Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1604 Phệ Linh Hỏa Điểu Cùng Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch

Hàn Lập thấy vậy trên mặt không có chút dị sắc nào nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Hiển nhiên giá trị của Kim Lôi Trúc này so với dự đoán của hắn tựa hồ còn muốn cao hơn.

Bất quá, tuy hắn đã nắm giữ Tế lôi thuật nhưng lúc trước thấy mấy gã yêu vương kia đối với Ích Tà Thần Lôi cực độ kiêng kị thì có thể thấy được Kim Lôi Trúc tựa hồ còn ẩn dấu cái gì đó. Đáng tiếc là lúc đó mấy đại yêu vương kia chủ yếu là lợi dụng hắn nên cho dù Kim Lôi Trúc thực sự còn có bí mật gì khác thì tự nhiên cũng không nói cho hắn biết.

Mà vô luận là tại Phi Linh Tộc hay là Vân thành trước mắt thì hắn cũng không tìm thấy được thông tin liên quan đến Kim Lôi Trúc và Ích Tà Thần Lôi nên cũng chỉ có thể tạm thời dừng lại việc tra xét, về sau sẽ tìm ra đáp án. Ngay tại lúc tâm niệm Hàn Lập đang tính toán nhanh thì việc cạnh tranh giá Kim Lôi Trúc đã bắt đầu.

Không biết một gã thánh tộc nào ở tầng ba ra giá, vừa há mồm đã quát:

“Hai triệu năm trăm ngàn vạn!”

Lời vừa xuất nhất thời làm cho không ít kẻ hữu tâm sắc mặt có chút trắng bệch. Bất quá, hạng người tại đại khí thô ở đây tự nhiên là tuyệt không chỉ có một vị này.

Cơ hồ trong nháy mắt, giá cả đã nhảy lên con số hai triệu sáu trăm ngàn vạn cùng hai triệu bảy trăm tám ngàn vạn. Đây là giá do hai gã thánh tộc khác phát ra. Trong đó một nam tử có thanh âm không nhanh không chậm, Hàn Lập cảm thấy có chút quen thuộc. Sau khi hơi cân nhắc thì lập tức liền nhận ra người nọ, đây rõ ràng là Thiên Cơ Tử. Vị trưởng lão Vạn Cổ Tộc này cũng nhìn trúng Kim Lôi Trúc.

Về phần một người khác cũng là tham gia đấu giá hội ngay từ đầu, từng bởi vì Thiên Hỏa Dịch mà khẩu khí bất hảo, chính là nam tử họ Liệt.

Sau khi hai gía này trước sau được ra, hắn nguyên bản còn muốn tranh phong một hồi, lúc này đành tắt đi tâm tư này. Chỉ có thể nhìn thấy Kim Lôi Trúc trên đài mà âm thần muốt nước miếng mà thôi. Trong lúc nhất thời, cả đại điện trở nên yên tĩnh, chợt.

“Ba triệu linh thạch.”

Đây chính là thanh âm của một gã thánh tộc vô danh phát ra đầu tiên, hắn nói ra một cái đã làm cho tim Hàn Lập chợt đập dồn. Lần này, Thiên Cơ Tử thở dài một hơi, từ trong phòng lão không còn có âm thanh nào truyền ra nữa.

“Ba triệu một trăm ngàn! Vị đạo hữu đáng kính bên kia. Cây Kim Lôi Trúc này đối với Liệt mỗ phi thường trọng yếu, mong đạo hữu có thể thành toàn cho ta.”

Nam tử họ Liệt tựa hồ do dự một chút rồi lại báo giá mới, đồng thời đột nhiên hướng về phía đối phương khách khí dị thường nòi.

“Liệt huynh nói lời này không đúng rồi. Tại hạ nguyện ra giá cả như thế thì Kim Lôi Trúc tự nhiên đối với mỗ đồng dạng rất quang trọng. Chỉ sợ vô pháp nhường cho. Ba triệu hai ngàn vạn.”

Nam tử phát giá đầu tiên cười nhẹ, một chút ý tứ buông tay cũng không có lại hô lên một tiếng ra giá.

“Hảo, nếu Trần đạo hữu nói như thế, Liệt mỗ cũng không đoạt vật yêu thích của người khác. Kim Lôi Trúc cấp cho các hạ thôi.”

Nam tử cương cường này tựa hồ biết rõ thân phận của đối phương nên sau khi thấy đối phương ép hắn vào tình thế bắt buộc thì lập tức bỏ khỏi cạnh tranh nhưng trong lòng tự nhiên vẫn có chút buồn bực.

“Hắc hắc, đa tạ Liệt huynh thành toàn.”

Vị nam tử họ Trần kia thanh âm có hơi chút đắc ý nhưng chợt có âm thanh khác phát ra.

“Ba triệu hai trăm ngàn.”

Từ một nơi trong đại điện truyền đến thanh âm ra giá. Thanh âm dễ nghe thanh thúy, đúng là thanh âm của một nữ tử.

Lần này, hơn phân nửa mọi người đều sửng sốt, không khỏi nhìn về phía nơi phát ra thanh âm. Người ra giá kia rõ ràng là nữ tử lúc trước mới mua được Đại U chiến xa. Bao gồm cà Hàn Lập ở bên trong, tất cả mọi người đều có chút run sợ.

Vừa rồi nàng này đã tiêu phí đại lượng linh thạch như thế mà hiện tại vẫn có thể chào giá trên trời như vậy. Cái này cũng không tránh khỏi rất khoa trương a.

Đương nhiên, cái này cũng không phải nói là thân gia của nàng thật sự là hơn xa thánh tộc bình thường nhưng ở phương diện số lượng linh thạch thì hiện nay xác thực không phải là thánh tộc bình thường nào có thể sánh bằng.

“Ba triệu bốn trăm ngàn.”

Nam tử họ Kinh thanh âm có chút âm trầm xuống.

“Ba triệu năm trăm ngàn.”

Nữ tử che mặt cũng không hoảng không vội vẫn báo ra một cái giá mới.

Mà nam tử họ Kinh lại yên lặng, một lát sau mới dùng một thanh âm cực kỳ băng hàn lạnh lùng nói:

“Ba triệu sáu trăm ngàn. Chỉ cần có người có người ra giá cao hơn một khối linh thạch Kính mỗ lập tức chắp tay nhường.”

Nhưng hắn vừa nói dứt, nữ tử che mặt liền cực kỳ bình tĩnh báo ra giá.

“Ba triệu bảy trăm ngàn.”

Nghe được giá này, cả ba tầng đều vang lên một tiếng cười giận dữ của nam tử họ Kinh.

“Hảo, tốt lắm! Nếu các hạ đối với Kim Lôi Trúc có tinh thần ăn cả ngã về không như thế thì hy vọng đạo hữu có thể rời khỏi Vân thành được.”

Vị Vân thành thánh tộc này ở phiên thứ ba bị một gã thượng tộc đàn áp sau một hồi đấu giá thì rốt cục cũng không nhịn được. Đương trường nói ra lời nói bất hảo nhưng nữ tử che mặt này lại như căn bản chưa nghe thấy những lời này. Chẳng những không đáp lại một câu mà thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm quay về hướng đó mà liếc mắt một cái. Sau khi Tiêu Bố Y tuyên bố nàng mua được vật phẩm này thì không chút hoang mang đi lên trên đài, giao phó linh thạch nhận Kim Lôi Trúc rồi trở về.

Bộ dáng không sợ hãi của nàng này ngược lại làm cho nam tử họ Kinh trong lòng có chút cố kỵ, sau khi cười lạnh vài tiếng thì cũng không nói gì nữa.

“Hảo, sau đây chúng ta sẽ bán một kiện trân phẩm cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay. Hắc hắc, tin tưởng là không cần Tiêu mỗ nói thêm gì nữa, chư vị đạo hữu cũng có thể biết được vật này ra sao. Đó chính là một lọ tổng cộng có mười ba khỏa Vạn Diệu Đan. Vạn Diệu Đan thần diệu như thế nào thì ta không cần nhiều lời. Chẳng những là linh dược phụ trợ tuyệt hảo đối với đột phá bình cảnh thánh tộc mà sau khi ăn vào còn có tác dụng tẩy kinh dịch tủy, về mặt cải thiện thể chất có thể nói là bất khả tư nghị. Trong quá khứ các đấu giá hội tuy cũng từng có bán đấu giá Vạn Diệu Đan nhưng nhiều lắm chỉ có ba bốn khỏa, thậm chí một hai khỏa. Lúc này vài vị trưởng lão lại nguyện ý một hơi xuất ra nhiều Vạn Diệu Đan như thật ra cũng nằm ngoài dự đoán của Tiêu mỗ. Nếu không phải tai hạ chủ trì đấu giá hội lần này thì nói không chừng tại hạ cũng sẽ gia nhập tranh đoạt lần này. Cho dù chính mình không dùng được như đối với môn nhân đệ tử nên được dùng một viên thì cũng là cơ duyên không nhỏ a.”

Tiêu Bố Y rừa rung đùi đắc ý vừa lộ ra vẻ mặt tiếc hận nói.

Theo sau, hắn nhận từ tay giáp sĩ đeo mặt nạ vàng kia một cái bình màu lục đồng thời giơ cao lên cho mọi người cùng xem.

Đối mặt với kiện bảo vật đấu giá cuối cùng này không biết các thánh tộc tại tầng ba suy nghĩ thế nào nhưng các dị tộc thì ai nấy hai mắt tỏa sáng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay Tiêu Bố Y. Bọ họ hoặc là thần sắc nghiêm nghị, hoặc là hưng phấn khó nhịn được, còn có người lại toát ra vẻ khẩn trương dị thường.

“Tốt lắm, tại hạ cũng không nói thêm gì nữa, một lọ Vạn Diệu Đan này giá quy định là ba triệu!”

Tiêu Bố Y mỉm cười rồi bỗng nhiên tuyên bố nói.

Hàn Lập ngồi dưới đưa tay sờ sờ cằm, mặt không chút thay đổi tựa vào cái ghế đồng thời chậm rãi nhắm mắt lại. Giờ khắc này tâm tư Hàn Lập căn bản không đặt ở trên cái bình đan dược kia mà đang âm thần cân nhắc tìm cách nào có thể có được đan phương của Vạn Diệu Đan này.

Chỉ càn nguyên liệu đầu vào là thảo dược gì đó là hắn hoàn toàn có thể tự luyện chế được vô số đan dược này. Nếu Vạn Diệu Đan này thực sự tác dụng thần kỳ như vậy thì nếu hắn có đan dược này hiệp trợ đồng thời có thêm nhiều loại Chân linh huyết mạch trong cơ thể thì khả năng đột phá đến Hợp Thể Kỳ hẳn lả rất có khả năng. Hàn Lập trong lòng yên lặng cân nhắc.

Hơn nửa ngày sau, trong động phủ ở Vân Mộng Sơn, Hàn Lập ngồi khoanh chân, một tay nâng một cái gói to màu lam, một tay cầm một cái bình nhỏ màu trắng ngà.

Gói tu chính là cực phẩm linh thạch do hắn lấy được từ đấu giá hội lần này, số lượng tuy không nhiều nhưng cũng để hơn non nửa có thể kích hoạt được siêu cấp truyền tống trận. Xem ra nếu Thải Lưu Anh thực sự nguyện ý gánh một nửa phí tổn kích hoạt truyền tống trận mà nói thì điểm linh thạch này hẳn là đù.

So với đấu giá hội hắn tham gia lần đầu tiên tại Nhân Tộc ở Thiên Uyên Thành thì xem ra đại lục nơi các dị tộc ở đây linh thạch giàu có hơn nhiều. Xem ra tiêu hao linh thạch cho siêu cấp truyền tống trận cuối cùng cũng không thành vấn đề.

Sau đây hắn chỉ cần đi Nghiễm Hàn Giới một chuyến, hỗ trợ Thạch Kiến Tộc thu thập tài liệu luyện khí, hỗ trợ Thải Lưu Anh và Đoạn Thiên Nhận hai người hạ thủ cấm chế gì đó là có thể trực tiếp truyền tống quay về Phong Nguyên Đại Lục.

Bất quá Nghiễm Hàn Giới cũng là một cơ hội đột phá bình cảnh tuyệt hảo. Tốt nhất trước khi mình tiến vào phải đem tu vi luyện tới Luyện Hư Sơ Kỳ đỉnh phong, như vậy mới có khả năng mượn linh khí trong Nghiễm Hàn Giới dễ dàng tiến vào Luyện Hư Trung Kỳ.

Hàn Lập trong long cân nhắc, đem kế hoạch về sau tính toánh tỉ mỉ một phen, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì thì mới thở ra một hơi. Trên bàn tay linh quang chợt lóe, túi linh thạch kia lập tức biến mất không thấy đâu. Ánh mắt Hàn Lập thoáng nhìn xuống cái bình nhỏ màu trắng ngà kia. Trong bình này tự nhiên chính là Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch thứ phẩm.

Tuy rằng hỏa dịch này so với vài món vật phẩm trong phòng đấu giá mà nói thì bị chiếm tiện nghi hơi lớn nhưng vì sự tình có liên quan đến thỏa thuận với Thanh Nguyên Tử nên Hàn Lập cực chẳng đã không dám chậm trễ.

Thiên Hỏa Dịch này tuy nói là thứ phẩm nhưng theo lời của Tiêu Bố Y thì hiệu lực so với nguyên bổn không yếu hơn là mấy. Hàn Lập đương nhiên sẽ không dễ dàng tin vào đối phương. Tự nhiên là phải tự kiểm nghiệm một phen, xem rốt cục Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch so với lời đồn có khác biệt gì không.

Nếu không vạn nhất lại giao cho Thanh Nguyên Tử một món đồ vô dụng thì đến lúc đó kẻ không hay ho gì chính là mình.

Hắn nhìn bình ngọc trong tay, sau khi hơi trầm ngâm thì đột nhiên há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm màu bạc. Sau khi ra ngoài hỏa diễm này vây quanh Hàn Lập, quay tròn rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng thanh minh và biến ảo thành một con hỏa điêu màu bạc. Hàn Lập không chần chờ, cầm bình ngọc trong tay ném lên không trung. Tiếp theo giơ mtay điểm một cái.

“Phanh” một tiếng, mặt ngoài bình có nhiều ký hiệu chợt lóe lên.

Tùy theo chỗ miệng bình, hồng quang đại phóng, một cột sáng màu đỏ đậm phun ra. Mà ở trong cột sáng có một đoàn chất lỏng màu đỏ từ trong bình từ từ bay ra.

Trong phút chốc, cả gian mật thất bị ánh hồng quang chiếu sáng rực đồng thời sóng nhiệt cuồn cuồn bốc lên nhằm thẳng Hàn Lập nghênh diện đánh tới khiến cho hắn cảm giác như đặt mình trong hỏa lò!

Bất quá lúc này, Phệ Linh Hỏa Điểu đứng một bên, vừa thấy dịch đoàn màu đỏ thì lại hưng phấn dị thường. Hỏa điêu này vui vẻ thanh minh một tiếng, mở ra hai cánh đồng thời không chờ Hàn Lập phân phó đã bay vọt đi.