Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 157 Cho tôi nhìn chút

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến buổi trưa Thích Tự mới về, cứ tưởng không có ai ở nhà, không ngờ vừa mở cửa bước vào đã gặp Thích Nguyên Thành khoanh tay ngồi ngay sofa phòng khách, nhìn mặt u ám như bị ai quỵt cả mấy tỉ.

Thích Tự chào một tiếng “ba”, giọng vẫn còn khàn đặc.

Thích Nguyên Thành bất giác cứng mặt, xét nét nhìn Thích Tự một hồi khiến hắn không khỏi căng thẳng đến đờ cả người, cảm giác như ba mình đã biết hết nội tình.

May mà, có vẻ Thích Nguyên Thành cũng không định vứt hết mặt mũi để hỏi toẹt ra về chuyện giữa hắn với Phó Diên Thăng, lập tức né mắt đi, chỉ nói: “Con sắp phải quay lại trường rồi chứ hả?”

Thích Tự: “Vâng, con mua vé chiều mai bay rồi.”

Thích Nguyên Thành: “Ba tháng tới cứ lo mà học ở trường cho tốt, đi đâu ra ngoài là phải có vệ sĩ đi cùng, tình hình công ti trong nước thế nào cũng đừng về.”

Thích Tự nhíu mày: “Lại sắp có chuyện gì nữa sao ba?”

Thích Nguyên Thành quét mắt nhìn hắn, từ tốn cầm chén trà trên bàn lên: “Ba có nhờ luật sư điều tra về thứ mà đứa bạn họ Chương của con đưa cho, tìm hiểu ra được Lý Hào Kiệt chính là anh rể kiêm thư kí của Chương Thừa Hoan, có thể nói không ít người nhà họ Chương đã được hưởng lợi từ việc Khâu Như Tùng mở ra AiWei hồi ba năm trước. Mấy hôm trước bị đối chứng với những thứ này xong, Liễu Mỹ Linh cũng thú tội rồi, nhận là nói dối theo chỉ đạo của nhà họ Chương. Họ Liễu này còn một em trai với một em gái đang học đại học, biết mình dính vào vụ án kinh tế này thì khó lòng nào thoát thân, chỉ mong các em có đường lui, Chương Thừa Hoan lại uy hiếp cô ả nếu không nghe lời thì sẽ ra tay với hai đứa nó. Bây giờ chứng cứ đều đã xác thực, cảnh sát có thể tiến hành bắt Chương Thừa Hoan và những kẻ liên can bất cứ lúc nào, án xâm phạm bản quyền cũng đang được xử lí rồi, chờ xác định tổn thất thực tế mà AiWei đã gây ra cho MeiWei nữa là lên tòa thụ thẩm thôi.”

Thích Tự hỏi: “Vậy Chương Thừa Hoan bị bắt chưa ạ?”

“Vẫn chưa, nhưng chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.” Thích Nguyên Thành nhấp một ngụm trà, hừ mũi lạnh lùng nói, “Phi Á lại còn to mồm muốn cạnh tranh vị trí số một với MeiWei? Để ba chống mắt lên xem một khi cái chuyện bại hoại này bị đưa ra ánh sáng thì nhà họ Chương định tranh thế nào?”

Nhìn khí thế hùng hổ của ba, Thích Tự cũng không lấy làm lạ.

Công cuộc giành giật người dùng giữa hai công ti hiện đang vô cùng căng thẳng—hôm nay MeiWei phát phiếu quà tặng, hôm sau Phi Á giảm giá 70% toàn hệ thống, bữa nay MeiWei mời ngôi sao nổi tiếng nào đó về làm đại diện thương hiệu, bữa tới Phi Á cũng phải tìm influencer về livestream…

(*influencer: những cá nhân nổi bật có sức tác động đến những đối tượng hoặc thị trường nhất định, có thể là celeb hot instagrammer beauty vlogger v.v.—ví dụ chỉ cần họ dùng một một sản phẩm gì đấy là sau đó nó cháy hàng luôn)

Tuy Thích Tự đã cướp được đoàn đội nòng cốt của Hồng Trang về tay, tập tính của người dùng vẫn cần thời gian để thay đổi, giống như Tô Cánh bảo, dù hắn có thiết kế lại toàn bộ cơ cấu giải thuật của MeiWei-Liên Tú trong một đêm đi chăng nữa, thì cũng phải từ từ khách hàng mới thích ứng và quen được với hệ thống này.

Huống hồ, Tô Cánh cũng không thể dùng lại nguyên xi thiết kế đã làm cho Hồng Trang, mà phải cách tân từ nền tảng để chắc chắn MeiWei có thể thắng thế về lâu về dài trong việc bảo đảm trải nghiệm cho người sử dụng.

Trước mắt, MeiWei-Liên Tú vẫn đang sử dụng kĩ thuật tương đối lạc hậu, cộng thêm khủng hoảng sau sự vụ nhà họ Tư khiến Tư Nguyên không thể chi tiêu xa hoa cho bộ phận công nghệ như Lập Tảo, bởi vậy tạm thời có phần thua kém hơn.

Bôn ba giới thương nghiệp suốt hai chục năm nay, Thích Nguyên Thành rất ít khi gây thù chuốc oán với ai, duy chỉ hận có nhà họ Chương, từ khi bọn họ ra tay bắt cóc Thích Tự, dùng trò bẩn khi MeiWei có kế hoạch lên sàn ở trong nước, sau lại có thêm vụ hiệu nhái AiWei, nợ cũ chưa trả nợ đã chồng thêm nợ mới, ông có rộng rãi đến đâu cũng không thể nuốt được cục tức này.

Tuy MeiWei-Liên Tú và Phi Á-Hồng Trang vẫn là hai tân binh của giới công nghệ, sự phát triển của nó lại phản ánh được xu thế tương lai của cả hai tập đoàn. Bởi vậy cuộc chiến lúc này giữa hai bên không đơn thuần là chiến về chất lượng sản phẩm, cấp bậc dịch vụ và trình độ kĩ thuật, mà hơn cả là chiến về dư luận, đánh vào lòng dân để giành được thiện cảm và độ phổ biến.

Cho nên những gì Thích Nguyên Thành mới nói không phải là nóng nảy chốc lát, mà hiện tại đích thực là thời điểm tốt nhất để bắt Chương Thừa Hoan và công khai hành vi cấu kết bẩn với Khâu Như Tùng.

Thích Tự cam đoan: “Con hiểu rồi, mấy tháng tới con sẽ chú ý an toàn.”

Thích Nguyên Thành bỏ chén trà xuống rồi quay ra nhìn hắn, bấy giờ mới hỏi một câu: “Họ Phó kia đi rồi hả?”

Thích Tự bàng hoàng, chỉ “vâng” nhẹ một tiếng, nghĩ đến chuyện cả đêm qua không về thì hơi xấu hổ, cũng chẳng biết phải nói tiếp thế nào.

Thích Nguyên Thành lạnh mặt nói trước: “Đi rồi thì về sau bớt liên lạc lại! Xã hội này thiếu gì người ưu tú, với thân phận và bối cảnh của nó, làm gì cũng không thể quang minh chính đại, chưa kể ở xa như thế, con có khó khăn nó cũng chẳng giúp đỡ được, cứ thế thì tốt đẹp gì?”

Thích Tự: “…”

Ông thành tâm nói tiếp: “Con cũng chỉ là mê muội nhất thời thôi, chờ một thời gian nữa tỉnh táo lại, bảo mẹ con giới thiệu cho mấy cô gái làm quen xem…”

Thích Tự: “…”

Đúng như dự liệu, ba tuyệt nhiên không hề ủng hộ chuyện hắn come out chút nào, dù chỉ còn một tia hi vọng thì ông cũng vẫn ra sức kéo hắn về con đường “chính quy”.

Thích Nguyên Thành trừng mắt nhìn hắn: “Có lọt tai chữ nào không đấy?”

Thích Tự đành phải dùng đến chiêu vòng vo: “Đợi con buông được rồi nói sau đi ạ…”

Ánh mắt Thích Nguyên Thành lại sôi lên sùng sục, Thích Tự thấy vậy vội nói: “Con lên xếp đồ đã.”

Nhìn con trai vội vã đánh bài chuồn, Thích Nguyên Thành chỉ biết thở dài trên sofa.

Trời đất, rốt cục là ông đã tạo cái nghiệt gì không biết, bản thân rõ ràng thẳng băng thế này mà cả hai đứa con trai đều đồng tính là sao? Chẳng lẽ Tống Tử Quan Âm bị lẫn trong lúc Oánh Oánh mang thai, và hai đứa nó vốn dĩ phải là gái mới đúng?

(*Tống Tử Quan Âm: một trong những hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, theo sự tích thì Ngài sẽ bảo vệ người phụ nữ trong và sau khi sinh được bình an cùng đứa con, đồng thời ban cho con trai hoặc con gái tùy theo sở cầu của người làm cha làm mẹ)

Thích Nguyên Thành lắc lắc đầu, lại nhấp một ngụm trà, xoắn xuýt nghĩ xem phải thuyết phục vợ đi tìm đối tượng cho con trai thế nào.

Thích Tự về phòng, mở điện thoại ra đã thấy mấy tin nhắn từ Phó Diên Thăng.

F1S: “Hình như tối qua tôi hơi say, có chút mất tự chủ nên hành cậu quá đáng, xin lỗi nhiều. Về nhớ nghỉ ngơi cho tốt, không rồi lại mệt.”

Thích Tự nghĩ bụng, người này còn biết là mình say cơ đấy?

F1S: “Bao giờ đến Thâm Thành tôi gọi.”

F1S: “I miss you [🌹]”

Thích Tự nhìn dòng tin nhắn cuối hồi lâu, lại nhớ đến từng câu “Tôi yêu cậu” mà Phó Diên Thăng thì thầm vào tai mình tối qua, tuy là lời của rượu, nhưng được thổ lộ ngần ấy trong một đêm cũng đủ khiến Thích Tự mềm cả người.

Mới nghĩ lại màn chia tay lưu luyến sáng nay cùng một câu “cứ thử thách cho thỏa thích” của đối phương mà tim đã đập điên cuồng, Thích Tự cũng thấy mình đúng là hết thuốc chữa…

Hắn tiện tay mở app định vị kia ra, thấy điểm đỏ thuộc về Phó Diên Thăng hiện đang ở sân bay.

Thích Tự cứ thế nhìn điểm đỏ di chuyển một hồi, không khỏi cảm thấy thỏa mãn vì nắm được hành tung của người kia trong lòng bàn tay.

Đến lúc cất điện thoại, hắn lại vô thức sờ lên gáy, nơi được Phó Diên Thăng rải lên không biết bao nhiêu nụ hôn tối qua như vẫn lưu lại xúc cảm mơ hồ.

…”Tỉnh táo lại”? Còn có thể nữa sao?

Hôm sau, Thích Tự lần lượt ghé qua bộ phận Công nghệ và Sơn Vũ để gặp Diệp Khâm Như, Tô Cánh và Sở Mộng, bàn giao xong xuôi công việc rồi tạm biệt bọn họ để ra sân bay về thành phố P.

Căn hộ thuê mới vì Phó Diên Thăng giờ còn mình Thích Tự ở. Lần trước về nước, hắn đã tưởng xong việc của nhà họ Tư thì Phó Diên Thăng sẽ sang lại với mình, chí ít là thực hiện nốt cái hợp đồng hai năm ngày đó, chẳng ngờ mới thế mà người kia đã rời đi.

Trong nhà vẫn lưu lại đủ loại dấu vết ở chung của hai người—quần áo hắn mua cho Phó Diên Thăng trong tủ, kem đánh răng sữa tắm của hai người trong phòng tắm, thậm chí là BCS trong tủ đầu giường cũng còn chưa dùng hết…

Nhìn mấy thứ này, Thích Tự lại không khỏi bực mình, bèn mở điện thoại lên hỏi Phó Diên Thăng: “Đồ đạc của anh bên thành phố P giải quyết thế nào đây? Tôi thu xếp rồi gửi về cho anh à?”

Phó Diên Thăng gửi lại cho hắn một tin nhắn thoại: “Cứ để đó đi, bao giờ rảnh tôi bay qua với cậu.”

Thích Tự: “…”

Chỉ mấy hôm nữa là Thích Tự khai giảng, chương trình học và lượng việc của năm cuối sẽ nặng hơn lúc trước rất nhiều, trong khi Phó Diên Thăng mới đến Thâm Thành, cũng không khỏi bận rộn ổn định lại cuộc sống. Tuy đối phương chưa từng quên nhắn tin sáng tối hay gọi nói yêu hắn mỗi ngày như đã hứa, khoảng cách nửa vòng trái đất vẫn khiến Thích Tự cảm thấy trống trải, không thể nào thỏa mãn.

Hai người bận rộn với cuộc sống của mình suốt nửa tháng trời, ngoại trừ mấy mấy câu trò chuyện sáng sớm hay tối muộn thì cũng hiếm khi trao đổi gì khác.

Sáng nào mở tủ Thích Tự cũng trông thấy sơ mi của Phó Diên Thăng, nghĩ đến chuyện đối phương nói hôm ấy thì phát điên—có mà rảnh được để sang với hắn đấy? Cmn chỉ chém là giỏi!

Hắn bèn lôi hết xuống nhét bừa vào một cái vali, mắt không thấy tâm không phiền.

Đủ loại sự kiện trọng đại đã xảy ra trong hai tháng 9 và 10–giống như ba hắn nói, Chương Thừa Hoan rốt cục bị bắt, vụ Khâu Như Tùng lạm chức lạm quyền và án xâm phạm bản quyền của AiWei cũng ra toà, cả hai lần lượt bị phán phạt tù 9 năm và 7 năm.

Thích Nguyên Thành dàn xếp cho truyền thông trong nước thẳng thừng công kích trò bẩn mà nhà họ Chương làm với MeiWei, dư luận sục sôi, cuộc đối đầu giữa MeiWei và Phi Á cũng vì thế mà càng thêm gay gắt. Tin tức truyền ra quốc tế, các bạn học người Trung ở Stafford lần lượt biết về thân phận của Thích Tự, chứng kiến hắn nguyên cả tháng trời đi đâu cũng có vệ sĩ hộ tống thì càng nổi lòng tôn kính.

Vì chuyện này, Chương Thừa Tuyên cũng mời Thích Tự đi ăn một bữa.

Cao Trí Thời đã tốt nghiệp, mà ngoài hắn ra thì ít ai trong nhóm bạn học Trung Quốc biết về thân phận thật của Chương Thừa Tuyên, bởi vậy hầu như không người nào bàn tán về mối quan hệ thân thiết giữa Chương Thừa Tuyên và Thích Tự.

Trên bàn ăn, Chương Thừa Tuyên lại nói lời cảm ơn, Thích Tự bèn hỏi: “Giờ anh hai cậu vào tù rồi, tốt nghiệp xong cậu sẽ về tiếp quản Phi Á à?”

Chương Thừa Tuyên: “Ừ, ba tôi bảo bao giờ tốt nghiệp thì đến Phi Á hỗ trợ.”

Thích Tự rũ mắt nói: “Chúng ta chỉ khiến Chương Thừa Hoan vào tù được 7 năm, đợi mãn hạn rồi, cậu vẫn phải về dưới trướng anh ta thôi mà?”

Chương Thừa Tuyên cười cười: “Bảy năm là đủ, đợi đến khi ấy, Phi Á cũng không còn là Phi Á của anh ta nữa rồi.”

Thích Tự nhướng mày: “Tự tin vậy sao?”

Chương Thừa Tuyên nhìn quanh rồi nói: “Cũng đâu thể hoài phí bao nhiêu năm đi học được?”

Thích Tự nghĩ nghĩ, rốt cục nói ra nghi vấn lúc trước của mình: “Chắc cậu cũng không lạ gì về cạnh tranh giữa MeiWei và Phi Á hiện tại, đến khi cậu tiếp quản công ti, e là chúng ta sẽ thành đối thủ rồi.”

Chương Thừa Tuyên nhìn hắn nói: “Không sai, nhưng tôi hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Thích Tự cười nhẹ: “Tôi nghĩ là không khả thi lắm đâu.”

Chường Thừa Tuyên lại nói: “Ít nhất thì so với Chương Thừa Hoan, tôi sẽ cố gắng trở thành một đối thủ đáng trọng hơn.”

Thích Tự nghe vậy cũng thả lỏng hơn, nâng li rượu cười nói với đối phương: “Vậy thì, vì đối thủ tương lai đáng trọng.”

Ánh mắt Chương Thừa Tuyên sáng lên: “Cheers.”

Tan tiệc với Chương Thừa Tuyên xong, Thích Tự về nhà tắm rửa, vừa ra thì điện thoại đã đổ chuông, là yêu cầu video call từ Phó Diên Thăng.

Thích Tự ấn nhận rồi dựng đứng điện thoại đặt trên bàn, trở vào phòng tắm lấy khăn sau đó vừa lau tóc vừa đi ra.

Màn hình đã hiện lên khuôn mặt Phó Diên Thăng.

“Vừa tắm à?” Phó Diên Thăng hỏi.

Thích Tự ừm một tiếng, đi lấy chai nước rồi mới ngồi xuống trước bàn, hỏi: “Sao lại gọi giờ này?”

Bọn họ chênh nhau 15 tiếng, bình thường giờ này Phó Diên Thăng đều đang làm việc. Tách ra được một tháng, Thích Tự cảm giác như hai người đang quay trở về thời gian dạy-học online hồi năm đầu quen nhau.

Chẳng qua năm đó, Phó Diên Thăng chưa bao giờ video call với hắn.

“Hôm nay được nghỉ, cố ý canh giờ này.” Phó Diên Thăng nhìn chằm chằm vùng da thịt lấp ló dưới cổ áo hắn, yết hầu hơi động, nói ra mấy chữ, “Tại tôi nhớ cậu.”

Thích Tự cười khẽ, cố ý kéo vạt áo che lại ngực mình. Phó Diên Thăng nhíu mày, ngữ khí có phần nôn nóng: “Cậu… hé ra đi, cho tôi nhìn chút.”

Thích Tự: “…”

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: “Cho nhìn chút đi! Cho nhìn chút đi mòoooooo!” (T/N: dùng âm kute)

Thích Tự: “Không, cho anh thèm chết thì thôi.”

Phó Diên Thăng: “Nhớ bà xã, muốn ngủ với bà xã! QAQ”

vtrans by xiandzg

T/N: Sau chương này thì Thầy cũng thu về được một rổ meme “Cho nhìn chút đi” luôn nè:))