Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 139 Thật sự rất nhớ

New York, 9h tối.

Bên ngoài quán ăn của nhà họ Mạnh, Thích Nguyên Thành với Khương Oánh đang nói lời tạm biệt với nhóm bạn thân thiết và nhiệt tình.

“Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều…”

“Cảm ơn cái gì, bạn bè mấy chục năm nay, thấy bác lẻ bóng thì tội, mà giới thiệu ai cho cũng chê, hoá ra là vẫn thương nhớ vợ cũ. Giờ thấy bác rước được người ta về một lần nữa, bọn tôi mừng cho bác còn chẳng kịp!”

“Bây giờ gia đình bác đoàn tụ thế này, đúng thật là mĩ mãn đến đáng ghen tị!”

“Thôi, cũng bận rộn cả ngày rồi, về nghỉ sớm chút đi!”

Từ giáo đường ra tiệc buffet nhà vườn, đến quán ăn của nhà họ Mạnh rồi cả nhà Thích Nguyên Thành mới kết thúc ngày vui, lên đường về nhà.

Hai chiếc xe con lần lượt dừng lại trước cổng vào sân vườn biệt thự, nơi đèn màu tứ phía đã sẵn sàng chào đón bọn họ.

Khương Oánh được Thích Nguyên Thành đỡ xuống xe, bước lên đoạn đường trải đầy cánh hoa hồng, không khỏi cảm thán: “Từ nay gia đình mình chính thức về cùng một nhà rồi…”

Thích Phong đang định kéo Lăng Khả vào trong thì nhớ ra gì đó, quay lại nói với Thích Tự: “Anh, qua đây em bảo!”

“Hmm?” Thích Tự nhìn về phía hắn.

“Này…” Thích Phong móc một phong thư nho nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho anh trai, thần thần bí bí bảo, “Anh Phó gửi anh.”

Thích Tự chợt nhớ ra chuyện Thích Phong đã kể từ mấy hôm trước, nhận lấy phong thư nhìn thoáng qua, phía trên chỉ viết đúng một dòng—

Nhờ cậu tối nay đưa thứ này cho Thích Tự, P.

Là nét chữ của Phó Diên Thăng.

Thích Tự nhìn quanh một vòng, sau đó giương mắt nhìn Thích Phong, lạnh giọng hỏi: “Em nhận được từ khi nào?”

Thích Phong: “Hồi sáng lúc em ngồi nghịch điện thoại ngoài này ấy, anh tài xế chở mình đi mới vào đưa cho…”

“Hồi sáng?” Thích Tự đi thẳng ra xe cưới còn chưa rời đi, cầm thứ trên tay hỏi lái xe, “Thứ này là anh đưa cho em trai tôi phải không?”

Lái xe là một người tây, thuộc đội tổ chức đám cưới, qua kiểm tra thì thân phận không có vấn đề gì, kính cẩn đáp lại: “Có một người đàn ông Trung Quôc đưa nó cho tôi, chỉ nhờ chuyển cho cậu Thích Phong chứ không nói gì khác.”

Thích Tự nhíu mày, lại thấy Thích Phong ở bên cạnh hỏi: “Em hết nhiệm vụ rồi phải không?”

“Ừ, vào nhà trước đi.” Thích Tự cầm lá thư trên tay, có chút không dám mở. Hắn không biết rốt cục Phó Diên Thăng muốn nói gì mà nhất định phải dùng phương thức này, chứ không thể nhắn qua Wechat hay gọi điện.

Đợi Thích Phong và Lăng Khả vào nhà rồi, Thích Tự mới chần chừ mở phong bì.

Nhờ ánh đèn màu trong vườn, hắn lấy ra một bọc giấy nâu, bên trong hình vẫn còn thứ gì đó.

Lật tiếp xem, không ngờ lại là một chiếc… thẻ phòng khách sạn.

Trên giấy chỉ viết: “Sau 9h tối nay, tôi chờ cậu ở phòng 1608 khách sạn Four Seasons.—F1S”

Nhịp tim Thích Tự đột nhiên trở nên gấp gáp…

Phó Diên Thăng tới đây? Thật sự đang ở New York sao!?

Khách sạn Four Seasons chính là chỗ ở tối qua của Khương Oánh, chỉ cách nhà bọn họ 2km.

Thích Tự không nghĩ ngợi gì, lập tức gọi Vương Mãnh chở mình tới đó.

Cả đường đi, hắn liên tục mân mê tấm thẻ phòng, hết mở rồi lại đóng điện thoại, rất muốn gọi cho Phó Diên Thăng để xác nhận, nhưng do dự một hồi vẫn không gọi.

Ngược lại, hắn muốn xem rốt cục Phó Diên Thăng muốn dành cho mình “bất ngờ” gì…

Lái xe chỉ mất mấy phút, chưa bao lâu đã tới nơi.

Thích Tự đi thẳng lên trên, đến trước phòng 1608, lấy thẻ ra quẹt xong, cửa lập tức mở sau một tiếng “cạch”.

Nhưng bên trong gian phòng lại đen kịt, ngay cả đèn hành lang cũng không bật.

Thích Tự bước vào rồi mới muộn màng cảnh giác, hối hận vì đã không dẫn Vương Mãnh lên theo—Với thân phận này, nguy cơ lúc nào cũng rình rập xung quanh mà hắn lại bốc đồng xông vào như vậy?

Đang lo lắng nghĩ ngợi, hắn chợt nghe được một âm giọng quen thuộc: “Thích Tự…”

—Là Phó Diên Thăng!

Thích Tự thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng được bao lâu tim đã lại như bị treo ngược lên, đập ngày một nhanh.

“…Sao không bật đèn?” Hắn ra vẻ bình tĩnh đóng cửa, mò mẫm tiến vào, lại châm chọc hỏi ngược một câu, “Đây là món quà mà anh nói đấy à?”

Vừa nói xong, Thích Tự lập tức cảm thấy có bóng người đang tới, mà chỉ một giây sau, cả người đã bị đối phương ôm vào!

Phó Diên Thăng giữ chặt lấy Thích Tự, rải loạn những môi hôn rời rạc từ mặt xuống cằm hắn.

Thích Tự cũng bị hôn cho hổn hển, nhưng vẫn cố gắng đè lại xúc động mãnh liệt trong lòng, dùng tay đẩy lồng ngực đối phương ra, hỏi: “Anh đến chỉ vì chuyện này?”

“Đợi lát nữa…” Phó Diên Thăng đè giọng thầm thì vào tai hắn, “Tôi sẽ cho cậu một lời giải thích.”

Hô hấp của Thích Tự cũng lập tức cứng lại, giải thích? Phó Diên Thăng muốn thẳng thắn với hắn rồi sao?

“Nhưng cho tôi được ôm cậu đã, Thích Tự…” Phó Diên Thăng hít lấy mùi hương trên người hắn, lại nhìn hắn đầy khao khát mà mờ mịt, “Tôi rất nhớ cậu…”

Nghe vậy, Thích Tự lập tức xao động, không khỏi cười nhẹ.

“…Tới đi.” Thích Tự chỉ nói đúng hai tiếng, lại nghĩ bụng, thoải mái đã rồi tính sổ với anh sau!

Nhận được lời mời của Thích Tự, Phó Diên Thăng mạnh mẽ đẩy hắn xuống giường. Lí trí bị kích thích thôi thúc bọn họ nhào vào xé mở quần áo nhau như hai con thú đói khát đang tranh quyền chủ động.

Trong cơn mây mưa, Thích Tự một lần nữa nghe thấy Phó Diên Thăng lầm bầm bên tai mình đầy kìm nén: “Thật sự rất nhớ cậu…”

Thích Tự vòng tay ôm lại Phó Diên Thăng, hổn hển thở dốc, kéo đối phương đâm vào ngày càng sâu.

Hắn cũng đã rất nhớ người này.

Lúc nhìn ba mẹ thề nguyện, có trời mới biết hắn đã hi vọng Phó Diên Thăng có thể xuất hiện bên mình đến nhường nào!

Hiện tại cảm nhận được đối phương trong vòng tay, Thích Tự rốt cục mới thấy lòng mình yên lại.

Giữa lúc tình mê ý loạn, không biết điện thoại ai đột nhiên đổ chuông liên hồi.

Thích Tự vốn đã định lơ đi, nhưng những âm thanh kia quá mức dai dẳng, hết hồi này đến hồi khác, chưa kể còn xen lẫn cả chuông báo Wechat.

Thích Tự có hơi lo nhỡ là ba mẹ đang tìm mình, nhỏ giọng nói “Điện thoại” rồi vươn tay ra, định tìm quần trong đống lộn xộn mà bọn hắn vứt dưới giường.

Nhưng thân trên mới chỉ vừa rướn ra khỏi giường, cả người đã lại bị Phó Diên Thăng hung hăng kéo về.

“Ưm…!”

Một cú này lập tức làm cho Thích Tự phát điên, ánh mắt mê man siết lấy ga giường, rốt cục không còn tâm trí đâu dành cho chuyện khác.

*

Cùng lúc này, trong biệt thự nhà họ Thích cách đó 2km, điện thoại của Thích Nguyên Thành cũng đang rung lên bần bật.

Ông vừa cởi ra bộ âu phục nặng nề, nhấc máy “A lô” một tiếng, không biết nghe bên kia nói gì mà nhanh chóng biến sắc trầm trọng.

Ông cảm thấy dưới chân như không đứng vững nổi, bất giác lui về phía một bước.

Khương Oánh vừa rửa mặt ra, nhìn biểu cảm nghiêm trọng của chồng thì cũng mơ hồ đoán được, bèn lại gần nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tư Lại… cả nhà Tư Lại bị bắt rồi…” Thích Nguyên Thành chậm chạp buông điện thoại, mệt mỏi ngồi phịch xuống, đau đớn tiếc hận không đành lòng và đủ loại cảm xúc phức tạp đều thể hiện ra mặt.

Khương Oánh nhìn chồng, hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng đối phương vào lúc này—Tư Thị đã giúp nhà họ từ những ngày đầu tiên, hai người cũng hợp tác tín nhiệm nhau nhiều năm nay, phàm là người có tình cảm, Thích Nguyên Thành dễ gì mà thờ ơ trơ mắt nhìn cả nhà họ vào tù…

Nhưng nếu những phỏng đoán lúc trước của Thích Tự là thật, Khương Oánh tuyệt đối sẽ không để chồng mình nhúng tay vào chuyện này.

Cô đoán chắc Thích Nguyên Thành không hề cảm thấy may mắn hay nhẹ nhõm chút nào, hai tháng vừa rồi để mắt đến chồng thay con trai cũng đã liên tục phải nhắc nhở đối phương rằng, có một vài giới hạn là tuyệt đối không thể chạm vào.

Vào ngày bọn họ cưới lại, thanh kiếm Damocles này rốt cục vẫn rơi xuống.

(*thanh kiếm Damocles: ẩn dụ cho những nguy cơ có thể ập xuống bất kì lúc nào khi sở hữu quyền lực trong tay)

Đêm nay, hiển nhiên sẽ là một đêm trắng…

Khương Oánh ôm lấy bả vai đối phương, dịu dàng nói: “Nguyên Thành, có em ở đây rồi.”

*

Phòng 1608 khách sạn Four Seasons.

10h30, Thích Tự và Phó Diên Thăng rốt cục cũng kết thúc trận hoan lạc hăng say, chậm rãi tìm về lí trí từ vòng xoáy dục vọng.

Thích Tự xuống giường tìm lại điện thoại trong túi quần, bấy giờ mới trông thấy tận 7 cuộc gọi nhỡ, từ Diệp Khâm Như, Vinh Kha, Đường Vĩ Sùng, Đường Vĩ Diệp…

Nhưng lại không có Thích Nguyên Thành hay Khương Oánh.

Hắn mở Wechat, nhìn lướt qua mấy tin nhắn chưa đọc trong nhóm các thiếu gia nhà giàu mà trợn tròn mắt.

Vinh Kha: “Đệt đệt đệt! Tin lớn! Tư Trạch với em trai nó vừa bị người ta giải đi từ toà giao dịch S!”

Lâm Đông: “Cái gì cơ???”

Đường Vĩ Sùng: “Tôi cũng vừa nghe ông già nói xong! Nhà họ Tư gặp chuyện rồi! Không liên lạc được với cả ba Tư Trạch!”

Lâm Đông: “Thế tiệc bên toà nhà Đằng Vân còn tổ chức không? Mọi người đều đang chờ mà!”

Vinh Kha: “Tổ chức ccc! Công nghệ Hàng Phàm vừa lên sàn được 10″ đã bị đình chỉ rồi kia kìa!”

Đường Vĩ Sùng: “Mà không chỉ có hai người ấy bị bắt đâu…”

Đúng vậy, không chỉ có Tư Trạch và Tư Hàng, mà Chủ tịch Uông Dũng Quốc của ngân hàng XX và con trai Uông Sanh, cùng với Chủ tịch Trương Mỗ của Chứng khoán Minh Thái, tất cả đều đã bị bắt giữ cùng một lúc!

Tuy vẫn chưa được công khai chính thức trên truyền thông, những tin tức này đã truyền đi khắp nhóm tài phiệt đời thứ hai mà Tư Trạch hay giao du cùng, sau đó gần như người nào cũng để lộ tiếp ra tứ phía một chuyện—Nhà họ Tư gặp biến lớn rồi.

Thích Tự xoay người lại, bắt gặp Phó Diên Thăng đứng ngay sau lưng, đang nhìn mình với ánh mắt thâm trầm.

Rốt cục hắn đã hiểu tại sao Phó Diên Thăng lại bảo “lát nữa” sẽ cho mình một lời giải thích.

Là bởi lúc này, mọi chuyện đều đã xong xuôi.

Tất cả cũng kết thúc rồi.

Thích Tự không gọi lại cho bất kì ai, cũng không hề lên tiếng trong nhóm chat.

Hắn để điện thoại xuống, trước hết đi vào tắm táp để tìm lại tỉnh táo cho mình.

Nửa tiếng sau, Thích Tự mặc áo choàng tắm ngồi trên sofa khách sạn, nhìn Phó Diên Thăng đang đứng dựa vào tường, trong phòng bật đúng một chiếc đèn ngủ, ánh sáng lờ mờ chỉ đủ chiếu ra nửa mặt người kia.

Thích Tự vừa xin Phó Diên Thăng một điếu thuốc, châm lửa xong kẹp trên tay, lại quay ra đối phương như thẩm vấn tội nhân, bảo: “Nói đi.”

Phó Diên Thăng khoanh tay cười khổ: “Cứ phải bắt tôi đứng đây nói mới được à?”

Thích Tự: “Ừ.”

Phó Diên Thăng thở dài: “Được rồi, cậu hỏi đi, tôi trả lời…”

Thích Tự: “Anh tiếp cận tôi chỉ vì mục đích điều tra Tư Thị?”

Phó Diên Thăng: “Không hẳn, lúc gặp cậu ở Skyline hồi hai năm trước, tôi còn chưa nhận được nhiệm vụ.”

Thích Tự híp mắt: “Tức là lúc đó anh vốn không hứng thú gì với tôi, sau này lên mạng mới bắt đầu tán tỉnh?”

Phó Diên Thăng nhìn hắn, từ tốn đáp: “Tôi đã có ý với cậu từ sau nụ hôn ở Skyline.”

Thích Tự bật cười một tiếng: “Vậy à? Thế nếu tiếp cận rồi mới nhận ra tôi giống với đám người Tư Trạch, anh sẽ tống cả tôi vào tù đúng không?”

Phó Diên Thăng: “Cậu không giống bọn họ.”

Thích Tự: “Ý tôi, là nếu như tôi vô tình làm chuyện trái pháp luật theo bọn họ, anh vẫn sẽ xử trí theo lẽ phải chứ?”

Phó Diên Thăng im lặng một chút rồi mới đáp: “Ừ.”

Thích Tự nghiến răng nhìn đối phương, dù biết chắc ấy là việc Phó Diên Thăng sẽ làm, hắn vẫn tức giận đến nỗi chỉ muốn phi vỡ cái gạt tàn ngay lúc này.

Phó Diên Thăng hiểu được tâm trạng của hắn, thấp giọng nói: “Nhưng nếu đã thích cậu, tôi nhất định sẽ dạy cậu thật tốt, thậm chí là đợi cậu ra.”

Thích Tự hùng hổ rít một hơi thuốc, lại thầm mắng trong bụng “Cmn ai khiến anh dạy”!

Hắn chậm rãi nhả khói, chờ cho mình bình tĩnh lại một chút mới hỏi tiếp: “Tống Phổ Tâm và Từ Nhất Chu đều là người bên anh?”

Phó Diên Thăng: “Còn Ngô Song nữa.”

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng: “Nhưng Ngô Song không thuộc tuyến trọng tâm, bởi vậy không biết quá nhiều.”

Thích Tự nhướng một bên mày: “Vậy rốt cục anh là người của tổ chức gì?”

Phó Diên Thăng lắc đầu: “Tôi không thể tiết lộ chuyện này với ai, có là gia quyến cũng không thể.”

Thích Tự: “…”

Thích Tự rũ mắt nói: “Anh đã thuộc về tổ chức, chứng tỏ hợp đồng giữa chúng ta, cả gì mà chờ hai năm xem biểu hiện rồi mới quyết định ở lại hay không, đều là gạt tôi?”

Phó Diên Thăng không trả lời.

Thích Tự tiếp tục truy hỏi: “Các anh đều sẽ đi, đúng chứ?”

Phó Diên Thăng rốt cục “Ừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Nhưng chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc, bất kì lúc nào cậu cần, tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ trong phạm vi nguyên tắc nghề nghiệp… Chưa kể…”

Thích Tự: “Chưa kể gì?”

Phó Diên Thăng nhìn hắn với ánh mắt sáng rực, dịu giọng bảo: “Tổ chức cũng không có cấm bọn tôi yêu đương hẹn hò với ai.”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Tôi tới để cho em băng dính.” (T/N: băng dính và lời giải thích đồng âm)

Thích Tự: “Tôi muốn một cái cờ lê nữa.”

Phó Diên Thăng: “Lấy cờ lê làm gì?”

Thích Tự: “Để vặn rơi đầu anh đấy!”

Phó Diên Thăng (sợ hãi): “Vợ à~ Q_Q”

vtrans by xiandzg

T/N: Không cần đến redbull, là sự lên sóng của Thầy đã cho em động lực điên rồ để hoàn thành ba chương trong một chiều ( “_“)