta cảm giác tựa hồ như đã trải qua cả trăm ngàn năm. Càng tiến về phía trước thì sự khô héo lại càng nghiêm trọng, tới cuối cùng dường nhưng nơi này chỉ chạm vào là hóa thành tro bụi.
 
Cho tới một ngày ta đi tới được trung tâm khu rừng rậm này, ở đó ta thấy được một pho tượng. Trong nháy mắt khi ta nhìn thấy pho tượng này, ta mơ hồ có cảm giác, có lẽ bởi vì pho tượng này mà cả khu rừng rậm vô biên vô hạn đều bị héo rũ và tử vong.
 
Ta cảm thấy pho tượng này nhất định là một bảo bối vì thế liền đem đi. Ngay trong nháy mắt khi chạm vào nó, lập tức trước người ta liền xuất hiện một dòng xoáy. Dòng xoáy này cùng với cái mà ta tiến vào giống hệt nhau. Ta mừng như điên, không chút do dự lập tức nhảy vào trong dòng xoáy.
 
Sau ta khi xuất hiện thì đã ở một mảnh tinh vực xa lạ, về sau ta mới biết nơi này chính là ngoài Phong Giới Đại Trận.
 
Tham Lang nói xong liền nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm chau mày, đôi mắt lộ vẻ suy tư.
 
Trong ánh mắt Tham Lang lóe lên tia sáng không thể tra xét được. Hắn từ khi nói xong một nửa đã thấy thân thể không còn bị hạn chế nữa. Hình như thời gian có hiệu lực của Định thân thuật đã trôi qua.
 
Giờ phút này trong nháy mắt khi Vương Lâm trầm tư, trong lòng Tham Lang cực kỳ khẩn trương nhưng lại chậm rãi lui về phía sau, sau đó lao mạnh đi, bỏ chạy. Nhưng trong nháy mắt khi thân thể hắn lao ra thì Vương Lâm lại tùy ý giơ tay phải lên chụp một cái.
 
Nhất thời Tham Lang liền kêu lên một tiếng bi thảm, thân thể dường như bị cách không bắt lấy, bay về phía tay phải Vương Lâm. Mắt thấy thiên linh sắp sửa bị Vương Lâm chụp phải thì từng luồng lực hút kỳ dị từ trong lòng bàn tay Vương Lâm truyền sâu vào trong đầu Tham Lang.
 
Sự sợ hãi như hồng thủy bao trùm Tham Lang. Hắn thê lương hét lên:
 
– Ngươi đã đáp ứng không giết ta rồi!
 
Hắn vừa nói lời này thì đột nhiên tay phải Vương Lâm rơi vào thiên linh của hắn, thần thức ầm ầm truyền ra, tiến vào trong nguyên thần hắn tra xét trí nhớ!
 
Cùng lúc đó, dưới thần thức mênh mông của Vương Lâm, lôi đình ầm ầm giáng xuống. Tia chớp lóe lên quanh quẩn trong tinh không, ngưng tụ vào tay phải Vương Lâm, chui vào trong nguyên thần của Tham Lang.
 
Lấy bổn nguyên lực lôi đình của Vương Lâm thì đã có thể một lần quét kỹ càng một lượt ký ức của Tham Lang.
 
Thân thể Tham Lang run rẩy, chỉ trong chốc lát mồ hôi ướt nhẹp. Nhưng cũng chính trong lúc này, tay phải Vương Lâm vung lên, ném Tham Lang ra xa.
 
– Ta cũng không lấy không pháp bảo của ngươi, ngươi đi đi!
 
Sắc mặt Tham Lang trắng bệch, lập tức cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một đạo cầu vồng vội vàng lóe lên, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng hắn.
 
Trong tinh không, ánh mắt Tham Lang lộ vẻ khiếp sợ sau khi chết hụt, lại còn tràn ngập ủy khuất.
 
Đây là lần thứ hai ta bị hắn đoạt pháp bảo. Ta thề suốt đời này sẽ không để chuyện này phát sinh lần thứ ba! Lúc này pháp bảo đã mất sạch, mà ờ vùng đất Điên Lạc này quá mức nguy hiểm. Ta phải nhanh chóng trở về động phủ lấy những vật còn lại, rời khỏi vùng đất Điên Lạc!
 
Tham Lang vừa bỏ chạy, vẻ ủy khuất càng nồng đậm, sau khi đổi hướng đi vô số lần, xác định Vương Lâm không đuổi theo, thân thể liền nhoáng lên, biến mất hoàn toàn.
 
Khi hắn xuất hiện thì đã ở trên một tu chân tinh. Hắn vừa hiện thân liền bay thẳng tới một ngọn núi, trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng lao vào trong ngọn núi, tay áo vung lên. Ngọn núi liền truyền ra tiếng ầm ầm, xuất hiện một đạo khe hở.
 
Tham Lang không chút do dự tiến vào. Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn tiến vào động phủ thì thân thể sững lại, một luồng hơi thối từ bên trong cái khe truyền ra, áp vào mặt hắn suýt nữa khiến hắn ngất xỉu.
 
– Sao lại thối như vậy.
 
Tham Lang vừa mắng, đột nhiên ngẩn ra, kêu lên sửng sốt. Hắn vội vàng đưa tay lên chóp mũi, cẩn thận hít hà, sau đó lộ ra vẻ không thể tin nổi.
 
Mùi thối trên người ta đã không còn! Ngay cả khứu giác cũng khôi phục bình thường. Mùi thối vốn từ trong phủ tạng, ta đã quen, căn bản là không thể ngửi được!
 
Ánh mắt Tham Lang lộ vẻ vui mừng. Mấy trăm năm qua hắn đã luôn mơ tới việc giải quyết được hơi thối trên người. Sau khi gặp phải Vương Lâm, mất đi cơ hội đoạt thi thể bọ cạp vạn cổ, vốn đã tuyệt vọng nhưng lúc này không ngờ lại có thể loại bỏ được mùi thối trên cơ thể!
 
– Ta cũng không lấy không pháp bảo của ngươi.
 
Tham Lang lập tức nhớ lại lời nói trước khi đi của Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ phức tạp. Bỏ qua cho Tham Lang xong, Vương Lâm xoay người cất bước, trở tu chân tinh của Ám Hạt Tộc. Tham Lang không ngại cách trở giữa giới nội và giới ngoại, tới tận Thái Cổ Tinh Thần này chờ mình, đem pháp bảo tới giao cho mình. Hơn nữa còn có niềm vui khi tha hương gặp lại cố tri khiến cho Vương Lâm không thể ra tay giết hắn.
 
– Tham Lang này đúng là phúc tinh của ta, không thể giết, phải thả ra. Ta còn rất chờ mong gặp được hắn lần thứ ba. Đến lúc đó không chừng lại có thêm một ít pháp bảo nữa!
 
Vương Lâm mĩm cười, lắc đầu liền xuất hiện trên tu chân tinh của Ám Hạt Tộc.
 
Gần một ngàn tu sĩ của Vân Độn tộc lúc này không dám rời đi, vẫn đang ở đây chờ đợi.
 
Chung Đại Hồng vừa hưng phấn, khí thế cao ngất trời chỉ vào mấy tu sĩ Vân Độn tộc đang chữa thương cho mình, nằm nghiêng ở đó không ngừng hừ lạnh.
 
Mỗi một tiếng hừ lạnh này khiến cho đám người này đều run rẩy tâm thần.
 
Ánh mắt họ nhìn về phía Chung Đại Hồng đều lộ vẻ kính sợ. Bọn họ không phải sợ Chung Đại Hồng mà sợ chủ nhân của Chung Đại Hồng! Nhất là tộc trưởng khi thấy ngọc bội của Vương Lâm thì ánh mắt cũng như lời nói đều lộ ra cho mọi người biết được là lần này đã trêu chọc phải người không thể chọc, sợ là đại họa tới nơi rồi.
 
Ám Hạt Tộc bị đuổi tản ra ngoài hiện giờ cũng được Vân Độn tộc cung kính mời trở về, lại cũng được xuất ra đan dược trị thương. Thậm chí ngay cả lão giả họ Chương đi theo Chung Đại Hồng cũng được mời về.
 
– Sớm biết thế này thì lúc đầu cần gì làm vậy! Hừ, lão phu đã nói từ sớm rồi, ngươi lại mãi không chịu tin! Con mắt như thế thì giữ lại làm cái gì chứ?
 
Phía sau Chung Đại Hồng có hai nữ tu của Vân Độn tộc đã xoa bóp cho hắn. Thần sắc hắn rất thoải mái, giọng nói cuồng ngạo.
 
– Không phải là lão phu xem thường các người. Tu vi của các người thì chủ nhân của ta chẳng thèm coi vào đâu, chỉ một chưởng là đủ khiến các người bay tất, chẳng khác gì giết một đám kiến hôi!
 
Chung Đại Hồng ngẩng đầu, khinh thường giáo huấn.
 
Tu sĩ Vân Độn tộc bốn phía liên tục gật đầu vâng dạ. Mặc dù người này có hơi cao ngạo nhưng mà toàn tộc đang đứng trước đại họa, không dám phản bác.
 
Tộc trưởng Vân Độn tộc và mấy trưởng lão đều cung kính đứng bên cạnh Chung Đại Hồng, vẻ mặt đầy nụ cười a dua, không ngừng gật đầu.
 
– Xin đại nhân thứ lỗi cho. Ta thật sự không biết thân phận của đại nhân. Xin ngài hãy nói giúp cho chúng ta. Sau này tiểu nhân còn xin dâng lên hậu lễ.
 
Tộc trưởng Vân Độn tộc trong lòng khô sở. Tu vi của hắn rõ ràng cao hơn đối phương rất nhiều, một ngón tay cũng có thể giết đối phương tới trăm ngàn lần nhưng lúc này lại phải cẩn thận hầu hạ hắn.
 
Chung Đại Hồng được nữ tu phía sau xoa bóp rất thoải mái, kiêu ngạo nói:
 
– Nếu biết sai rồi thì ta cũng cho các người cơ hội sửa sai, nhưng mà.
 
Tộc trưởng Vân Độn tộc vội vàng tiếng tới vài bước, tay phải lật lên, xuất ra một chiếc bình ngọc, trong mắt hiện lên một tia đau lòng không nỡ nhưng cắn răng vội vàng đưa ra.
 
– Một chút tấm lòng nho nhỏ, xin đại nhân nhận lấy.
 
Chung Đại Hồng cầm lấy mở ra, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, thu lại, ho một tiếng, kiêu ngạo nói:
 
– Lão phu sẽ thử xem.
 
Đúng lúc này thì trên bầu trời có sóng gợn quanh quẩn, thân ảnh của Vương Lâm từ trong đó bước ra. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, thần sắc Chung Đại Hồng lập tức biến đổi, đứng vọt dậy, sợ rằng động tác chậm chạp, đẩy nữ tu phía sau ra, vẻ mặt a dua nói:
 
– Cung nghênh chủ nhân khải hoàn trở về. Chung Đại Hồng mấy ngày nay không được gặp người, không được nghe lời nói của người, ngay cả nhập định cũng không nổi, luôn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, mỗi lần đều muốn hô tên chủ nhân một trăm lần mới có thể nhập định. Nhưng dù là vậy cũng không thể thể hiện sự nhớ nhung trong lòng tiểu nhân đối với chủ nhân. Chỉ có nhìn thấy chủ nhân, ở bên cạnh chủ nhân thì trong lòng tiểu nhân mới yên tĩnh lại.
 
Chung Đại Hồng bước lên phía trước, ngẩng đầu thi triển thần công vô địch, lại càng cẩn thận sợ ngôn ngữ của mình quá khoa trương sẽ khiến Vương Lâm không hài lòng.
 
Giờ phút này vẻ cao ngạo của hắn đã không còn, thay thế bằng một vẻ a dua không ngừng. Tu sĩ Vân Độn tộc lần đầu tiên được thấy cảnh tượng như vậy. Cả đám người lập tức trợn mắt há mồm, ngay cả tộc trưởng Vân Độn tộc vừa mới tặng hậu lễ cũng hơi sửng sốt. Hắn không thể tưởng tượng nổi một người trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể biến hóa tới tương phản như thế.
 
– Mau tránh hết ra, đừng đứng ở đó cản đường chủ nhân của Tư Mặc Tử (có lẽ ở đây DG nhầm >.