Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 151 Đúng là chi li

Thích Tự thấy vậy cũng bối rối, chỉ nghe Tư Hàng vừa khóc vừa lầm bầm bên cạnh: “Anh ta kí với em hợp đồng 3 năm, giờ đã tới hạn đâu…” Rấm rứt mấy cái lại nói, “Em vẫn có thể trả, vẫn trả được lương tiếp mà, chỉ cần Từ Nhất Chu quay lại thôi…”

Chứng kiến cảnh này, Thích Tự không khỏi nhớ tới khủng hoảng của chính mình khi nhận ra Phó Diên Thăng có thể đi mất bất cứ lúc nào, cảm xúc trong lòng cũng thật khó tả.

Hắn đơn giản an ủi Tư Hàng vài câu, đối phương khóc lóc mãi một hồi mới ngưng, lát sau cả người đờ đẫn như mất hồn, nhìn ngày càng tiều tụy.

Có điện thoại gọi đến, Thích Tự liếc qua, ấn tắt đi rồi nói với Tư Hàng: “Anh còn có chút việc bây giờ.”

Tư Hàng vội đáp: “Vậy anh mau đi đi, cảm ơn anh đã qua gặp em…”

Thích Tự đứng lên vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng khuyên bảo: “Ráng mà sớm vực lại tinh thần.”

Tư Hàng không đáp lại, cũng không dậy tiễn Thích Tự.

Ra đến cửa, Thích Tự vẫn không yên tâm ngoái lại, chỉ thấy Tư Hàng vẫn lẻ loi ngồi đó, cả người rúm ró, ủ rũ cúi đầu, như thể đang muốn thu mình trốn đi.

Hắn khẽ thở dài, đành nói với đối phương: “Anh sẽ thử tìm Từ Nhất Chu giúp cậu.”

Tư Hàng nghe vậy lập tức ngẩng lên, bên trong đôi mắt ửng đỏ vì khóc như xuất hiện thêm chút chờ mong.

Rời khỏi nhà họ Tư, lên xe rồi Thích Tự mới bật điện thoại gọi lại cho Phó Diên Thăng.

Biết hắn đã ăn trưa với Đường Vĩ Diệp xong, người kia bèn hẹn gặp ở khách sạn.

Thích Tự dập máy rồi nghía qua Wechat, thấy Tô Cánh cũng đã nhắn lại từ nửa tiếng trước: “Trước nghe nói người này là cố vấn kinh doanh của cậu, anh cứ tưởng cậu ta có nền học quản lí thương nghiệp, nhưng tối qua bàn luận về machine learning với cơ cấu giải thuật trong bữa ăn thì không hề giống người ngoài ngành, mà hôm nay đi đàm phán hợp đồng cùng Diệp tổng cũng đưa đủ loại khả năng sau khi anh rời Hồng Trang ra cân nhắc truy hỏi… Chậc, người gì mà toàn năng toàn diện, không điểm thiếu sót!”

Tô Cánh: “Giữ được một người như thế bên mình, cậu cũng ghê gớm lắm.”

Tô Cánh: “Thôi, tôi về Yến Thành cái đã, nửa tháng tới sẽ dẫn team qua báo danh với cậu.”

Thích Tự nhắn lại một câu “Lên đường bình an”, cất điện thoại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy đầu vẫn là bộ dạng khóc lóc tuyệt vọng của Tư Hàng hồi nãy.

Nửa tiếng sau, Thích Tự đến phòng khách sạn của Phó Diên Thăng.

“Đến rồi à?” Phó Diên Thăng mỉm cười ra mở cửa cho hắn, “Uống trà không?”

“Gì cũng được.” Thích Tự đóng cửa rồi ra ngồi xuống bàn trà.

Phó Diên Thăng mới đun nước xong, vừa pha trà vừa báo cáo lại kết quả đàm phán cho hắn: “Bọn tôi đã đi đến thỏa thuận mức lương cơ bản 5 triệu/năm cho cá nhân Tô Cánh, 15 triệu/năm cho 12 người còn lại của team, 3 năm đầu ưu đãi giá trị nội tại của quyền chọn là X tệ/cổ phiếu, 3 năm sau sẽ chuyển thành cổ quyền chính thức, tỉ lệ nhận mua không vượt quá 8%.”

(*giá trị nội tại của quyền chọn: intrinsic value of option—ví dụ đơn giản, xét quyền chọn mua cổ A với giá thực hiện là 10đ/cổ, nếu A có giá thị trường là 15đ/cổ thì quyền chọn mua đang lãi với giá trị nội tại là 5đ/cổ, ngược lại nếu A có giá thị trường <=10đ/cổ thì quyền chọn mua không có giá trị nội tại—ưu đãi dành cho team của Tô Cánh là một giá trị X cố định bất kể cổ phiếu có lãi lỗ hay hòa vốn;

*cổ quyền: stock ownership)

Thích Tự gật gật đầu, ngoại trừ lương năm của team thì những nội dung này đều đã được bọn họ thảo luận từ trước khi gặp Tô Cánh, mà định mức 15 triệu cũng hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Phó Diên Thăng pha trà xong quay về cạnh Thích Tự, nói: “Đối với yêu cầu bao ăn bao ở mà anh ta có nhắc đến hôm qua, Diệp tổng cũng đồng ý sẽ thuê cho các anh em trong team một căn nhà tầng gần công ti rồi. Theo kế hoạch thì bọn họ sẽ sang nhậm chức trước mùng 1 tháng sau.”

Thích Tự nhận cốc rồi ừ một tiếng, lại bảo: “Tô Cánh nhắn tin cho tôi, khen anh lắm.”

Phó Diên Thăng nhướng mày: “Khen tôi?”

Thích Tự: “Nói là anh cân nhắc truy hỏi đủ loại tình huống có thể xảy ra sau khi anh ta rời Hồng Trang… Anh có tính toán gì à?”

“À, chuyện này ấy hả.” Phó Diên Thăng thản nhiên nói, “Cậu còn nhớ tin đồn năm xưa Tô Cánh từng mang bí mật kĩ thuật từ Trung Đạt đi thành lập Công nghệ Quang Thần của riêng mình không? Theo tôi được biết, những kĩ thuật ấy đúng là sản phẩm sáng tạo của team anh ta thật, nhưng hai bên đã kí hợp đồng nhân công, cho nên nhìn từ góc độ pháp luật thì tất cả kĩ thuật mà bọn họ nghiên cứu trong thời gian làm việc tại đó đều thuộc về Trung Đạt, và khi đó Lôi Hoành hoàn toàn có quyền lên tiếng tố cáo. Tối qua Tô Cánh nói nửa năm vừa rồi ở Hồng Trang chỉ ăn không ngồi rồi, đồng thời dẫn team làm nghiên cứu bí mật, tôi lo anh ta không ý thức kĩ về vấn đề này nên mới hỏi hợp đồng giữa bọn họ với Hồng Trang là hợp đồng gì, lúc bán công ti cho Lâm Hoán có bán cả cơ cấu giải thuật luôn hay không, nếu có thì qua bên mình sẽ phải thiết kế lại chứ không thể sử dụng những cơ cấu đó được nữa…”

Nhìn môi mỏng của đối phương hết khép lại mở, Thích Tự cảm giác người này vĩnh viễn sẽ luôn ung dung điềm tĩnh, trật tự dứt khoát, theo như Tô Cánh nhận xét thì chính là “toàn năng toàn diện, không chút thiếu sót”, chẳng qua có thích hắn tới đâu, Phó Diên Thăng cũng chẳng thể nào ở bên hắn mãi được…

Phó Diên Thăng thấy hắn thất thần mới đánh giá: “Sao thế, nghĩ đi đâu vậy?”

Thích Tự nhấp một ngụm trà, hỏi: “Anh biết Từ Nhất Chu đi đâu rồi không?”

Phó Diên Thăng: “Sao tự dưng lại hỏi về anh ta?”

Thích Tự im im chốc lát, mới đáp: “Tôi vừa đi gặp Tư Hàng.”

Phó Diên Thăng: “…”

Thích Tự rũ mắt: “Cậu ta không ổn lắm, còn khóc nói muốn tìm Từ Nhất Chu… Từ Nhất Chu là người bên anh, xong việc rời cũng đương nhiên, chỉ là đột nhiên biến mất bặt tăm như vậy, khiến Tư Hàng thật sự rất shock…”

Phó Diên Thăng đặt cốc trà xuống, nghiêm mặt nói: “Thích Tự, tường đổ mọi người đẩy không phải điều hiếm lạ, sau khi nhà họ Tư xảy ra chuyện, không thiếu gì người đột nhiên trở mặt cắt đứt quan hệ với họ qua đêm, Từ Nhất Chu không có nghĩa vụ phải giải thích với Tư Hàng.”

Thích Tự nhíu mày, cũng muốn khuyên mình bớt lo chuyện bao đồng, nhưng nhớ tới bộ dạng của Tư Hàng thì không thể nào thờ ơ.

Hắn hỏi: “Anh có thể liên lạc với Từ Nhất Chu không? Cho tôi nói vài lời thôi, nếu anh ta không đáp ứng thì tôi sẽ không gượng ép đâu.”

Phó Diên Thăng nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, rốt cục đành đồng ý.

Thích Tự thấy người kia đi đến bên giường, lấy ra một chiếc điện thoại khác dưới gối, quay đi nhắn tin một hồi rồi trở về.

Chốc lát sau, điện thoại Thích Tự chợt rung, màn hình hiện lên một dãy số xa lạ khiến hắn không khỏi giật mình, nhìn qua Phó Diên Thăng thì nhận được ra hiệu nhấc máy.

Thích Tự nhận điện, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói ôn hòa của Từ Nhất Chu: “Thích Tự, nghe nói cậu tìm tôi à?”

Thích Tự: “Thư kí Từ…”

Từ Nhất Chu: “Tôi không còn là thư kí của Tư Hàng nữa rồi, cậu cứ gọi thẳng tên đi.”

Sau khi thuật lại trạng thái của Tư Hàng, Thích Tự mới hỏi liệu đối phương có thể qua gặp hoặc gọi cho Tư Hàng một cú hay không, rốt cục đổi lại một phản ứng không khác gì Phó Diên Thăng từ Từ Nhất Chu: “Thích Tự, hiện tại tôi không có nghĩa vụ quan tâm xem Tư Hàng đang vui hay buồn.”

Thích Tự: “Cho nên đây là chuyện tôi nhờ anh giúp.”

Từ Nhất Chu: “Cậu vốn dĩ đâu coi Tư Hàng là bạn, vì sao còn muốn tôi giúp cậu ta?”

Thích Tự nhíu mày: “Không phải bạn, nhưng cậu ấy vẫn luôn nhiệt tình với tôi. Ở cạnh 2 năm rưỡi, hẳn anh còn hiểu rõ Tư Hàng hơn, có nhiều khuyết điểm thì cậu ấy cũng không phạm phải tội tày trời. Huống hồ bị lừa bao lâu nay mà Tư Hàng vẫn tin, anh cũng ngại gì một lần nữa?”

Từ Nhất Chu bật cười: “Cậu muốn tôi lừa cậu ta thế nào?”

Thích Tự: “Cho Tư Hàng một tia hi vọng để ráng mà sớm vực lại tinh thần, thí dụ như bảo, chờ bao giờ cậu ấy đủ năng lực chèo chống nhà họ Tư thì anh sẽ trở lại chẳng hạn.”

Từ Nhất Chu cũng sảng khoái nói: “Được rồi, coi như nể mặt Phó Diên Thăng, tôi sẽ giúp cậu chuyện này. Nhưng mà món nợ này tôi không cần cậu trả, bảo Phó Diên Thăng nhớ cho kĩ là được.”

Thích Tự nhìn qua Phó Diên Thăng, đang định nói gì đó thì Từ Nhất Chu đã lại lên tiếng: “Cậu cũng đừng quản chuyện nhà người nữa, ráng mà trân trọng thời gian với Phó Diên Thăng. Vậy nhé.”

Nói xong cũng cúp luôn.

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng: “Từ Nhất Chu nói sao?”

Thích Tự: “Đồng ý giúp, nhưng bảo tính món nợ này lên đầu anh.”

Phó Diên Thăng cười khẩy một tiếng: “Đúng là chi li…”

Thích Tự: “Từ Nhất Chu biết về quan hệ của chúng ta à?”

Phó Diên Thăng: “Tôi có đệ trình yêu cầu được tiết lộ thông tin cho cậu lên tổ chức, nên là ít nhiều gì bọn họ đều biết.”

… Bọn họ?

Thích Tự chợt nhớ tới một người, hỏi Phó Diên Thăng: “Trợ lí Tống vẫn ổn chứ?”

Phó Diên Thăng thở dài, đứng dậy lấy ấm trà về rót cho Thích Tự thêm một chút, rồi mới nói: “Không ổn lắm, tình trạng tâm lí của anh ấy rất nghiêm trọng.”

Thích Tự nhìn lên: “…Trầm cảm?”

Phó Diên Thăng “ừm” một tiếng, nói: “Cậu cũng biết đấy, quan hệ của anh ấy với Tư Trạch trước đây có chút phức tạp, gây nên sang chấn tâm lí không nhẹ. Nhưng hiện tại có người ở bên chăm sóc rồi, về lâu dài có lẽ cũng sẽ vượt qua được.”

Thích Tự siết chặt lấy cốc trà, nhớ đến câu nói cuối cùng của Từ Nhất Chu, mắt nhìn đau đáu lên chuỗi hạt trên tay Phó Diên Thăng, đáy lòng cũng sinh ra một chấp niệm tuyệt không từ bỏ.

Nói chuyện thêm một lát, Phó Diên Thăng cũng phải đến Sơn Vũ lo nốt công việc bàn giao.

Thích Tự nghe vậy cũng định đi, nhưng trước đó đã bị Phó Diên Thăng giữ lại, mập mờ hỏi tối đến có thể qua khách sạn ngủ chung hay không.

Thích Tự: “Không được, mấy hôm nay ba mẹ tôi ở nhà suốt, ba tôi cũng bắt đầu ngờ ngợ về quan hệ của mình rồi, thấy tôi qua đêm bên ngoài sẽ càng nghi.”

Từ khi về nước cả hai còn chưa ngủ chung được một lần. Bị cự tuyệt đầy vô tình, người đàn ông điềm tĩnh nào đó rốt cục để lộ ra vẻ khó nhịn, túm lấy cổ tay Thích Tự, đè hắn lên cửa khách sạn hôn môi ngấu nghiến, hồi lâu sau mới lưu luyến thả người đi.

Hôm sau, Thích Tự nhận được tin nhắn của Tư Hàng, là một lời cảm ơn.

Có vẻ Từ Nhất Chu đã liên lạc lại với Tư Hàng, không biết là nói gì, cũng không biết rốt cục Tư Hàng có thể vượt qua cú shock này hay không.

Nhưng chẳng được mấy ngày, Thích Tự đã lại đụng phải một chuyện có liên quan tới hắn.

Công ti game của Tư Hàng bị đình chỉ giao dịch do phạm pháp trong quá trình lên sàn, sau khi điều tra còn phải đối mặt với án phạt.

Danh tiếng của các tuyển thủ trong công ti dĩ nhiên đã bị tổn hại vì sự vụ lần này, quản lí thấy vậy bèn liên hợp với bọn họ kiện ngược Công nghệ Hàng Phàm, yêu cầu bồi thường và chấm dứt hợp đồng trước thời hạn để còn sớm đi được nơi khác.

Bởi vẫn là gương mặt hot trong giới eSports, gần đây Tiêu Dã liên tục được người của câu lạc bộ khác ngỏ ý mời về, trong đó có cả câu lạc bộ của Lâm Hoán. Nhưng mà Từ Nhất Chu bỏ đi, đầu tàu mất lái, Tư Hàng trước giờ lại chỉ là tổng quản bù nhìn, hoàn toàn không có khả năng ứng phó với cục diện rối rắm hiện nay.

Để giảm thiểu tổn thất, luật sư Duẫn quyết định bán trao tay cả câu lạc bộ lẫn hợp đồng, mà nhìn đi nhìn lại chỉ có phía Lâm Hoán chịu mua trọn gói, trả giá cũng cao nhất. Nhưng trước giờ chiến đội của Lâm Hoán chính là đối thủ một mất một còn của Tư Hàng, Tư Hàng nghe xong thì nhất quyết không đồng ý, lại khóc lóc gọi cho Thích Tự nhờ hỗ trợ.

Gần như cùng lúc, Tiêu Dã cũng gửi một tin đến Thích Tự, hỏi: “Anh Tự, em gặp anh chút được không?”

Hai người đã trao đổi liên lạc với nhau từ lần quen biết ở Seattle, nhưng đó giờ Tiêu Dã rất ít khi làm phiền hắn.

Thích Tự đoán ra mục đích hẹn gặp của đối phương là gì, bởi vậy cũng đồng ý: “Được.”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Anh cũng lừa cậu ta bao lâu nay rồi, ngại gì lừa thêm một lần nữa?”

Từ Nhất Chu: “Tôi sẽ cố giúp, coi như nể mặt Phó Diên Thăng.”

(Gọi cho Tư Hàng, lừa một trận)

Tư Hàng: “Quả nhiên vẫn là Từ Nhất Chu tốt nhất! Mình phải ráng mà đứng dậy, sau này còn mời anh ta về làm thư kí tiếp! Q A Q”

Thích Tự: “Hầy, cái miệng thư kí, đúng là chuyên lừa đảo…”

vtrans by xiandzg

T/N: Gặp em Dã thì cứ gặp nhưng đừng nhồi thêm cả tri thức esport nữa không thôi em lăn ra luôn đấy =)))))