Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 162 Tư bản Lâm Hoà

Tất nhiên, cảm giác ấy cũng chỉ thoáng qua trong mấy giây ngắn ngủi, đường đường là đàn ông con trai, tương lai còn phải đảm đương một mình một vùng trời, hắn sao có thể uể oải nản lòng chỉ vì chút việc này.

Thích Tự lên tinh thần nói: “Thực phẩm Lũng Tiên với Trị liệu thẩm mĩ Tân Điểu phải không, tôi biết rồi.”

Phó Diên Thăng lại nói: “Trụ sở chính của Tân Điểu ở Yến Thành, của Lũng Tiên thì ở Nam Thị, cả hai đều không ở Hải Thành, nhưng cậu có việc cần nhờ thì nên đến tận nơi mà mời, trước khi đi nhớ hỏi xem người ta có thời gian gặp mặt không đã. Tư Nguyên đang ở thế khó nhưng cậu vẫn là con trai chủ tịch một tập đoàn có danh tiếng trên thị trường, bọn không nể Sơn Vũ thì cũng phải biết MeiWei với Tư Nguyên. Bảo Sở Mộng liên hệ trước đi, nếu qua điện thoại mà bọn họ đã tỏ ý khinh khỉnh thì ắt là vô dụng, không việc gì phải đi.”

Thích Tự biết Phó Diên Thăng nói vậy để nhắc mình nhớ giữ lấy tôn nghiêm, giống như ba hắn đã từng nói—người làm doanh nghiệp rất quan trọng khí phách, túng không hèn, thành không kiêu. Quả thật dù gặp khó khăn thì Tư Nguyên vẫn là một công ti đã niêm yết, muốn duy trì tiếp không hề khó, khó cái là làm sao giữ vững được vốn liếng và vị thế của mình.

Nhưng hiện tại MeiWei còn đang đối đầu với Phi Á, hắn đã có gan cướp Tô Cánh về tay, thì cũng nên gánh lấy những áp lực này mới phải. Nếu thật sự chỉ hi vọng được ở hai công ti kia, bọn họ mới khinh khỉnh một chút mà chẳng lẽ hắn lại từ bỏ luôn?

Thích Tự khẽ thở dài, nói: “Mai tôi sẽ liên hệ trước, có gì rồi nói sau.”

Nghe tiếng Sở Mộng đã về, hắn mới nói vào điện thoại: “Vậy thôi nhé.”

Phó Diên Thăng ừ một tiếng, không quên dặn dò: “Trên trời dưới đất không gì là quan trọng bằng sức khỏe, đừng có bỏ bữa.”

Thích Tự cười cười: “Được rồi, lát ăn đây.”

Vừa cúp điện thoại, Sở Mộng cũng đẩy cửa bước vào: “Nhắn tin không thấy cậu trả lời, nên tôi tự ý mua một phần cơm lươn ở ChiShang.”

Thích Tự tùy tiện đáp lại, nhận hộp rồi nói: “Cảm ơn chị.”

Hắn thấy Sở Mộng chỉ mua một hộp sữa chua ít béo với một phần salad, cười hỏi: “Chị ăn kiêng giảm cân thật à?”

“Cũng không hẳn, là duy trì dáng thì đúng hơn. Công việc này phải đi giao lưu gặp gỡ nhiều, hình tượng quan trọng mà.” Sở Mộng mở nắp sữa chua, múc một thìa lại nói, “Tôi không giống Phó tổng, cậu ấy chăm chỉ tập luyện quanh năm chứ tôi lười vận động, chỉ có thể quản cái miệng của mình thôi.”

Sở Mộng lại nhìn nhìn Thích Tự: “Thích tổng cũng rèn luyện chứ?”

Thích Tự cười cười: “Tôi cũng bữa đực bữa cái thôi, không kỉ luật được như Phó tổng.”

Căn hộ hắn thuê ở thành phố P có ngay phòng gym trong tòa nhà, Thích Tự nhớ rõ ngày nào Phó Diên Thăng cũng xuống tập luyện cả tiếng, sắp 30 mà thắt lưng không có tí mỡ thừa nào, lên giường thì…

Thích Tự bắt đầu thấy mặt nóng lên, vội vàng dừng lại hồi tưởng về người kia, hỏi Sở Mộng: “Chị với Phó Diên Thăng làm việc chung được bao lâu?”

Sở Mộng: “Khoảng 1 năm rưỡi, nhưng chỉ với ngần ấy mà cậu ấy đã trở thành nhân vật có tiếng của phòng Đầu tư ở Minh Thái rồi.”

Thích Tự tò mò: “Có tiếng về điều gì vậy?”

Sở Mộng nào dám nhắc lại về vụ trên Skyline với Thích Tự, chỉ nói: “Ngoại hình, ăn nói, năng lực, mặt nào cũng đỉnh. Cậu ấy vừa tới đã khiến không biết bao cô nàng ở Minh Thái muốn theo đuổi, tiếc là mới được mấy tháng thì đã bảo mình có đối tượng rồi.”

Thích Tự nghẹn họng: “Đối, đối tượng?”

“Ừ, hình như ở nước ngoài nên hai người họ bị chênh giờ, hồi đấy ở Minh Thái, cứ trước ba giờ chiều là Phó tổng khư khư cái điện thoại bên người, mấy phút lại ngó một lần, cả phòng tôi đều biết đối tượng của cậu cậu ấy siêu quấn người…” Sở Mộng vừa nói vừa dò xét sắc mặt đối phương.

Thích Tự hắng giọng, vội đổi chủ đề: “Lát nữa phiền chị tìm lại thông tin về Thực phẩm Lũng Tiên và Trị liệu thẩm mĩ Tân Điểu, tổng hợp rồi gửi đến mail giúp tôi. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ăn xong chắc tôi phải về trước, có gì chúng ta liên lạc qua điện thoại.”

Dọc đường ngồi trên xe về nhà, Thích Tự nhớ tới mấy lời Sở Mộng vừa nói, lôi điện thoại ra nhìn Phó Diên Thăng một lát, lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng, hắn không biết từ Phó Diên Thăng đã coi mình là đối tượng từ hai năm trước rồi cơ đấy?

Hôm sau, Sở Mộng thay hắn liên hệ với lãnh đạo của Lũng Tiên và Tân Điểu, đúng lúc CEO Dương Hiểu Tuyết của Tân Điểu đang đi công tác ở Hải Thành, Sở Mộng mới tiện thể hẹn gặp Dương Hiểu Tuyết ngay trưa ngày kế.

Nghe đến tên Sơn Vũ và Thích Tự, Cù tổng cũng nể nang đồng ý gặp mặt, nhưng đối phương ở tận Nam Thị, Thích Tự chỉ có thể đích thân qua đó, thời gian đã định là ba ngày nữa.

Xác nhận xong, Thích Tự tranh thủ tìm hiểu kĩ về Tân Điểu và vị CEO kia một hồi. Nhớ Tô Cánh từng nói về dự định làm y học công nghệ cao trong tương lai, hắn cảm thấy nếu không thể lôi kéo đầu tư thì biết đâu về sau MeiWei-Liên Tú vẫn có thể hợp tác với công ti này, bởi vậy lập tức gọi điện bảo Ngô Song chuẩn bị hồ sơ tư liệu về MeiWei-Liên Tú gửi cho mình, coi như dự phòng.

Bữa gặp Dương Hiểu Tuyết, phía Thích Tự đã đặt trước nhà hàng ở khách sạn Howard Johnson”s.

Thông tin nói đối phương đã hơn 40, nhưng diện mạo cũng không chênh lệch mấy với Sở Mộng còn trong tuổi 30, đường nét tinh xảo mĩ lệ, có thể nói là một gương mặt đại diện cho lĩnh vực của mình.

“Thích tổng, Sở tổng, đường đi hơi tắc, ngại quá lại để hai người đợi lâu.” Dương Hiểu Tuyết tươi cười nói.

Sở Mộng nói: “Không có gì đáng ngại, ai cũng biết đường xá Hải Thành tệ thế nào mà, Dương tổng bận rộn mà vẫn ưu ái dành thời gian cho bọn tôi là quá tốt rồi.”

“Làm gì, được hai người hẹn gặp, chưa nói đến tập đoàn Tư Nguyên thì tôi cũng phải nể mặt Hứa tổng năm xưa chứ.”

Dương Hiểu Tuyết ngồi xuống rồi mới nhìn nhìn Thích Tự đánh giá: “Thích tổng đúng là tuấn tú thật đấy. Trước đây được Hứa tổng đầu tư, tôi mới mời cậu ấy nếu muốn thẩm mĩ thì cứ tìm tôi, mà cậu ấy từ chối kêu mình không cần, tôi bảo kể cả người thân bạn bè xung quanh cũng được, cậu ấy còn đùa nói trùm cuối của Sơn Vũ thì lại càng không cần. Lúc ấy tôi còn không hiểu, nhưng nay gặp thì rõ rồi.”

Thích Tự nghe đối phương nhắc tới Hứa Kính không rời miệng, trong lòng trầm đi nhưng vẫn tươi tỉnh nói: “Dương tổng quá khen.”

Dương Hiểu Tuyết: “Có gì nói đó thôi mà, tôi thấy ngoại hình của cậu còn ăn đứt cả mấy cậu diễn viên trẻ đang hot trên TV.”

Hai bên cứ thế khách khí qua lại, đến khi đồ ăn ra còn nói chuyện phiếm một hồi. Cứ lần nào Thích Tự đánh mắt nhắc Sở Mộng vào chuyện thì Dương Hiểu Tuyết lại nói sang chuyện khác, ăn hết bữa cơm vẫn chưa đặt được vấn đề.

Thích Tự biết tình hình hiện tại không giống bình thường, muốn xin đầu tư thì trước hết phải lấy được lòng người ta. Hắn sẵn sàng nhún nhường như hồi mới tiếp xúc với phía Du Liên, nhưng không thể nhẫn nhục, cũng không có thời gian vòng vo với Dương Hiểu Tuyết mãi.

Quá nửa bữa cơm, Thích Tự rốt cục không nhịn được mà nói: “Chắc Dương tổng cũng ít nhiều biết về mục đích bọn tôi hẹn gặp hôm nay là gì rồi. Sơn Vũ và Tân Điểu đã từng có duyên hợp tác, tuy người thực hiện đầu tư trước kia không phải tôi, nhưng cũng là thân tín của tôi. Hồi tháng 5, bên tôi nhận thấy rủi ro tiềm ẩn nên mới bất đắc dĩ phải rút vốn cấp tốc, hiện tại Tư Nguyên có chút khó khăn, nay hẹn gặp Dương tổng cũng vì mạo muội muốn hỏi, chẳng hay chị có thể nể tình trước kia từng nhận đầu tư từ Sơn Vũ mà ra tay hỗ trợ chúng tôi một chút hay không. Tất nhiên sẽ không chỉ là hỗ trợ suông, MeiWei-Liên Tú hiện đang cạnh tranh với Phi Á-Hồng Trang, mà trị liệu thẩm mĩ cũng là một trong các chủ đề hot trên hệ thống của chúng tôi—nếu Tân Điểu đồng ý đầu tư vào Tư Nguyên, tương lai có thể sẽ là một đối tác rất triển vọng của MeiWei-Liên Tú.”

Hắn còn đang định đi lấy tư liệu về MeiWei-Liên Tú tới, Dương Hiểu Tuyết đã giơ tay ngăn lại: “Thích tổng, hôm nay chúng ta chỉ có thể ăn một bữa cơm với nhau thôi.”

Bọn họ nghe vậy không khỏi căng thẳng, Dương Hiểu Tuyết lại nhìn Thích Tự nói tiếp: “Tôi rất cảm kích khoản vốn mà Sơn Vũ đã dành cho Tân Điểu năm đó. Hồi tháng 5 bên cậu rút vốn xong, Hứa tổng lại còn tìm giúp Tân Điểu một nhà đầu tư khác, đến giờ bọn tôi vẫn duy trì quan hệ rất hữu hảo. Việc hợp tác mà cậu vừa nói quả thật rất ấn tượng, nhưng chúng ta đều là người làm ăn, nhìn từ góc độ của tôi thì không có gì MeiWei-Liên Tú có mà Phi Á-Hồng Trang lại không, trong khi hai công ti bất phân thắng bại, chẳng phải bên có giá cổ phiếu ổn định và hậu thuẫn tài chính hùng hậu hơn mới là lựa chọn an toàn sao?”

Thích Tự ngạc nhiên: “Hứa tổng đã tìm nhà đầu tư khác cho bên chị?”

“Đúng vậy, tôi biết Hứa Kính đã rời khỏi Sơn Vũ, đáng ra không nên nói cho cậu chuyện này mới phải.” Dương Hiểu Tuyết nhìn hắn, nói đầy ẩn ý, “Nhưng nay gặp mặt, tôi thật lòng rất mến cậu, mà cùng ở trong giới thì chắc sớm muộn gì cậu cũng biết thôi—Hiện tại Hứa Kính đã về Tư bản Lâm Hòa, sau khi Sơn Vũ rút đi khỏi Tân Điểu thì cậu ấy cũng cho Lâm Hòa đầu tư lại gấp đôi. Chủ sở hữu Tư bản Lâm Hoàn chính là Lâm Hoán ở Yến Thành, cũng là người nắm đến 40% cổ phần của Phi Á-Hồng Trang. Làm ăn cũng không thể bỏ qua lương tâm, tôi mà giúp bên cậu thì quá là đối đầu với Lâm Hoán rồi đi?”

Nghe đến đây, Thích Tự biết khả năng xin được hỗ trợ từ Tân Điểu là bằng không, mới gật gù nói: “Tôi hiểu rồi, rất cảm ơn Dương tổng đã phân trần rõ ràng.”

Dương Hiểu Tuyết nói: “Chuyện nên làm thôi, hôm nay tôi tới đây cũng không phải vì muốn làm cậu khó xử, chỉ là hi vọng tương lai chúng ta vẫn có thể nhìn mặt nhau. Như người ta nói thì xe đến trước núi ắt có đường, hết con hầm sẽ gặp lại ánh sáng, giới kinh doanh này đầy rẫy biến số, nay là địch mà có khi mai đã là bạn. Mặc dù Tư Nguyên đang gặp khó, tôi tin là với thực lực của mình thì các cậu sẽ vượt qua được thôi. Nếu sau này chúng ta không còn đối lập, tất nhiên tôi sẽ cân nhắc đến việc hợp tác với bên ấy.”

Thích Tự mỉm cười đáp: “Cảm ơn lời chúc của Dương tổng.”

Khách sáo nói chuyện thêm một lát, Dương Hiểu Tuyết cũng gác đũa, nói là có việc cần đi trước.

Thích Tự và Sở Mộng đều dậy tiễn, người đi rồi Sở Mộng mới không nhịn được mà châm chích: “Người này đúng là ghê gớm, lời tốt lời xấu một mình chị ta cân hết!”

Thích Tự trầm ngâm nói: “Nói sao người ta cũng đã 40, leo được đến địa vị bây giờ cũng phải có bản lĩnh gì chứ.”

Nhớ đến ánh mắt dò xét Thích Tự vừa rồi của Dương Hiểu Tuyết, Sở Mộng không khỏi thông cảm: “Cậu có thấy ánh mắt chị ta nhìn cậu nãy giờ không? Hơn 40 rồi đấy trời đất, thế mà cậu vẫn có thể giữ nguyên thái độ này?”

Thích Tự khó hiểu: “Ánh mắt gì?”

“…Thì như, như hổ đói ấy?” Nhất là lúc nghe một câu “Tôi thật lòng mến cậu” của đối phương, Sở Mộng cũng sởn hết cả gai ốc.

Có điều lớn lên với ngoại hình của mình, Thích Tự cũng đã sớm vô cảm với đủ loại ánh mắt này, chỉ nói: “Vậy à? Tôi cũng quen rồi…”

Sở Mộng vốn định nói thêm, mà nhớ lại hôm ở trên Skyline hồi đó, chính “máy bay” mình đây cũng từng có ý với Thích Tự, so với Dương Hiểu Tuyết đúng là tám lạng nửa cân nên không ho he gì nữa.

“Ầy, ăn một bữa cơm vô ích rồi.” Sở Mộng cảm thán.

Thích Tự rũ mắt: “Không hẳn là không có thu hoạch, chí ít chị ta cũng nói cho tôi biết, Hứa Kính đã đi đâu.”

****

<Epilogue>

Sở Mộng: “Chị em, xác nhận rồi! Người yêu mạng của Phó tổng hồi trước chính là cậu kim chủ của tập đoàn Tư Nguyên!”

Lâm Hàm: “Omo omo! Sau nụ hôn ở Skyline là định tình luôn đấy à? Vậy thì cũng hơn 3 năm rồi!”

Nguyên nhóm: “CHÂN ÁI LÀ ĐÂY!”

Sở Mộng: “Mà nay tôi còn nghe thấy kim chủ nhỏ chất vấn có phải Phó tổng thèm lên giường với mình quá rồi không nữa cơ!”

Nguyên nhóm: “Á á Á Á Á Á…”

vtrans by xiandzg