Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1449 Tiến Giai

Đúng lúc này, trên trời cao đột nhiên xuất hiện bạch quang, sau đó tán ra, hóa thành quang điểm từ từ hạ xuống.

Cùng lúc đó, quang mang bên ngoài thân tiểu thú bỗng nhiên biến đổi, trở thành màu phấn hồng.

Tiếp theo từ tiểu thú truyền ra một mùi hương thơm mát, làm cho người ta cảm thấy lâng lâng, phảng phất như thân hình báo lân thú biến thành một loại mỹ vị thế gian khó tìm. Nguyên bổn Hàn Lập và đám người Bạch Bích đang có chút kỳ quái, vừa ngửi thấy mùi thơm này thì cũng không nhịn được, muốn “cắn miếng thịt thơm ngon kia một cái” . “Hàn huynh, linh thú của huynh muốn tiến giai.” Sắc mặt Bạch Bích đột biến. “Không sai, tại hạ sợ rằng phải trì hoãn ở đây một ngày.” Hàn Lập sờ đầu tiểu thú an ủi.

“Linh thú tiến giai tự nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện này không hề nhỏ, một khi hương thơm này truyền ra ngoài thì sợ rằng toàn bộ băng sát yêu vật đều tới. Nếu không cẩn thận, vạn nhất xuất hiện yêu vật cấp cao thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Thần sắc Bạch Bích không tốt lắm. “Việc này hiển nhiên ta biết, nhưng Bạch huynh chẳng lẽ muốn ta bỏ mặc linh thú của mình mà đi sao?” Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, thản nhiên nói.

“Tại hạ không có ý này, chỉ là…” Vừa nghe khẩu khí Hàn Lập có chút bất thiện, Bạch Bích vội phủ nhận nói, cũng muốn giải thích. Nhưng Hàn Lập đã khoát tay chặn lại.

“Không quản các ngươi có ý nghĩ gì, nếu các ngươi cảm thấy nguy hiểm thì có thể tự rời đi, nhưng ta sẽ không rời đi.” Hàn Lập nói như đinh đóng cột. Nghe Hàn Lập nói thế, đám người Lôi Lan nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Bọn họ đối với thái độ của Hàn Lập cũng không cảm thấy kỳ quái, nếu đổi lại là bọn họ, chỉ cần linh thú tiến giai đến Linh Tương Kỳ thì cũng sẽ bảo vệ. Mà lúc này Hàn Lập cũng không để ý tới ba người nữa.

Tiểu thú tiến giai ít nhất phải duy trì liên tục một ngày một đêm, trong lúc này phụ cận cũng có thể có yêu vật bị hấp dẫn mà đến. Đương nhiên nơi này là băng sát chi địa, băng sát yêu vật là nhiều nhất.

Thân thể Hàn Lập chợt lóe thanh quang, bay lên giữa không trung, tay thò vào túi trữ vật, lấy ra một đống trận kỳ.

Tay phất lên!

Hơn mười đại quang mang bắn ra bốn phương tám hướng, sau đó liền biến mất vào hư không.

“Oanh long long” , tiếng động từ mặt đất gần đó phát ra, mười đạo quang trụ từ dưới băng chui lên, lập tức tạo thành một pháp trận đường kính trăm trượng.

Bên trong pháp trận ngập tràn hoa văn quỷ dị, phù văn màu đỏ tung bay.

Một khổ khí tức nóng bỏng phát ra.

Đây là năm đó Hàn Lập tại Thiên Trắc Thành, tốn không biết bao nhiêu linh thạch để lấy bộ khí cụ bày trận hỏa thuộc tính này, tạo thành một cái Thập Phương Diệt Viêm Trận.

Uy lực của pháp trận này không nhỏ, một khi bày ra, chính là tu sĩ hóa thần tiến vào cũng không có cách nào lập tức phá trận thoát ra. Nếu là yêu vật thuộc tính băng hàn thì uy lực của nó càng đáng sợ.

Bất quá như thế vẫn chưa đủ, hai tay Hàn Lập bắt quyết, bảy mươi hai thanh kim sắc tiểu kiếm từ thân thể bắn ra, xoay quanh đỉnh đầu, trong tiếng vù vù hóa thành mấy trăm kiếm quang độc nhất vô nhị. Hàn Lập lẩm bẩm, điểm một chỉ vào kiếm quang ngập trời kia.

Nhất thời mấy trăm kiếm quang bay ra bốn phương tám hướng, sau vài lần chớp động liền biến mất trong hư không. Hàn Lập lại ở trong đại trận bày ra đại canh kiếm trận.

Lấy tu vi hóa thần hiện giờ của hắn, bay ra kiếm trận này, ngay cả tu sĩ Luyện Hư Hậu Kỳ tiến vào cũng không thể thoát khỏi. Về phần tu sĩ Hợp Thể Kỳ thì có thể tạo được bao nhiêu kiềm chế cũng khó nói. Chỉ có thử nghiệm mới biết. Sauk hi làm xong tất cả, Hàn Lập phiêu phù tại giữa pháp trận, hai mắt nhắm lại suy nghĩ một chút.

Một đoàn ngân diễm từ cổ tay áo bay ra, sau khi phát ra một tiếng thanh minh thì hóa thành ngân sắc hỏa điểu. Sau khi xoay quanh một cái lại biến mất xuống băng. Sau đó Hàn Lập mới phất tay lấy ra Tam Giác Linh Xa.

Để cho xe này phiêu phù giữa pháp trận, còn mình thì khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này, tiểu thú phía dưới được từng điểm bạch quang bao phủ, đồng thời mùi hương phát ra càng mê người. Cho dù đại trận của hắn lợi hại nhưng cũng không thể giấu được mùi thơm này. Mùi thơm cực kỳ mê người, nhanh chóng lan xa. Mà ba người Lôi Lan sau khi thấp giọng nói chuyện với nhau thì cũng thành thật bay lại, đứng lên linh xa.

Ba người này dĩ nhiên không nghĩ sẽ bị yêu vật điên cuồng công kích, nhưng lấy hung hiểm những lần trước, nếu không có Hàn Lập che chở thì chưa nói đến việc tìm Minh Diễm Quả, sợ rằng ngay cả tầng ba cũng rất khó tiến vào. Kể từ đó, ba người cũng chỉ có thể kiên trì ở lại.

Cũng may Hàn Lập đã chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa trong mắt các nàng, Hàn Lập vẫn cao thâm khó lường, chỉ cần không xuất hiện yêu vật cường đại thì chậm trễ một ngày vẫn có thể chấp nhận.

Thời gian trôi qua, bạch sắc quang điểm trong không trung rơi xuống càng lúc càng nhiều, đem thân hình tiểu thú bao phủ. Nguyên bổn báo lân thú đang im lặng, bỗng cúi đầu phát ra tiếng gầm gừ, bộ dáng như đang chịu thống khổ. “Linh thú tiến giai khác với chúng ta, mỗi một lần đều làm thân thể cường hóa trên diện rộng, hơn xa Phi Linh Tộc chúng ta.” Tần Hiểu nhìn bạch quang phía dưới, thì thào nói. “Nói như vậy không sai, nhưng lần dịch kinh tẩy tủy này cũng rất thống khổ, không thể so sánh với chúng ta.” Lôi Lan cười tiếp lời, mà ánh mắt Bạch Bích lại nhìn ra hắc ám băng địa phía xa, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Bốn phía đang rất yên lặng, ngoại trừ tiếng gió gào thét thì không còn tiếng ngào khác, mà mùi thơm từ tiểu thú không biết đã sớm truyền bao xa. Nhưng yêu vật trong phương viên trăm dặm không có khả năng không ngửi thấy. Bạch Bích nghĩ như thế, trong lòng có chút bất an, quay đầu lại nhìn Hàn Lập một cái. Mà Hàn Lập thì nhắm mắt lại, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, đang muốn nói gì thì Hàn Lập mở mắt ra, lam mang trong mắt lưu chuyển.

Cơ hồ cùng lúc đó, truyền đến từng trận chấn động, tựa hồ có vô số thứ gì đó đang phóng tới chỗ này.

Lần này, chẳng những thần sắc Bạch Bích biến đổi, mà ngay cả Lôi Lan đang nói chuyện với Tần Hiểu cũng câm miệng không nói nữa, cùng nhìn qua.

Chỉ thấy xa xa hiện lên vô số cặp mắt đỏ tươi, tiếp theo từng yêu vật cao lớn bước ra từ màn đêm. Toàn thân chúng nó phát ra ánh sang đen, bước đi sàn sạt, đúng là một đám băng tri chu dữ tợn. Phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy đàn nhện phảng phất như vô biên vô hạn, trong nháy mắt đã phủ kín một tảng băng lớn.

Bất quá đó chỉ là băng sát yêu vật cấp thấp nhất, căn bản không cần Hàn Lập ra tay. Tần Hiểu quát một tiếng, tay áo rung lên, nhất thời mười mấy đạo lục quang bắn ra, trực tiếp đánh trúng đàn nhện. Vài tiếng “ầm ầm” trầm muộn phát ra, giữa đàn nhiện nhất thời hiện ra mười mấy mộc khôi lỗi.

Khôi lỗi này phảng phất như thằn lằn thật lớn, cũng không thấy chúng cử động gì, chỉ há miệng phun ra từng đạo lục sắc quang trụ.

Nơi lục quang đi qua, tất cả băng tri chu đều tan ra, không thể ngăn cản một chút nào.

Khôi lỗi đứng song song thành một hàng, ngăn không cho băng tri chu tiến lên, trăm ngàn thi thể tri chu trải rộng trên mặt đất, trong nháy mắt đã chất thành một tầng dày.

Bất quá số lượng băng tri chu thật sự rất nhiều, ngay cả lục quang sắc bén như thế, nhưng lại xông lên không cần quan tâm đến mạng mình.

Mà lục quang của khôi lỗi phun ra tuy lợi hại, nhưng hiển nhiên tiêu hao rất nhiều linh thạch, chỉ sau một lát, lục quang trong miệng đã trở nên ảm đạm, không có cách nào đánh chết tri chu phía sau nữa. Kể từ đó, vô số tri chu phá vòng vây, tiếp cận khôi lỗi. “Phốc phốc” , vô số tơ nhện phun ra gắn chặt vào khôi lỗi, kín đến mức mưa gió không lọt. Sau đó dưới sự lôi kéo, mười mấy khôi lỗi đều ngã xuống, không thể nhúc nhích được nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Hiểu đứng trong linh xa cảm thấy có chút giật mình, thấp giọng nói một câu:

“Mấy vị đạo hữu không cần ra tay, đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ giao cho tiểu muội ứng phó.” Lập tức nữ tử này hóa thành một đoàn lục quang bay lên không, sau vài lần chớp động liền ra khỏi đại trận, tới phía trên đầu băng tri chu.

Đám tri chu hiển nhiên cũng phát hiện mục tiêu trên không, lúc này lại phun ra vô số tơ nhện lên không, hướng về phía nữ tử.

Sắc mặt Tần Hiểu trầm xuống, trên người đột nhiên hiện ra một tầng lục diễm âm u, tơ nhện vừa tiếp xúc thì lập tức hóa thành khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung.

Nữ tử lập tức quát khẽ một tiếng, hư không đánh ra một trảo, một lục sắc hỏa kiếm hiện lên trong tay, nhẹ nhàng chém xuống phía dưới.

Nhất thời một đạo lục diễm cực lớn chém xuống, sau một tiếng nổ, phía trước đàn nhện hiện ra một cái hố thật lớn, bên trong cuồn cuộn lục diễm, tất cả băng tri chu rơi vào trong đó, chỉ một lát liền biến thành khói.

Khóe miệng Tần Hiểu lúc này hiện lên vẻ tươi cười, đang muốn chém thêm vài nhát mở rộng cái hố thì từ phía xa, trong bóng tối truyền ra vài tiếng kêu phẫn nộ, đột nhiên hiện ra vài cự vật. Sắc mặt nữ tử không khỏi đại biến.

Cự vật này là một đám tri chu với thân thể to lớn vượt xa đồng loại, miệng lộ ra răng nanh sắc bén, hướng về phía ngoài hống lên liên tục. Đôi mi thanh tú của Tần Hiểu nhíu lại, hỏa kiếm trong tay chém về phía chúng nó.

Nhưng nháy mắt, một trận hắc mang lưu chuyển bên ngoài thân tri chu, trên lưng hiện ra một đôi cánh.

Sau khi vỗ một cái, chúng nó liền bay lên trời cao.

Tần Hiểu thấy cảnh này, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng.