Tiên Nghịch

Chương 1596 Tuyệt đối không sai

Tất cả lực lượng huỷ diệt này khiến Vương Lâm lại phun một ngụm máu tươi, thân thể cũng trong tiếng nổ ầm ầm này xuất hiện rất nhiều vết nứt, thân thể vội vàng lui lại phía sau, ngón trỏ tay phải không ngừng đối kháng. Tay trái Vương Lâm bắt quyết, vung mạnh về phía trước.
 
Một cái vung này khiến tinh không chấn động. Chỉ thấy một chưởng ấn khổng lồ bất ngờ hiện ra. Đó là Dịch Linh Ấn!
 
Tiếng chấn động liên tiếp vang lên. Dịch Linh Ấn không gì không phá nổi trong nháy mắt va chạm với bàn tay khổng lồ của Chưởng Tôn chợt tan nát. Thân thể Vương Lâm bị cuốn đi, rất nhiều máu tươi tràn ra. Lần đầu tiên đối kháng hắn đã bị trọng thương.
 
Nhưng bàn tay khổng lồ của Chưởng Tôn chỉ thoáng ngừng lại một chút liền một lần nữa gào thét lao tới. Vương Lâm ngẩng phắt đầu, thần sắc dữ tợn, ngón tay phải giơ lên điểm vào tinh không. Những luồng ánh sáng bảy màu xuất hiện, hoá thành một cây trường thương bảy màu, ầm ầm đánh tan thiên địa mà đâm tới chưởng ấn.
 
Song phương lại một lần nữa đụng đọ, khiến tiếng chấn động ngợp trời vang lên. Thân thể Vương Lâm giống như bị cuồng phong cuốn đi, lui lại phía sau mấy ngàn trượng. Hai tay hắn run rẩy, hai chân cũng có máu tươi tràn ra.
 
Nhưng chưởng ấn khổng lồ kia chưa tan rã, dù có hơi tiêu tán, không ngưng tật như trước nhưng vẫn gào thét tới gần, hướng về phía Vương Lâm đánh một chưởng.
 
Ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Sự mạnh mẽ của Chưởng Tôn không nằm ngoài dự liệu của hắn. Đây là thực lực của huyền kiếp. Trong nháy mắt khi chưởng ấn đánh xuống, ngọn lửa trong mắt trái Vương Lâm, lôi đình trong mắt phải, tam đại bổn nguyên trong cơ thể cùng với sát lục bổn nguyên ầm ầm tràn ra. Lục đạo bổn nguyên biến ảo ra bên ngoài cơ thể, bất ngờ hình thành sáu thanh trường kiếm bổn nguyên hư ảo.
 
Vương Lâm vung tay lên, sáu thanh trường kiếm này nhanh chóng bay ra, trong nháy mắt đã lao thẳng tới chưởng ấn của Chưởng Tôn. Vương Lâm cắn răng, thân thể không lùi lại mà tiến tới phía trước từng bước một.
 
Sáu thanh trường kiếm kia ngay lập tức tới gần chưởng ấn, trong tiếng ầm ầm liền đâm vào bên trong, bộc phát ra từng luồng gợn sóng đánh sâu vào chưởng ấn. Đồng thời thân thể Vương Lâm áp sát tới, thần sắc dữ tợn, giơ hai tay lên, trong mắt lộ ra sát khí.
 
– Tê Thiên!
 
Thuật Tê Thiên hắn đoạt được từ con trai của Diệp Mịch lúc này được Vương Lâm thi triển ra lần đầu tiên. Hai tay hắn hung hăng nắm lấy tinh không, trong tiếng rống liền phát ra hai tiếng Tê Thiên. Hai tay Vương Lâm lúc này hướng ra ngoài kéo mạnh một cái!
 
Ầm một tiếng, tinh không phía trước Vương Lâm kịch chấn, xuất hiện một cái khe, trực tiếp bị hắn kéo ra. Nương theo lực lượng Tê Thiên này, Vương Lâm liền theo sau sáu thanh trường kiếm đang đâm vào chưởng ấn của Chưởng Tôn kéo mạnh một cái!
 
Cũng trong nháy mắt này, ở phía sau Vương Lâm không ngờ xuất hiện một hư ảnh của Đạo Cổ. Hư ảnh này không chỉ là một cái đầu lâu như mọi khi Vương Lâm vẫn dẫn động mà là một thân thể mơ hồ!
 
Thân thể này chính là thân thể của Đạo Cổ, là do tám giọt huyết quang mà Vương Lâm hấp thu dù chưa luyện hoá nhưng vẫn tự nhiên xuất hiện.
 
Thân thể Đạo Cổ mơ hồ này cũng vươn song chưởng, theo tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm liền hướng về phía trước kéo mạnh một cái!
 
Tinh không run rẩy, bị một lực lượng xé rách không thể nào hình dung nổi cuốn động, kéo tan tinh không, xé mở tấm màn của trời đất, tác động vào tất cả sự vận chuyển của thiên địa, cũng xé tan chưởng ấn khổng lồ của Chưởng Tôn!
 
Chưởng ấn sụp đổ!
 
Sáu thanh kiếm kia cũng vỡ tung, hoá thanh vô số mảnh vụn bị cuốn lại dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Hai tay hắn lúc này huyết nhục mơ hồ. Lực lượng Tê Thiên này toàn bộ đều dựa vào mười ngón tay hắn!
 
Không chỉ có thế, hư ảnh Đạo Cổ phía sau Vương Lâm cũng ầm ầm tan nát.
 
Thân thể hắn bị tung mạnh về phía sau, máu tươi phun ra từng ngụm lớn, bên ngoài thân thể có một lượng lớn huyết vụ bị phun ra. Sắc mặt hắn tái nhợt nhưng vẻ điên cuồng trong hai mắt trong tích tắc tiêu tán, thay vào đó là sự tỉnh táo.
 
Giống như tất cả mọi thứ vừa nãy chỉ là diễn kịch mà thôi!
 
– Đây là lực lượng Không Huyền đỉnh phong đã tiến vào Huyền Kiếp. Nếu không có cây cung của Lý Quảng thì ta không thể đối phó… Thân thể Vương Lâm lảo đảo, từ trong cơ thể truyền ra sự đau dớn, nguyên thần cũng mơ hồ một mảnh, bị lực lượng phản chấn vừa rồi gây thương tích.
 
Quá trình vừa rồi diễn ra cực nhanh, nói thì dài nhưng trên thực tế chỉ trong chớp mắt. Chưởng ấn của Chưởng Tôn dù đã tiêu tán nhưng Chưởng Tôn lại cười ha hả. Hắn rốt cục đã xác định đối phương tuyệt đối không có lực lượng giương cung lần thứ ba, lúc này không còn băn khoăn chút nào nữa, cười nanh ác, mang theo sát khí và vẻ tàn nhẫn, đi về phía Vương Lâm.
 
– Vương Lâm, lúc này ta muốn xem ngươi chạy đâu cho thoát! Cả vùng tinh vực này đã bị lão phu phong kiến, ngươi không thể ra nổi!
 
Trong nội tâm Chưởng Tôn tràn ngập sung sướng. Hắn chờ đợi ngày này đã ba năm rồi!
 
Ngay lúc Chưởng Tôn bước tới, trong tinh không truyền ra tiếng gió gào vang vọng. Chỉ thấy tần tầng sóng gợn nổi lên. Thất phi sắc mặt âm trầm, bước từng bước đi ra. Ngay sau đó là Diệu âm đ*o Tôn, Cửu Thiên Ma Tôn, hai người cũng lục tục từ một hướng khác hiện ra, lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Ba trong thái cỗ ngũ tôn và viễn cổ thất phi, chỉ một trong bốn người cũng vang danh giới nội và giới ngoại, lúc này xuất hiện đồng thời ở nơi này. Mục tiêu của bọn họ giống nhau, đều là muốn giét Vương Lâm!
 
Thấy bốn người này xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm lộ hàn quang. Hắn đã chờ được bốn người xuất hiên! Chỉ có như vậy hắn mới có thể làm một lần ăn cả đời, một lần khiến bước đầu tiên trong kế hoạch chấm dứt!
 
Huỷ viễn cổ tiên vực của giới ngoại, làm loạn động phủ này, khiến cho các thế lực không cân bằng nữa. Đây chính là kế hoạch của Vương Lâm. Nhưng với tâm cơ của hắn sao có thể không tính ra là sau khi làm thế, bản thân mình không thể rời đi, bị vây trong Thái Cổ Tinh Thần, bị người người đuổi giết.
 
Ánh mắt hắn loé sáng, trong nháy mắt khi Chưởng Tôn đang cười nanh ác tiến tới, Vương Lâm đang lui lại phía sau thân thể đột nhiên sững lại, tay trái chụp vào hư không một cái. Bất ngờ cây cung của Lý Quảng lại xuất hiện trong tay hắn!
 
Trong tích tắc khi cây cung Lý Quảng xuất hiện, sắc mặt Chưởng Tôn lập tức đại biến, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau mấy trăm trượng, ánh mắt lộ vẻ rung động và không thể tin nổi!
 
– Không có khả năng! Ngươi chỉ có lực lượng bắn hai tên. Ta tuyệt đối tính không sai. Chuyện này không thể xảy ra. Ngươi cầm cung ra chẳng qua là ra vẻ mà thôi. Ngươi không thể giương cung nữa rồi!
 
Chưởng Tôn không thể tiếp nhận chuyện này được. Hắn không thể tiếp nhận việc kế hoạch của mình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chuyện ngoài ý muốn lần này sẽ là một đả kích trí mạng với hắn, phá huỷ lòng tin của hắn, rung chuyển đạo tâm của Chưởng Tôn!
 
Giờ khắc này không chỉ có Chưởng Tôn lùi lại phía sau mà sắc mặt thất phi cũng biến đổi, thân thể sững lại, không tiến tới nữa. Cả hai người Diệu âm đ*o Tôn và Cửu Thiên Ma Tôn cũng biến sắc, thân thể ngừng lại.
 
– Ngươi chỉ là ra vẻ mà thôi!
 
Sắc mặt Chưởng Tôn tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn quát lên với Vương Lâm!
 
Nhưng trong tiếng quát này, dưới ánh mắt hoảng sợ của Chưởng Tôn, tiếng quát của hắn đột nhiên im bặt. Hắn thấy tay phải của Vương Lâm đặt lên dây cung kéo mạnh ra.
 
Ong một tiếng, tiếng động tuyệt vời này rơi vào tai Chưởng Tôn khiến thân thể hắn sợ hãi run lên. Ấn tượng của tử vong ban năm trước không thể áp chế liền bộc phát ra, bao phủ toàn thân hắn.
 
– Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Ngươi dù giương được cung nhưng cũng không thể biến hoá ra mũi tên của Lý Quảng… Chưởng Tôn lui lại phía sau, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.
 
Nhưng đúng vào lúc này, trên dây cung đã bị Vương Lâm kéo thành hình trăng tròn, u quang liền loé lên. Mũi tên chấn nhiếp chúng sinh biến ảo ra!
 
Cầm cây cung này trong tay, tập trung vào đám người Chưởng Tôn, tay trái Vương Lâm giơ lên mạnh mẽ điểm một cái, hướng mũi tên chỉ thẳng về phía Chưởng Tôn!
 
Bị mũi tên này chỉ tới, sắc mặt Chưởng Tôn trắng bệch. Hắn đã bị đả kích tới tận tâm thần. Kế hoạch của hắn đối với Vương Lâm cho tới lúc này hoàn toàn sụp đổ, chưa bao giờ thành công. Ngay cả lần này hắn xác định là không thể nghi ngờ nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, bản thân mình đã sai lầm.
 
– Lão phu không tin! Tất cả chuyện này là giả dối. Dù ngươi có biến ảo ra được mũi tên này cũng không còn tiên lực để bắn tên. Ta không tin, ta muốn cược một lần!
 
Chưởng Tôn điền cuồng rồi. Hắn không những không lùi lại, ngược lại còn cất bước lao thẳng về phía Vương Lâm, thần sắc vặn vẹo, vừa tiến tới hai tay vừa bắt quyết. Chỉ thấy chưởng ấn khổng lồ kia lại biến ảo ra, ầm ầm đánh tới.
 
Phía sau chưởng ấn này còn có một cái giếng khổng lồ biến ảo ra. Cái giếng này vừa xuất hiện liền điên cuồng lan tràn ra tám hướng, sau khi bao phủ tinh không liền giống như dung nhập cả tinh không này vào trong nước giếng.
 
Cùng lúc đó, một vầng mặt trời đỏ đậm từ bên trong nước giếng dung nạp tinh không biến ảo ra. Một lực lượng quy tắc thái sơ tràn ngập bốn phía.
 
Chưởng Tôn như nổi điên, lao về phía trước, tay phải giơ lên đỉnh đầu vỗ mạnh một cái. Một cốt châu lớn cỡ nắm tay bị bức ra. Cốt châu này toả ánh sáng màu xám cả vạn trượng, lộ ra khí tức bạch cốt đậm đặc. Sau khi nó xuất hiện, tu vi và thần thông của Chưởng Tôn bất ngờ tăng lên mấy lần, bao phủ cả tinh không, ầm ầm đánh tới Vương Lâm.
 
– Ta sẽ khiến ngươi phải tin, cho ngươi phải nhớ kỹ.
 
Hàn mang trong ánh mắt loé lên, trực tiếp nhắm hai mắt lại, không cho người khác nhìn thấy ánh sáng màu vàng trong mắt mình, dựa và thần thức kéo cung, tay phải mạnh mẽ giật mạnh một cái nữa, sau đó liền buông tay!
 
Trong tích tắc khi buông tay, mũi tên ầm ầm vọt tới, hoá thành một đạo cầu vồng kinh thiên động địa gào thét lao thẳng về phía trước!
 
Chưởng ấn khổng lồ sụp đổ, bị mũi tên này xuyên thấu. Cái giếng dung nạp cả tinh không lúc này sóng gợn ào ào, khi mũi tên xuyên qua cũng bị huỷ diệt theo.
 
Còn vầng mặt trời kia cũng không thể ngăn cản lực lượng của một mũi tên này. Nó mang theo lực lượng huỷ diệt tất cả đánh thẳng tới Chưởng Tôn đang nhìn lại với vẻ tuyệt vọng và rung động!
 
– Chuyện này không có khả năng….
 
Mũi tên kia quá nhanh, trong nháy mắt đã ầm một tiếng, xuyên qua cơ thể Chưởng Tôn. Thân thể hắn chấn động kịch liệt, ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy, huyết nhục bị mũi tên cuốn đi, hoá thành một cơn lốc máu thổi đi mấy vạn dặm.
 
Diệu âm đ*o Tôn và Cửu Thiên Ma Tôn cũng phun máu tươi, thân thể nổ tung, huyết nhục mơ hồ, nguyên thần đang muốn lui lại thì bị tay áo Vương Lâm vung lên, trực tiếp bắt gọn.
 
Chỉ có thất phi là sau khi lui lại liền phun một ngụm máu tươi, bị trọng thương dưới một tiễn vừa rồi, nhưng vì là tiên phi, có chí bảo phòng thân nên mới may mắn trốn thoát.
 
Sau khi mũi tên nọ gào thét lao qua, huyết nhục Chưởng Tôn bị cuốn đi mấy vạn dặm lại ngưng tụ.Vừa sống lại, ánh mắt hắn nhìn về Vương Lâm tràn ngập sợ hãi chưa từng thấy. Lúc này hắn không dám nói là có thể tính ra Vương Lâm có lực lượng bắn mấy mũi tên nữa!
 
Không chút do dự, giống như ba năm trước, Chưởng Tôn điên cuồng bỏ trốn, không quay đầu một lần.
 
Đúng lúc này thì đột nhiên trong vùng tinh vực này, ánh sáng bảy màu tràn ngập tinh không! Hình như có một người mang theo ánh sáng bảy màu tràn tới, hoàn toàn chiếu rọi cả tinh không!