Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 153 Không phải việc cậu

Phó Diên Thăng nhìn lại về màn hình trước mặt, nói: “Vừa rồi Bách Thảo có kể bọn họ quen nhau đã 5 năm, nhưng trước khi bị FTD cướp mất Tiêu Dã, thành tích tốt nhất mà bọn họ giành được là thứ 8 cả nước, Tiêu Dã vừa đi thì chiến tích cũng lập tức tụt thảm. Trừ bỏ Tiêu Dã, Bách Thảo là người có thực lực mạnh nhất, hai năm nay tiến bộ rất nhiều, cũng coi như lên được tuyến đầu, nhưng để so với Tiêu Dã thì vẫn chưa cùng đẳng cấp. Mấy năm nay bọn họ tự thân vận động, cự tuyệt mọi lời mời từ các câu lạc bộ khác để chờ ngày Tiêu Dã quay về, có thể chống đỡ được tới hiện tại cũng nhờ thu nhập của Tiêu Dã, quả đúng là một nhóm trọng tình trọng nghĩa, nhưng nếu gạt tình nghĩa qua một bên, mấy đứa nó lấy đâu ra tự tin chỉ cần Tiêu Dã quay về thì cả đội sẽ lập tức vươn lên hàng top?”

Trỏ chuột trượt xuống, chuyển màn hình đến trang chiến tích, thứ hạng và phần thưởng mà các tuyển thủ của Dã Thảo đã đạt được trong các cuộc thi Đấu trường anh hùng suốt một năm qua. Không thể không thừa nhận, những mục tiêu giải thưởng mà Bách Thảo vừa đề ra đều nằm ngoài tầm với của thực lực bọn họ.

“Trước mắt, tôi chỉ thấy mình Tiêu Dã là có tiềm năng mang về lợi nhuận, bởi vì cậu ấy đã qua khảo nghiệm thị trường, kĩ thuật, hình tượng hay năng lực thương mại đều không phải bàn cãi. Nhưng tuyển thủ ngôi sao có đỉnh đến đâu, thì vẫn cần đến những đồng đội ưu tú chèo chống cùng, nếu không chỉ tổ bị kéo chân mà thôi…” Phó Diên Thăng cau mày, “Chỉ nhìn những thứ này thôi thì không đủ, tôi cần thấy đội đấu ra chiến tích thực, chưa kể, mấy cậu ấy còn cần cả một người đại diện chuyên nghiệp nữa.”

Thích Tự: “Người đại diện?”

“Đúng vậy, chiến đội game nào cũng phải có người đại diện, đội trưởng, huấn luyện viên cùng các nhân viên hỗ trợ. Một người đại diện giỏi sẽ khai thác được tiềm năng thương mại và quy hoạch phát triển ở mỗi thành viên, chưa nói đến việc có thành quán quân được hay không, dù thực lực chỉ nhàng nhàng thì cũng vẫn duy trì được hoạt động cơ bản của chiến đội. Nhưng Dã Thảo không có, mấy thanh niên vừa rồi đều chỉ là tuyển thủ thuần túy, cho nên mới loạn như vậy…” Phó Diên Thăng gõ gõ ngón tay trái lên mặt bàn, trầm ngâm nói, “Trùng hợp là tôi có quen một người, am hiểu về quản lí, thông thạo về chiến thuật, rất thích hợp làm người đại diện…”

Thấy Phó Diên Thăng nói sang chuyện bên lề, Thích Tự lập tức truy hỏi: “Người nào?”

Phó Diên Thăng nhìn sang Thích Tự: “Một người bạn quen được lúc đi du học, họ Tưởng, cũng là thiếu gia nhà giàu, từng làm người đại diện cho một đội bóng ở Italy rồi dẫn đội giành vô địch, qua Úc kinh doanh bất động sản còn đạt được danh hiệu người môi giới xuất sắc gì đó nữa… Tôi nhớ cậu ta cũng mê game, hồi bên London suốt ngày tranh luận với tôi về eSports, am hiểu rành mạch lắm…”

Thích Tự: “Người như vậy thì lấy đâu ra thời gian làm người đại diện cho chiến đội game?”

Phó Diên Thăng cười cười: “Nghe toàn diện uy phong là thế, cơ mà không phải công việc đàng hoàng gì đâu. Nhà có hai người chị gái thì đều là típ “nữ cường”, không còn gia nghiệp gì để kế thừa, tốt nghiệp xong cái là đi ngao du luôn, mấy thành tích tôi vừa kể đều là cậu ta làm chơi thôi.”

Thích Tự thầm cảm thán trong lòng, cùng là thiếu gia nhà giàu, người ta chơi ra một lí lịch lóa mắt như thế, kẻ thì ngoài lên bar chơi gái cũng chỉ biết ngồi khóc lóc trong nhà.

Hắn quay sang Phó Diên Thăng, đang định hỏi có thể liên hệ với người ấy hay không thì đã thấy đối phương nhanh nhẹn cầm điện thoại lên trước.

Chỉ mất mấy giây để kết nối, Phó Diên Thăng cũng không ngại nghe máy ngay trước mặt Thích Tự: “Tưởng Húc à, đang đâu đấy?”

Trong phòng họp chỉ có mỗi hai người, mà xem chừng Tưởng Húc cũng là người mồm to, vừa nói cái giọng đã oang oang truyền qua loa: “Hơ, con người bận rộn như cậu mà cũng có thời gian gọi cho tôi à?”

“Tìm cậu có việc cần nhờ đây, biết game Đấu trường anh hùng không?… Oh, vậy biết Tiêu Dã chứ?… Biết hả? Thế thì tốt, hiện tại Tiêu Dã ở trong tay tôi, cậu ấy muốn thành lập một chiến đội của riêng mình nên tìm tôi xin đầu tư, có điều còn thiếu một người đại diện, cậu muốn đến tiếp quản và dẫn dắt chiến đội này đi đấu giải không?… Hơ, thiếu gia lêu lổng như cậu thì bận gì?… Lương á? Không có lương đâu, mang thành tích về đây rồi nói.”

Đầu bên kia gào rú gì đó liên hồi, Thích Tự chỉ lờ mờ nghe được một câu “Cmn cậu còn muốn tay không bắt sói à”.

(*tay không bắt sói trắng: bỏ ra thì ít mà thu lợi thì nhiều)

Phó Diên Thăng cười nhạt: “Cậu cũng có thiếu tiền đâu.”

“Kể cả không thiếu thì cũng đừng mơ ông đây làm không công cho cậu, nhớ hồi đó ở bên châu Âu tôi…”

“Thôi thôi thôi, mấy cái sự tích vô dụng đấy tôi nghe nhàm quá rồi, dẹp ông đi, lương tháng 20,000, bao ăn bao ở, thắng được giải nhất thì cho cậu cổ phần… Tôi làm game hay không thì ảnh hưởng gì đến cậu?… Ờ, thật ra là vợ tôi muốn làm, tôi chỉ đứng ngoài hỗ trợ thôi…”

Thích Tự đang chăm chú nghe ngóng, đến đây thì ánh mắt lập tức bắn ra dao.

Bên kia điện thoại cũng lại rú lên: “Cái gì? Cậu cưới rồi? Sao không mời tôi!!”

Phó Diên Thăng vừa đối diện với cái nhìn uy hiếp từ Thích Tự, vừa nói với người kia: “Tôi còn bận việc, không rảnh tán gẫu với cậu nữa, nếu hứng thú với chiến đội này thì gặp mặt rồi nói… Nghiêm túc đấy, tôi đang ở Hải Thành, đến lúc nào cũng được…”

Dập máy xong, thấy Thích Tự vẫn đang nở nụ cười khủng bố với mình, hắn mới điềm nhiên giải thích: “Đùa thôi mà, bản tính cậu ta tò mò nên tôi chọc chơi chút.”

Thích Tự hừ nhẹ một tiếng: “Sao anh biết người ta có thời gian rảnh?”

Phó Diên Thăng để điện thoại xuống: “Tình cờ thôi, mấy hôm trước xem Moments mới biết cậu ta đang ở thành phố H, đủ rảnh, còn muốn kiếm chuyện làm chơi kia kìa. Cứ chờ xem thế nào, nếu cậu ta chịu đến thì gánh xiếc này vẫn còn cơ hội.”

Thích Tự: “Nếu anh ta không chịu thì sao?”

Phó Diên Thăng nghĩ nghĩ: “Hồi công ti ba cậu ta gặp vấn đề về tài chính, tôi còn hỗ trợ tìm cách giải quyết nữa mà, món nợ này sao cậu ta có thể phủi nhanh thế được…”

Thích Tự: “…”

Thích Tự cười thầm trong lòng: “Vậy nghĩa là anh quyết định đầu tư cho chiến đội của Tiêu Dã?”

Phó Diên Thăng lắc đầu: “Không, ba cậu nói rồi, không thể động vào tài chính của Sơn Vũ.”

Thích Tự nhíu mày: “Thế thì…”

Phó Diên Thăng vạch nhẹ một đường lên mặt bàn với ngón trỏ ngón giữa: “Mình là người dọn mâm, vừa ra người vừa ra kế hoạch, bên Tư Hàng thì bảo Tiêu Dã kí một thỏa thuận cá cược: nếu như trong vòng một năm tới, Tiêu Dã dẫn đội kiếm được số tiền như hai người ước định, Tư Hàng sẽ phải chuyển khoản phí chuộc thân của Tiêu Dã thành cổ phần đầu tư, tối đa 20% và tiếp tục hưởng hoa hồng; nếu bất thành, Tư Hàng có thể yêu cầu Tiêu Dã trả lại số tiền ấy kèm lãi theo từng giai đoạn.”

Thích Tự: “Ý anh là biến chính 1 năm 3 tháng hợp đồng còn lại mà Tư Hàng có với Tiêu Dã thành vốn đầu tư?”

Phó Diên Thăng: “Chính xác, làm vậy thì cậu không cần bỏ tiền ra chuộc Tiêu Dã, mà cậu ấy cũng sẽ phải ráng dẫn dắt chiến đội cho tốt dưới áp lực này.”

Thích Tự: “Nếu vậy thì Tiêu Dã cũng tự thành lập chiến đội được mà, cần gì đến chúng ta nữa?”

Phó Diên Thăng nhướng mày: “Tôi chả nói đấy à, mình vừa ra người vừa ra kế hoạch, riêng ngần này đã đáng có được 50% cổ phần rồi. Chưa kể tiền thuê địa điểm nhân công về sau cũng là đầu tư. Tôi vừa tính qua rồi, cùng lắm 1 triệu là đủ trang trải phí vận hành cho một năm. Cậu đã muốn giúp thì bỏ tiền túi ra hỗ trợ khoản này đi, 1 triệu với cậu không quá lớn—nếu bọn họ có tiền đồ thật thì cậu kiếm được một khoản, coi như không uổng công giúp đỡ mấy đứa trong lúc khó khăn; mà có lỗ thì cũng chỉ mất 1 triệu thôi, Tiêu Dã là người tử tế thì nhất định sẽ bán mình kiếm trả lại cậu.”

Thích Tự nghĩ nghĩ một hồi, lắc đầu cười: “Chỉ bỏ chút ấy tiền mà muốn hẳn 50% cổ phần, phương án này của anh đúng là lợi cả đôi đường cho tôi rồi.”

“Đương nhiên.” Phó Diên Thăng chỉ chỉ vào đầu mình, nhếch miệng cười nói, “Chồng cậu kinh doanh cái này mà.”

Thích Tự giật mình sửng sốt, lập tức vươn tay túm tai Phó Diên Thăng, nghiến răng nói: “Tôi không nói gì là anh cứ được thể đấy hả? Hở ra là vợ với chồng, thuận miệng thế…”

Phó Diên Thăng không ngờ Thích Tự lại ra chiêu này, bị túm tai mà ngây ngẩn cả người, hồi lâu không có phản ứng gì.

Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau, dường như Thích Tự có hơi xấu hổ, đang định rời tay thì Phó Diên Thăng đã vờ vịt phun ra một chữ: “Đau.” Trong khi ánh mắt nhìn hắn lại đầy ái muội, khiến tiếng kêu đau chẳng khác nào đùa cợt ve vãn, nói cũng như không.

Thích Tự nóng máu, tăng lực nhéo trên tay, bấy giờ Phó Diên Thăng mới la lên thảm thiết: “Ái, làm gì mà bạo lực thế hả…” Cùng lúc đó cũng túm lấy cổ tay Thích Tự, kéo người về phía mình, làm bộ muốn hôn.

Chẳng qua vừa chạm môi, cả hai đã nghe thấy “két” một tiếng từ phía sau.

Thích Tự lập tức đẩy Phó Diên Thăng ra, quay đầu nhìn lại mới thấy Hứa Kính sửng sốt đứng đó, tay trên nắm cửa vẫn cứng đờ nguyên chỗ.

Ba người đối mặt, biểu cảm ai nấy đều trở nên kinh hãi.

“Anh Kính…” Thích Tự lầm bầm một câu, nhanh chóng đứng dậy.

Hứa Kính vội né mắt đi, ra vẻ bình tĩnh nhìn qua Phó Diên Thăng: “Phó tổng, tôi tới để lấy đồ, trợ lí không nói các cậu đang ở trong phòng họp, tôi thấy đèn sáng nên tưởng ai.”

Phó Diên Thăng: “Anh cần lấy gì vậy?”

Hứa Kính lắc lắc tập tài liệu trên tay: “Vụ của Vạn Thành, hồi tối về mà quên mất…” Sau đó đánh mắt sang Thích Tự, “Vậy không làm phiền nữa” rồi quay lưng rời đi luôn.

Thích Tự vội đuổi theo gọi: “Hứa Kính!”

Hứa Kính dừng bước trước cổng vào Sơn Vũ, cũng không quay đầu lại: “Có việc gì à?”

Thích Tự: “Em…”

Tránh mặt đến cả tháng trời, không ngờ rốt cục lại gặp nhau trong hoàn cảnh này—vừa rồi Phó Diên Thăng cầm tay hắn rướn người hôn tới, đảm bảo đều đã bị Hứa Kính thấy được.

Trong lòng có cả vạn lời muốn nói, nhưng Thích Tự chẳng thể cất lên một câu nào.

Thấy hắn nói được một chữ rồi ngừng, Hứa Kính chỉ quay đầu ra cười bảo: “Thích Tự, không cần giải thích, anh đã quyết định đi rồi, không can thiệp gì nữa đâu mà lo. Chuyện vừa xong anh coi như không thấy, cũng sẽ không nói lại với ba cậu.”

Chính mấy lời nhẹ tênh này của Hứa Kính, lại chẳng khác nào một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực Thích Tự.

Nhưng hắn có thể nói gì được đây? Bảo đối phương cứ việc can thiệp đi, hay nhận sai vì đã giấu Hứa Kính về mối quan hệ với Phó Diên Thăng?

Hắn siết chặt nắm tay, rốt cục chỉ hỏi ra một câu: “Anh Kính, sau khi rời khỏi đây, anh định sẽ tới chỗ Lâm Hoán à?”

Hứa Kính chợt siết lấy tài liệu trên tay, chỉ ngoảnh mặt đi, để lại bóng lưng và một câu “Không phải việc của cậu” cho Thích Tự rồi rảo bước ra sảnh chờ thang máy.

Phó Diên Thăng ra sau, đứng cạnh Thích Tự khoác tay lên vai hắn, chỉ biết áy náy thở dài, bình thường mồm miệng khéo léo là thế, mà hiện tại cũng hoàn toàn lúng túng, không biết làm sao để an ủi người yêu.

Hắn biết tình cảnh xấu hổ vừa rồi cũng có lỗi của mình, bởi vậy lại càng thêm tự trách.

Tối đến đưa Thích Tự về nhà, cả đường ngồi hàng sau, Phó Diên Thăng không ngừng niết vào lòng bàn tay hắn, để lộ ra thấp thỏm trong lòng.

Thái độ của Thích Tự cũng đã bình thường trở lại từ bao giờ, lúc gần đến nhà, hắn còn siết ngược lại tay đối phương, nói: “Tôi không sao.”

Phó Diên Thăng nhíu mày: “Không sao thật chứ?”

Thích Tự cười nhẹ: “Anh bảo không sợ bước ra ánh sáng cùng tôi mà? Mới bị Hứa Kính thấy thôi đã căng thẳng thế, sau này định đối mặt với người khác thế nào?”

Phó Diên Thăng sửng sốt, đối mặt với người khác? Thích Tự có ý định comeout cùng hắn thật sao?

Có “danh phận chính thức” đáng ra là chuyện vui, nhưng Phó Diên Thăng lại thấy thái độ của Thích Tự rất bất thường, mà nghiêm trọng hơn cả, là hiện tại hắn đã không còn đoán được cậu học trò thông minh này nghĩ gì trong đầu.

Đến biệt thự, Thích Tự lại nhắc hắn: “Về chuyện của Dã Thảo, bao giờ rảnh anh cứ phác qua thoả thuận đánh cược kia trước, đợi bạn anh nhận lời rồi tôi nhắn Tiêu Dã.”

Phó Diên Thăng đáp lại: “Được rồi.”

Thích Tự xuống xe, quay người vào nhà, đến một góc Phó Diên Thăng còn không nhìn thấy, hắn mới gạt đi nét cười nhàn nhạt trên mặt, để lộ ra ánh mắt đau lòng và chua xót.

****

<Epilogue>

Hứa Kính: “Thì ra! Hai người! Có quan hệ này!! (#°Д°)”

Thích Tự: “Anh Kính, nghe em giải thích đã…”

Hứa Kính (đấm ngực): “Không cần nói nữa! Anh thua là đúng! (Phó cẩu tặc, cậu đúng là đồ phóng đãng ngả ngớn!)”

Phó Diên Thăng: “…”

vtrans by xiandzg