Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1460 Gặp Lại Nguyên Dao

“Ha ha, kỳ thật cũng không có gì, tại hạ đối với thân thể cường đại của Hàn huynh đệ thì hết sức tò mò. Phải biết rằng Huyết Hà Minh Châm của tại hạ mặc dù không nổi tiếng là bảo vật sắc bén, nhưng lấy thân thể mà làm nó bắn ngược lại thì quả rất khó tin.” Huyết độc nói, đồng thời hai mắt nhìn Hàn Lập không chớp.

“Hóa ra tiền bối muốn hỏi việc này, thân thể vãn bối đích xác so với người bình thường mạnh hơn một chút, nhưng bất quá chỉ là năm đó có chút cơ duyên, từng ăn qua loại linh dược làm thân thể cứng cáp mà thôi, sao có thể so sánh với giao long chi khu như tiền bối.” Hàn Lập bất động thanh sắc trả lời.

“Linh Dược, ta cũng đoán là thế, nhưng Hàn huynh đệ cuối cùng lại tiếp được một kích kia của ta, pháp tướng ba đầu sáu tay kia tựa hồ không phải là chân linh pháp tướng của quý tộc, tại hạ nhìn có chút quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra, Hàn đạo hữu có thể giải thích một chút không.” Huyết độc cười khẽ nói.

“Oh, đó là vãn bối trong lúc vô ý luyện được một pháp môn ngoại tộc, sau khi tu luyện lung tung một hồi thì ra thần thông này, về phần tại sao lại có pháp tướng này thì vãn bối cũng không hiểu rõ lắm.” Hàn Lập lãnh đạm trả lời, đem tất cả nói hàm hồ, trả lời so với không trả lời cũng không có gì khác nhau.

Nghe Hàn Lập nói khéo lóe như thế, huyết độc có chút ngoài ý muốn, nhưng lại cười ha ha không đề cập đến việc này, tiếp tục mời Hàn Lập uống rượu.

Cứ như vậy, vị huyết giao Luyện Hư Kỳ này uống rượu cho đến khi say, mới nghiêng ngả cáo từ Hàn Lập rời đi. Hàn Lập đứng ở cửa sổ lầu các, vẻ mặt tươi cười nhìn tình hình bên ngoài lầu các.

Khi thấy huyết độc nghiêng ngả đi vào một lầu các cách Hàn Lập không xa, cách khoảng trăm trượng, hắn mới nhíu mày.

Gần như thế, chỉ cần hắn hơi có cử động gì thì không thể tránh được giám thị của huyết giao, xem ra đây là người mà Mộc Thanh phái tới giám thị hắn.

Hàn Lập yên lặng nghĩ vậy, rời khỏi cửa sổ.

Lúc này, lục sam thị nữ đã dọn tiệc rượu xuống, lần nữa lau chùi sạch sẽ, sau đó cung kính đứng một bên Hàn Lập, chờ hắn phân phó. “Ngươi trước tiên đi xuống, ta cần nghỉ ngơi một chút.” Hàn Lập không chút khách khí, phất tay bảo thị nữ rời đi. “Vâng, Hàn tiên sinh, tiểu tỳ ở tầng một, tiên sinh tùy thời đều có thể gọi.” Lục sam thị nữ đáp ứng một tiếng, phi thường nhu thuận rời đi. Hàn Lập lạnh nhạt nhìn qua thân ảnh nữ tử biến mất tại cầu thang, bàn tay hướng vòng trữ vật phất một cái, hà quang chợt lóe, một thanh sắc trận kỳ hiện ra.

Hắn giơ tay lên, mười đạo thanh mang phướng bốn phía phòng bay đi, chợt lóe rồi biến mất vào hư không. Hàn Lập bắt quyết, lại đánh ra một đạo thanh sắc pháp quyết. “Phanh” , một tầng thanh sắc quang mạng hiện lên trên vách phòng, hình thành một tầng cấm chế phong bế, cấm chế này cũng không có năng lực phòng hộ gì, nhưng đối với việc ngăn cản thần niệm của người khác lại có chút thần diệu.

Ngay cả khi biết mình gần giống như bị giam lỏng, nhưng Hàn Lập cũng tuyệt đối không muốn tất cả mọi chuyện của mình lại dễ dàng bại lộ. Lúc này, tại một lầu các khác, huyết độc đang khép hờ hai mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thần sắc chợt động, mở hai mắt ra, nhưng sau khi khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh thì lần nữa nhắm mắt lại. Lúc này, Hàn Lập đã kê đầu lên gối nằm nghỉ, mặc dù thân ở chỗ nguy hiểm, nhưng thời gian thí luyện kia đã làm tâm thần hao tổn không ít, vừa lúc nhân cơ hội này khôi phục một chút. Chờ khi thể xác và tinh thần hắn khôi phục hoàn toàn, sẽ lại cẩn thận tự suy nghĩ cách thoát thân. Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập rất nhanh chìm vào giấc ngủ, hắn ngủ suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại.

Từ trên giường ngồi dậy, Hàn Lập không chút hoang mang sửa sang lại quần áo, rồi ngồi lên mộc ghế cạnh giường, tay nâng cằm lẳng lặng tự định giá. Đối với hia người Mộc Thanh và huyết giao, nếu nói rằng vì coi trọng hắn thì hắn căn bản không tin.

Cái khác không nói, bằng vào kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm của hắn, lúc nhị yêu này truy sát đều mang theo sát khí, như thế nào lại giấu diếm được thần thức linh mẫn của hắn. Rõ ràng là lúc đầu mang sát tâm, muốn lấy mạng hắn.

Về phần yêu nữ Mộc Thanh này vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, khẳng định là đối phương đã phát hiện mình có giá trị lợi dụng.

Bây giờ suy nghĩ cẩn thận, từ khi đối phương đuổi theo mình rồi đột nhiên thay đổi chủ ý nhốt mình, khoảng thời gian này kỳ thật chỉ là trong nháy mắt.

Nữ tử Mộc Thanh này tổng cộng chỉ nói một hai câu, chỉ là nhắc tới Ích Tà Thần Lôi mà thôi! Chẳng lẽ là vì Ích Tà Thần Lôi? Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, cảm giác mình đã đoán ra được tám chín phần.

Bất quá Ích Tà Thần Lôi ngay cả khi có công hiệu khu ma trừ tà, nhưng nếu ma khí cùng tà khí đạt đến trình độ cường đại nhất định thì hiển nhiên không dễ bài trừ, loại uy lực bậc này như thế nào có thể được yêu vương Hợp Thể Kỳ như Mộc Thanh để mắt. Nếu như ngay cả bọn họ cũng không thể đối phó với ma vật hoặc tà linh, thì Ích Tà Thần Lôi của Hàn Lập lại càng không thể. Bất quá hắn vẫn chỉ nghĩ được đến đó, không khỏi thở dài một hơi. Nếu thật sự đối phương muốn lợi dụng mình, thì tánh mạng tạm thời không cần lo. Chỉ cần cơ trí một chút, hắn rất tự tin có thể chạy thoát. Tiêos theo, hắn phải đợi yêu nữ Mộc Thanh nói rõ việc này, sau đó mới tùy theo hoàn cảnh mà định đoạt. Trong lòng âm thầm nghĩ thế, Hàn Lập tạm thời an tâm.

Về phần ý niệm đào tẩu, mặc dù hắn từng nghĩ qua, nhưng khi nghĩ đến huyết độc đang giám thị ở gần trong gang tấc như thế, hắn cũng chỉ có thể bỏ đi ý niệm đó.

Hắn lại nghĩ đến đám người Lôi Lan.

Nếu Mộc Thanh và huyết giao đều truy đuổi hắn, thì ba người này hẳn là đã thuận lợi trở lên mặt đất, hoàn thành thí luyện. Kể từ đó hắn cũng xem như đã hoàn thành phó thác của Thiên Bằng Tộc, khôi phục tự do. Thiên Bằng Tộc không thể lợi dụng thiên bằng chi thệ, lại ước thúc gì nữa.

Bất quá khi nghĩ đến chỉ cần đám người Lôi Lan có thể thông qua thí luyện thì không còn để ý đến sự sống chết của mình, Hàn Lập cười khổ một tiếng.

Hắn cứ như vậy tự định giá không biết bao lâu, sau đó đứng dậy khoanh chân ngồi lên giường, thần sắc bình tĩnh bắt đầu luyện khí. Nháy mắt đã nửa tháng trôi qua!

Trong lúc đó thỉnh thoảng huyết độc cũng tới bắt chuyện, uống rượu với Hàn Lập, nhưng Hàn Lập lại không ra ngoài, biểu hiện rất thành thật.

Thẳng cho đến một ngày của nửa tháng sau, đột nhiên tinh thần huyết giao hưng phấn tìm đến, sau đó lại nghiêm trang nói: “Hàn huynh đệ, chủ nhân gọi đạo hữu đến Mộc Tiên Điện, để giới thiệu đạo hữu cho các vị tiền bối khác.” “Được, làm phiền huyết tiền bối.” Thần sắc Hàn Lập không chút khác thường, bình tĩnh trả lời. Thấy Hàn Lập có bộ dáng trấn định như vậy, trong lòng huyết độc có vài phần bội phục, hắn tự hỏi nếu hắn ở trong hoàn cảnh của Hàn Lập, tuyệt đối không thể nào bảo trì thần thái tự nhiên này. Vì vậy sau khi huyết độc cười ha ha, liền mang Hàn Lập đi về một lầu các khác.

Sau thời gian một bữa cơm, Hàn Lập lần nữa xuất hiện bên ngoài đại điện, rồi theo huyết độc tiến vào đại điện.

Trong đại điện hiện tại khác với lần đầu Hàn Lập đến, hai bên đại điện có rất nhiều bàn dài, mỗi bàn đều có người ngồi. Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, tự định giá.

Một bàn chỉ có hai người, toàn thân đều được một kiện huyết sắc trường bào che phủ, vô luận là khí tức hay thân hình đều độc nhất vô nhị, căn bản không thể phân biệt lẫn nhau, phảng phất là phân thân. Một bàn khác có một người thân hình cao lớn dị thường, là một nam tử mặc một kiện áo choàng đen, trên người tản ra một cỗ hàn khí khiến người khác phải tránh lui ba thước, phảng phất như có thể đem không khí gần đó đóng băng. Cuối cùng là ba nữ tử.

Một vị trung niên mỹ phụ tóc trắng như tuyết, sắc mặt không chút máu, mặc một thân bích lục cung trang, ngồi ngay ngắn. Phía sau là hai vị nữ tử xinh đẹp, một người vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt tươi tắn, đôi mắt lưu chuyển, đẹp động lòng người. Một người khác thì nổi bật, da thịt trắng như tuyết, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, nhị nữ này cũng giống như mỹ phụ, sắc mặt đều tái nhợt một cách khác thường.

Hai bàn trước thì hoàn hảo, mặc dù Hàn Lập giật mình vì tu vi họ sâu không lường được, nhưng cuối cùng cũng không có chút dị sắc. Nhưng khi hắn thấy nhị nữ đứng phía sau thì sắc mặt không nhịn được liền biến đổi.

Nhưng cuối cùng vẫn là tâm kế hắn hơn người, thần sắc cơ hồ lập tức khôi phục như thường, nhưng sâu trong mắt vẫn mơ hồ chớp động.

“Như thế nào lại là hai người này, năm đó sau khi rời khỏi Loạn Tinh Hải tại nhân giới, ta đã không còn nghe tin về hai nàng, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp lại các nàng ở linh giới. Bất quá xem bộ dáng bình yên của hai nàng, thì chắc hoàn hồn thuật đã thành công.” Mặc dù Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng lại mãnh liệt quay cuồng, nhất thời khó có thể bình tĩnh.

Mỹ nữ da thịt trắng như tuyết kia đúng là Nguyên Dao ở Loạn Tinh Hải năm đó, còn kiều nữ bên cạnh hiển nhiên chính là sư tỷ nàng, năm đó thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, Nghiên Lệ.

Lúc đầu khi thần thông hắn vừa có chút tiểu thành thì đã gặp Nguyên Dao, kết quả là dưới sự khẩn cầu của đối phương và cảm tình, đã giúp nữ nhân này cứu Nghiên Lệ, Cho nên rat ay thi triển hoàn hồn thuật. Nhưng ai ngờ trên đường lại gặp quỷ vụ, khiến hắn bị hút vào Âm Minh Chi Địa. Sau đó lại mất sức của chín trâu hai hổ, mới từ bên trong trốn ra. Nhưng sau khi đi ra thì không rõ Nguyên Dao đã đi đâu, không còn thấy bóng dáng nữa. Hiện tại gặp lại, nhưng lại ở cùng một chỗ với yêu vương tại Địa Uyên khiến Hàn Lập cực kỳ giật mình. Mà lúc Hàn Lập vào điện, ánh mắt của tất cả mọi người cũng quét về phía hắn. Nhị nữ Nguyên Dao thấy Hàn Lập, biểu hiện lại không giống nhau. Đôi mắt đẹp của Nguyên Dao chợt lóe lên vẻ khiếp sợ, nhưng lập tức mặt không chút biểu tình, nhìn không ra có chút dị thường nào.

Nhưng thật ra Nghiên Lệ lại trừng mắt nhìn, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc. Hiển nhiên nữ tử này chỉ gặp Hàn Lập một lần, chỉ là cảm giác Hàn Lập có chút quen mắt! “Oh, đây là người các ngươi nói sao? Tu vi chỉ mới Linh Tương Kỳ, thật sự có công dụng sao?” Thanh âm của mỹ phụ tóc bạc vang lên, lạnh lùng nói.