Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1354 Nhiệm Vụ

Trong rừng cây đỏ rực đầy quái thụ vặn vẹo. Có năm người nam nữ trẻ tuổi. Ở trong một chỗ bí ẩn, mỗi người đều đứng cách xa nhau mấy trượng, không hề lên tiếng.

Một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, thân mang cẩm bào. Hai hàng lông mày tuyết trắng, mắt như thiểm điện.

Một thiếu phụ áo đen, dáng người thon dài, lông mày kẻ đen, khuôn mặt đầy sát khí.

Một nam tử chừng hai mươi bảy, hai tám tuổi, cạnh miệng có một nốt ruồi đỏ, anh tuấn ôn nhã, vẻ mặt mỉm cười.

Một nữ tử áo bào trắng bô dáng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Khuôn mặt xinh đẹp, có chút trẻ con.

Cuối cùng là một nam tử chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặc thanh bào. Mặt nam tử không chút thay đổi, Đây rõ rang là Hàn Lập vừa mới rời đi Thiên Uyên Thành. Hàn Lập thoạt nhìn qua năm người trẻ tuổi này, tu vi của họ cũng đều đã ngoài Hóa Thần Kỳ, hơn nữa ngoài Hàn Lập thì nữ tử mặc áo bào trắng nhỏ tuổi cũng đã là trung kỳ, còn lại ba người còn lại đều là Hóa Thần hậu kỳ đại thành

Chẳng qua trong đó có thiếu phụ áo đen kia, đúng là nữ tử của Hắc Phượng tộc mà Hàn Lập đã đụng độ tại thú triều.

Nàng ta khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Hàn Lập, tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong mắt ánh lên vẻ kinh nghi.

“Thật không nghĩ tới, Nhân Tộc lần này phái ra ba gã tu sĩ, trong đó hai gã lại chỉ có tu vi trung kỳ. Chẳng lẽ quý tộc lại không coi trọng lần hành động này?” Hai mắt nam tử khoác cẩm bào băng lãnh, lời nói lạnh lùng. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng lại ong ong vang lên trong tai mọi người.

Nghe được lời nam tử bạch mi, vị nam tử có nốt ruồi đỏ lại khẽ nhíu lông mày, vẻ tươi cười trên mặt thu liễm lại vài phần. Hàn Lập lại cúi đầu vuốt qua một bạch sắc ngọc giản.

Về phần nữ tử áo bào trắng, con mắt đên nhánh chỉ đảo qua một vòng, cười cười mà thôi.

Ba người còn lại cũng không ai lên tiếng.

Thấy biểu hiện của ba người Hàn Lập như vậy, nam tử bạch mi trong lòng giận dữ, trên mặt lóe lên vẻ tàn khốc, định nói điều gì , nhưng thiếu phụ đứng cạnh lại bỗng nhiên cũng mở miệng.

“Việc này có thể quan hệ đến Thiên Uyên Thành, thậm chí quan hệ đến an nguy hai tộc. Ta nghĩ nếu không thành tâm hợp tác thì đừng nói đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ mà có chấp hành nhiệm vụ hay không đều là hai chuyện khác nhau. Chớ quên, chỉ là việc đi sẽ tiêu phí nửa năm. Quý tộc nếu phái ba vị đạo hữu tới, thì chắc cả ba vị đều là người phi phàm. Vốn dĩ về sau sẽ phải đồng hành một đoạn thời gian, ta mọi người nên giới thiệu về mình một chút. Ta đến từ Hắc Phượng tộc, vị này đến từ huyền ưng tộc.”

Thiếu phụ này tỏ bộ dạng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Nam tử mang nốt ruồi đỏ nghe lời này, con mắt khẽ động, nhẹ giọng mở miệng cười. “Tại hạ Lũng Đông, thấy tiên tử có một thân Cực Hỏa chi lực, nói vậy chắc đã đem bản mạng chi diễm của Hắc Phượng tộc tu luyện tới cảnh giới cực cao.”

“Các hạ là người Lũng gia?” Thiếu phụ vừa nghe tính danh nam tử, sắc mặt khẽ biến.

_”Không nghĩ tới tiên tử cũng biết Lũng gia ta; nam tử mang nốt ruồi đỏ hé cười miệng để lộ ra một bộ răng trắng như tuyết.

” _ Ta là Diệp Dĩnh _”. Thiếu nữ áo trắng cười nói, thanh âm thanh thúy như một loại chim hoàng oanh.

” _ Hàn Lập! _” Hàn Lập thản nhiên nói ra hai chữ rồi thôi.

” _ Hàn Lập? Thật sự là ngươi. Trách không được ngày đó, các hạ lại có dị bảo như Diệt Tiên Châu trong tay, ngươi quả nhiên nguyên bản các hạ chính là cao giai tu sĩ. Nói như vậy, ngươi tu luyện công pháp là pháp thể song tu. _” Tiểu Hồng nhìn về phía h Hàn Lập, thanh âm lạnh lùng.

Vừa nghe nói đến pháp thể song tu, nam tử Lũng Gia cùng nam tử bạch mi lắp bắp kinh hãi, còn thiếu nữ áo trắng cũng theo đó mà ngẩn ra.

” _ Ngươi nói pháp thể song tu, cứ cho là vậy đi. Nhiều năm không gặp, Đại Nhi hiện giờ thế nào? _” Hàn Lập mặt không biến sắc, chỉ là nhàn nhạt hỏi lại một câu.

” _ Năm đó Đại Nhi theo ta đi, mới là cử chỉ sáng suốt. Hiện giờ nàng đã sớm ngưng kết Kim Đan. Việc đuổi kịp ta và ngươi, cũng bất quá là chuyện sớm hay muộn mà thôi _”. Nghe được cái tên Đại Nhi, thiếu phụ trầm ngâm một lát, rồi mới lạnh lùng trả lời.

” _ Thật sao? nếu không có việc gì thì Hàn mỗ an tâm. _” Hàn Lập khẽ thở dài một tiếng.

” _ Thế nào? tiểu tỷ tỷ nhận biết được Hàn huynh sao? Thiếu nữ Diệp Dĩnh, ánh mắt đảo qua hai người, cười hì hì hỏi một câu.

“Nhận ra? Hắc hắc! Coi như là quen biết cũ đi” . Thiếu phụ cười lạnh một tiếng.

Lúc này, nam tử Huyết Chí cũng hướng bên này nhìn thoáng qua, xem xét Hàn Lập cùng Tiểu Hồng, ánh mắt cũng thoáng nhìn thiếu nữ, liền lập tức rời khỏi.

Trong mắt người này hiện lên một tia tham lam, nhưng không có bất luận kẻ nào phát hiện.

“Nơi này tuy rằng còn chưa phải chỗ sâu trong man hoang. Nhưng mọi người đã có thể hội hợp ở đây thì cũng chứng tỏ các vị đạo hữu có thần thong không kém. Nhưng lộ trình lúc này không giống như lúc trước, nếu năm người không liên thủ chỉ sợ rất khó bình yên dđi tới Hắc Diệp Sâm Lâm. Dọc con đường này gặp nhiều nguy hiểm, so với lúc trước thì đáng sợ gấp mấy lần.” Khẽ ngẫm nghĩ một chút, Tiểu Hồng lên tiếng cảnh báo.

Vừa nghe đến mấy chữ Hắc Diệp Sâm Lâm, bốn người còn lại thần sắc biến đổi, đều có chút rung động.

“Nhiệm vụ lần này, thực chất là trên đường đi trừ bỏ bớt người của Mộc Linh Tộc, thu hồi tin tình báo do những người nằm vùng của chúng ta từ trước cung cấp. Dường như cũng không quá khó khăn.” Thiếu nữ cười hỏi.

“Cái này cũng khó nói, còn phải xem vận khí chúng ta. Nếu tất cả đều thuận lợi, có lẽ so các nhiệm vụ khác còn dễ dàng hơn, nhưng nếu bị Mộc Linh tộc phát hiện thì rất dễ cả nhóm bị tiêu diệt. Nhưng nhiệm vụ này thực chất đối với cả hai tộc đều quan trọng, cần phải mạo hiểm một chút.” Nam tử mang nốt ruồi đỏ lại thở dài, lẩm bẩm nói.

“Một khi đã trọng yếu như vậy, việc phải gì phải phái mấy người Hóa Thần kỳ chúng ta đến đây, không bằng trực tiếp kêu một tu sĩ Luyện Hư đi có phải ổn hơn không?” Nam tử bạch mi nhíu mày, có chút hoài nghi.

“Hắc hắc, nghe các hạ hỏi như vậy, xem ra người phụ trách hành động lần này của quý tộc hẳn là chính là Hồng tiên tử.” Nam tử họ Lũng Đông không trực tiếp trả lời yêu cầu, ngược lại dùng tựa tiếu phi tiếu biểu tình, nhìn phía thiếu phụ áo đen.

“Lũng huynh nếu biết việc này, xem ra bên phía Nhân Tộc cũng có thể là do các hạ dẫn đầu.” Thiếu phụ không chút ngạc nhiên mà bình tĩnh nói.

“Chính xác, tại hạ đúng là có biết nhiều hơn một vài thứ.” Lũng Đông khóe miệng, nốt ruồi đỏ rung rung, cũng không có phủ nhận việc này.

Thiếu nữ họ Diệp nghe được lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên. Dường như lập tức nhớ ra cái gì đó, lại quay đầu nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái.

Hàn Lập không chút đổi sắc, dường như căn bản không nghe được nam tử mang nốt ruồi đỏ cùng thiếu phụ đối thoại với nhau, điều này làm cho thiếu nữ họ Diệp lộ ra vẻ bất ngờ.

“Phái mấy người Hóa Thần kỳ chúng ta đi là bởi vì Mộc Linh Tộc trong Hắc Thạch Sâm Lâm có bố trí Thiên Mộc Mộng La bao phủ. Nếu có tồn tại trên Hóa Thần tiến vào nơi đó, lập tức sẽ bị lộ tung tích.” Tiểu Hồng lại quay đầu hướng nam tử bạch mi giải thích.

“Thì ra là thế, chẳng qua Lũng đạo hữu thì không sao. Nhưng hai người này chỉ là tu vi Hóa Thần trung kỳ, có chút hơi kém.” Nam tử bạch mi gật đầu, hai mắt lại bỗng nhiên híp lại nhìn hai người Hàn Lập và Diệp Dĩnh, không khách khí nói.

“Lý huynh cứ việc yên tâm. Các trưởng lão đã phái Hàn đạo hữu và Diệp cô nương cùng nhau lại đây, tất nhiên đối hai người bọn họ cực kỳ yên tâm, sẽ không để cho nhị vị thất vọng. Điều này tại hạ có thể đứng ra bảo đảm.” Lũng Đông cười lên ha hả.

“Một khi đạo hữu đã cam đoan như vậy nếu bọn họ trong hành trình mà làm liên lụy đến ngườ khác thì đừng trách tại hạ thấy chết mà không cứu.” Nam tử bạch mi âm trầm nói.

“Hừ, các hạ cùng lắm so với ta cao hơn một tầng cảnh giới mà thôi, vậy mà cứ tưởng mình là tu sĩ Luyện Hư.” Gặp phải nam tử bạch mi nhiều lần khinh miệt, rốt cục làm cho khuôn mặt thiếu nữ áo trắng trầm xuống.

“Tu vi tới hiện nay, cảnh giới kém một tầng, thần thông cũng không phải chỉ kém một điểm mà thôi.” Nam tử bạch mi cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ trả lời.

Thiếu nữ áo trắng trong lòng giận dữ, còn muốn nói gì nữa, Hàn Lập lúc này ngắt lời.

“Nếu Lũng đạo hữu cùng Hồng tiên tử đối với nhiệm vụ lần này biết rõ thì không bằng trước tiên giới thiệu cho chúng ta một chút đi. Thời điểm Hàn mỗ tiếp nhận nhiệm vụ thì chỉ biết đại khái, cũng không nghĩ đến viêc sẽ cần nhiều người liên thủ. Nếu biết sớm điều này, tại hạ dám chắc tám, chín mươi phần là sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ này.” Hàn Lập mặt không chút thay đổi mà nói, nhưng trong lòng thực sự cảm thấy không vui.

Ở trong Thiên Uyên Thành biết được nhiệm vụ này yêu cầu cần có nhiều người nhận, hắn đã cảm thấy việc này không đơn giản. Ngay lúc đó trong lòng thật sự có vài phần muốn rút lui. Nhưng lại được cấp trên báo cho biết nhiệm vụ này rất trọng đại, nếu tiếp nhận nhiệm vụ này, thì một khi rời khỏi liền được giải thoát khỏi những nhiệm vụ khác; nếu không sẽ phải ở lại mười năm, không được rời khỏi Thiên Uyên Thành.

Mà hắn còn nhiều chuyện quan trọng khác. Cả mười năm không được rời đi Thiên Uyên Thành, hắn không thể kiên trì đến vậy.

Kết quả, hắn đã mất đến một tháng để chờ đến lượt “tụ hội” này, nhưng những người hắn nhìn thấy là không phải là Phi thăng tu sĩ mà là tu sĩ bản thổ cùng Yêu Tộc, trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ không thôi .

Xem ra nhiệm vụ này đã phức tạp lại quá nguy hiểm, tựa hồ còn muốn vượt xa những dự đoán trước kia.

Đám người Triệu Vô Quy không phải nói, nhiệm vụ này chỉ do phi thăng tu sĩ bọn họ nhận sao, chẳng lẽ là nhận sai nhiệm vụ một cách ngoài ý muốn?

Trước khi xuất phát thực sự hắn cũng được phân phát đủ số Diệt Trần Đan, bên trên cũng đồng ý sau khi hoàn thành nhiệm vụ này hắn có thể rời khỏi Thiên Uyên Thành. Điều này hoàn toàn giống với những gì mấy người Triệu Vô Quy nói.

Hàn Lập đối với việc này, tự nhiên trong lòng có chút kinh nghi.

“Những gì liên quan đến nhiệm vụ cụ thể, ở trên đường tại hạ sẽ cùng bàn tỉ mỉ với Hàn huynh và Diệp cô nương. Thời gian thực hiện nhiệm vụ lần này cũng không quá dư dả, chúng ta cứ đi ra trước rồi nói sau.” Lũng Đông mỉm cười, lại nói như vậy.

“Lũng huynh nói rất đúng, thời gian của chúng ta có hơi ít, trước khi hành động cần chuẩn bị thật tốt, ta cũng có thể ở trên đường công bố một số tư liệu có liên quan.” Tiểu Hồng cũng đồng ý nói.

Nam tử bạch mi cùng Diệp Dĩnh hai người nghe xong lời này, không có ý phản đối.

Hàn Lập trầm ngâm một chút, cũng chậm rãi gật đầu.

“Được rồi, ở trên đường rồi sẽ từ từ hỏi.”

“Nếu như vậy, vì để cẩn thận. Chư vị hãy cùng dùng Linh Vân Chu của tại hạ. Mọi người không cần hao phí pháp lực, chỉ cần hao phí một ít linh thạch là đủ; ngoài ra Linh Chu có thể biến hóa ẩn nấp, vì thế ở trên đường ta cũng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.” Nam tử có nốt ruồi đỏ lại tỏ ra vẻ mặt ôn hoà bắt đầu đề nghị, tựa hồ nhiệt tình vô cùng.