Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1570 Gặp Trên Đường

Bởi vì Hàn Lập không muốn quanh quẩn ở gần những thành thị, cho nên toàn chọn những con đường hẻo lánh, dọc đường đi vẫn chưa gặp chút phiền toái nào.

Ngẫu nhiên cũng gặp một số tu luyện giả dị tộc đang độn quang phía xa, có vẻ gấp gáp.

Xem phương hướng những tu luyện giả này thì đúng là hướng về thành thị gần đây.

Hàn Lập chỉ có thể âm thầm lắc đầu, không có chút ý tứ tiến lên nhắc nhở.

Tu vi những người này cực thấp, bất quá chỉ là tu vi Trúc cơ và Kết đan, đối mặt với công kích bất ngờ của Giác Xi tộc, hiển nhiên là nghĩ muốn chạy đến thành thị mượn truyền tống trận đi nơi khác, hoặc nương nhờ vào những tồn tại cấp cao ở thành thị.

Bất quá Hàn Lập sau khi phi độn được một lát nữa, rốt cuộc gặp phải một đội giáp sĩ tuần tra Giác Xi tộc.

Nhân số không nhiều lắm, bộ dáng chỉ hơn mười tên, nhưng mỗi tên lại cưỡi một con chim ưng hai đầu trắng như tuyết.

Tu vi cao nhất là một gã Nguyên Anh kỳ, những tên khác đều là Kết đan kỳ.

Hàn Lập thấy những giáp sĩ này thì trong lòng trầm xuống.

Hắn nhớ không lầm thì quanh đây khôgn hề có bất cứ thành thị nào, Giáp Xi tộc như thế nào lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh này.

Hàn Lập kinh nghi, nhưng những tên trước mặt không đáng để vào mắt, giết chúng bất quá chỉ la chuyện nhấc tay.

Nhưng trước đó hắn đã sớm ẩn nặc thân hình, đưa mắt nhìn bọn chúng rời đi, sau đó mới lần nữa hiện thân ra.

Sắc mặt hắn âm trầm nhìn đội ngũ đang dần biến mất ở phía xa, lập tức độn quang lóe lên, tiếp tục lên đường.

Nhưng từ khi gặp đội giáp sĩ tuần tra thứ nhất, kế tiếp lại gặp đội thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Đội ngũ tuần tra Giác Xi tộc càng ngày càng thường xuyên.

Mặc dù bởi vì tu vi quá kém nên không thể phát hiện ra Hàn Lập, nhưng lại làm cho hắn mơ hồ có một loại cảm giác bất an.

Chẳng lẽ khu vực này thật sự đã rơi hết vào tay Giác Xi tộc.

Ngay lúc Hàn Lập lần nữa cảnh giác thì trong một thành thị vừa bị Giác Xi tộc công chiếm không lâu, có ba gã cao tầng Giác Xi tộc đang ở trong một tòa đại điện nói chuyện với nhau.

Một phụ nhân tóc hồng, một lão giả khô gầy, phân biệt đứng hai bên trong một cái ghế màu vàng.

Trên ghế là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi đang ngồi.

Nữ tử này dung nhan tú lệ, nhưng trên da thịt hết chỗ này tới chỗ khác lại phát ra màu vàng nhạt, đôi mắt đẹp màu vàng chuyển động, làm cho người ta vừa nhìn thì có cảm giác đau mắt.

Trên trán là một sừng nhỏ cỡ một tấc, trong suốt long lanh, có vẻ vô cùng tinh xảo.

Lão giả khô gầy cùng phụ nhân tóc hồng đều là tồn tại Luyện hư hậu kỳ, nhưng trước mặt nữ tử lại có vẻ cung kính.

“Như thế nào, đến bây giờ vẫn không phát hiện ra tung tích người kia sao?” Nữ tử đột nhiên mở miệng nói, thanh âm trong trẻo dễ nghe, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

“Khởi bẩm Ân Tôn giả, tất cả đội tuần tra đều chưa có tin tức, người nọ có thể đã trốn đến một nơi bí mật, nếu như vậy thì việc tìm kiếm rất khó” . Khô gầy lão giả cung kính trả lời.

“Trốn đi, không thể nào, hắn cũng biết rõ, chúng ta một khi hoàn toàn nắm trong tay khu vực này thì cho dù tu vi hắn cao tới đâu cũng chỉ có một con đường chết, ta cũng không nghĩ tới mới vừa tấn công khu vực này thì lại đụng một con cá lớn như thế, nếu thật có thể bắt giữ người này thì chúng ta tuyệt đối lập được công lớn” . Nữ tử nhướng mày, chậm rãi nói.

“Người này quan trọng đến cỡ nào thì thuộc hạ hiển nhiên cũng biết, quyết không để hắn thoát khỏi nơi đây. Ta đã sắp xếp lượng lớn nhân thủ phong tỏa cả khu vực. Mặc khác còn có hai đội nhân thủ tùy thời đợi lệnh, chỉ cần có tin tức thì bọn họ sẽ lập tức truyền tống đến. Mặc dù loại truyền tống này chịu hạn chế về khoảng cách nhất định, hơn nữa cũng tiêu hao nhiều thứ, nhưng vì người này, hiển nhiên cũng đáng giá” . Phụ nhân tóc hồng cũng cung kính tiếp lời.

“Ưh, được như thế thì ta cũng yên tâm. Đúng rồi, Đồ sử giả có phải vừa truyền tin tới, bảo muốn phối hợp tìm người nào đó?” Nữ tử gật đầu, nhưng đột nhiên đổi đề tài.

“Vâng! Đồ đại nhân đích xác truyền tới chân dung bảo các đội tuần tra thành thị chú ý đến người này. Nói là một gã thượng tộc cấp bảy, nhưng trên người hắn ljai có đồ vật quan trọng mà Đồ đại nhân cần” . Khô gầy lão giả chần chờ một chút, nhưng lập tức trả lời chi tiết.

“Hừ, bọn họ thật đúng là vô dụng, hai tên chỉ còn nửa bước là tiến nhập Thánh tộc, lại để cho một gã thượng tộc chạy thoát được, nếu không phải nguyên bản ta có kế hoạch phong tỏa khu vực này, thì căn bản sẽ không để ý tới yêu cầu đó” . Ánh mắt nữ tử chợt lóe, có chút khinh miệt nói.

Nghe giọng nói nữ tử, lão giả cùng phụ nhân tóc hồng cũng không dám tiếp lời.

“Bất quá, ta cũng có chút tò mò, trưởng lão hội phái hai người bọn họ đến đó, rốt cuọc là muốn đoạt lấy thứ gì, thậm chí không tiếc bảo ta mang hai thuyền chiến giao cho hai người bọn chúng, báo hại kế hoạch của ta phải thay đổi, bây giờ còn không hoàn hoàn chiếm lĩnh toàn bộ khu vực này” . Nữ tử họ Ân cười lạnh không thôi, tựa hồ đối với hai người lão giả họ Đồ rất là bất mãn.

“Tôn giả, chuyện điều động chiến thuyền là do trưởng lão hội đích thân hạ lệnh, ta khôgn có khả năng cãi lệnh, nếu như trưởng lão hội coi trọng việc này như thế thì khẳng định vật nọ rất hữu dụng đối với bổn tộc. về phần nhân thủ không đủ thì cũng may là trong tộc mới đào tạo được một nhóm chiến đấu mới, đủ để chúng ta có thể hoàn toàn khống chế khu vực này. Hiện tại khu vực này chỉ còn hai thành thị là chưa bị công chiếm, nhưng đã bị bao vây” . Phụ nhân tóc hồng cẩn thận trả lời.

“Thuyền chiến đươgn nhiên hữu dụng, nhưng chỉ có thể sử dụng trong trận chiến quy mô lớn, không thể dùng để tuần tra. Hiện tại phong tỏa khu vực này chiếm hơn phân nửa nhân thủ, mà hai thành thị còn lại, lực phòng thủ cũng không yếu, đến bây giờ vẫn chưa thất thủ. Xem ra không thể kéo dài thêm được nữa, sau khi đại quân trong tộc tới thì liền đem khu vực này nắm trong tay, xây dựng thành đại doanh bổn tộc. Xem ra ta phải tự thân xuất mã một chuyến, nếu không sẽ không biết trả lời thế nào với trưởng lão hội?” Nữ tử sau khi suy nghĩ một chút thì hàn quang trong mắt chợt lóe.

“Tôn giả tự mình ra tay, như vậy thì hai thành thị kia hiển nhiên sẽ nắm chắc trong tay!” Lão giả đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức cười làm lành nói.

“Cứ quyết định như vậy, mọi chuyện thế là xong, ngày mai cho chiến thuyền xuất phát” . Nữ tử họ ÂN đảo mắt qua hai thuộc hạ của mình, ra lệnh.

“Vâng!”

“Tuân mệnh” !

Phụ nhân tóc hồng cùng lão giả khô gầy hiển nhiên vội vã khom người nhận lệnh.

Nửa tháng sau, Hàn Lập đang ở dưới một tàng cây rậm rạp, trên người là một kiện hắc sắc khinh sa, đem khí tức thu liễm không còn chút nào, đồng thởi ngẩng đầu nhìn lên trời, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Chỉ thấy cách đó không xa trên trời cao, đồng thời hiện ra hai ngân sắc tiểu đảo.

Hình dáng hai “Ngân đảo” này tựa hồ gần giống như Lục Quang thành, nhưng thể tích bất quá chỉ lớn hơn mấy trăm trượng. Nhưng cứ như vậy, gần đó có hai chiến thuyền Giác Xi tộc, cũng có rất nhiều ngân sắc giáp sĩ vây quanh cùng lượng lớn song đầu cự ưng.

Giác Xi Tộc bày đại trận ở đây, nhưng chỉ vì đang vây quanh một gã dị tộc nhân mà thôi.

Người này đầu tóc xám trắng bù xù, khuôn mặt phong trần, bộ dáng năm sáu mươi tuổi, đang giẫm lên một chiếc thuyền bay.

Mà hai bên cạnh là hai khôi lỗi hình thú.

Một con thân ngựa đầu giao, sau lưng có hai cánh, toàn thân thanh quang lập lòe, một đầu. Con khác lại là sư tử quái dị với bảy đầu lớn nhỏ khác nhau, vô cùng dữ tợn.

Hai khôi lỗi này vừa nhìn thì biết không phải tầm thường.

Mà Giác Xi nhân gần đó lại giống như lâm đại địch, không dám coi thường vọng động, tựa hồ cũng biết điều này.

Hàn Lập nhìn lại , trong lòng đang nghĩ thầm.

Phải biết rằng, nguyên bản khi lúc mới phát hiện ra nơi đây có chiến thuyền cùng nhiều Giác Xi tộc nhân như vậy thì hắn có chút hoảng sợ.

Nhưng khi phát hiện ra trong đám Giác Xi tộc nhân không có tồn tại ngoài Luyện Hư kỳ, hơn nữa lại còn vây quanh một gã dị tộc nhân xa lạ thì trong lòng nổi lên chút hứng thú, liền lặng yên độn tới gần, âm thầm quan sát.

Tu vi tên dị tộc nhân này Hàn Lập chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu, bất quá chỉ là một gã Hóa thần kỳ.

Nhưng khí tức hai khôi lỗi bên cạnh lại là Luyện Hư trung kỳ và Luyện Hư hậu kỳ.

sự cường đại của hai khôi lỗi làm Hàn Lập cảm thấy khiếp sợ, nhưng điều khiến hắn nghi hoặc chính là nếu như chúng cường đại như thế, tên dị tộc nhân này sao không điều khiển chúng tiêu diệt đám Giác Xi Tộc cùng cự ưng, ngược lại vẫn giằng co ở đây.

Cự ưng cùng giáp sĩ hiển nhiên số lượng đông đảo, nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ là mấy tên Hóa Thần kỳ mà thôi.

Phiền toái duy nhất chính là không biết ngân sắc chiến thuyền có năng lực gì.

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng tự định giá.

ĐÚng lúc này, dị tộc nhân bị vây trên trời cao đảo mắt qua đám giáp sĩ cùng cự ưng, đột nhiên hai tay bắt quyết, hai khôi lỗi rốt cục hành động.

Quái thú thân ngựa đầu giao đột nhiên vỗ cánh, đôi cánh hóa thành hai phiến cự nhận, bắn ra thanh quang.

Sau một khắc, thanh quang liền công kích vào trong vòng vây.

Nơi đi qua, mười mấy cự ưng cùng giáp sĩ trong nháy mắt từ một phân thành hai.

Mà quái sư khôi lỗi thì há bảy cái miệng, hỏa quang chợt lóe, vô số hỏa cầu bắn ra, đảo mắt biến thành một biển lửa, đem một đám địch nhân hướng khác bao phủ vào trong.

Giáp sĩ bốn phía đầu tiên là cả kinh, tiếp theo vài tên cầm đầu hét lớn, tất cả giáp sĩ cùng giơ binh khí, vô số quang mang bắn thẳng đến hai khôi lỗi.

Mà đám cự ưng cũng bay thẳng lên không, đồng dạng lao thẳng tới khôi lỗi.

Trong lúc nhất thời, tiếng bạo liệt không ngừng phát ra, đại chiến bắt đầu!