Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1438: Vận dụng át chủ bài

Sưu Sưu.

Trong đạo quang trụ từ con mắt thứ ba của Tiểu Long bắn ra quang mang mạnh mẽ. Mông Kỳ Sát thoát khỏi sự bao vây của qunag trụ, thế nhưng dường như bản thân hắn cũng mất không ít khí lực, sắc mặt tái nhợt.

– Chu Tước Huyền Vũ Quyết.

Ngay khi Mông Kỳ San thoát khỏi quang trụ của Tiểu Long, một tiếng quát trầm thấp từ trong miệng Lục Thiếu Du vang vọng. Đạo năng lượng trong tay bị đẩy đi, một cỗ năng lượng cường hãn bạo phát.

Ô Ô.

Ba tiếng thú minh vang lên. Thú ảnh khổng lồ bành trướng tới nghìn thước. Hỏa diễm lan tràn ra bốn phía, ba đầu thú ảnh rít gào dữ tợn mang theo một cỗ uy áp cực lớn. KHông gian nhịn không được mà run rẩy. Gợn sóng trong không gian nhanh chóng ba động.

Tiếp theo, hai đầu thú thể dây dưa với nhau, một cỗ uy áp cùng với năng lượng ba động dị dạng trực tiếp đánh về phía Mông Kỳ San.

– Đây là vũ kỹ gì?

Mông Kỳ San nhìn vũ kỹ quỷ dị Lục Thiếu Du thi triển, sắc mặt lập tức kinh ngạc. Lục Thiếu Du này chỉ là Vũ Vương nhị trọng mà thôi. Thế nhưng công kích kinh khủng này sợ rằng ngay cả Vũ Vương lục trọng cũng không dám sơ ý.

Sắc mặt Mông Kỳ San trầm xuống, một cỗ hàn ý khuếch tán. Linh Lực trong tay phun ra, không gian run rẩy, trong gợn sóng đột nhiên có một chieeusc chùy lớn. Chiếc chùy này cực kỳ quỷ dị, phía ngoài có sóng gợn bao phủ, không gian chung quanh nó bắt đầu xuất hiện từng cái khe lan tràn ra chung quanh.

Chiếc chùy được ngưng tụ, Mông Kỳ San bước về phía trước một bước. Chiếc chùy bỗng nhiên đánh ra một đám tàn ảnh.

– Không Linh Toái.

Tiếng trầm thấp từ trong miệng Mông Kỳ San vang lên. Không gian lúc này đột nhiên ảm đạm, năng lượng bàng bạc trong thiên địa hội tụ, sau đó hóa thành từng đạo lư quang nhỏ hội tụ trên chiếc chùy. Mà theo những lưu quang này hội tụ, năng lượng trên chiếc chùy càng lúc càng kinh khủng.

Phá.

Mông Kỳ San cười nhạt đánh xuống một chùy. Mà một chùy này đánh xuống, không gian trước mặt tức thì sụp đổ. Gợn sóng trong không gian tán loạn. Chùy mang giống như đao mang vô cùng sắc bén dùng một khí thế bá đạo trong nháy mắt đập về phía đầu thú ảnh bàng bạc kia.

Hai đạo lực lượng mang theo công kích mạnh mẽ, kinh khủng nhanh chóng va chạm trong không trung. Tiếng bạo liệt giống như sấm sét vang lên liên tục trong không gina.

Hai đạo công kích va chạm vào một chỗ. MỘt cỗ quang mang chói mắt bắn ra. Lập tức có một đạo năng lượng giống như thực chất ba động, điên cuồng khuếch tán. Không gian chung quanh dưới cỗ năng lượng đáng sợ kia tức thì gấp khúc.

– Chu Tước Huyền Vũ Quyết, bạo.

Lục Thiếu Du giơ tay nắm chặt một cái, chân khí toàn thân tập trung lại.

Phanh Phanh.

Hầu như cùng lúc đó, đầu phượng hoàng bằng hỏa diễm nổ tung rồi hóa thành một biển lửa ngập trời. Đầu thú thể vừa giống rùa vừa giống xà kia nổ tung, trực tiếp hóa thành một cơn sóng, giống như biển gầm cuồn cuộn trong không trung.

Sưu Sưu.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc chùy này nện xuống. Hai cỗ năng lượng bàng bạc trực tiếp khiến cho không gian nảy lên. Trong không gian xuất hiện một lỗ đen cực lớn. Năng lượng trong không gian nhanh chóng bị lỗ đen thôn phệ. Khi lỗ đen biến mất, tất cả cũng biến mất không thấy gì nữa.

Cạch Cạch.

Thế nhưng lúc này trong bầu trời lại có một đạo chùy ấn cường hãn đánh xuống, không gian gấp khúc, hoàn toàn phong tỏa không gian chung quanh.

– Lão đại, cẩn thận.

Trong chớp mắt này Tiểu Long rít gào, bản thể khổng lồ lao thẳng về phía trước.

Phanh Phanh.

Bản thể khổng lồ của Tiểu Long trong nháy mắt chắn ở phía sau Lục Thiếu Du, đạo chùy ấn kia lập tức đánh vào trên lớp xác rùa của Tiểu Long. Trên xác rùa, quang mang đại thịnh, một tiếng trầm muộn lập tức vang lên.

Phù.

Thân thể to lớn của Tiểu Long lúc này cũng trốn trong xác rùa. Dưới đạo chùy ấn kinh người này, xác rùa không lồ cũng phải lăn vài vòng trên không trung.

Ngao.

Tiếng long ngâm vang lên. Khi xác rùa lăn tới vòng thứ tư thì thân thể Tiểu Long ổn định lại. Long trảo, đầu, đuôi từ trong xác rùa vươn ra. Một kích của Linh Vương cửu trọng hoàn toàn không đả động gì được tới nó.

– Hừ, lực lượng của ngươi còn chưa đủ phá vỡ thần xác của long gia gia.

Tiểu Long rít gào, hai mắt trợn lên. Có thần xác do Huyền Vũ yêu hoàng cửu giai lưu lại, công kích của Linh Vương cửu trọng nó hoàn toàn không sợ hãi, bởi vì công kích của Linh Vương cửu trọng hoàn toàn không thể tạo thành thương tổn thực chất cho nó. Một chút thương thế cũng không có.

– Tiểu Long, không có việc gì chứ?

Thân ảnh Lục Thiếu Du như thiểm điện thối lui, trong nháy mắt xuất hiện bên người Tiểu Long rồi dùng giọng lo lắng hỏi.

– Yên tâm đi, lão gia hỏa này còn chưa đả thương được đệ.

Tiểu Long nói.

Lục Thiếu Du cũng yên tâm, Tiểu Long vốn có bản thể cực kỳ cường hãn. Hơn nữa lúc này lại có thần xác Huyền Vũ cửu giai, lực phòng ngự mạnh mẽ tới cực hạn. Mà hắn có Bất Diệt huyền thể, Mông Kỳ San này sợ rằng cũng không thể làm tổn thương tới mình. Cho dù hắn thi triển công kích linh hồn, thực lực của Linh Vương cửu trọng, linh hồn công kích hắn cũng không cần lo lắng. Thế nhưng muốn đánh chết Triệu Vô Cực dưới sự bảo vệ của hắn thì có chút khó khăn.

– Triệu Vô Cực phải chết.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống. Hôm nay mặc kệ như thế nào, cho dù là vận dụng át chủ bài hắn cũng phải đánh chết Triệu Vô Cực này. Nếu như để cho Triệu Vô Cực chạy trốn, sợ rằng hắn sẽ tìm cách đối phó với Lục gia và Phi Linh môn. Tất cả những người liên quan với mình sẽ phiền phức. Chuyện mẫu thân gặp phải hôm nay đã khiến cho Lục Thiếu Du bị giáo huấn một lần nhớ đời.

Ánh mắt Lục Thiếu Du không ngừng biến ảo, xem ra hôm nay hắn phải vận dụng một con bài chưa lật. Hôm nay vô luận như thế nào cũng phải đem Triệu Vô Cực đánh chết.

– Trung ca, Thiếu Du không có việc gì đó chứ.

La Lan thị lúc này vô cùng khẩn trương, so với lúc mình bị bắt còn khẩn trương hơn nhiều.

– Đại ca, Mông Kỳ San kia thực lực quá manh mẽ, chúng ta làm sao bây giờ. Lực phòng ngự của Tiểu Long và nhị ca mạnh mẽ, thế nhưng cũng không thể làm gì được Mông Kỳ San kia.

Lục Tâm Đồng truyền âm nói với Dương Quá.

– Lực phòng ngự của nhị đệ và Tiểu Long cường hãn, đủ để bảo vệ mình. Thế nhưng muốn phản kích mà nói, quả thực là lực bất tòng tâm.

Dương Quá khẽ nói.

– Muội đi đánh chết Triệu Vô Cực.

Lục Tâm Đồng truyền âm nói.

– Không được, chúng ta đối phó với Triệu Vô Cực thì Mông Kỳ San kia sẽ nóng nảy, không chừng sẽ hạ thủ với mẫu thân.

Dương Quá tuy rằng có chút ngốc, thế nhưng cũng có đôi khi không ngốc một chút nào. Tâm trí còn rất mạnh, lập tức nghĩ ra được vấn đề bên trong.

Đám người Vân Khiếu Thiên, Vũ Ngọc Tiền bên ngoài lúc này ánh mắt không ngừng biến hóa nhìn vào trong sân.

– Cha, người giúp Thiếu Du đi. Thực lực Mông Kỳ San mạnh hơn Thiếu Du rất nhiều. Mông Kỳ San này đã xuất thủ, cha cũng ra tay đi.

Vân Hồng Lăng nói với Vân Khiếu Thiên.

– Mông Kỳ San đã rời khỏi Vân Dương Tông. Lời gia gia con vừa nói hẳn con cũng nghe thấy. Người trong Vân Dương Tông ta không được xuất thủ. Yên tâm đi, Thiếu Du có thể tự bảo vệ mình được.

Vân Khiếu Thiên nói.