Tiên Nghịch

Chương 138 Tu đan

Nỗi nghi hoặc trong lòng lão giả càng ngày càng lớn, trầm ngâm một chút, thân hình hơi động đã biến mất khỏi chỗ. Lão di chuyển với tốc độ nhanh chóng xuyên qua Hỏa Phần quốc, từ một chỗ biên giơi của Hỏa Phần quốc tiến nhập sang nước láng giềng – Thiên Mậu.
 
Mục tiêu của hắn là trung tâm của Thiên Mậu quốc một tòa Thông Thiên
 
Tháp. Bên trong tháp chính là thượng cấp sứ giả Thiên Mậu quốc.
 
Cũng không phải tất cả các tu chân quốc cấp ba đều có Thông Thiên Tháp, như Hỏa Phần quốc, Tuyên Vũ quốc là không có. Đây là nguyên nhân Hỏa Phần quốc mới chọn cách xâm lấn Tuyên Vũ quốc chứ không phải là Thiên Mậu quốc.
 
Vương Lâm ở bên trong Mộng Cảnh không gian bế quan, thờ gian chậm rãi trôi qua, trong nháu mắt đã vượt qua trăm ngày.
 
Hôm nay, trong giây lát Vương Lâm mở hai mắt ra, chữ “Tru” với màu đỏ như máu trên đỉnh đầu hắn chậm rãi nhạt dần đi, cuối cùng không còn màu đỏ nữa, nó biến thành màu xám trắng.
 
Bốn phía xung quanh xuất shiện một tầng ba động vô hình, một mảng không gian bên trong Mộng Cảnh không gian sáng lên. Nguyên ban đầu ánh sáng ở đây có chút mờ tối, nhưng lúc này đã nhanh chóng sáng lên. Ánh sáng lan tỏa ra xung quanh khiến cho Mộng Cảnh không gian sáng lên, hiện tượng này không ngừng mở rộng, cuối cùng không còn chỗ nào là không xuất hiện ánh sáng.
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn biến hóa xảy ra trước mắt, trong lòng thầm khiếp sợ.
 
Ngay sau đó, chữ “Tru” trên đỉnh đầu hắn chậm rãi thu nhỏ lại, một cỗ linh lực to lớn ba động, ở trong Mộng Cảnh không gian bỗng nhiên xuất hiện ba động càng lúc càng mãnh liệt, dần dần ở trên không trung xuất hiện một viên tu đan.
 
Ở trên viên tu đan có một ngọn lửa chậm rãi tản mát ra, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải hóa thành trảo viên tu đan lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
 
Dùng thần thức quan sát một chút, viên tu đan này ẩn chứa linh lực ba động, đây đúng là do tổng tu vi của Kết Đan kỳ tu sĩ phát ra. Lý Mộ Uyển ngày đó từng giảng giải chi tiết về Vạn Ma Bách Lý Tru Sát lệnh cho hắn nghe, lúc này trong lòng hắn hơi trầm ngâm một chút, nhưng cũng không ngay lập tức phục dụng, mà thu vào trong túi trữ vật.
 
Khỏa tu đan này, Vương Lâm định để tới khi Kết Anh sẽ sử dụng, lúc đó khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút. So với xác xuất trở thành Kết Đan kỳ, xác xuất trở thành Nguyên Anh kỳ càng nhỏ hơn vô số lần. Vương Lâm biết sở dĩ bản thân hắn có thể Kết Đan thành công cũng là nhờ công hiệu của Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết, cùng với Thiên Ly đan do Lý Mộ Uyển luyện chế ra.
 
Hai thứ này chỉ cần thiếu một cái thì hắn cũng chưa chắc có thể thành công, đến lúc đó mà thất bại thì cả đời phải dừng lại ở Trúc Cơ kỳ. Bây giờ Kết Đan đã thành công, nhưng trong tương lai không xa lại có một cánh cửa gian nan hơn nữa để bước qua, đó chính là Nguyên Anh kỳ.
 
Muốn kết anh thành công thì khó khăn rất lớn, Vương Lâm tự nhận lấy tư chất của thân thể Mã Lương mà muốn làm được điều này thì hy vọng quá xa với. Trừ khi có thể giống như Lý Mộ Uyển nói có thể tìm đạn dược trong truyền thuyết để gia tăng tỷ lệ Kết Anh. Nhưng những loại đan dược này phải ngũ cấp tu chân quốc mới có thể xuất hiện, hơn nữa số lượng lại ít tới đáng thương.
 
– Kết anh. Kết anh. Mặc dù ở trong Mộng Cảnh không gian không tời một trăm năm thì không thể thành công. Bây giờ nhiệm vụ ưu tiên nhất là lựa chọn một loại công pháp tu luyện, Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết đã tới cực hạn, lúc này Tư Đồ Nam lại chưa thức tỉnh. Hết thảy mọi việc đều phải dựa vào bản thân mình. – Vương Lâm thì thào tự nói, công pháp tu luyện Kết Đan kỳ bây giờ là ưu tiên hàng đầu của hắn.
 
Nhưng lực chọn công pháp để tu luyện thì có chút khó khăn, những công pháp có trong tay Vương Lâm phần lớn là do hắn giết người có được. Trong đó cũng có không ít phương pháp tu luyện Kết Đan kỳ, nhưng công pháp có đủ các loại, loại nào hơn, loại nào kém rất khó có thể lựa chọn.
 
Đây cũng không phải là điểm quan trọng nhất, mà ý định của Vương Lâm chính là lựa chọn một loại công pháp có thể đề cao tỷ lệ Kết Anh thành công. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lóe lên quang mang vài lần, căn cứ vào trí nhớ của Mã Lương, Thần Đạo chi thuật của Chiến Thần Điện tựa hồ có công hiệu này.
 
Bất quá làm cho Vương Lâm phải nghi hoặc chính là, Thần Đạo thuật của Chiến Thần Điện mà có hiệu quả này, như vậy hẳn sẽ dẫn tới lòng tham của tứ cấp tu chân quốc nổi lên mà cướp lấy. Mặc dù tứ cấp hay ngũ cấp tu chân quốc tựa hồ cũng không thể không quan tâm đến chuyện này.
 
Nhưng căn cứ vào trí nhớ của Mã Lương, Thần Đạo thuật của Chiến Thần Điện lại chưa bao giờ làm cho tu chân quốc cấp cao hơn chú ý, đây là điều làm cho Vương Lâm cảm thấy khó hiểu nhất.
 
Bất quá nó lại là đầu mối duy nhất lúc này, Vương Lâm âm thầm quyết định, nhất định phải chiếm được Thần Đạo Thuật. Trong trí nhớ của Mã Lương, Thần Đạo thuật là một loại hàng nhái, trải qua sự lĩnh ngộ của tiền nhân mà dần tu sửa đi. Cái Vương Lâm muốn chính là bản Thần Đạo thuật nguyên thủy nhất.
 
Vương Lâm làm những chuyện này cũng vì muốn bảo đảm bản thân hắn ngày sau có thể Kết Anh thành công. Chỉ có sớm chuẩn bị hết thảy thì đến lúc đó xác xuất thành công mới đạt tới mức cao nhất.
 
Chỉ bất quá một cái công pháp tu luyện vẫn làm cho Vương Lâm có chút bất an. Kết Anh không thể so với Kết Đan được, phải biết rằng một nhị cấp tu chân quốc có thể trở thành tam cấp hay không thì phải xem trong quốc gia đó có người nào Kết Anh thành công hay không. Bởi vậy mới có thể thấy được quá trình Kết Anh này vô cùng khó khăn.
 
Vương Lâm thầm than một tiếng, hắn một lần nữa nhắm mắt lại, ở trong
 
Mộng Cảnh không gian tiến hành thổ nạp thêm vài ngày hắn mới chuẩn bị rời đi.
 
Trước khi đi, hắn tới chỗ của Tư Đồ Nam và cha mẹ một chuyến, yên lặng đứng đó một hồi ánh mắt của hắn càng trở nên kiên định. Thân thể hắn nhoáng lên cái đã rời khỏi Mộng Cảnh không gian.
 
Ở một chỗ sâu dưới lòng đất, ánh sáng bảy màu lóe lên, hư ảnh dần ngưng tụ lại thành thật, Vương Lâm trong nháy mắt hiện thân đã lập tức tiến hành di chuyển.
 
Cùng lúc đó hắn cũng bắt đầu triển khai toàn bộ thần thức tiến hành quan sát động tĩnh của bốn phía xung quanh. Bên ngoài lúc này trời đã về khuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh, Vương Lâm trầm ngâm một chút, hướng về phía Hỏa Phần Minh độn đi.
 
Những hắn chưa độn được ra xa, thần thức bỗng truyền về cảm giác nguy hiểm, hắn không cần nghĩ ngợi, thân hình lập tức chui sâu xuống. Thổ Độn thuật được hắn vận dụng tới cực hạn, trong nháy mắt đã từ ba mươi trượng cách mặt đất đã xuống tới trăm trượng, tốc độ của hắn vẫn không hề giảm xuống.
 
– Tiểu tử kia! Lão phu đợi ngươi đã suốt chín mươi bảy ngày! – Một âm thanh già nua từ từ truyền vào trong thần thức của Vương Lâm.
 
Đầu óc Vương Lâm hơi dại đi, gai ốc nổi lên khắp người, sắc mặt hắn trở nên âm trầm hơn, không nói lời nào mà tiếp tục độn sâu xuống dưới. Trăm trượng, hai trăm trượng, ba trăm trượng, bốn trăm trượng. Mãi cho tới khi xuống dưới ngàn trượng thì từ bên dưới bắt đầu truyền tới lực ngăn cản, khi Vương Lâm phát hiện ra lực ngăn cản này đã lập tức thay đổi phương hướng để tiếp tục bỏ chạy.
 
– Hắc hắc, may mắn là lão phu đã đi mượn Thổ Hành Chu đến đây, nếu không khi ngươi chạy tới gần ngoại tâm sẽ xuất hiện lực cản, tới lúc đó muốn bắt được ngươi cũng sẽ gặp chút khó khăn. – Thanh âm của người nọ vẫn thông qua thần thức không nhanh không chậm truyền tới.
 
Vương Lâm vẫn không nói lời nào, đang trên đường di chuyển hắn bỗng đổi phương hướng. Lúc này hắn đang di chuyển lên trên, chỉ trong nháy mắt từ độ sâu nghìn trượng đã lên tới trăm trượng, ngay sau đó thân ảnh Vương Lâm xuất hiện ở trên mặt đất. Khi hắn xuất hiện đã nhìn thấy ngọn núi Hỏa Phần Minh ở ngay trước mắt.
 
Khi vừa xuất hiện trên mặt đất, Vương Lâm nhanh chóng xác định phương hướng rồi chạy về phía ngọn núi. Khi hắn tới gần ngọn núi một đạo màn ánh sáng lập tức xuất hiện ngăn cản, trong nháy mắt đó hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một khối ngọc giản thân phận. Vừa xuất ngọc giản ra tấm màn ánh sáng đó không hề ngăn trở Vương Lâm, hắn trực tiếp tiến vào bên trong, khi vừa tiến vào hắn dừng lại, quay đầu nhìn tình hình phía sau một chút.
 
Lúc này ở trên mặt đất, một chiếc thuyền màu đen bằng gỗ từ trong đất lao lên, thanh sam lão giả đứng ở trên thuyền, cách tấm màn ánh sáng một đoạn đánh giá Vương Lâm. Lão gật đầu nói:
 
– Không sai. Thần thức quả nhiên có chút cổ quái, thân thể mặc dù đã khế hợp, nhưng vẫn còn có chút không phối hợp được. Đây chắc là do đoạt xá, tiểu tử kia ngươi nên đi theo ta thôi, nơi này ngươi không lưu lại
 
được.
 
Sắc mặt Vương Lâm có chút âm trầm, cười lạnh nói.
 
Khóe miệng thanh sam lão giả hơi nhếch lên lộ ra nụ cười cổ quái, tay phải hơi ấn lên tấm màn ánh sáng. Từ trên tấm màn ánh sáng truyền tới thanh âm “ca ca”, sau đó chỉ trong nháy mắt đã hóa thành từng mảnh nhỏ, cả ngọn núi phía sau bị chấn động.
 
Đám người Nguyên Anh kỳ tu sĩ từ của Hỏa Phần Minh bị dọa cho kinh hoàng, cả đám lập tức bay ra. Lão giả chưa kịp thu tay lại, Vương Lâm đã quay đầu tiếp tục bỏ chạy.
 
Thanh sam lão giả cười lạnh một tiếng, đang muốn tiến hành truy đuổi thì lúc này ở giữa không trung xuất hiện một Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Tà Ma tông, hắn quát to:
 
– Đạo hữu, vì sao lại hủy hộ sơn đại trận của chúng ta?
 
Mấy ngày nay, đối phương ở phụ cận dừng lại ba tháng, bình thường chỉ an tĩnh ở một chỗ dùng thần thức quét qua như tìm kiếm cái gì đó. Thần thức của đối phương rất mạnh, thậm chí thần thức của Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong Hỏa Phần Minh cũng kém cả đối phương, khiến cho những người ở bên trong Hỏa Phần Minh phải lo lắng.
 
Suốt thời gian này, Nguyên Anh kỳ tu sĩ của Hỏa Phần Minh không lúc nào là không theo dõi động tĩnh của đối phương. Hôm nay mặc dù vừa nhìn thấy một đệ tử của bản minh nhảy vào trong trận, bọn họ còn chưa kịp tra xét đã phải trợn mắt nhìn hộ sơn đại trận bị đối phương nghiền nát chỉ sau một cái ấn tay.
 
Nếu không để ý tới thì mặt mũi của Hỏa Phần Minh sẽ không còn, hôm nay đến lượt Tà Ma Tông hộ sơn vì vậy Nguyên Anh kỳ tu sĩ này không thể không đặt câu hỏi. Trong suy nghĩ của hắn, mặc kệ đối phương có trả lời hay không thì cuối cùng hắn cũng đặt câu hỏi. Nếu đối phương nguyện ý trả lời thì sẽ trả lời, còn nếu đối phương không trả lời, hắn cũng không hỏi tiếp.
 
Thanh sam lão giả nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ của Hỏa Phần Minh mở miệng nói một chữ:
 
– Biến!
 
Một chữ này vừa thoát ra khỏi miệng lão giống như hóa thành một ngọn sóng lớn, dần khuếch tán ra xung quanh. Không khí ở bốn phía xung quanh bị làn sóng này đánh tới lập tức trở nên dao động kịch liệt.
 
Trừ những thứ đó ra, vô số âm thanh ở bên tai Nguyên Anh tu sĩ kia vang lên tầng tầng lớp lớp.
 
Đợi đến khi âm thanh đó tiêu biến, thanh sam lão giả đã biến mất tại chỗ. Còn tu sĩ Nguyên Anh kỳ phía trước miệng mũi bắt đầu chảy máu, nói không nên lời.
 
Nhưng rất nhanh sau đó, thanh sam lão giả đã một lần nữa quay về, sắc mặt của lão lúc này âm trầm hơn trước. Nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía trước, lão dần nhắm hai mắt lại, thần thức khổng lồ theo đó mà khuếch tán ra xung quanh. Thần thứ của lão đảo qua vạn người ở trên núi, thậm chí ở dưới độ sâu nghìn thước cũng không bỏ qua, nhưng càng dò xét gương mặt càng trở nên cau có. Sau đó thần hình hắn thoáng một cái đã biến thành hai người, rồi bốn người.
 
Bốn người đều giống lão như đúc, chúng tản ra bốn phía, phát tán thần thức không ngừng tìm kiếm, tuy nhiên cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Lão giả dậm chân, cả ba phân thân kia đều thuấn di ra khắp bốn hướng của Tuyên Vũ quốc tiến hành tìm kiếm. Lão khoanh chân ngồi xuống, ngay sau đó một đạo thần thức lập tức phong tỏa khắp nơi.
 
– Chỉ còn lại thời gian ba năm, tiểu tử kia, ba năm này Bát Cực Ma Quân ta cho dù có phải luyện hóa toàn bộ Tuyên Vũ quốc cũng phải tìm ra ngươi. Ôi! Nếu không phải tiểu tử này có thể sử dụng Tử Chú thuật, lão phu đã không phải tốn nhiều công sức để bắt ngươi.