Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 133 Làm hết khả năng

Hôm Thích Tự bay về Mĩ, Phó Diên Thăng đích thân đưa hắn ra sân bay.

Tới nơi, Vương Mãnh đi làm thủ tục gửi hàng chậm, Phó Diên Thăng đi theo Thích Tự đến tận cửa an ninh.

Phó Diên Thăng trước kia sắc sảo khéo miệng là thế, vậy mà gần đây đứng trước Thích Tự lúc nào cũng im thin thít như dính bùa câm.

Cuối cùng Thích Tự đành mở lời trước, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”

Phó Diên Thăng không trả lời, Thích Tự lại hỏi: “Lúc trước anh từng nói “Không sao đâu”, sẽ không sao thật chứ?”

Người kia thở dài, không nhịn được mà vươn tay ôm lấy Thích Tự, thấp giọng đáp một câu: “Tôi sẽ làm hết khả năng của mình…”

Thích Tự do dự trong chốc lát, sau đó lấy ra một chiếc USB từ túi quần, lẳng lặng dúi cho Phó Diên Thăng.

Trong ấy có một vài thông tin quan trọng mà hắn ghi âm lại bằng điện thoại hôm hẹn gặp Đường Vĩ Diệp, cùng cả hôm đi tụ tập với hội Tư Trạch. Từ tiết lộ của Đường Vĩ Diệp về móc nối giữa Tư Trạch và chủ tịch Uông, cho đến chuyện Tư Trạch nhờ Uông Sanh lo cho công ti game kia lên sàn, đều là chứng cứ xác đáng cho thấy nhà họ Tư câu kết với quan chức thao túng sàn chứng khoán, lũng loạt trật tự thị trường.

Không đợi Phó Diên Thăng phản ứng lại, Thích Tự đã đẩy hắn ra, nói một câu “Tôi đi đây” rồi nhanh chóng tới quầy kiểm tra an ninh.

Phó Diên Thăng sửng sốt không thôi, mất mấy giây mới nhận ra đây có thể là thứ gì.

Hắn nhìn theo bóng lưng Thích Tự ngày một xa, ánh mắt đột nhiên trầm đi, bàn tay cứ thế siết chặt lấy chiếc USB.

Máy bay đã lên đến độ cao 9000m, Thích Tự ngả người ra cabin hạng nhất rộng rãi, nhắm mắt nhớ lại tường tận mọi điều từ khi quen Phó Diên Thăng đến giờ, nhớ lại mọi được mất trao nhận trong hai năm vừa qua.

Vẫn là chưa thể nguôi ngoai chuyện bị Phó Diên Thăng lừa gạt, nhưng cũng may là hắn đã không làm chuyện gì trái với mong muốn của mình.

Hắn lại nhớ tới thái độ của Hứa Kính hôm đi gặp đối phương, cũng chẳng biết rồi ba có đưa ra quyết định giống mình hay không.

Sợ Hứa Kính nghĩ ngợi, Thích Tự lôi điện thoại ra định soạn sẵn tin nhắn, để bao giờ hạ cánh thì gửi đối phương luôn.

Nhưng nghĩ muốn nát óc, cứ viết rồi lại xóa, một hồi vẫn chẳng nghĩ ra cái gì nên hồn, rốt cục hắn bỏ cuộc, quyết chờ sau chuyện nhà họ Tư rồi sẽ giải thích mọi chuyện cho Hứa Kính.

Quay lại thành phố P, Thích Tự cũng không cho phép mình ủ rũ bao lâu, chỉ nghỉ ngơi một ngày rồi bắt tay vào ôn tập cho giai đoạn cuối kì đầy căng thẳng luôn.

Kì này hắn còn cúp nhiều lớp hơn kì trước, cả ngày lo luận văn rồi việc nhóm đã đủ tối mắt tối mũi, cũng chẳng có thời gian để ý xem Phó Diên Thăng đang giúp ba làm gì.

Gần như ngày nào Phó Diên Thăng cũng nhắn tin cho hắn, chào sáng chào tối, còn hỏi xem hắn ôn tập đến đâu, có cách biệt địa lí thì “Thầy” vẫn cứ là tận tâm hết mình, chỉ tuyệt nhiên không nhắc gì đến nhứng thứ trong chiếc USB kia.

Thoáng chốc tháng 6 đã trôi qua, Thích Tự thi cử xong xuôi, trước khi nghỉ hè, Chương Thừa Tuyên lại hẹn hắn đi ăn.

Sau khi hắn bỏ tiền đầu tư vào dự án khởi nghiệp hồi năm ngoái, một mình Chương Thừa Tuyên đã dẫn dắt tổ đội làm ra cái app thuê quần áo vô cùng sinh động.

Dạo trước cả hai đều bận ôn thi nên không rảnh gặp nhau, giờ thi xong thư thả rồi, Chương Thừa Tuyên mới hẹn hắn ra để báo cáo tình hình phát triển của dự án này.

Thích Tự không ngờ Chương Thừa Tuyên chu đáo đến thế, lại càng thấy thiện cảm, hỏi hắn: “Sức khỏe mẹ cậu đỡ chút nào chưa?”

Chương Thừa Tuyên: “Cũng nhờ cậu mà tôi có thu nhập định kì từ dự án này, tiết kiệm được một khoản, cộng với tiền thi thoảng ba cho, mới mua căn hộ ở quê cho mẹ tôi đứng tên. Có nhà riêng để ở nên bà ấy cũng khá lên nhiều rồi.”

Thích Tự gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Chương Thừa Tuyên ngập ngừng một chút, hỏi Thích Tự: “Bên cậu đang phát triển nền tảng công nghệ thời trang phải không?”

Sau khi về với Tư Nguyên, Liên Tú đổi tên thành “MeiWei·Liên Tú”, hiện đang được đẩy mạnh quảng bá trên toàn quốc.

Mấy tháng nay Diệp Khâm Như đã bỏ không biết bao nhiêu công sức ra nghiên cứu và phát triển kĩ thuật vận hành cho hệ thống, Chương Thừa Tuyên có biết cũng không lạ.

Hắn gật đầu, nói: “Ừ, có chuyện gì không?”

Chương Thừa Tuyên thoáng ngập ngừng hỏi: “Cậu biết Hồng Trang không?”

“Biết…” Thích Tự đột nhiên có dự cảm không lành.

Chương Thừa Tuyên: “Tháng trước tôi nghe ba bảo, Phi Á đang định hợp tác với Hồng Trang để làm ra công ti công nghệ thời trang, đại khái cũng tương tự MeiWei·Liên Tú bên cậu ấy.”

Thích Tự nghe vậy thì không khỏi giật mình, lúc trước còn đang thắc mắc rõ ràng Lâm Hoán đâu có kinh doanh thời trang mà lại đi tranh Hồng Trang với bọn họ, chẳng lẽ là đã bắt tay với tập đoàn Lập Tảo từ trước rồi?

…Cũng phải, Phi Á với MeiWei vốn dĩ là đối thủ cạnh tranh trực tiếp, MeiWei rục rịch thì làm gì có chuyện Phi Á chịu ngồi yên.

Phi Á mà hợp tác với Hồng Trang thật thì đúng là sẽ tạo thành sức ép vô cùng lớn cho bọn họ, căn bản Tư Nguyên còn đang giữ một quả bom nguy cơ không biết bao giờ thì nổ, trong khi trước mắt thì công nghệ của Liên Tú vẫn kém Hồng Trang một bậc…

Thích Tự nhíu mày nói: “Bao giờ thì Phi Á định ra mắt nền tảng đấy?”

Chương Thừa Tuyên: “Nghe bảo là tháng 8 năm nay.”

Thích Tự lập tức căng thẳng, nhưng cũng không dám để lộ ra biểu cảm gì: “Nhanh vậy?”

Chương Thừa Tuyên chỉ ừ, lại hỏi Thích Tự: “À mà, vụ của Khâu Như Tùng vẫn chưa ra tòa nữa à?”

Thích Tự vẫn đang mải nghĩ chuyện công ti, không khỏi sửng sốt khi thấy đối phương đã chuyển chủ đề, lắc đầu đáp: “Vẫn chưa.”

Chương Thừa Tuyên: “Tại sao vậy?”

Thích Tự: “Tôi cũng không rõ, ba tôi không cho tôi tham gia vào vụ này nữa.”

Ánh mắt Chương Thừa Tuyên hơi lóe lên, hắn hỏi: “Thích Tự, năm ngoái tôi cũng bảo rồi mà, tôi có chứng cứ anh hai tôi cấu kết với Khâu Như Tùng, cậu thật sự không muốn à?”

Thích Tự nhìn hắn vài giây, tò mò hỏi: “Cậu tin chắc chứng cứ ấy có ích?”

Chương Thừa Tuyên gật đầu: “Chắc chắn.”

Thích Tự: “Cậu không sợ đưa tôi thứ này rồi về sau sẽ gặp phiền phức à?”

Chương Thừa Tuyên: “Chỉ cần cậu không để lộ ra thì tôi sẽ không gặp phiền phức gì lớn lắm.”

Thích Tự nhìn hắn một lát, rốt cục chìa tay ra nói: “Được, vậy đưa tôi đi.”

Chương Thừa Tuyên quả nhiên đã có chuẩn bị, nhanh chóng lấy ra chiếc USB quen mắt để trước mặt Thích Tự, nói: “Chỉ có liên quan tới anh hai tôi, những thứ khác tôi đều xóa rồi.”

Thích Tự biết cái gì cũng có giá của nó, bèn hỏi: “Yêu cầu của cậu là gì?”

“Lần trước ngồi ăn ở đây cũng nói rồi mà?” Chương Thừa Tuyên cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lại lóe lên vẻ căm hận y như lúc hắn tâm sự hết lòng với Thích Tự hồi năm ngoái, “Nếu cậu có thể trừng trị anh hai hộ tôi, thì chính là ân tình lớn nhất dành cho tôi rồi.”

Thích Tự cầm theo chiếc USB kia về chung cư, cảm giác có chút siêu thực.

Chương Thừa Tuyên là một người khiến hắn rất khó nghĩ, đôi khi cảm thấy thương hại, đôi khi lại không khỏi kinh hãi trước lòng dạ của đối phương.

Sẵn sàng tận tâm với một người bạn xã giao trong trường đại học như hắn, nhưng lại chỉ hận không thể diệt trừ người anh máu mủ của mình cho hả giận… Tuy là Thích Tự biết “anh hai” kia cũng chẳng tốt đẹp gì với Chương Thừa Tuyên.

So ra, Tô Cánh cũng từng phản bội sếp, cũng bị người ta gọi là kẻ ăn cháo đá bát, không đáng tin, nhưng sau khi tiếp xúc thì Thích Tự lại thấy đối phương là người yêu ghét rõ ràng.

Từ phong thái nói chuyện cho đến làm việc của Tô Cánh đều khiến Thích Tự cảm nhận đây chính là tính cách thật của đối phương. Nhưng Chương Thừa Tuyên thì không như vậy, ngược lại, Thích Tự chỉ thấy ở hắn một sự mâu thuẫn đầy khó tả.

Người này vừa nói muốn làm bạn với hắn, cũng lại vừa thể hiện tham vọng đầy trái ngược của mình.

Ngay như chuyện hôm nay, nếu Chương Thừa Tuyên thật sự chỉ muốn mượn tay hắn tiêu diệt anh hai, đến khi đạt được mục đích rồi, rất có thể chính hắn sẽ trở thành người đứng đầu Phi Á thay anh mình.

Tới lúc đó, Chương Thừa Tuyên sẽ ở phe đối đầu với hắn.

Bọn hắn không có khả năng trở thành bạn bè.

Đã xác định như vậy, thì rất có thể mọi biểu hiện chân thành thân thiết của Chương Thừa Tuyên đều chỉ là giả tạo, là diễn kịch để đạt được mục đích của mình.

Thích Tự nhìn nhìn chiếc USB trên tay một hồi, lo rằng thứ này chứa virus độc hại cho thông tin trong máy tính mình, mới bảo Vương Mãnh ra hàng mua cho mình cái laptop mới.

Trong lúc chờ, hắn lại nghĩ đến chuyện Phi Á chuẩn bị hợp tác với Hồng Trang mà Chương Thừa Tuyên vừa tiết lộ, không khỏi lo lắng bất an.

Thích Tự liếc nhìn đồng hồ, hiện ở trong nước đã là rạng sáng, không tiện gọi cho Diệp Khâm Như, ba hắn dạo này thì chắc cũng bận bù đầu với chuyện của tập đoàn, Thích Tự không dám quấy rầy ông với loại tin tức mơ hồ thế này.

Hắn đi đi lại lại trong phòng, rút điện thoại ra nhắn cho Tô Cánh một tin Wechat: “Tô Cánh, nghe bảo Hồng Trang sắp hợp tác với Phi Á à?”

Không ngờ Tô Cánh lại trả lời ngay tắp lự: “Tin tức nhạy thế?”

Thích Tự: “Các anh định bao giờ hợp tác với Phi Á?”

Tô Cánh: “Thích Tự, chúng ta sắp là đối thủ cạnh tranh đến nơi rồi, cậu hỏi vậy thì làm khó anh quá.”

Thích Tự: “…”

Thích Tự: “Sao anh chưa ngủ?”

Tô Cánh: “Nhân viên kĩ thuật thì nào biết đêm là gì… Sao cậu cũng chưa ngủ?”

Thích Tự: “Em quay lại trường rồi, giờ mới 2h chiều.”

Tô Cánh: “Ồ.”

Thích Tự: “…”

Thích Tự: “Thật sự không thể nói à?”

Tô Cánh: “Dùng thân phận gì để nói cho cậu đây?”

Thích Tự: “Bạn bè, hoặc là đối tác tương lại, tùy anh chọn.”

Tô Cánh: “Ha ha!”

Thích Tự: “Em nói nghiêm túc đấy, Tô Cánh, em vẫn không cam tâm vụ anh chọn Lâm Hoán đâu.”

Thích Tự: “Từ bữa anh đến Hải Thành để báo cho em tin kia, em vẫn đang tìm cách cướp anh về đây.”

Tô Cánh: “…”

Thích Tự: “Hồng Trang cũng bị Lâm Hoán thu mua rồi mà, sao anh bảo mình có thể rời đi bất cứ lúc nào?”

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, Thích Tự không nhịn được mà nói: “Trước anh bảo chuyện của bộ phận Công nghệ không do mình em định đoạt, nhưng em sẽ sớm biến điều ấy thành sự thật, cũng sẽ cố gắng thực hiện những gì đã hứa hẹn…”

Thích Tự gửi đi rồi mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xóa ngay tin nhắn.

(*chức năng thu hồi tin nhắn của Wechat, tương tự với xoá cho cả đôi bên trên FBMessenger/InstaDirect)

Hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên kích động đến thế…

Thích Tự hít sâu một hơi, đang gắng tìm lại sự tỉnh táo thì nhận được tin nhắn trả lời của Tô Cánh.

Tô Cánh: “Mẹ nhà cậu ông đây còn đang cảm động! Thế mà lại xóa…”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Tôi muốn bếch anh về!”

Tô Cánh: “Bạn nhỏ dữ thật.”

Thích Tự: “Dù gì anh cũng từng phản bội Lôi Hoành rồi, phản bội thêm Lâm Hoán thì có sao đâu, đúng không?”

Tô Cánh: “…?? Cái đệch!?”

vtrans by xiandzg