Chứng Kiến Thần Thám

Chương 137 Quãng thời gian sinh tử

Edit: Cải Trắng

[Q8] Chương 137: Quãng thời gian sinh tử

“Không! Đây không phải ảnh do nhân viên giám chứng chụp! Đây là ảnh hung thủ chụp!”

Chúc An Sinh bị hấp dẫn bởi câu nói của Trì Trừng. Cô hết nhìn bức ảnh lại nhìn hiện trường phạm tội, rất nhanh đã có thể hiểu được vì sao Trì Trừng lại nói như vậy.

“Giá cắm ngọn nến trong ảnh có độ cao không giống với cái ở hiện trường.”

Nghe Chúc An Sinh nói vậy, trợ lý pháp y mới chú ý tới điểm này. Cậu ta nhìn về phía tủ ở ven tường, trên đó có một gá cắm nến. Hiển nhiên, cái giá cắm trong ảnh chụp cao hơn rất nhiều so với cái ở hiện trường.

“Trong ảnh, nến trên giá được đốt, là mọi người tới hiện trường rồi thổi tắt nến à?” Trì Trừng nhìn ánh sáng lung linh của ngọn nến trong bức hình.

“Phát hiện ra nạn nhân là bạn trai của cô ấy, hai người có thể đi hỏi thử.”

Dựa theo lời của trợ lý pháp y, Chúc An Sinh và Trì Trừng tìm được người bạn trai đang ở trong phòng bếp vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Cậu phát hiện ra nạn nhân vào lúc nào?” Chúc An Sinh mở miệng hỏi thăm, Trì Trừng đứng ở một bên quan sát phản ứng của người bạn trai. Sau đó, anh có thể xác định được anh ta không nói dối.

“Tối qua, tôi đưa cô ấy về nhà sau khi buổi hẹn hò kết thúc. Ngay hôm sau, tôi muốn liên lạc với cô ấy thì thấy không liên lạc được, vì thế tôi gọi cả cho đồng nghiệp của cô ấy. Người đồng nghiệp đó nói hôm nay cô ấy không đi làm. Vì lo lắng, tôi tới tìm cô ấy nhưng tôi không ngờ lại xảy ra sự việc này.”

Chúc An Sinh nhìn người đàn ông này bằng ánh mắt đồng tình, sau đó hỏi đến vấn đề mấu chốt: “Cậu còn nhớ cái lúc cậu vừa bước chân vào căn nhà này không? Khi đó nến trên tủ có phải đang được thắp không?”

Anh ta suy nghĩ một lát: “Hình như là không, nếu nến được thắp lên tôi sẽ chú ý tới nó.”

Có được đáp án, Chúc An Sinh và Trì Trừng hài lòng quay trở về phòng khách.

“Vì vậy, cây nến đó là do hung thủ thổi tắt.”

Trì Trừng vừa nói xong, Chúc An Sinh đã đưa tăm bông cho anh.

“Hi vọng hung thủ là người miệng hở, nếu thế chúng ta có thể dễ dàng lấy được DNA của hắn ta.”

Này cũng là nguyên nhân vì sao Chúc An Sinh và Trì Trừng đi hỏi thăm bạn trai của nạn nhân. Nếu người thổi tắt ngọn nến là hung thủ thì rất có khả năng hắn đã lưu lại nước miếng trong quá trình thổi. Mà để lại nước miếng có nghĩa là để lại cả DNA của hắn.

Trì Trừng nhận lấy tăm bông đi về phía tủ, cẩn thận kiểm tra giấu vết ở quanh giá cắm.

Trong lúc Trì Trừng kiểm tra giá cắm, Chúc An Sinh lại miên man suy nghĩ vấn đề mới.

“Trì Trừng, anh nói xem bức ảnh kia là do hung thủ đánh rơi hay là cố ý làm rơi?”

“Ở hiện trường ba vụ án trước không phát hiện ra ảnh chụp như vậy nên anh nghĩ là hung thủ không cẩn thận làm rơi ở đây.”

Dứt lời, anh thấy được trên mặt tủ có dính thứ gì đó lấm tấm. Cái vệt đó giống như nước còn đọng lại.

“Trì Trừng, nếu anh làm mất đồ, anh sẽ làm gì tiếp theo?” Bỗng nhiên, Chúc An Sinh hỏi.

Đúng lúc đó, Trì Trừng đã lấy xong vệt lấm tấm vào tăm bông, thuận miệng nói: “Đương nhiên là đi tìm đồ bị mất về rồi.”

Vừa mới nói xong, Trì Trừng cảm giác như mình bị điện giật toàn thân. Ấy vậy mà giờ anh mới hiểu ra được Chúc An Sinh đang muốn nói cái gì.

“Có rất nhiều hung thủ thích quay lại hiện trường phạm tội. Điều đó sẽ làm cho bọn họ tiếp tục cảm nhận được khoái cảm khi phạm tội. Mà giờ hung thủ của chúng ta còn một lý do nữa, hắn cần phải tìm được bức ảnh mình làm rơi.”

“Ý em là hung thủ đang ở gần đây?” Trì Trình nói ra suy nghĩ của Chúc An Sinh.

“Anh thấy bên đường có nhiều người vây xem không?” Chúc An Sinh nghĩ mà sợ. Mới nãy cô nhìn qua cửa sổ, thấy được bên ngoài có rất nhiều người đang vây xem ở bên ngoài dải phân cách.

Trì Trừng ra hiệu cho Chúc An Sinh không được hành động theo cảm tính. Anh không muốn bứt dây động rừng, vì vậy anh cùng Chúc An Sinh đi tìm cảnh sát trưởng phụ trách ở hiện trường.

Hai người nói cho cảnh sát trưởng nghe kết quả phân tích của mình. Vị cảnh sát trưởng đó vừa ngạc nhiên vừa thấy nghiêm trọng, rất nhanh sau đó, ông dựa theo lời của Trì Trừng ra lệnh cho một viên cảnh sát âm thầm cầm máy ảnh chụp lại đám người vây xem.

Người cảnh sát nhận được mệnh lệnh đã nhanh chóng làm theo. Nhưng vào lúc ấn chụp lần năm, anh ta lấy bộ đàm ra liên hệ với những người cảnh sát đứng ở dải phân cách.

“Có tình huống mới! Hướng một giờ, người đàn ông mặc áo màu xanh dương!”

Bộ đàm vang lên, những người cảnh sát đứng ở dải phân cách đồng loạt nhìn về cùng một hướng. Bọn họ nhìn thấy người đứng ở đó là một người đàn ông mặc áo màu xanh dương. Hắn đang đứng sau lưng một người phụ nữ và trông cô ấy giống như bị hắn bắt cóc.

Gặp tình cảnh này, những người cảnh sát đó chen lấn vào đám đông không chút do dự. Sau một hồi hỗn loạn, người đàn ông mặc áo màu xanh dương đó đã bị cảnh sát khống chế.

Trận hỗn loạn này đã làm không ít người đang vây xem tản đi. Trì Trừng và Chúc An Sinh cũng bị tình cảnh này hấp dẫn. Họ đi ra đúng lúc thấy được cảnh người đàn ông áo xanh dương bị cảnh sát khống chế và một chiếc xe máy đang bỏ chạy như bay.

Nhìn chiếc xe máy biến mất trong nháy mắt kia, Trì Trừng và Chúc An Sinh sốt ruột mà không thể làm gì hơn.

Không lâu sau, thân phận của người mặc áo xanh dương đã được điều tra ra. Hắn không phải hung thủ của vụ án giết người liên hoàn mà chỉ là một tên ăn cắp vặt. Cái này thì cả Chúc An Sinh và Trì Trừng đều đoán được, vì họ biết người trên chiếc xe máy bỏ trốn kia mới là hung thủ thật sự.

Cũng chính vì thế mà cảnh sát trưởng tự trách không thôi. Ông ấy thay mặt những cấp dưới lỗ mãng của mình xin lỗi Chúc An Sinh và Trì Trừng.

“Dù gì chuyện cũng đã xảy ra, không còn quan trọng nữa. Cái khiến tôi lo nhất là hành động tiếp theo của hung thủ.” Trì Trừng lo lắng, sốt ruột không thôi.

“Chúng tôi sẽ điều tra trên phạm vi toàn thành phố chiếc xe máy mà hai người đã thấy. Còn nữa, mẫu nước miếng hai người lấy đã được đưa đi kiểm nghiệm, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.” Cảnh sát trưởng an ủi Trì Trừng.

Trì Trừng biết cảnh sát trưởng có lòng tốt nhưng anh không thể không dội cho ông ấy một chậu nước lạnh.

“Cái quan trọng không phải là lúc nào chúng ta bắt được hung thủ mà là mới vừa rồi hắn bị kích thích, tôi lo là hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục phạm tội.”

Quả nhiên, sự thật đúng như lời Trì Trừng nói. Sáu giờ chiều hôm đó, cục cảnh sát Pittsburgh tiếp tục nhận được tin có người tới báo án mất tích. Và lúc này đây, vụ mất tích đã làm cho án giết người liên hoàn trở thành tiêu điểm của mọi người trên toàn nước Mỹ.

“Người mất tích tên là Karen McKenna, là người mới đoạt giải Oscar, giải nữ chính xuất sắc nhất, có tiền đồ cực kỳ rộng mở tại Hollywood. Mấy ngày nay, cô ấy tới Pittsburgh thăm người thân. Theo như những gì người nhà nói thì Karen McKenna tới siêu thị chỉ để mua một số đồ dùng cần thiết, nhưng cuối cùng lại một đi không trở lại. Không ai có thể liên lạc được với cô ấy.” Cảnh sát trưởng nói qua tình huống của vụ mất tích cho Chúc An Sinh và Trì Trừng nghe.

“Có chắc là liên quan tới sát thủ Hello Kitty không?” Tâm trạng Chúc An Sinh trở nên nặng nề. Cô đã từng xem phim điện ảnh do Karen McKenna đóng, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

“Chúng tôi đã xác nhận dấu vết lốp xe để lại ở chỗ Karen mất tích, nó trùng khớp với cả dấu lốp xe máy mà hai người đã thấy hôm nay.” Cảnh sát trưởng đánh tan hi vọng của Chúc An Sinh.

Trì Trừng lấy điện thoại di động ra xem. Sau khi tính toán, Trì Trừng đặt ra một cái đồng hồ đếm ngược.

“Căn cứ vào các trường hợp trước, chúng ta có sáu tiếng để cứu Karen McKenna ra. Nhưng dựa theo việc hung thủ đang bị kích thích, thời gian thật chúng ta có được ít hơn thế.”

Thời gian sáu tiếng đồng hồ tựa như một ngọn núi lớn đè lên lồng ngực mỗi người. Bọn họ có thể cứu Karen McKenna ra không?

Chúc An Sinh và Trì Trừng cần tất cả các tài liệu liên quan tới vụ án. Hai người muốn dựa vào hành vi trước đây của hung thủ để phán đoán ra bước tiếp theo của hắn.

“Hành vi phạm tội của hung thủ hơi kỳ quái. Hắn luôn xâm hại nạn nhân trong lúc họ hôn mê nhưng tới khi nạn nhân tỉnh mới giết chết. Em thấy, rất có thể hung thủ là một người có tính tự ti.”

Trì Trừng gật đầu tán thành với phân tích của Chúc An Sinh: “Trong lúc phạm tội, nếu hung thủ ôm tâm trạng áy náy thì sẽ không muốn nhìn thấy khuôn mặt nạn nhân. Nhưng tên hung thủ của chúng ta lại chờ tới khi nạn nhân tỉnh mới giết, điều đó có thể chứng minh rằng hắn không hề có tâm lý áy náy với nạn nhân. Là một loại tội phạm tàn nhẫn, máu lạnh.”

Nghe Trì Trừng nói xong, Chúc An Sinh nhìn về phía cảnh sát trưởng: “Một lát nữa chúng ta hãy công bố tin tức này ra ngoài. Nếu bắt gặp được hung thủ thì không được nương tay, một phát mất mạng luôn cũng được.”

Cảnh sát trưởng lập tức lấy điện thoại công bố tin này ra bên ngoài. Tin tức vừa mới tuồn ra không bao lâu đã có người gọi cho ông.

“Thật sao? Thế thì tốt quá!”

Cảnh sát trưởng cúp điện thoại rất nhanh, sau đó đem đến cho Chúc An Sinh và Trì Trừng một tin tốt.

“Bọn tôi tìm được chiếc xe máy mà hai người nhìn thấy rồi.”

“Thật sao?” Trì Trừng cực kỳ vui vẻ: “Tìm được ở đâu thế?”

Cảnh sát trưởng đánh dấu điểm tìm thấy trên bản đồ nhưng sau khi ông chỉ ra, cả Trì Trừng và Chúc An Sinh đều im lặng.

“Sao vậy?” Thấy sự khác thường của hai người, cảnh sát trưởng khó hiểu.

“Cảnh sát trưởng, ông còn nhớ nạn nhân đầu tiên không? Nơi cô ấy bị ném vào chính là bãi rác gần nhà mình.”

Chúc An Sinh giải thích cho cảnh sát trưởng hiểu nguyên nhân khiến mình với Trì Trừng im lặng.

“Nạn nhân thứ hai bị vứt xác ngay ở công viên phía sau nhà mình. Nạn nhân gần đây nhất thì hung thủ trực tiếp bỏ qua luôn công đoạn vứt xác. Điểm giống nhau giữa các vụ án chính là hung thủ không hề tốn công sức vào việc dời xác nạn nhân đi. Ngài có biết sao lại thế không?”

Nghe Chúc An Sinh nói xong, cảnh sát trưởng lại quay sang nhìn bản đồ. Bây giờ ông mới phát hiện ra được điểm không ổn. Xe máy được đặt cách nơi Karen mất tích quá xa, không phù hợp với cách thức gây án của hung thủ.

“Lần này chúng ta đã gặp được tên hung thủ rất thông minh. Hắn thông minh tới mức chẳng màng tới giờ mình đang kích động, vẫn có thể làm nhiễu tầm mắt của chúng ta.” Trì Trừng nhìn bản đồ một lúc lâu mới nói.

“Nhưng vì cẩn thận, chúng ta nên tiến hành điều tra ở hai nơi.”

Nói rồi, Chúc An Sinh nhớ tới dáng vẻ của Karen McKenna. Đồng hồ đếm ngược trôi qua rất nhanh.

“Chúng ta cần chia nhau ra hành động.”

Tác giả có lời muốn nói: Vì nhịp của vụ án đã đạt tới mức cao trào nên tiếp theo sẽ có bước ngoặt lớn, trực tiếp ảnh hưởng tới kết cục luôn.