Tiên Nghịch

Chương 1469 Đạo quả thứ ba!

Đạo quả mơ hồ trong suốt, có thể thấy rõ ràng bên trong có một đồng tử toàn thân phát ra hồng mang. Đồng tử này ngồi khoanh chân bên trong, vẻ mặt lộ thần sắc thống khổ. Vô số những sợi tơ bên trong đạo quả đang tiếp xúc với thân thể hắn, giống như đang hấp thu dưỡng chất vậy.
 
Đồng tử này chính là bổn tôn của Hồng Sam Tử. Hắn không có Thiên Nghịch, ở bên trong đạo quả không thể hấp thu đạo niệm hỗn tạp, kết cục chỉ có một con đường là tử vong.
 
Giết chóc tiếp tục xảy ra. Những tiếng kêu thảm thiết thê lương từ bốn phương tám hướng vang lên, truyền khắp không gian. Những sinh linh quỷ dị công kích cùng với điện chủ Thiên Phạt Điện lúc này gầm nhẹ, phân tán ra, lao thẳng về phía Thanh Thuỷ vẻ mặt lạnh lung, đang giết chóc như thái rau kia.
 
– Trước mặt bổn quân, mấy thứ vật quỷ dị này cũng dám nhe nanh sao.
 
Đôi mắt Thanh Thuỷ loé lên hàn quang, tay trái giơ lên vung về phía trước. Trong tiếng ầm ầm, một cơn lốc màu đen gào thét hiện ra. Bên trong cơn lốc này ẩn chứa sát lục bổn nguyên, cuồn cuộn cuốn thẳng lên thiên không, trong tích tắc khi đụng với đám sinh linh quỷ dị này liền ầm ầm nổ tung.
 
Sát lục bổn nguyên bên trong cơn lốc nhanh chóng tản ra, quét ngang đám sinh linh quỷ dị.
 
Trong nháy mắt khi nó đảo qua, đám sinh linh quỷ dị kia run rẩy, bên ngoài thân thể truyền ra tiếng răng rắc, trong thời gian ngăn liền hoá thành những khối băng màu đen!
 
Bọn chúng đã bị đóng băng toàn bộ!
 
Nếu chỉ bị đóng băng thì cũng chưa có gì để nói. Nhưng bên trong tầng băng màu đên này lại có vô số những mũi băng xuất hiên xuyên thẳng vào chúng.
 
Thân thể Vương Lâm bước về phía trước, không nhìn đến Thanh Thuỷ đang giết chóc tu sĩ giới ngoại, cũng không tới chỗ Long Bần Tử đang đấu pháp mà bước tới, tốc độ nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đã tới bên cạnh đạo quả phái dưới tầng mây ngũ sắc!
 
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc sau khi Vương Lâm và Thanh Thuỷ tiến vào nơi này! Điện chủ Thiên Phạt Điện quay phắt đầu, khi nhìn thấy Vương Lâm thần sắc liền lộ vẻ kinh ngạc – Phong Tôn!
 
Hai mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện loé lên sát khi, lui lại phía sau định đuổi giết nhưng Long Bàn Tử với thần sắc lạnh lung vung tay áo về phía trước. Trong tiếng ầm vang, một luồng khí tức tang thương liền vờn quanh bốn phía, chặn bước chân của điện chủ Thiên Phạt Điện.- – Ngươi với ta còn chưa phân thắng bại….
 
Bị Long Bàn Tử ngăn cản, đôi mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện tràn ngập hàn quang, thấy Vương Lâm đi về phía đạo quả liền không thèm để ý tới nữa. Theo hắn thấy thì dù Vương Lâm là Phong Tôn nhưng tu vi cũng chẳng chịu nổi một kích của hắn. Nhất là hắn muốn đi cứu Hồng Sam Tử càng là không biết tự lượng sức.
 
Lúc này Điện chủ Thiên Phạt Điện bắt quyết, hương hoả ngưng tụ, tiếp tục chém giết với Long Bàn Tử!
 
Trong Thất Thải Giới, Vương Lâm cất bước đi tới cạnh đạo quả, nhìn Hồng Sam Tử ở bên trong. Đôi mắt Vương Lâm loé sáng, hướng về phía đạo quả vỗ một cái.
 
Một tiếng nổ ầm vang xuất hiện, phản chấn từ trong đạo quả truyền ra, giáng lên người Vương Lâm, khiến hắn lùi lại phía sau mấy bước, ngẩng phắt đầu, trong mắt hắn hiện lên vẻ tính toán.
 
Đạo quả sau khi Vương Lâm đánh trúng thì những sợi tơ nối với Hồng Sam Tử liền vặn vẹo giống như đem toàn bộ lực lượng truyền vào cơ thể Hồng Sam Tử vậy, khiến cho thần sắc hắn lộ vẻ thống khổ hơn, mở bừng đôi mắt, trong đó trống rỗng một mảnh.
 
Vương Lâm tiến về phía trước, tay phải giơ lên liên tục đánh xuống sáu chưởng. Tiếng chấn động ầm vang. Đạo quả dường như không hề có chút biến hoá, chỉ có Hồng Sam Tử bên trong thần sắc trông càng thống khổ, hai mắt hoàn toàn mờ mịt.
 
– Tu vi như vậy mà cũng mơ tưởng huỷ đạo quả cứu người! Đạo quả này đừng nói là ngươi, dù là lão phu cũng không cách nào huỷ diệt được. Ta muốn xem ngươi làm thế nào cứu được Hồng Sam Tử đó! Phong ấn của chưởng tôn bố trí há có thể để ngươi phá vỡ!
 
Ngươi càng công kích thì lại càng trợ giúp cho đạo quả luyện hoá Hồng Sam Tử, khiến cho hắn trở thành con rối của ngoại giới chúng ta.
 
Khoé mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện đảo qua, thấy cảnh tượng này liền cười rộ lên.
 
Vương Lâm đứng trước đạo quả, nghe thấy những lời Điện chủ Thiên Phạt Điện nói liền quay đầu lại nhìn hắn, chậm rãi mở miệng.
 
– Thật sao….
 
Điện chủ Thiên Phạt Điện cười lạnh. Hắn lúc trước còn lo lắng đối phương là Phong Tôn, có lẽ có phương pháp kỳ dị nào đó có thể phá vỡ đạo quả này. Dù sao thì sự mạnh mẽ của Phong Tôn đời trước cũng đã khắc sâu trong lòng hắn.
 
Nhưng lúc này hắn đã yên tâm rồi. Hắn kết luận rằng Vương Lâm tuyệt đối không thể phá vỡ đạo quả. Lúc này sau khi đã yên tâm, ánh mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện loé lên, trong khi tiếp tục đấu pháp với Long Bàn Tử, không ngừng nhìn về phía Thanh Thuỷ đang chém giết.
 
Càng nhìn hắn lại càng kinh hãi!
 
– Sát lục bổn nguyên, không ngờ lại là sát lục bổn nguyên…bọn họ một khi liên thủ thì rất khó khăn cho ra, chỉ còn cách rút lui.
 
Trong lúc đấu pháp, thân thể Điện chủ Thiên Phạt Điện chợt nhoáng lên, hai tay bắt quyết. Một tiếng nổ vang trời truyền ra, khẽ đánh văng Long Bàn Tử đang quấn lấy hắn, hướng về phía cửa Thất Thải Giới đi tới.
 
– Ba người các ngươi hợp lực thì có lẽ có thể cứu Hồng Sam Tử. Lão phu xin cáo từ.
 
Thân thể Điện chủ Thiên Phạt Điện loé lên, đang muốn rời đi thì lúc này Thanh Thuỷ ngẩng đầu, tay phải vung về phía trước. Một đám hắc khi đột nhiên biến ảo ra, sát lục bổn nguyên khuếch tán ra, hình thành một đám hàn băng, không hề công kích mà lao tới của Thất Thải Giới, vừa rơi xuống liền đóng băng nơi đó lại, không ngờ đã phong toả cửa ra.
 
– Bổn quân còn chưa giết đủ đâu….
 
Long Bàn Tử cũng giơ tay phải lên bắt quyết. Sơn Hà Đồ liền ầm ầm mở ra chắn trước người hắn, sau đó cất bước tiến thẳng về phía Điện chủ Thiên Phạt Điện.
 
– Lão phu cũng còn chưa đánh đã tay, ngươi chớ vội rời đi.
 
Ánh mắt Điện chủ Thiên Phạt Điện lộ hàn quang, xoay phắt người nhìn về phía Thanh Thuỷ và Long Bàn Tử, thần sắc ầm trầm, không còn rời đi nữa mà vung tay áo lên, phía sau liền hiện ra hương hoả giới.
 
– Không cho lão phu đi thì các người sẽ phải trả giá đắt.
 
Long Bàn Tử trầm mặc, tay phải bắt quyết. Sơn Hà Đồ vừa biến ảo ra liền truyền tới từng luồng lực hút, núi sông bên trong dường như thức tỉnh, bất ngờ biến ảo ra trong Thất Thải Giới.
 
Long Bàn Tử bước từng bước về phía trước, thân thể tiêu tán, không ngờ hoà hợp làm một với Sơn Hà Đồ, cuốn động núi sông đè xuống Điện chủ Thiên Phạt Điện!
 
Hắn lúc trước đã thiêu đốt sinh cơ, hôm này lại càng không để ý tới bản thân. Núi sông cuồn cuộn đột nhiên hoá thành một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này thiêu đốt, bộc phát rat u vi mạnh nhất đời Long Bàn Tử, chụp về Điện chủ Thiên Phạt Điện.
 
Mà vào lúc này, Thanh Thuỷ ngẩng đầu, tay phải bắt quyết, miệng nói khẽ:
 
– Âm Nguyệt!
 
Lời này vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt tay phải Thanh Thuỷ vung về phía trước, cách không điểm một chỉ vào Điện chủ Thiên Phạt Điện. Lập tức Thất Thải Giới ầm ầm chấn động, bên ngoài thân thể lão già mặc hắc y này đột nhiên xuất hiên âm vân dày đặc.
 
Âm vân này xuất hiên cực kỳ đột ngột, trong nháy mắt khi nó xuất hiện,trên mặt lão già mặc hắc y không ngờ lại xuất hiện một biểu tượng hình tròn.
 
Biểu tượng này nhìn trông rất giống một vầng trăng!
 
– Hữu Tình!
 
Hai mắt Thanh Thuỷ loé lên sát khí. Lập tức vầng trăng trên mặt lão già liền bộc phát ra ánh sáng vạn trượng. Ánh sáng này giống như ánh mặt trời, trong nháy mắt khi loé lên dường như muốn làm vầng trăng trên mặt lão sụp đổ.
 
– Bạch Phàm Thuật! Đây là tam trọng lục đạo thuật của Bạch Phàm! Bạch Phàm đã chết, ngươi là…ngươi là Thanh Thuỷ!
 
Vầng trăng trên khuôn mặt lão già vặn vẹo. Nếu là lúc bình thường thì hắn có thể dựa vào tu vi mạnh mẽ để chống cự. Nhưng lúc này trong nháy mắt khi ánh sáng như ánh mặt trời chói chang bùng lên, bàn tay khổng lồ do Long Bàn Tử thiêu đốt tu vi ầm ầm đánh tới.
 
Thanh Thuỷ cũng tiến về phía trước. Một luồng khí sát lục kinh thiên tràn tới, lao thẳng tới lão già mặc hắc y.
 
Thanh Thuỷ và Long Bàn Tử đồng thời ra tay khiến tiếng ầm vang cuồn cuộn tràn ra, chấn động cả Thất Thải Giới, cũng hoá thành một luồng phản lực quét về bốn phía.
 
Ba khối đại lục đang trôi nổi trên bầu trời dưới lực lượng này liền lập tức sụp đổ, hoá thành vô số đá vụn bị cuốn đi, sau đó lại vỡ tung ra, hoá thành tro bụi.
 
Những tu sĩ giới ngoại còn chưa bị Thanh Thuỷ giết chết lúc này càng không có chỗ trốn, dù có xuất ra pháp bảo cực mạnh thì dưới lực lượng này cũng liền tan thành mây khói, tử vong toàn bộ.
 
Thất Thải Giới lúc này bắt đầu sụp đổ trong phạm vi lớn.
 
Bàn tay khổng lồ do Long Bàn Tử biến thành dưới lực lượng này liền mở rộng ra. Thân ảnh Long Bàn Tử xuất hiện, vội vã lui lại phía sau mấy trượng, phun ra một ngụm nguyên thần khí, thần sắc uể oải nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
 
Thân thể Thanh Thuỷ bị cuốn đi. Tu vi của hắn không đủ, tuy rằng sát lục bổn nguyên cường đại nhưng vẫn có thương thế, máu tươi tràn ra khoé miệng, tuy vậy thần sắc vẫn lạnh lùng tới cực điểm .
 
Điện chủ Thiên Phạt Điện phun máu tươi, thân thể chấn động kịch liệt. Hương hoả giới vờn quanh người hắn chịu một kích vừa rồi của hai người liền vỡ nát. Vầng trăng trên khuôn mặt hắn cũng đã tiêu tan, xuất hiện năm vết rách sâu, cứa thẳng vào đầu, lan rộng ra thân thể.
 
Từng luồng ánh mặt trời từ bên trong những vết rách này loé lên, lan tràn ra khiến sự thống khổ phủ khắp thân thể lão già mặc hắc y. Thân thể hắn còn bị sát lục đánh sâu vào, quần áo trên người tổn hại hơn phân nửa, ở sau lưng còn có một dấu chưởng ấn. Chưởng ấn này có sơn hà lượn lờ, khiến cho thân thể lão già này trong thời gian ngắn liền héo rũ xuống.
 
Thần sắc hắn âm trầm. lạnh giọng nói:
 
– Ta giúp các ngươi cứu Hồng Sam Tử, chúng ta cùng nhau rat ay có thể mở được đạo quả. Việc này đổi lấy chuyện cho ta rời đi, có được không? Nếu không thì lão phu dù liều mạng trọng thương cũng phải để hai ngươi chôn cùng.
 
– Không cần nữa… Trả lời hắn chính là tiếng nói lạnh như băng của Vương Lâm.
 
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của lão già mặc hắc y, tay phải Vương Lâm giơ lên, trên đó tràn ngập ánh sáng nhu hoà, trực tiếp xuyên vào bên trong đạo quả. Chẳng hề có một chút lực phản chấn nào xuất hiện. Hắn nắm lấy Hồng Sam Tử ở trong đạo quả, kéo mạnh ra ngoài, bất ngờ cứu được Hồng Sam Tử từ trong đạo quả ra.
 
Những sợi tơ nối với thân thể Hồng Sam Tử bị Vương Lâm chấn động liền tan vỡ hết. Đôi mắt Hồng Sam Tử vốn trống rỗng lập tức có thần thái, thức tỉnh một lần nữa!
 
– Không có ai hiểu rõ đạo quả bằng ra. Cho dù là chưởng tôn của ngươi cũng không làm được… Vương Lâm buông Hồng Sam Tử ra, tay phải vung về phía đạo quả. Huyết quang loé lên, huyết kiếm chặt đứt cành cây, khiến đạo quả rơi vào trong tay Vương Lâm. Hắn xoay người nhìn về phía Điện chủ Thiên Phạt Điện đang đầy rung động đứng sững ở đó.
 
– Chuyện này không thể xảy ra!
 
Điện chủ Thiên Phạt Điện theo tiềm thức lùi lại, ngơ ngác nhìn mọi chuyện. Hắn không thể tin được Vương Lâm lại có thể cứu Hồng Sam Tử dễ dàng như vậy.
 
– Ta nuốt đạo quả này, có thể hấp thu toàn bộ.
 
Vương Lâm phất tay nhận lấy đạo quả, bình tĩnh nói.