Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 140 Thế vẫn chưa đủ

Lời này của Phó Diên Thăng lập tức chọc cho Thích Tự mềm cả người. Quả giống như hắn đoán, Phó Diên Thăng sẽ rời đi, người này rốt cục vẫn chỉ thuộc về tổ chức của mình.

Chỉ là nghe vậy, Thích Tự đồng thời hiểu rõ, đối phương cũng không muốn chia tay hắn.

Kì thực dù Phó Diên Thăng chưa bao giờ nói lời yêu, Thích Tự vẫn có thể nhận ra người này đã không còn giống như trước kia.

Như khi yêu cầu hắn nhất định phải rời tiệc lúc 12h dưới bãi đậu tầng hầm, khi siết lấy tay hắn rồi như cầu xin hắn “Đừng hỏi”, khi ôm lấy hắn cùng một câu “Tôi sẽ làm hết khả năng của mình” ở sân bay, rồi đến hôm nay lại mượn bóng tối để bộc lộ tất thảy nhớ nhung trong lòng…

Phó Diên Thăng giờ đây không chỉ giữ mãi một vẻ điềm nhiên như ngày đầu, mà ở trước mặt hắn cũng sẽ bất giác thể hiện ra chút cảm xúc và dục vọng của một người đàn ông.

Chẳng qua, Thích Tự thấy thế vẫn chưa đủ.

Cứ nghĩ tới chuyện Phó Diên Thăng tiếp cận mình vì mục đích riêng, nghĩ đến thời gian đầu người này đã giỡn mình điêu luyện đến độ nào, Thích Tự vẫn cứ là chưa thể nguôi ngoai.

Hắn biết Phó Diên Thăng cũng có nỗi khổ riêng, cho nên càng giận mình đã để người kia đắc thủ quá dễ dàng, đã vậy còn chẳng thể nào ra tay với đối phương.

Nhớ lại lúc Thích Phong nói muốn chăm sóc bản thân để Lăng Khả mãi mê mẩn mình, Thích Tự vừa nghĩ xem hắn có thể làm gì khiến Phó Diên Thăng không dứt ra được, vừa rít vào một hơi rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh đến New York từ bao giờ?”

Phó Diên Thăng: “5h sáng nay, 7h thì đến đây.”

Thích Tự: “Tức là cả ngày nay anh vẫn luôn âm thầm theo dõi chúng tôi?”

Phó Diên Thăng: “Ừ, tôi có tới xem lễ thành hôn của ba mẹ cậu, nhưng chỉ đến giữa trưa là về rồi.”

Thích Tự khó hiểu hỏi: “Lễ cưới của ba mẹ tôi có an ninh nghiêm ngặt lắm mà, anh không có thiệp thì sao lẻn vào được?”

Phó Diên Thăng: “Mẹ cậu mời tôi.”

Thích Tự bàng hoàng: “Bao giờ?”

Phó Diên Thăng: “Từ lần rủ tôi xuống ăn sáng hồi ở trong nước kia rồi. Có điều mẹ câu không đưa thiệp mời, mà chỉ đánh tiếng trước với người phụ trách, bảo nếu tôi muốn tham gia thì trực tiếp liên hệ với họ để báo tên là được.”

Thích Tự nhíu mày: “Thế sao anh không đường hoàng mà xuất hiện?”

Phó Diên Thăng cười khổ: “Ba cậu không mời, cũng đâu có cho tôi đến đâu. Tôi sợ tự tiện xuất hiện sẽ khiến ông ấy không vui, lại còn mang đến cho cậu phiền toái không cần thiết nữa.”

Thích Tự: “…”

Thích Tự nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh chọn hôm nay tới gặp tôi, là vì đã chắc chắn nhà họ Tư sẽ không thể nào xoay chuyển tình thế nữa rồi sao?”

Phó Diên Thăng: “Tôi không toàn năng đến thế, tổ chức có kế hoạch của tổ chức, đúng là bọn họ đã định hành động vào hôm nay, nhưng sang đây thì tôi phải được lãnh đạo thông qua rồi. Hiện được phép nói ra những điều này cũng là vì tôi đã trình lên những thông tin trong chiếc USB cậu đưa, cùng với lập trường quan điểm của cậu… Đương nhiên chúng vẫn là những thông tin không thể tùy tiện tiết lộ cho bất kì ai, tôi có mang theo một thỏa thuận giữ bí mật trong cặp, lát nữa cậu có thể kí giúp tôi chứ?”

Thích Tự sững sờ, thế này chẳng phải tiền trảm hậu tấu à? Người cẩn thận chặt chẽ như Phó Diên Thăng mà cũng hành động cảm tính như vậy sao…

Có điều động thái này của đối phương đồng thời lại khiến Thích Tự cảm thấy mình được tin tưởng, hắn đồng ý một tiếng, lại hỏi: “Những thứ tôi đưa anh có ích gì không?”

Phó Diên Thăng: “Có thể xem như một phần bằng chứng, nhưng bọn tôi sẽ không sử dụng chúng trên tòa.”

Thích Tự: “Vì sao?”

Phó Diên Thăng: “Vì sự an toàn của cậu. Người nhà họ Tư phạm tội kinh tế, nhưng không phải tội tử hình, cũng không phải vào tù xong thì sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài. Để người khác trong giới biết chuyện cậu cung cấp bằng chứng chống lại bọn họ tuyệt đối không có lợi cho cả cậu và ba cậu.”

Thích Tự đã hiểu, chẳng trách trước đó Phó Diên Thăng lại không muốn cho mình làm gì…

Hắn lại lo lắng hỏi: “Ba tôi sẽ không sao chứ.”

Phó Diên Thăng: “Tạm thời thì không.”

Thích Tự lập tức ngẩng đầu: “Tạm thời là ý gì?”

Phó Diên Thăng: “Bọn tôi không tra thấy hành vi phạm tội nào của ba cậu, nhưng vẫn phải chờ kết quả thẩm vấn Tư Lại và Tư Trạch nữa đã.”

Thích Tự nhớ ba đã từng khẳng định mình không câu kết với nhà họ Tư, tuy có tin tưởng nhưng vẫn chẳng thể nào yên tâm hoàn toàn, không phải là vì nghi ngờ ông, mà chỉ sợ đối phương đã vô tình dính phải vi phạm từ lúc nào không hay. Dù sao bọn họ cũng đã hợp tác bao nhiêu năm nay…

Chẳng bao lâu đã hết một điếu thuốc, Thích Tự dí cuống xuống gạt tàn, nhìn ra Phó Diên Thăng: “Bao giờ anh về nước?”

Phó Diên Thăng: “Sáng mai…”

Thích Tự: “Sớm vậy?”

Phó Diên Thăng: “Xảy ra chuyện lớn như thế, phỏng chừng ba cậu cũng sẽ đặt vé mai về thôi, tôi đâu thể để ông ấy về đến Hải Thành rồi mà mình vẫn mất dạng?”

Rạng sáng nay mới đến, sáng sớm mai đã đi, gấp gáp như vậy cũng chỉ vì muốn gặp hắn một lần… Nhìn gương mặt không giấu được vẻ mệt mỏi của Phó Diên Thăng, Thích Tự không thể thừa nhận đối phương đã lại làm mình mềm lòng.

Hắn tránh mắt đi, tập trung tính toán xem nên thuyết phục ra sao để ba cũng cho mình về nước ngay ngày mai, làm thế nào để ngồi cùng một chuyến với Phó Diên Thăng.

Lại không hề hay rằng, bộ dạng nghiêng người suy nghĩ này của mình có bao nhiêu sức hút với đối phương. Mãi đến khi trước mắt tối lại, Thích Tự mới nhận ra Phó Diên Thăng đã đứng ngay đối diện từ bao giờ.

Bị phạt đứng nhận thẩm vấn nãy giờ, Phó Diên Thăng đã sớm chịu hết nổi. Hắn chống một tay lên thành sofa, tay còn lại vuốt ve mặt Thích Tự, nhìn xuống đối phương: “Cậu còn gì muốn hỏi không?”

Thích Tự: “…”

Thấy không đáp lại, Phó Diên Thăng mới nâng cằm Thích Tự, không kìm được lòng nữa mà cúi người tìm đến môi hắn.

Đúng lúc này, điện thoại của Thích Tự đổ chuông.

Hắn vội đẩy người trước mặt ra, liếc thấy tên hiển thị trên màn hình thì lập tức căng thẳng đứng dậy nghe: “A lô, mẹ ạ?”

Người gọi là Khương Oánh, nói từ đầu bên kia: “Nhà họ Tư có chuyện rồi, con biết chưa?”

“Rồi ạ, con vừa nhận được một vài tin tức…” Thích Tự nói.

Khương Oánh: “Ba vừa bảo thư kí Hà đặt vé máy bay rồi, cho cả con về cùng ba mẹ luôn.”

Y như Phó Diên Thăng dự liệu, chỉ là Thích Tự không ngờ ba sẽ cho mình theo về cùng, bèn hỏi: “Vậy Tiểu Phong với Lăng Khả thì sao ạ?”

Khương Oánh: “Tùy bọn nó thôi, nhưng có vẻ hai đứa còn muốn ở lại đây chơi thêm, cũng có dì giúp việc lo cho rồi.”

Thích Tự: “Vâng…”

Khương Oánh ngừng một lát, lại hỏi: “Mẹ vừa sang gọi cửa phòng con, con không ở trong phòng à?”

Thích Tự nghe vậy mà tim thiếu điều nhảy lên tận cổ họng: “Con, con có chút việc phải ra ngoài…”

Khương Oánh: “Tiểu Phó qua rồi hả?”

Thích Tự: “…”

Khương Oánh: “Đêm nay con có về nữa không?”

“Con…” Màn hỏi cung liên tiếp khiến Thích Tự không biết phải trả lời thế nào.

Khương Oánh lại lầm bầm: “Không muốn về cũng được, mẹ không nói gì với ba đâu, nhưng mà Tiểu Hà đặt vé 9h sáng đấy, nhớ về sớm nhé.”

Dập máy xong, Thích Tự vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Phó Diên Thăng thấy mặt hắn còn biến sắc hơn cả lúc biết tin về nhà họ Tư, không khỏi quan tâm: “Sao vậy, mẹ cậu bảo gì?”

Thích Tự quay ra nhìn hắn chằm chằm: “Mẹ biết chuyện tôi đi gặp anh…”

Phó Diên Thăng gật gật đầu: “Ừ thì phòng này cũng là mẹ cậu đặt cho tôi mà.”

Thích Tự: “???”

Thấy Thích Tự ngớ người, Phó Diên Thăng chỉ cười cười, kéo người vào trong ngực thân mật một chút: “Rồi, giờ lên giường ngủ được chưa?”

“Khoan đã!” Thích Tự đẩy Phó Diên Thăng ra, vừa rối rắm vừa cáu tiết nói, “Anh khai ra đi, sao mẹ tôi biết anh qua đây? Lại còn đặt trước khách sạn cho? Anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa!”

Phó Diên Thăng mặt đầy vô tội: “Hồi nãy tôi nói rồi đấy thôi, mẹ cậu mời tôi tới mà…”

Thích Tự: “…”

vtrans by xiandzg