Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 137 Mỗi người một chí

“Từ chức?” Thích Tự thảng thốt khó tin, “Sao lại thế ạ?”

“Nhớ có lần con kể mình từng đi tìm Hứa Kính để nhờ thu hồi các khoản đầu tư của Sơn Vũ không?” Thích Nguyên Thành trầm giọng nói, “Sau đó ba đã bảo Phó Diên Thăng làm một bản dự báo tình thế và phương án cải chính cho tập đoàn Tư Nguyên, một trong những đề xuất của nó cũng là rút lại các khoản đầu tư của Sơn Vũ để sẵn sàng cho mọi tình huống phát sinh giống như ý kiến của con… Năm ngoái ba đã tốn không ít để thu mua cổ phần của MeiWei, hiện tại chỉ còn chút tài sản cố định chứ không có mấy vốn lưu động khả dụng, nếu tiếp tục quản lí Tư Nguyên trong tình trạng này thì đúng là rất nguy hiểm, cho nên ba kêu nó đi gặp Hứa Kính, hỏi xem Sơn Vũ có hạng mục nào rút vốn được không.”

Thích Tự kinh hãi: “Ba bảo Thầy Phó đến tìm anh Kính!?”

“Sao vậy?” Thích Nguyên Thành sửng sốt trước phản ứng của Thích Tự, lại giải thích, “Bất kể còn thân phận nào khác, bản thân Phó Diên Thăng vẫn là dân chuyên Toán – Kinh tế, lại từng công tác ở công ti chứng khoán nhiều năm, giàu cả kinh nghiệm lẫn khả năng phán đoán về lĩnh vực quản lí tài chính và rủi ro cho công ti, giao cho nó việc này là đúng đắn mà hiệu quả nhất.”

Thích Tự lại nhớ đến lời chất vấn của Hứa Kính lần trước, tầm mắt không khỏi tối sầm, giọng nói cũng bắt đầu run run: “Thế nên anh Kính đã từ chức…?”

“Đúng là sau đấy Hứa Kính mới đưa đơn từ chức cho ba, nhưng hai chuyện này thì ảnh hưởng gì đến nhau? Chẳng lẽ lí do chỉ vì ba bảo Phó Diên Thăng đi hỏi về các dự án nó đầu tư!?” Thích Nguyên Thành có vẻ bực mình với quyết định từ chức của Hứa Kính, ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh nhạt, “Thích Tự, Hứa Kính tuyệt đối không phải người bốc đồng kích động, để đưa ra được quyết định ở thời điểm này thì chứng tỏ nó đã cân nhắc từ lâu rồi.”

Thích Tự vẫn chẳng thể nào tin được, dẫu biết quan điểm và lập trường của hai người không giống nhau, cũng biết hai năm nay bọn họ đã dần trở nên xa cách, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ sẽ có ngày Hứa Kính lại rời đi…

Tập đoàn Tư Nguyên lớn như thế, ngoài chức Chủ tịch ra, ba hẳn cũng đồng ý cho đối phương bất kì chức vị nào.

Thích Tự nhìn ba mình, sốt sắng hỏi: “Ba có hỏi vì sao anh Kính lại xin nghỉ không?”

Thích Nguyên Thành bực dọc nói: “Đương nhiên, lúc nó đưa đơn, ba hỏi luôn có phải là không hài lòng gì về công việc hay không, mà nó chối, chỉ bảo vì nguyên do cá nhân nên không thể nào làm tiếp, còn bày tỏ cảm kích với ba mãi, nghe đã thấy khách sáo! Lúc ba hỏi thế đã nói với con chưa, nó có bảo sẽ tìm cơ hội, ba cứ nghĩ con biết rồi…”

Thích Tự lắc đầu, ảm đạm ra mặt.

Thích Nguyên Thành nhìn về phía hắn, thở dài nói: “Uổng cho con coi nó như anh trai, cũng uổng công ba bồi dưỡng bao năm nay. Vốn còn định để nó phụ con tiếp quản công việc của ba, nhưng nếu nó đã quyết thế thì con cũng không cần cố nài mà làm gì. Bao nhiêu năm nay ba chưa từng bạc đãi nó, nếu thật sự chỉ vì không chịu được việc bên con còn có người khác thì ba thấy đi còn hơn, chứ với cái tính đó mà ở lại thì chưa chắc đã tốt cho con đâu. Mỗi người một chí thì sao cầu chung đường, nó muốn đi đâu thì tùy đi. Với hồ sơ như thế, con không phải lo nó không tìm được chỗ tốt.”

“Thôi, ba đừng nói chuyện này nữa…” Thích Tự lặng lẽ siết chặt nắm tay bên người, rũ mắt run giọng nói, “Con đi gọi cho anh Kính cái đã…”

Nói xong cũng rời khỏi thư phòng rồi nhanh chân lên tầng.

Vừa về phòng mình, Thích Tự lập tức mở điện thoại tìm liên lạc của Hứa Kính, nhưng đang định gọi thì lại thoáng do dự.

Kết nối xong thì nói gì? Giữ người lại sao? Nhưng giữ thế nào? Hắn có thể hứa hẹn gì với đối phương? Nếu không giữ được thì chẳng lẽ hỏi dự định đi đâu?

Thích Tự nhẹ cắn môi, quyết định nhấn gọi.

“Tút… tút…”

Nghe chuông đổ bên tai, Thích Tự bỗng cuống quýt lục lại mọi tương tác giữa mình và Hứa Kính trong hai năm qua, hòng tìm ra bất kì manh mối nào cho thấy đối phương đã có ý định rời đi từ trước.

—”Anh Kính, gần đây công việc bận không?”

—”Bận chứ, bận bình định thiên hạ thay cậu chứ đâu.”

—”Chẳng phải cậu bảo tối nay bận gì à? Là có hẹn với người này sao?”

—”Anh Kính, anh giận em phải không?”

—”Phải đấy, trước đây nhóc có bao giờ giấu anh chuyện gì đâu, không ngờ mới một năm mà đã lên mạng tìm được bạn rồi… Ầy, giờ mới hiểu được cảm giác của mấy người cày rank cho đã rồi bị đứa khác nó cướp hết đồ trong game là thế nào, giống như nhìn em trai nhỏ lớn lên xong chạy theo người khác ấy, chua xót lắm chứ bộ.”

—”Nhưng sau vụ việc của Bồ Câu và Hỉ Thước, không chỉ danh tiếng của Lâm Hoán được nâng tầm mà công ti Sơn Vũ cũng được nhiều người trong giới đầu tư biết đến hơn hẳn, phải công nhận là Hứa tổng quá lợi hại…”

—”Cũng là hư danh để bình định thiên hạ thay “Thái tử” thôi mà…”

—”Cậu vẫn còn mang tâm tính thiếu niên, chưa hiểu được xã hội hiểm ác là thế nào, chứ không phải ai cũng trọng tình nghĩa, cũng đơn thuần thiện lương như cậu tưởng đâu. Ở trên thương trường, nhân từ với người chính là tàn nhẫn với mình, cậu mà cứ vậy thì sớm muộn gì cũng bị người ta ăn sạch thôi!”

—”Thích Tự, giờ đây anh thật sự không thể hiểu được cậu, cũng chẳng biết rốt cục cậu đang nghĩ gì mỗi ngày nữa… Anh hỏi một câu, tất cả những thay đổi này ở cậu, đều có liên quan đến Phó Diên Thăng phải không?”

(cf. chương 20, 25, 31, 69, 105, 128)

“A lô?” Giọng Hứa Kính vang lên.

Thích Tự lập tức ngắt ngang dòng suy nghĩ, gọi một tiếng: “Anh Kính.”

Đầu bên kia như đang mưa, từng tiếng tí tách lọt vào điện thoại mang đến cảm giác ngột ngạt khó tả.

Mất một lúc sau, Hứa Kính mới cất lời, vẫn là ngữ điệu từ tốn ôn hòa như ngày còn dạy hắn học Anh học Toán, cùng hắn nói đủ chuyện trên trời dưới bể từ nhiều năm về trước.

Nhưng lần này, lời Hứa Kính nói ra lại là: “Thích Tự, xin lỗi…”

Thích Tự cảm thấy đầu óc cứ thế rỗng tuếch, chẳng nhớ được lời nào vừa nghĩ, chỉ cất lời hỏi theo bản năng: “Anh muốn rời đi?”

Hứa Kính chẳng hề do dự “Ừ” một tiếng.

Thích Tự: “Là vì… vì Thầy Phó sao?”

Hứa Kính: “Không phải.”

“Vậy…” Thích Tự nói đến đây thì ngừng lại, không tài nào hoàn thành được câu hỏi cũng bởi sợ Hứa Kính trả lời rằng, là vì hắn làm không tốt.

Song cho dù có quay lại một lần nữa, khả năng là hắn sẽ vẫn quen được Phó Diên Thăng, vẫn bị tính cách và lập trường quan điểm của Phó Diên Thăng thu hút, rồi dần dần trở nên xa cách với Hứa Kính.

Hắn có thể cho Hứa Kính địa vị và danh lợi, có thể coi đối phương như anh trai ruột của mình, nhưng đã chẳng thể nào tín nhiệm và ỷ lại Hứa Kính hoàn toàn như khi còn bé.

Thích Tự thật sự rất tổn thương, không phải tổn thương vì bị phản bội hay lừa gạt, mà là cảm giác cô độc khi bị vứt bỏ, chẳng qua lòng tự tôn không cho phép hắn thể hiện ra vẻ khổ sở yếu đuối này.

Hắn chớp chớp hốc mắt cay cay, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Quyết tâm rồi à?”

Hứa Kính: “Ừ…”

Thích Tự: “Anh không còn gì muốn nói với em à?”

“Mấy ngày nữa là ba mẹ cậu kết hôn rồi phải không? Anh nhớ hồi sinh nhật 14 tuổi, cậu còn bảo giá gì gia đình đoàn tụ, để mẹ và em trai có thể ở bên mình một lần nữa… Vốn cũng muốn cùng cậu chứng kiến những điều này, chỉ tiếc là thân phận của anh đã còn không thích hợp để có mặt ở đó rồi.” Hứa Kính nhẹ thở dài một hơi rồi nói, “Đành chúc qua điện thoại thôi vậy, chúc cậu từ giờ sẽ luôn vui vẻ không sầu lo.”

“…Em cảm ơn, cũng chúc anh một tương lai rộng mở và thuận lợi.” Thích Tự cố giữ cho mình bình tĩnh, nói xong câu này thì dập máy luôn.

Không còn gì muốn hỏi, bởi riêng những lời vừa rồi của Hứa Kính đã đủ để đánh gục hắn.

Thích Tự thở gấp vài cái, đè lại nghẹn ngào trong cổ họng, cứ thế trượt ngồi xuống đất.

New York không mưa, nhưng những “tí tách” từ đầu dây bên kia như rơi ngay bên tai hắn, phủ xuống sàn, xuống cả lòng bàn tay.

*

Một ngày sau đó, hôn lễ của Thích Nguyên Thành và Khương Oánh được tổ chức ở New York theo như kế hoạch.

Hôm ấy New York trời quang mây tạnh, không khí trong lành, vừa sáng ra khỏi phòng Thích Tự đã ngửi thấy hương bách hợp ngào ngạt—Tổ đội lo đã đến trang trí nhà từ hôm qua, hoa tươi giăng tứ phía, nguyên một đường từ cửa nhà cho đến phòng tân hôn phủ đầy sắc hồng, trắng và đỏ vang của cánh hoa hồng.

Thích Tự cẩn thận đi qua thảm cánh hoa cầu kì dưới sàn để xuống nhà, mới thấy ba mình ngồi trong phòng khách, đang được thợ trang điểm chỉnh sửa cho một chút.

Đám cưới được tổ chức tại một nhà vườn ở ngoại ô New York, Thích Tự và Thích Phong là phù rể của Thích Nguyên Thành nên phải theo xe tới đó từ sớm để còn đón khách.

“Ba, ba sắp xong chưa?” Thích Tự hỏi.

“Xong rồi.” Thích Nguyên Thành đứng dậy nhìn qua hắn, hỏi, “Thấy thế nào, được của nó đấy chứ?”

Thích Nguyên Thành nay mặc một bộ âu phục may đo cầu kì, bình thường sinh hoạt ăn uống lành mạnh nên nhìn qua cứ như mới đầu 40s, cả người toát lên phong thái lịch sự nho nhã.

Thích Tự gật gù: “Rất được ạ.”

Thợ trang điểm đưa qua một bông hồng vàng, nhắc nhở: “Thưa ngài, còn chưa mang thứ này.”

Thích Nguyên Thành nhận lấy rồi tự thân cắm vào túi áo vest của mình: “Thế này được chưa?”

Thích Tự đi tới chỉnh lại chút: “Hơi lệch.”

Thích Nguyên Thành nhìn lại đầy hài lòng, nói: “Tiểu Phong đâu rồi? Xuất phát thôi.”

Có lẽ Thích Phong vẫn ngại nói chuyện với ba, cho nên xuống trước cả Thích Tự mà không thấy đâu trong phòng khách. Ra đến ngoài, Thích Tự mới bắt gặp em trai đang ngồi trong vườn nghịch điện thoại.

“Ngồi đây làm cái gì đấy, nghiên cứu bùn đất à?” Thích Tự gọi hắn, “Đi thôi.”

“Anh, anh xem này xem này!” Thích Phong bật dậy, hào hứng chĩa màn hình ra chỗ hắn, tỏ ý khoe mẽ đầy mặt: “Lăng Khả mặc suit trắng này, đẹp trai nhỉ?”

Vì muốn tuân theo thủ tục, tối qua Khương Oánh không ở chung với Thích Nguyên Thành mà ra khách sạn Four Seasons gần nhà, Lăng Khả được giao cho trọng trách làm phù dâu nên đương nhiên cũng phải đi theo hộ tống.

Nhìn bộ dạng si mê ngây ngốc này của em trai, Thích Tự chỉ đành im lặng quay đi.

Ra đến xe, hắn mơ hồ cảm thấy như ai đó đang nhìn mình, nhưng đảo mắt một vòng thì lại chẳng phát hiện được gì.

Ba cha con chia ra hai xe xuất phát, yên vị xong Thích Phong lại nói: “Có cả mẹ nữa, Lăng Khả lén chụp cho em đấy, anh xem này, có phải mẹ bôi chất bảo quản lên mặt không vậy? Sao em chẳng thấy mẹ thay đổi gì so với trước kia nhỉ? Đẹp quá trời!”

Thích Tự cũng nhìn xem, nói: “Chắc mẹ chăm sóc thường xuyên?”

“Em phải mang giấy bút đến xin mẹ bí quyết mới được.” Thích Phong nâng cằm bằng ngón trỏ và ngón cái, bắt đầu thỏa sức tưởng tượng, “Hi vọng là hai mươi năm nữa em vẫn duy trì được ngoại hình hiện tại…”

Thích Tự liếc hắn: “Đàn ông con trai như em để ý mấy cái này làm gì?”

Thích Phong: “Đương nhiên là để Lăng Khả mê em mãi mãi rồi! Hờ hờ, cậu ấy ngưỡng mộ body của em lắm, lần nào lên giường cũng ngẩn người nhìn mãi, đáng yêu chết đi được…”

Thích Tự không khỏi cảm thấy khóe miệng giật giật: “Dùng mĩ nhân kế mê hoặc người ta mà còn không biết xấu hổ? Không đủ thực lực khiến người ta mê mình mãi à hay sao?”

“Thực lực?” Thích Phong kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đương nhiên là em có rồi, lần nào chả khiến cậu ấy sướng điên!”

Thích Tự thấy có gì sai sai, quay ra nhìn Thích Phong: “Không phải em là thụ à? Ngoài nằm sấp nằm ngửa ra thì còn có thực lực gì?”

Thích Phong sững sờ: “Ai bảo em là thụ!?”

Thích Tự: “???”

Nhìn biểu cảm của Thích Tự, Thích Phong biết ngay anh hắn đã hiểu lầm bao lâu nay, nhăn mặt nói: “Anh, đâu thể vì thấy Lăng Khả lạnh lùng lãnh đạm mà anh quy ngay cậu ấy là công em là thụ chứ! Đúng là quá thể!!”

Nhớ lại lần chat trước đó và câu mình mới hỏi Lăng Khả mấy hôm trước, Thích Tự nhanh chóng đoán ra có lẽ mình đã bị chơi khăm, sắc mặt cũng lập tức tối sầm.

Thấy Thích Phong còn đang định nói gì đó, hắn thẳng tay ủn mặt đối phương đi: “Rồi rồi rồi, em là công em đỉnh nhất!”

Trong lúc Thích Phong tiếp tục bất bình càm ràm ở bên cạnh, Thích Tự lại dời mắt ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây mà ủ rũ không thôi.

****

<Epilogue>

Thích Phong: “Ủa thế anh, anh là công hay thụ?”

Thích Tự: “Có im ngay không, anh xử em giờ. (Cả Lăng Khả nữa!”)

Lăng Khả (run rẩy): “Anh dâu cứu em!”

vtrans by xiandzg