Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1504 Thối Tinh Chuyên

Một lúc lâu sau, lốc xoáy phía trên không bắt đầu dừng không tiếp tục xoay tròn.

Một viên cầu đen như mực đường kính lên tới hơn mười trượng từ trong lốc xoáy chậm rãi bay ra, thỉnh thoáng có hắc sắc quang hà thổi quét xuống cuồn cuộn rót âm khí vào hai cây phiên kỳ cực lớn ở giữa pháp trận.

Hai cây cự phiên này thông qua lực cấm chế đem một cỗ lực lượng tinh thuần rót vào bên trong trận nhãn.

Giờ phút này, đỉnh gò đất chỗ đặt pháp trận loại nhỏ hắc sắc quang hà tràn ngập. Thân hình ba người Hàn Lập hoàn toàn bị bao phủ trong đó, toàn một màu đen không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Ở phụ cận trừ bỏ tiếng vang trầm thấp do pháp trận vận chuyển ra thì không còn một tiếng động nào khác.

Theo thời gian trôi qua, hắc sắc quang cầu cực lớn huyền phù trên không trung cũng dần dần nhỏ đi, cũng bởi âm khí tinh thuần bên trong liên tục tuôn ra.

Bỗng nhiên ở phía dưới pháp trận truyền ra một tiếng hô thật lớn khiến hắc sắc quang hà nhộn nhạo hẳn lên.

Tiếp theo “phanh” một tiếng, một đoàn lục quang to bằng nắm tay phá vỡ hắc hà vọt ra bên ngoài rồi xoay tròn, có vẻ như muốn tìm phương hướng bay đi.

Tiếng hừ lạnh ở phía dưới vang lên, một đạo kim sắc kiếm quang từ dưới hắc hà nhanh chóng bắn ra hóa thành một đoàn kim mang chói mắt chém nát lục quang.

Hắc hà quay cuồng một trận rồi dần dần tản ra để lộ bóng dáng ba người đang ngồi xếp bằng bên trong.

Đồng thời âm thanh vận chuyển của pháp trận loại nhỏ cũng tạm thời dừng lại.

“Làm phiền hai vị đạo hữu, ấn ký thứ nhất đã được loại bỏ, chúng ta lại tiếp tục thôi!” Từ trong hắc hà truyền ra tiếng Hàn Lập, tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn không thể che hết sự hưng phấn bên trong.

“Hàn huynh, quán chú nhiều âm khí như vậy thân thể của huynh còn có thể chống đỡ được tiếp sao? Hay là nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục tiến hành?” Thanh âm nữ tử vang lên, giọng nàng đầy vẻ quan tâm.

“Đa tạ ý tốt của Nguyên cô nương, nhưng thời gian cấp bách, cần phải nắm chắc thời gian giải quyết hết ba ấn ký còn lại mới được, để chậm rất dễ sinh biến.” Hàn Lập cười khổ một tiếng.

“Nếu Hàn huynh cảm thấy không sao thì ta cùng sư muội cũng không khuyên nữa. Đạo hữu nếu thấy thực sự không thể kiên trì thì cần phải nói một tiếng.” Thanh âm nghiêm túc của Nghiên Lệ vang lên.

“Hàn mỗ đã biết. Chúng ta tiếp tục thôi!” Hàn Lập cười nhẹ, khẩu khí không hề do dự.

Nguyên Dao khẽ than nhẹ một tiếng. Hắc sắc hà quang bên trong pháp trận đại thịnh, tiếng ông minh tiếp tục vang lên.

Tại hắc hà, thân hình hai người Nguyên Dao trở lên mơ hồ, các nàng tiếp tục thi pháp phóng ra từng đạo hắc sắc quang trụ hướng thẳng vào cơ thể Hàn Lập.

Ngay lúc Hàn Lập bức ra rồi hủy diệt ấn ký đầu tiên thì ở cách chỗ bọn họ hơn mười ngàn dặm, tại một tòa núi cao hơn ngàn trượng có một người đang đứng trong lục quang mênh mông, vẻ mặt kinh nghi nhìn về phương hướng Hàn Lập.

“Sao lại có thể? Ấn ký ta lưu lại đã bỉ hủy. Theo lý thì tu sĩ chưa đến Hợp Thể kỳ không có khả năng đó. Chẳng lẽ có cao nhân trợ giúp hắn sao?”

Bóng người này cao gầy, gương mặt thanh tú – rõ ràng là Mộc Thanh.

Nàng ta không biết bởi nguyên nhân nào nhưng không đi cùng nhóm người Lục Túc mà một mình truy tìm Hàn Lập.

Hơn nữa ở trên đường nàng còn thi triển bí thuất thôi động ấn ký trong cơ thể Hàn Lập, khiến Hàn Lập không thể không hủy ấn ký của nàng trước tiên.

“Quả là có chút phiền phức. Tại lúc ấn ký bị hủy tuy có chút cảm ứng được phương hướng nhưng diện tích rộng như vậy rất khó để tìm được, đành trông vào thời vận vậy.” Nàng ta khẽ nhíu mi thì thào vài câu. Sau đó không chút chần chờ hóa thành một đạo lục hồng bay đi.

Tại một nơi khác, trên hoang nguyên đầy rẫy bạch cốt có ba người một khôi lỗi đang huyền phù trên không.

“Lục Túc huynh! Hiện giờ ta đã cắt đuôi được tên Phù Du tộc nhân cùng hai con Minh Lôi Thú, ngươi cũng nên lấy ra Minh Hà thần nhũ chia đều cho ba chúng ta đi thôi.” Người nói chuyện chính là huyết bào nhân đang đứng trên đầu vai tử huyết khôi lỗi, cả người hắn được bao phủ bởi một màn huyết vụ.

“Đạo hữu từ nãy tới giờ vẫn hờ hững với đề nghị của chúng ta, chẳng lẽ sinh lòng định chiếm làm của riêng sao? Lục Túc huynh chắc không quên thệ ngôn chúng ta đã lập lúc trước khi xuất phát cùng với việc dùng huyết chú thuật cấm chế lẫn nhau chứ. Nếu mấy người chúng ta liều mạng đại tổn nguyên khí phát động cấm chú thì tu vị của đạo hữu cũng sẽ tổn thất hơn nửa.” Mỹ phụ đầu bạc đứng giữa tám gã quỷ vương, âm trầm lên tiếng.

Lục Túc thân vận hắc bào, trên mặt có một đôi mắt kép đang đứng đối diện với đám người mỹ phụ đầu bạc; ánh mắt đảo qua hai người bên kia, rốt cục cũng nhàn nhạt mở miệng:

“Án chiếu theo ý định ban đầu của ta thì tất nhiên muốn cùng mấy vị đạo hữu chia đều thần nhũ, nhưng đáng tiếc thần nhũ trong thủy trì mới bị người khác lấy đi không lâu nên lần này miễn cưỡng lắm cũng chỉ đủ cho mình ta dùng mà thôi, sao có thể chia đều cùng các ngươi. Như vậy đi, tất cả thần nhũ thuộc về ta. Ta sẽ dùng các vật phẩm quý hiếm để trao đổi, cũng coi như không để các ngươi đi tay không chuyến này. Nhị vị cảm thấy thế nào?”

“Vật gì quý hiếm có thể so sánh với Minh Hà thần nhũ đây? Trừ phi ngươi có linh dược có tác dụng giúp tiến giai lên Đại Thừa, nếu không các đồ vật khác cho dù ở trong mắt tu sĩ phổ thông là vô giá nhưng đối với tu vị của chúng ta đâu có tác dụng gì.” Nét mặt mỹ phụ đầu bạc trầm xuống, giận dữ nói.

Huyết bào nhân nghe thấy lời này, mục quang liên tục chớp động nhưng không lập tức lên tiếng.

“Địa Huyết lão đệ, ngươi cảm thấy thế nào?” Thấy huyết bào nhân cũng không từ chối, Lục Túc trực tiếp gọi tên hỏi.

Tuy rằng trước mắt chỉ có hai người nhưng chỉ cần một người đồng ý thì tên còn lại đương nhiên không thể phản đối. Dù sao tu vị của Lục Túc cũng hơn xa hai người bọn họ, một người riêng lẻ đương nhiên không phải đối thủ của hắn.

“Địa Huyết! Ngươi sẽ không hồ đồ đáp ứng điều kiện này chứ?” Mỹ phụ đầu bạc quay đầu, lạnh lùng nói.

“Nếu quả thực thần nhũ chỉ có một phần thì cho dù Lục Túc đạo hữu có nguyện ý lấy ra chia đều cho chúng ta nhưng với số lượng ít ỏi như vậy thì cũng không có tác dụng lớn. Như vậy thì có hay không có cũng đâu có gì khác nhau. Hay là Lam đạo hữu cảm thấy phần thần nhũ này nên thuộc về bản thân.” Huyết bào nhân trầm giọng nói.

“Lời của Địa Huyết đạo hữu rất đúng! Tại hạ cũng cảm thấy như vậy.” Lục Túc âm trầm cười.

Mỹ phụ đầu bạc thoáng ngẩn ra rồi cười nhạt, nói:

“Ai biết được trong tay hắn thực sự chỉ có một phần thần nhũ hay không, ta chưa tận mắt nhìn thấy.”

“Đúng vậy! Đó cũng là điều ta đang băn khoăn. Lục Túc đạo hữu, ngươi hãy chứng minh cho chúng ta lời của ngươi là đúng đi.” Ánh mắt huyết bào nhân thoáng hiện lệ sắc, nhìn thẳng vào mặt Lục Túc đề nghị.

“Minh Hà thần nhũ chỉ có thần hiệu trong lần đầu tiên, dùng đến lần thứ hai tác dụng cũng vô cùng bé nhỏ. Điểm này hai vị đạo hữu cũng biết rõ. Tại hạ trừ khi đầu óc không bình thường mới vì thứ vô dụng đó mà trở mặt cùng hai vị đạo hữu. Hai vị còn không biết Minh Hà thần nhũ phải lấy thế nào…” Lục Túc trầm mặc một lúc rồi thở dài một hơi, nói.

“Lời của Lục Túc đạo hữu có ý gì? Chẳng lẽ việc lấy Minh Hà thần nhũ ngoại trừ chặt đứt liên hệ của nó với linh mạch thì còn điều huyền diệu khác sao?” Mỹ phụ đầu bạc hoài nghi hỏi.

Ánh mắt Lục Túc khẽ lóe quang mang, đoạn phất tay áo phóng ra một vật. Vật này thoáng lóe lên đã rơi vào trong tay Lục Túc, hắn nhẹ nhàng nâng lên.

Đây là một khối chuyên hình chữ nhật trong suốt, như được làm thành từ thủy tinh. Bề mặt sáng bóng trong suốt. Ở giữa khối chuyên có một đoàn chất lỏng lớn bằng nắm tay trẻ con đang nhẹ nhàng đong đưa ở bên trong. Tuy rằng cách một tầng tinh thể nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ linh khí kinh người từ trên khối chuyên phát ra hóa hành bạch sắc linh vụ vờn quanh khối chuyên.

“Vật này là Thối Tinh Chuyên, là vật Phù Du Tộc đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra để hấp thu cũng như chứa đựng Minh Hà thần nhũ. Bình thường vật này luôn được an trí dưới thủy trì hòa hợp cùng linh mạch thành một thể. Muốn lấy lại ra thì muôn vàn khó khăn. Thần nhũ một khi bị hấp thu vào vật này thì trừ phi có mật phù do Phù Du Tộc đặc chế còn không thì cho dù là tu sĩ Hợp Thể trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lấy ra thần nhũ. Trừ phi tu sĩ dùng chân hỏa trong cơ thể lặng lẳng luyện hóa vật này hơn mười năm, lúc đó mới có thể luyện hóa khối chuyên này. Hiện tại số lượng thần nhũ có bao nhiêu, hai vị đạo hữu có thể tự mình xem xét.” Lục Túc bình tĩnh nói.

“Linh vụ bao phủ bên ngoài vật này giống hệt với vụ khí trong thủy trì, là Minh Hà thần nhũ không giả. Nhưng nói ta không thể hủy diệt vật này, đạo hữu không cảm thấy có chút quá lời sao?” Huyết bào nhân thoáng quét mục quang qua khối chuyên vài lần, bất giác hiện lên một tia tham lam. Giọng nói có chút không tin.

“Xem ra nói không khó tin. Như vậy đi, ta để vật đó trên đỉnh đầu, hai vị đạo hữu có thể toàn lực công kích vật này một lần, nếu có thể gây ra một chút thương tổn đến vật này thì ta lập tức dâng Minh Hà thần nhũ cho người đó, còn không vật này sẽ thuộc về t;, ngoài ra ta cũng sẽ bồi thường cho hai vị đạo hữu bảo vật khác. Nếu không cho dù hai vị đạo hữu thôi động huyết chú thuật thì cũng không tốt hơn so với tại hạ chút nào đâu, ngược lại sẽ khiến kẻ khác được hưởng lợi.” Lục Túc suy nghĩ một chút rồi nói.

“Lời này là thật chứ?” Hai mắt mỹ phụ đầu bạc sáng ngời, bà ta đã động tâm.

“Chắc chắn là thật.” Lục Túc cười hắc hắc.

“Được, cứ vậy đi.”

Mỹ phụ đầu bạc đáp ứng, hiển nhiên bà ta rất tin tưởng vào bản thân mình.

“Nếu ta không thể đánh tan vật ấy thì ta cũng không cần đạo hữu đổi cho vật gì khác mà chỉ cần Lục Túc huynh cùng ta đến ma phần một chuyến, sau đó giúp ta lấy hai kiện bảo vật ở đó là được.” Ánh mắt huyết bào nhân chớp động vài lần rồi lên tiếng.

“Đến ma phần? Lũ thiên ngoại ma đầu kia tuy rằng đã chết không biết bao nhiêu năm tháng, ma khí đã thông linh hóa hình, so với Thông Thiên Linh Bảo còn lợi hại hơn vài phần. Hơn nữa tại sâu trong đó hỗn hợp ma khí cùng âm khí dày đặc dị thường, người bình thường nửa bước khó đi. Lần trước Mộc Thanh đạo hữu cùng các ngươi không phải đã tới một lần nhưng tay không mà về rồi sao?” Lục Túc nhíu mày, tựa hồ không tình nguyện làm việc này.

“Lục Túc đạo hữu đã biết rõ cần gì phải hỏi. Nếu Hàn tiểu tử không chết, có Ích Tà Thần Lôi của hắn mở đường lại có Lục Túc huynh tương trợ thì việc này không thành vấn đề. Mộc Thanh đạo hữu giữa đường rời đi, nói không chừng cũng đang tìm kiếm Hàn tiểu tử.”