Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 159 Liên lạc hàng ngày

Thấy ánh mắt Thích Tự mang đầy nét cười, Phó Diên Thăng mới biết đối phương chỉ đang thích chí trêu mình. Vốn biết người kia đã phải chịu nhiều thiệt thòi vì hắn, Phó Diên Thăng cũng không hề bực tức, trái lại còn nhẹ lòng đôi phần khi thấy hắn vui vẻ.

Phó Diên Thăng hít sâu một hơi, ráng đè lại dục vọng trong mình rồi bảo Thích Tự: “Có chính sự muốn nói cho cậu đây.”

Thích Tự: “Gì vậy?”

Phó Diên Thăng: “Sắp có kết luận chính thức về việc của nhà họ Tư rồi.”

Thích Tự sửng sốt: “Nhanh vậy?”

Bản án của Khâu Như Tùng với MeiWei phải mất cả năm mới lên tòa vì cần thời gian thu thập bằng chứng, trong khi từ lúc Tư Trạch bị bắt đến giờ mới có ba tháng.

Phó Diên Thăng: “Tôi chỉ tiết lộ được thế thôi, có thời gian thì cậu nhắc ba mình chuẩn bị tâm thế một chút, nhưng đừng bảo là tôi nói.”

Thích Tự ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Chuyện này mà anh cũng không được nói sao?”

Phó Diên Thăng: “Tất nhiên.”

Thích Tự: “Thế sao còn kể cho tôi, chẳng phải như vậy trái vậy nguyên tắc của anh à?”

Phó Diên Thăng cười khổ: “Cậu đoán xem?”

Thích Tự không khỏi bối rối, hai người lúng túng nhìn nhau qua điện thoại vài giây, Phó Diên Thăng mới giải thích: “Không sao đâu, đây cũng không phải chuyện cơ mật trọng yếu gì, có bị phát hiện là nói cho cậu thì cùng lắm chỉ bị trách phạt chút thôi.”

Thích Tự không đành lòng, bảo: “Nếu đã không được nói, thì về sau không cần nói cho tôi đâu.”

Phó Diên Thăng cười cười: “Ừm.”

Hai người trò chuyện thêm một lát về công việc và chuyên ngành, bao gồm cả chủ đề, nội dung cũng như phương hướng cho luận án lớn kia. Đến khi gần ngủ, nể tình sự hi sinh vừa nãy của Phó Diên Thăng mà Thích Tự mới cho đối phương được “toại nguyện”. Chẳng qua còn cố ý nửa vời, ngắt video ngay lúc mấu chốt nhất, khiến đầu óc Phó Diên Thăng không ngừng chạy loạn, rốt cục chỉ tổ bất mãn thêm chứ chẳng tận hứng nổi.

Hôm sau, Thích Tự gọi điện về cho ba, bóng gió hỏi xem việc bán trao tay cổ phần của Tư Thị ở Tư Nguyên đã ổn thỏa chưa.

Thích Nguyên Thành nói: “Ba đã kêu gọi một vài cổ đông với đối tác tiếp nhận cổ phần của Tư Thị, nhưng chưa đến thời điểm mấu chốt thì chưa thể nói chắc liệu bọn họ có làm theo hay không, dù sao tiền bây giờ còn nằm trong túi người ta, mà với thương nhân thì lợi nhuận vẫn là quan trọng nhất. Ở vào tình huống hiện nay, không hùa vào bỏ đá xuống giếng đã coi như có tâm lắm rồi.

Đang thầm cảm thán về hiện thực tàn khốc, Thích Tự lại thấy Thích Nguyên Thành trầm giọng hỏi: “Gần đây con còn liên lạc gì với họ Phó kia không đấy?”

Thích Tự nghĩ bụng “chết dở”, tối qua lại còn video call nội dung cấm nữa chứ, có điều tất nhiên là hắn không dám thành thật với ba, chỉ nói: “Còn ạ, nhưng không nhiều lắm.”

Thích Nguyên Thành hừ mũi, không biết là hừ Thích Tự hay Phó Diên Thăng, nhưng từ hơi thở đã toát lên vẻ căm phẫn oán giận.

Thích Tự lúng túng không biết nói tiếp thế nào, vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Dạo này mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”

Thích Nguyên Thành đột nhiên cao giọng, hỏi lại: “Mẹ không gọi cho con à?”

“Không ạ.” Nhận ra sự thay đổi đột ngột trong ngữ khí của ba, Thích Tự lập tức truy hỏi, “Mẹ làm sao ạ?”

Từ lúc bọn họ về Hải Thành sau khi nhà họ Tư gặp chuyện, Thích Nguyên Thành vẫn ở lại trong nước với Khương Oánh, hiện chỉ còn mình Thích Tự đang ở Mĩ vì việc học.

Thích Nguyên Thành ngừng lại một chút: “Để mẹ tự nói với con đi!”

Lúc này là buổi tối ở trong nước, có vẻ Thích Nguyên Thành đang ở nhà nên trực tiếp chuyển điện thoại luôn, chưa đến mấy giây sau đầu kia đã vang lên giọng nói của Khương Oánh: “A lô? Thích Tự đấy hả con.”

Thích Tự: “Vâng mẹ, mọi người ở nhà vẫn ổn chứ ạ?”

“Ừ, đều ổn.” Khương Oánh nói qua với hắn vài câu về tình hình trong nhà, sau đó trầm ngâm một lát, rồi không ngờ cũng hỏi, “Con thì sao? Còn liên lạc với Tiểu Phó chứ?”

Thích Tự thấp giọng đáp: “Dạ, liên lạc hàng ngày…”

Không ngờ chỉ vừa dứt lời mà ống nghe đã truyền đến tiếng rống của ba hắn: “Liên lạc hàng ngày!? Thích Tự, sao con lại trí trá với ba thế hả??”

Thích Tự kinh hãi giật nảy mình—ba hắn chưa đi sao? Điện thoại lại còn mở loa!?

Đang lúng túng không thôi, Khương Oánh đã nhẹ giọng lên tiếng: “Nguyên Thành, anh ra ngoài lát đi, để em nói chuyện với Thích Tự.”

Ba hắn lập tức im re, tiếng trong điện thoại cũng có chút thay đổi, sau đó chỉ thấy ba hắn lầm bầm rời đi.

Khương Oánh cầm lại di động, nói với Thích Tự: “Cái thằng bé này, lòng có chuyện mà chả chịu nói với người nhà bao giờ hết. Bất kể về sau quan hệ giữa con và Phó Diên Thăng có là yêu đương hay bạn bè đi chăng nữa, quen được một người chân thành và có lòng như vậy đã là may mắn trong đời rồi. Ba con vốn quen với nếp nghĩ người xưa, có thương mới trách, tạm thời chưa thể chấp nhận được nên làm dữ vậy thôi, con cũng ráng thông cảm cho ông ấy.”

Thích Tự đương nhiên hiểu được, nhưng nghĩ lại từ đầu mẹ vẫn luôn ủng hộ mà chẳng hề dị nghị, hắn không khỏi băn khoăn: “Nhưng nếu con với anh ấy cứ nhập nhằng thế này cả đời, mẹ vẫn sẽ chúc phúc cho bọn con sao?”

Khương Oánh: “Lúc Tiểu Phong đến với Lăng Khả, mẹ đã nghĩ đến chuyện ấy rồi. Con đường mà mấy đứa lựa chọn vốn đã chẳng dễ dàng gì, nếu ngay cả gia đình cũng không ủng hộ thì sẽ còn khổ biết bao nhiêu? Trước kia ba mong con lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp cũng là vì muốn con được hạnh phúc viên mãn, nếu ở bên người ấy khiến con vui, chắc chắn rồi một ngày ba con sẽ chúc phúc thôi.”

Thích Tự an lòng hơn rất nhiều nhờ lời động viên từ Khương Oánh, chỉ là nhớ tới giọng điệu vừa rồi của ba, hắn có cảm giác đây không phải chuyện mà đối phương muốn mẹ kể cho mình, lập tức lại hỏi: “Mẹ, dạo này thật sự không còn chuyện gì khác nữa chứ?”

“Thật ra còn một chuyện.” Khương Oánh ngập ngừng chốc lát rồi cười nhẹ, “Con với Thích Phong, chắc là sắp có em trai hoặc em gái rồi đấy.”

Em trai hoặc em gái? Chẳng lẽ ba mẹ muốn nhận con nuôi? Ơ mà khoan, Thích Tự không khỏi sửng sốt, do dự hỏi lại: “Mẹ, mẹ có bầu sao?”

Khương Oánh chỉ ừ một tiếng, giọng điệu mang đầy vẻ hạnh phúc.

Thích Tự vừa mừng vừa lo, nhưng vui chưa được bao lâu đã vô cùng căng thẳng: “Nhưng mẹ cũng 46 rồi, sinh con ở tuổi này không hại cho sức khỏe đấy chứ?”

Khương Oánh phụt cười: “Con với ba đúng là y xì đúc, ba biết chuyện xong cũng phản ứng hệt như con… Đừng lo, có tuổi thì có tuổi nhưng mẹ hỏi bác sĩ rồi, bây giờ y khoa tân tiến, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, kiểm tra thai kì cẩn thận với tuân theo chỉ dặn của bác sĩ thì cũng không vấn đề gì.”

Thích Tự nhíu mày: “Thật chứ ạ?”

Hắn không hiểu rõ chuyện sinh nở, nhưng xưa học sinh lí cấp 3 cũng biết rằng các sản phụ trên 35 tuổi thường sẽ gặp phải những rủi ro nhất định khi sinh con.

Khương Oánh khẽ thở dài, ôn tồn nói, “Thích Tự, mẹ với ba xa cách cả chục năm mới cưới lại, quả thật là chẳng dễ dàng gì, nhưng hiện tại không còn gánh nặng sự nghiệp như năm đó, mẹ cũng muốn toàn tâm toàn ý làm mẹ một lần nữa… Đứa nhỏ này đến đúng lúc mẹ mong, hi vọng là các con đều sẽ ủng hộ mẹ.”

Thích Tự rối rắm một hồi, trầm mặc vài giây mới đáp: “Mẹ, quyết định sinh hay không là ở mẹ, nếu có thể bình an sinh em ra thì đương nhiên cả nhà đều mừng. Nhưng với con, với ba hay với Thích Phong, sức khỏe và an toàn của mẹ vẫn là quan trọng nhất.”

Khương Oánh nói: “Mẹ biết mọi người lo lắng điều gì, con yên tâm, nếu bác sĩ nói có nguy hiểm mẹ sẽ bỏ.”

Lúc này, đầu bên kia lại truyền tới âm giọng của Thích Nguyên Thành: “Vẫn chưa nói xong à? Sắp 10h rồi, em không đi nghỉ đi rồi lại mệt…”

Khương Oánh nói vào điện thoại: “Vậy thôi Thích Tự, mẹ không nhiều lời nữa, mình con ở bên đó cũng nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt đấy.”

Thích Nguyên Thành: “Khoan đừng dập máy vội, anh nói với con mấy câu cái đã.”

Điện thoại một lần nữa về tay Thích Nguyên Thành, “Con biết rồi chứ hả?” Có vẻ Thích Nguyên Thành vừa nói vừa đi ra nơi khác, đè giọng thật thấp, “Ba cũng khuyên rồi mà mẹ kiên quyết muốn!”

Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng đủ để thể hiện tất cả lo lắng cho vợ và nỗi chờ mong khó nói với Thích Tự. Như cảm nhận được lo lắng của ba, hắn mới càng lúng túng bất an: “Ba…”

Thích Nguyên Thành thở dài: “Thôi, không phải nói gì nữa. Mẹ con bảo đây là chuyện tốt, hi vọng là thế thật. Con có rảnh thì hỏi chuyện quan tâm mẹ hơn một chút, bác sĩ bảo phụ nữ mang thai dễ bất ổn và nhạy cảm hơn bình thường nhiều…”

Thích Nguyên Thành nhắc qua một lượt chỉ dặn của bác sĩ, rõ ràng đều là chuyện chính mình cần làm, thế mà lại đi liến táu với Thích Tự, vô thức cho thấy nỗi lo lắng bồn chồn trong lòng ông.

Hai cha con nương tựa vào nhau cả mười năm, đối với hắn, Thích Nguyên Thành không chỉ là cha, mà còn giống như một người bạn lớn cũng rất cần được chăm sóc và an ủi. Thích Tự đáp ứng từng cái một, hứa với ba mình đều sẽ làm theo, mối quan hệ căng thẳng vì Phó Diên Thăng của hai người cũng dần dịu đi sau cuộc nói chuyện này.

Dập máy xong, Thích Tự mới lên mạng tìm hiểu một chút về vấn đề sinh nở của sản phụ lớn tuổi, đọc rồi lại càng thêm lo cho tình hình của Khương Oánh. Hắn vốn trưởng thành sớm, chưa kể 22 tuổi ngày xưa có khi con cái đã đề huề, cứ nghĩ đến chuyện sắp sửa có em trai hoặc em gái thì Thích Tự cũng chẳng áp lực kém Thích Nguyên Thành là bao.

Khoảng một tuần sau, quả nhiên đã có phán quyết dành cho nhà họ Tư.

Bởi dính dáng tới giao dịch tay trong, thao túng thị trường chứng khoán, lũng loạn nền kinh tế cùng một vài tội danh khác, Tư Lại và Tư Trạch bị phạt tổng cộng 16 tỉ, đồng thời lần lượt phải chịu án tù 12 và 18 năm.

Giống như Phó Diên Thăng đã từng “dự đoán”, ngân hàng và các ban ngành liên quan cũng nhanh chóng tịch thu toàn bộ tài sản trong nước của Tư Thị.

Nhưng điều khiến Thích Tự ngạc nhiên nhất, đó là trong quá trình xử trí Tư Thị thì không một phương tiện truyền thông chính thức nào đưa tin về việc bắt giam Chủ tịch Uông Dũng Quốc và vị quan chức nào đó, mà phải đến một năm sau mới bùng lên tin tức về người bị song quy. Tất nhiên đây đều là chuyện của sau này, chứ ở hiện tại, Thích Tự mà không đích thân tiếp xúc với nội tình và biết những người này cũng có dính dáng, thì đã chẳng liên hệ nổi việc họ bị bắt với sự vụ của Tư Thị.

(*song quy là một hình thức tạm giam và lấy cung đối với cán bộ công chức bên Trung, nghi can có thể bị tước bỏ quyền công dân và thậm chí là tra tấn để lấy lời khai)

Bên phía nhà họ Tư, nghe nói Tư Hàng đã được cấp dưới thân tín của ba và anh hai đưa lên cầm quyền toàn gia. Sau lần khám nhà, Tư Thị tuy không đến mức trắng tay nhưng cấp bậc trong giới tư sản cũng đã tụt dốc không phanh, chưa kể ảnh hưởng tiêu cực từ sự vụ lần này chắc chắn sẽ trở thành rào cản cho sự phát triển thương nghiệp trong tương lai, cho nên e là khó mà lấy lại được vị thế “đại gia số một Hải Thành” như trước kia.

Sau khi có phán quyết, Tư Lại đành phải rút đi 20% cổ phần của Tư Thị ở Tư Nguyên để lấy tiền nộp phạt, cho Tư Hàng thay mặt thực thi.

Một vài cổ đông và đối tác được Thích Nguyên Thành kêu gọi cùng với Đầu tư Sơn Vũ đã tiếp lấy 10%, 10% còn lại cũng được những người khác tranh thủ mua vào trong lúc giá đang thấp. Rối ren gần hai tháng, giá cổ phiếu của Tư Nguyên rốt cục mới gần như ổn định lại.

Thế nhưng ngay trong thời điểm căng thẳng này, một sự vụ khác lại đồng thời xảy ra!

Giữa tháng 12, Thích Tự vừa kết thúc một kì học, đang thu xếp đồ đạc trong căn hộ thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Thích Tự tiện tay ấn nhấc, chỉ hỏi một câu “Sao đấy?”, cũng không nhìn vào màn hình mà cúi xuống dọn quần áo để mang về tiếp luôn.

“Người đâu rồi?” Âm giọng trầm trầm cuốn hút của Phó Diên Thăng vang lên, “Đang làm gì thế?”

“Dọn đồ về nước.” Thích Tự đáp.

“Về nước?” Phó Diên Thăng sửng sốt, “Sao bảo Giáng sinh không về? Tôi đang định mua vé sang với cậu.”

“…Đừng sang.” Thích Tự ngồi dậy, nóng nảy nói vào điện thoại, “Có chuyện rồi, ba tôi vừa gọi, bảo là Vương Trăn Đống đang đòi rút vốn. Giá cổ phiếu mãi mới ổn lại, giờ ông ta quyết định như thế nên cả công ti đang nháo nhào cả lên.”

Phó Diên Thăng nhớ Vương Trăn Đống chính là cổ đông độc lập lớn nhất ở Tư Nguyên chỉ sau Thích Nguyên Thành, mới nhíu mày nói: “Tôi tưởng ông ấy là bạn tốt của ba cậu?”

“Thì sao chứ?” Thích Tự bực bội nói, “Vụ của nhà họ Tư khiến Tư Nguyên mất giá cả triệu trên thị trường, người làm ăn coi trọng lợi nhuận, quan hệ tốt đến đâu cũng chỉ là đối tác nhất thời, vì cái gì người ta phải chịu khổ trường kì với nhà tôi?”

****

<Epilogue>

Thích Nguyên Thành: “Con với Phó Diên Thăng còn liên lạc không đấy.

Thích Tự: “Ít ạ.”

Khương Oánh: “Con với Phó Diên Thăng còn liên lạc không.”

Thích Tự: “Hàng ngày vẫn gọi ạ.”

Thích Nguyên Thành: “Thằng ranh này! Khổ cực nuôi mày khôn lớn để mày bị heo dụ đi thế à! Lại còn cấu kết với nó lừa ba! ┻━┻︵╰(‵皿′)╯︵┻━┻

Thích Tự: “…”

Phó Diên Thăng: (bị-ghép-đầu-heo.jpg)…

vtrans by xiandzg