Tiên Nghịch

Chương 1556 Phương pháp

Không Niết tu sĩ, thôn phệ đạo linh ngưng cố hương hỏa giới, cũng cần rất nhiều hương hỏa hồn. Nhưng giới này cũng chỉ là một bộ phận bên ngoài mà thôi, chỉ tới khi đạt tới tu vi Không Linh thì mới có thể khiến hương hỏa giới hòa hợp với thân thể, lấy thân thể mình làm thiên địa, chứa rất nhiều hương hỏa hồn phách cúng bái mình, tự mình là thiên địa, có được thần thông vô thượng.
 
Không chỉ tứ cảnh, muốn đề thăng một cảnh giới cực kỳ gian nan. Nhất là từ Không Linh viên mãn tới Không Huyền thì lại càng khó khăn hơn. Lúc này tu sĩ cần không phải là hương hỏa giới mà là hư bổn nguyên!
 
Bổn nguyên chia thành hư và thực. Giống như lôi hỏa ngủ hành đều là thực bổn nguyên. Những bổn nguyên như vậy đều có thể nhìn thấy, cũng có thể đạt được tương đối dễ dàng. Chúng không cần cảm ngộ nhiều lắm, chỉ cần dung hợp đủ là liền chậm rãi khiến bổn nguyên đại thành.
 
Điểm này cũng giống như năm đó hỏa bổn nguyên và lôi bổn nguyên của Vương Lâm đại thành vậy.
 
Nhưng trong bổn nguyên còn có một loại gọi là hư bổn nguyên. Như nhân quả, sinh tử, chân giả, đều nhìn không thấy, chỉ có thể cảm ngộ, rất khó đại thành. Bởi vì nó không thể dung hợp, chỉ có thể tự mình cảm ngộ.
 
Không Huyền tu sĩ sở dĩ không nhiều lắm, cộng cả giới nội giới ngoại, trong cả trăm vạn tu sĩ, thậm chí nhiều hơn, sợ rằng cũng chỉ có khoảng mười người. Từ đó có thể thấy muốn hư bổn nguyên đại thành gian nan tới mức nào.
 
Nếu ở bước thứ ba mà có hư bổn nguyên vậy thì muốn đạt tới Không Huyền sẽ ít chướng ngại hơn nhiều. Nhưng dù sao thì khi đánh tan không môn, người có được hư bổn nguyên thực sự quá ít. Do vậy muốn đạt tới cảnh giới Không Huyền thì lại phải cảm ngộ hư bổn nguyên một lần nữa. Hoặc là cướp đoạt, hoặc là tự mình minh ngộ.
 
Tuy nói rằng bổn nguyên đạt được sau khi đã bước vào bước thứ ba rất khó đại thành nhưng trong vố số năm qua cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ. Bọn họ từ từ đã nghĩ ra một phương pháp.
 
Phương pháp này rất kỳ dị, những người sử dụng trí tuệ đều rất cao, không khác biệt là mấy. Phương pháp của bọn họ là ở bên trong hương hỏa giới của mình khiến cho dân hương hỏa của họ tu luyện. Dân chúng hương hỏa này dưới sự trợ giúp của bậc toàn năng bước thứ ba, tốc độ tu luyện cực nhanh. Mà tự bên trong hương hỏa giới huyễn hóa ra sông núi luân hồi, do vậy dân chúng hương hỏa này thậm chí còn không biết là nơi mình ở chỉ là một thế giới hư ảo.
 
Bằng cách này khiến cho dân hương hỏa đạt được tu vi và lực lượng hư ảo, để cho bọn họ trong vô số năm tự mình sinh ra hư bổn nguyên.
 
Một khi xuất hiện hư bổn nguyên, lập tức những người này sẽ bị tu sĩ bước thứ ba thôn phệ, trở thành một bộ phận bổn nguyên của họ. Bởi vì tất cả đều là hư ảo. mà dân chúng hương hỏa này cũng là một bộ phận của thân thể cho nên loại thôn phệ này cực kỳ hoàn mỹ.
 
Ngoài ra cũng bởi vì tu vi của đám dân hương hỏa này hư ảo cho nên khi bọn họ ra khỏi hương hỏa giới thì bọn họ cũng mất đi tất cả lực lượng, trở thành phàm nhân.
 
Trong vô số năm qua, cũng đã có người từng tìm hiểu thế giới mình sinh tồn này có phải là một hương hỏa giới cực kỳ cường đại hay không. Thế nhưng họ vẫn không tìm ra đáp án.
 
Duy nhất có một điểm để nghiệm chứng chính là khi rời khởi thiên địa này, nếu tu vi bản thân tiêu tán toàn bộ, trở thành phàm nhân thì có thể khẳng định, thế giới này chỉ là một hương hỏa giới.
 
Nhưng nếu sau khi ra khỏi thiên địa này mà tu vi không đổi thì đại biểu cho tất cả mọi thứ đều là thật!
 
Vương Lâm ở bên trong Triệu Hà tinh vực, thần thức thu lại từ bên trong cái đầu lâu trên tay phải hắn. Lúc trước hắn bắt được cái đầu lâu này liền thi triển thuật sưu hồn, từ trên người nam tử trung niên này lấy được rất nhiều ký ức.
 
Giờ phút này tay phải hắn ném về phía sau. Mấy vạn đầu lâu phía sau Vương Lâm liền có thêm một cái. Đây là tu sĩ bước thứ ba đầu tiên trong vạn tu sĩ giới ngoại, nhưng cũng không phải là người cuối cùng.
 
Triệu Hà tinh vực lúc này không còn bậc toàn năng nào, dù là có thì cũng sẽ trở thành vong hồn. Thân thể Vương Lâm bước về phía trước. Hắn như một đạo cầu vồng, quét ngang Triệu Hà.
 
Hễ là tu chân tinh hắn đi qua thì đều xảy ra gió tanh mưa máu, cuồng phong nổi lên, vô số đầu lâu xuất hiện ở phía sau thân thể.
 
Cứ mỗi một tu chân tinh nơi tu sĩ giới ngoại đang chiếm đóng, thường thường bạch y lóe lên là âm thanh tử vong liền vang vọng. Cùng với bước chân của Vương Lâm, số lượng đầu lâu phía sau hắn càng ngày càng nhiều. Một vạn, một vạn rưỡi, hai vạn.cho tới khi số lượng đầu lâu đã đạt tới gần năm vạn!
 
Năm vạn đầu lâu! Nói thì đơn giản nhưng trên thực tế khi nhìn thấy cũng đủ rung chuyển tâm thần tất cả tu sĩ. Đây không chỉ đơn thuần là số lượng giết chóc mà khi quan sát cẩn thận thì từng chiếc đầu lâu này đều tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, dù là ở khoảng cách rất xa cũng có thể ngửi thấy!
 
Khi Tư Đồ Nam và mấy ngàn tu sĩ tới Triệu Hà thì bọn họ nhìn thấy một Triệu Hà không còn bóng tu sĩ giới ngoại! Những tu chân tinh bọn họ đi qua đều có máu tươi nhiễm hồng, có tu sĩ Triệu Hà gia nhập vào đại quân, đi theo bước chân của Vương Lâm, ầm ầm tiến về phía trước.
 
Vương Lâm đi trước, bọn họ theo sau, cho dù giống như là cách trăm núi ngàn sông, vô tận tinh không nhưng sự tồn tại của Vương Lâm lại giống như một thanh kiếm sắc bén đi đầu, chỉ về một hướng để mọi người cùng tiến bước!
 
Thần thức thu hồi lại từ toàn bộ Triệu Hà, xác định ở trong khu vực này không còn tu sĩ giới ngoại, Vương Lâm mang theo gần năm vạn đầu lâu, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, kinh thiên động địa của chúng, bước vào Vân Hải tinh vực!
 
Vân Hài tinh vực là tiền Tuyến của trận đại chiến năm đó. Tu sĩ song phương chết ở nơi này vô cùng đông đảo. Vừa mới bước vào nơi này, Vương Lâm đã mơ hồ cảm nhận được vô số oan hồn tồn tại, phát ra tiếng gầm thét ngập trời.
 
Hắn nhắm hai mắt lại, cảm nhận một lát liền mở bừng đôi mắt, trong mắt lộ ra sát khí, bước từng bước về phía trước. Năm vạn đầu lâu lơ lửng phía sau, từ xa nhìn lại trông như một biển đầu người, khiến người ta phải giật mình.
 
-Năm vạn đầu lâu, có thể tạo thành sinh tử trận!
 
Vương Lâm vẫn bước đi. Bên trong Vân Hải tinh vực này năm đó tồn tại vô số đại lục trôi nổi, giờ phút này đã tan vỡ hơn phân nửa, không còn cảnh như trước kia.
 
Trên những đại lục này có rất nhiều tu sĩ giới ngoại chiếm đóng. Tu sĩ giới ngoại này đã ở trong Vân Hải tinh vực một thời gian dài, bởi vì năm đó Vân Hải tinh vực là tiền tuyến của đại chiến cho nên nơi này hầu như không có tu sĩ giới nội, hầu hết đã tử vong.
 
Cả Vân Hải tinh vực lúc này đã hoàn toàn trở thành đất đai của giới ngoại!
 
Thần thức Vương Lâm khuếch tán ra, trong nháy mắt liền bao phủ Vân Hải tinh vực. Bên trong thần thức này, tất cả Vân Hải tinh vực đều hiện lên dưới thần thức của hắn. Nhìn Vân Hải quen thuộc đã mất đi, sự phẫn nộ trong lòng Vương Lâm ầm ầm tăng mạnh.
 
Thần thức của hắn khuếch tán ra không ẩn dấu, dùng một phương thức bá đạo báo cho tất cả tu sĩ giới ngoại biết, hắn đã tới!
 
Trong thần thức này, mọi tu sĩ giới ngoại đang ở trên các đại lục đều bừng tỉnh từ trong đả tọa, chấn động đồng loạt nhìn lên bầu trời. Một cảm giác hãi hùng nhanh chóng nảy sinh trong tâm thần bọn họ.
 
Vương Lâm thần thức giống như sóng biển ngập trời quét ngang Vân Hải tinh vực, giống như trọng thủy liên tục oanh kích, ầm ầm đánh vào trong lòng tu sĩ giới ngoại.
 
Sâu trong Vân Hải tinh vực có một viên tu chân tinh hiếm thấy tồn tại. Đây vốn là sơn môn của Phá Thiên tông nhưng giờ phút này đã trở thành một đống đổ nát. Cây cỏ mang màu tím vô tận sinh trưởng trên mặt đất, cao cả trăm trượng. Từ xa nhìn lại, tu chân tinh này giống như mọc tóc vậy.
 
Cả tu chân tinh này đều bị thứ cây cối màu tím này bao phủ. Ở trung tâm của tu chân tinh, bên trong biển cây cỏ vô tận có một cái gốc lớn hơn mười trượng, trên đó là một đóa hoa khổng lồ màu tím.
 
Đóa hoa này vẫn chưa nở hẳn mà ở trên đỉnh vẫn là một nụ hoa cỡ mười trượng.
 
Nụ hoa hình tròn, bên trong mơ hồ trong suốt, không ngờ lại có một nữ tử đang ngồi khoanh chân. Nữ tử này tướng mạo rất xinh đẹp mặc thanh y, đang ngồi đả tọa.
 
Nụ hoa từ từ nở ra, ngay khi thần thức của Vương Lâm đảo qua tu chân tinh này thì nữ tử bên trong nụ hoa mở bừng đôi mắt.
 
Trong mắt nàng mang theo vẻ khiếp sợ. Hai mắt nàng mở ra, biển cây cỏ trên tu chân tinh này đồng thời chuyển động.
 
Cách tu chân tinh này rất xa, trong biển sương mù nơi chiến trường tiếp giáp với giới ngoại năm đó có một đại lục trôi nổi. Trên đại lục này có vô số tu sĩ giới ngoại lúc này đang nhanh chóng phi hành, từ từ mang tới vô số tảng đá, đang xây dựng một tòa miếu khổng lồ.
 
Miếu này đã hình thành phần thô, bên ngoài còn có một pho tượng. Phía sau pho tượng này có một cặp cánh màu đen khổng lồ. Hình dáng pho tượng cũng tỏa ra một vẻ uy nghiêm và dữ tợn.
 
Pho tượng này khắc không phải là người mà là một con dơi khổng lồ!
 
trên đỉnh đầu con dơi này có một lão già mặc hồng bào đang ngồi khoanh chân. Ấn ký trên mi tâm của lão già không ngờ lại là một con dơi màu đen! Trong tích tắc khi thần thức của Vương Lâm đảo qua, lão già này hoảng sợ mở bừng đôi mắt, đứng phắt dậy nhìn bầu trời, thần sắc trở nên trắng bệch.
 
Đồng thời trong lúc này, tại La Thiên, hơn mười vạn tu sĩ giới ngoại đang tụ tập, bên trong đó có mấy bậc toàn năng của giới ngoại đang tọa trấn. Mấy người trong đó chính là những tu sĩ đã vây sát Vương Lâm năm xưa!
 
Hơn mười vạn tu sĩ giới ngoại tầng tầng lớp lớp, nhìn dầy đặc, chiếm cứ tinh không vô tận. Thần sắc đám người này lộ vẻ uể oải nhưng sự hung ác lại không tiêu tán chút nào.
 
Bị hơn mười vạn tu sĩ vây quanh là trận pháp do chín trăm chín mươi tu chân tinh tạo thành. Bên trong trận pháp này, trên mỗi tu chân tinh này đều có một số tu sĩ giới nội. Bọn họ đã ở đây cố gắng chống cự rất lâu rồi.
 
Ở trung tâm của trận pháp này có một tế đàn hình tròn. Tế đàn này có sương mù mông lung bao quanh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có một người đang ngồi.
 
Trên một tu chân tinh khác, có một nữ tử mặc áo hồng, thần sắc lạnh lùng, cắn môi dưới, ánh mắt dần dần dâng lên vẻ tuyệt vọng.
 
ở trên một tu chân tinh. Mộc Băng Mi mái tóc bó cao, mặc bạch y, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ mờ mịt. Trên một tu chân tinh khác, những thân ảnh quen thuộc với Vương Lâm đều ở chỗ này.