Chứng Kiến Thần Thám

Chương 145 Mở màn trò chơi

Edit: Cải Trắng

Chúc An Sinh chưa bao giờ thấy có đứa trẻ nhìn người khác bằng ánh mắt oán độc như vậy. Dường như, Erica đang muốn xẻo thịt cắt máu cô qua đôi mắt.

“Erica, sao em đứng mãi chỗ cầu thang thế?”

Chúc An Sinh đột ngột lên tiếng làm Jennifer với William Cruz dời ánh mắt về phía cầu thang. Erica không ngờ cô lại có phản ứng như vậy. Vốn cô bé nghĩ, mình sẽ làm Chúc An Sinh sợ nhưng cuối cùng, người rơi vào cảnh quẫn bách chính là bản thân.

Hiển nhiên, việc cô không sợ hãi làm cho Erica bực bội.

Erica một lẫn nữa hô biến về dáng vẻ ngây thơ, mỉm cười với mấy người dưới tầng rồi nhận thua lui vào phòng trốn.

“Erica hôm nay cứ là lạ.” Sau khi thu hồi ánh mắt, William Cruz nghi hoặc nói.

Dáng vẻ của anh ta làm Chúc An Sinh ngầm xác định được chuyện anh ta không biết gì về bộ mặt thật của Erica. Nếu William Cruz mà là đồng lõa của cô bé thì cô bé đã không phải ngụy trang bản thân trước mặt bố mình.

“Hẳn Erica có bí mật nhỏ. Cô gái nào trong độ tuổi này chẳng vậy.” Chúc An Sinh cố ý buông một câu. Thật chẳng hiểu vì sao người tốt như William Cruz lại có đứa con gái như vậy.

Chúc An Sinh rất sợ một ngày kia William Cruz biết chân tướng, không biết sẽ có cảm xúc như thế nào. Sẽ tan nát cõi lòng, khổ sở thế nào đây? Do không tưởng tượng nổi viễn cảnh đó nên cô tận lực tiêm mũi dự phòng trước cho anh ta.

“Cũng đúng! Tuy tôi hay bảo con gái tôi còn nhỏ nhưng tôi vẫn hiểu, một khi Erica trưởng thành, giữa chúng tôi sẽ có chút khoảng cách.” William Cruz xúc động nói.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng Chúc An Sinh. Cô như thấy được bóng dáng bố mình từ William Cruz. Cô thật sự rất muốn biết, nếu còn sống, bố mình có thấy kiêu ngạo vì thành tựu cô đạt được ngày hôm nay không.

Đôi mắt đỏ hoe của Chúc An Sinh dọa Jennifer và William Cruz, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“An Sinh, cô không sao chứ?” Jennifer quan tâm nắm lấy tay Chúc An Sinh.

Chúc An Sinh lắc đầu, nỗ lực nặn ra một nụ cười. Tuy không có bố mẹ ở bên chứng kiến mình trưởng thành, cô rất tiếc nhưng dù sao cô vẫn còn chú Phương và bà nội. Bọn họ đều là trụ cột cho Chúc An Sinh dựa vào.

Bản thân cô cũng có một bí mật không nói với chú Phương. Tuy Chúc An Sinh miệng gọi chú Phương nhưng thật ra trong lòng đã coi chú thành người cha thứ hai.

“Tôi không sao. Chẳng qua, tôi thấy Erica rất may mắn khi có người bố như anh.”

Thật ra, William Cruz luôn lo lắng về việc mình công tác quá bận rộn, không đủ thời gian chăm sóc Erica. Cho nên, khi được Chúc An Sinh khích lệ, anh ta rất vui nhưng cũng theo đó mà hốc mắt đỏ ửng.

“Sao đột nhiên hai người lại thế? Không phải hôm nay chúng ta nên vui vẻ sao?”

Jennifer đột ngột thay đổi bầu không khí làm Chúc An Sinh thôi đau buồn.

“William, anh nói tiếp về kết quả vụ điều tra tự sát ở trường học đi. Cuối cùng mọi người điều tra được những gì?” Chúc An Sinh không quên chủ đề chính.

“Sau một hồi tự mình kiểm nghiệm, chúng tôi xác nhận đứa bé đó tự sát là sự thật. Vì vậy, vụ án kết thúc tại đây. Có điều, tôi luôn có dự cảm rằng, đứa bé đột ngột mất tích rồi trở về lại tự sát có liên quan đến chín đứa trẻ mất tích vài năm trước.” William Cruz tiếc nuối nói. Trực giác mách bảo vậy mà anh ta không tìm được chứng cứ chứng minh.

“Hóa ra là thế.” Chúc An Sinh ngẫm nghĩ gì đó, gật đầu.

“William, anh còn cầm tài liệu về vụ mất tích lẫn vụ tự sát không? Tôi thấy trực giác của anh khá có lý, hay chúng ta thử xem có tìm được manh mối nào không?”

Tự mình mang hồ sơ đi lung tung là trái với quy định nhưng lời Chúc An Sinh làm khơi dậy ham muốn điều tra hai vụ án của William Cruz. Bỗng nhiên, anh ta nhận ra rằng, chúng luôn đè nặng trong lòng anh. Chẳng qua, ngày thường anh ta cố ý lơ chúng đi, bỏ qua tảng đá nặng.

“Ngày mai là ngày nghỉ của tôi. Đến lúc đó, tôi sẽ mang hồ sơ đi tìm cô.” William Cruz hạ quyết tâm.

Một tiếng sau, Chúc An Sinh đứng dậy chào tạm biệt Jennifer và William Cruz. Cũng chính giây phút này, Erica lại bước xuống tầng, nói muốn tiễn cô ra ngoài.

Trong mắt William Cruz lẫn Jennifer, hành động của Erica là kiểu đứa trẻ hiểu chuyện lễ phép, chỉ mình Chúc An Sinh biết cô bé đang suy nghĩ cái gì.

Quả nhiên, khi hai người đứng phía sau cánh cửa, nụ cười tươi sáng của cô bé tắt ngấm.

“Chị An Sinh, em rất vui vì hôm nay có thể cùng ăn cơm với chị.”

Giọng Erica rất êm tai, nhưng Chúc An Sinh vẫn cảm nhận được sát khí.

“Xe chị ở ngay kia thôi. Em muốn nói gì nữa không?” Chúc An Sinh chỉ vào chiếc xe đỗ cách đó không xa, thẳng thắn nói chuyện cùng Erica.

Đột nhiên, Erica dừng bước, lẫn nữa dùng ánh mắt oán độc nhìn Chúc An Sinh.

“Tôi cảnh cáo chị, lập tức thu tay lại. Hơn nữa, nhanh chóng rời xa bố tôi, nếu không…”

“Nếu không thì sao? Em định giết chị? Ồ, em nghĩ mình có tư cách này sao?”

Erica chưa nói xong, Chúc An Sinh đã bật cười, khinh thường đáp trả.

Cô bé tức giận đến đỏ bừng mặt. Gương mặt đáng yêu trở nên vặn vẹo. Cuối cùng, Erica cười lạnh.

“Tin tôi đi, chị sẽ hối hận đấy. Lúc trước, hai người phá hủy nhà bác sĩ Herdman, chị có biết bao nhiêu người muốn giết hai người không?”

“Vậy sao các em không ra tay?”

Chúc An Sinh phản kích quá nhanh gọn làm sắc mặt Erica càng khó coi hơn.

“Vì những người đó sợ. Họ sợ, nếu mình ra tay với Trì Trừng sẽ gây ra phản ứng dây chuyền lớn. Họ luôn sinh hoạt trong góc tối u ám, sợ bản thân bị bại lộ dưới ánh mặt trời nên không dám. Hơn nữa, mấy người cũng không thể làm thế được.”

“Nếu Trì Trừng dễ dàng bị mưu sát như vậy, chị đã không quen anh ấy. Suy nghĩ muốn giết anh ấy, hẳn tổ chức các em có từ lâu rồi.”

Erica chưa bao giờ bị chọc tức tới mức này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không để ý đến việc phải đồng quy vu tận với hai người đâu! Đừng ép tôi!”

Nhìn hai mắt Erica đỏ lên như sắp rỉ máu, Chúc An Sinh tin cô bé đang nói thật. Có điều, cô không hiểu sao cô bé lại có phản ứng mãnh liệt vậy?

Chúc An Sinh nghĩ, rất có thể mình đã vô tình chạm vào ranh giới cuối cùng của Erica nên cảm xúc giận dữ bùng phát mãnh liệt. Nhưng, giới hạn nằm ở đâu?

Chẳng lẽ, Erica lo mình bị bại lộ thân phận? Nhưng một đứa trẻ chịu gia nhập tổ chức thần bị lại giận đến mất lý trí vì lý do đó sao? Chắc chắn còn nguyên nhân khác.

Chúc An Sinh nghiêm túc phân tích một lượt. Cuối cùng, cô đã tìm được nguyên nhân khiến Erica bùng nổ.

“Em lo bố mình biết chân tướng? Vì chị muốn cùng bố em điều tra vụ án mất tích lẫn tự sát nên em tức giận? Hơn nữa, việc em giận dữ đã đưa thêm chị manh mối, đó là em có liên quan đến hai sự kiện đó.”

Giờ đây, tình thế đảo ngược, đổi thành Chúc An Sinh từng bước ép sát Erica. Giờ cô bé đã hiểu vì sao tổ chức không có ý định trả thù Trì Trừng và Chúc An Sinh.

“Chín đứa trẻ kia không mất tích. Em đã giết chúng!”

Đối mặt với chất vấn của cô, Erica giữ im lặng. Hành động này làm cô không biết cô bé đang suy nghĩ gì.

“Tốt nhất là chị không nên ép tôi.” Sau một hồi im lặng, Erica nói.

“Thật ra, nếu chị là em, giờ chị sẽ không để ý đến việc có người điều tra mình. Bởi vì nó chỉ là chuyện ngoài lề mà thôi.” Chúc An Sinh biết Erica sẽ không nói thật, cho nên để lại một lời cảnh cáo. Đồng thời, nó cũng làm cô bé bị phân tán lực chú ý, không để tâm đến chuyện cô cùng William Cruz lật lại vụ án.

“Chị có ý gì?”

“Xem ra, tốc độ lan truyền thông tin trong tổ chức em không nhạy lắm. Có điều, chị nghĩ em nên biết một chút. Có người đang săn lùng giết thành viên tổ chức thần bí.”

“Chị nói gì?” Thiếu chút nữa Erica đã nghĩ lỗ tai mình có vấn đề, kinh ngạc hỏi.

“Hơi khó tin nhưng là sự thật đấy. Chắc em không ngờ, sẽ có một ngày tổ chức mình lại trở thành con mồi nhỉ.” Chúc An Sinh châm chọc.

“Chị lừa tôi!” Erica không muốn tin lời Chúc An Sinh.

“Trong tổ chức của các em, có phải người ở địa vị cao sẽ có ấn ký trên đầu lâu không?”

Erica trợn tròn hai mắt, giờ đã biết Chúc An Sinh không lừa mình.

“Nhanh thôi. Rồi em sẽ nhận được tin có người chết. Nếu chị là em, chị sẽ rất sợ đấy.”

Chúc An Sinh nói xong rồi mà Erica cứ sững người tại chỗ. Lúc sau, cô bé mới như chú nai con trong rừng thẳm bị kinh hãi, nhanh chóng trốn thoát.

Erica đang sợ sao? Nhìn theo bóng dáng cô bé, Chúc An Sinh mơ hồ cảm thấy Erica không sợ. Ít nhất thì cô bé không sợ mình bị giết. Biểu cảm đó giống đang lo lắng hơn. Thế nên, cô bé mới sốt ruột chạy vội.

Cô ôm theo nỗi hoang mang về nhà. Được một lúc, Trì Trừng gọi video tới.

“Sao trông em tiều tụy thế?” Trì Trừng liếc mắt cái đã nhận ra sắc mặt Chúc An Sinh không tốt lắm.

“Có lẽ do chuyện hôm nay.”

Chúc An Sinh đã thầm tính đến việc bữa tối nay không đơn giản mà không ngờ sự thật lại nằm ngoài dự đoán của mình.

“Tối nay có chuyện gì?”

“Em vừa tới nhà William vào tối nay. Sau đó, em đã tìm được nguyên nhân vì sao hung thủ đặt hoa tỏi trời tọa trước cửa nhà.”

“Em tìm được nguyên nhân?” Trì Trừng vui sướng nói.

“Trì Trừng, chắc anh không ngờ được chuyện này đâu. William không phải thành viên của tổ chức thần bí. Người mà hung thủ nhắm tới là con gái William, một đứa trẻ mười ba tuổi.”

Trì Trừng đứng hình mất hai giây mới tiêu hóa được lời Chúc An Sinh. Phản ứng khiếp sợ của anh giống hệt cô: “Ý em là, con gái William là thành viên của tổ chức thần bí?”

“Không chỉ vậy, em còn nghi ngờ cô bé liên quan đến mấy đứa trẻ mất tích ở trường học. Em hẹn William mai đi điều tra vụ án mất tích rồi.”

Trì Trừng gật đầu rồi thuật lại những gì mình phát hiện ngày hôm nay: “An Sinh, anh vừa mới phát hiện ra, số nạn nhân trong vụ án này không dừng lại ở con số hai như chúng ta biết. Xét trên phạm vi toàn thế giới, còn năm nạn nhân khác có cái chết tương tự nữa. Trước khi chúng ta phát hiện, hung thủ đã bắt đầu trò chơi rồi.”