Tiên Nghịch

Chương 1621 Tính Thiên Vận Tử

Bên ngoài cái khe trong Vân Hải tinh vực, lúc này có rất nhiều mãnh thú. Đám mãnh thú này thần sắc vẫn luôn hoảng sợ. Chúng không quên được cơn lốc cấm chế đã đuổi chúng ra khỏi cái khe vào mấy tháng trước.
 
Chỉ là cái khe đó là nhà của chúng, lúc này chúng vẫn luôn bồi hồi ở bên ngoài, không muốn rời đi.
 
Thời gian trôi qua, đám mãnh thú này dần dần xúc động hơn. Nhưng cũng không dám bước vào cái khe, những tiếng gầm trầm trầm vang vọng bốn phía. Ngay lúc này, một thân ảnh mặc bạch y từ trong cái khe chầm chậm bước ra. Thân ảnh này trong tích tắc xuất hiện liền khiến đám mãnh thú đồng loạt lùi lại phía sau.
 
Chúng cảm nhận được rõ ràng từ trên người Vương Lâm tỏa ra một luồng khí tức khiến chúng run rẩy sợ hãi.
 
Vương Lâm đi ra khỏi cái khe, ánh mắt bình tĩnh nhìn một lượng lớn mãnh thú này, không hề dừng lại mà thân thể nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
 
Cho tới khi Vương Lâm rời đi rất lâu rồi đám mãnh thú này mới từ từ tới gần cái khe, cẩn cẩn thận thận đi vào trong đó, sau khi không thấy nguy hiểm gì nữa thì mới đồng loạt chui vào trong khe.
 
Vương Lâm đi trong tinh không, thân ảnh bước giữa hư vô, thường chỉ xuất hiện trong tích tắc liền tiêu tán khi xuất hiện đã ở một nơi cách đó rất xa. Chẳng bao lâu sau phía trước Vương Lâm đã là ranh giới Vân Hải tinh vực, cũng là chỗ tân tiên giới.
 
Đại lục lơ lửng, ngân hà vờn quanh, ánh sáng như ngọc nhu hòa tỏa ra, chiếu rọi khắp bốn phía. Những ba động trận pháp cấm chế từ trên đó khuếch tán ra, bảo vệ tiên giới.
 
Nhìn lại nơi này, thần sắc Vương Lâm không còn lạnh lùng nữa. Nơi này là hắn sáng tạo ra, trừ Chu Tước Tinh ra đây là nhà của hắn trong động phủ này .
 
Nơi này có rất nhiều người hắn quen biết, khiến hắn không thể dứt bỏ.
 
-Tiên giới và ngân hà này dù có cấm chế nhưng uy lực còn chưa đủ.
 
Các tiên cấm trên ngân hà trước đây Vương Lâm không có năng lực tăng cường cho chúng nhưng lúc này hắn có thể làm được rồi.
 
Không tiến vào tiên giới, Vương Lâm đứng ngoài ngân hà, ngưng thần nhìn lại, sợi tơ máu cắt ngang đồng tử đang tiêu tán lúc này lại xuất hiện hồng quang quỷ dị.
 
Tay phải hắn giơ lên, bỗng nhiên vung về phía sau. Một cái vung này khiến tơ máu trong đồng tử hai mắt hắn vô thanh vô tức biến ảo ra trước người, lao thẳng về ngân hà.
 
Cũng trong tích tắc này, tơ máu trong hai mắt Vương Lâm lóe sáng, biến ảo ra bên ngoài cơ thể, tỏa ánh sáng chói mắt dung nhập trong ngân hà, liên kết chặt chẽ khiến ngân hà mơ hồ tỏa ra huyết quang.
 
Làm xong việc này, Vương Lâm hướng về phía tinh không. Trong mắt hắn mơ hồ thấy những sợi dây quy tắc nhỏ hiện ra. Tay phải hắn giơ lên túm một cái. Lập tức có rất nhiều sợi tơ quy tắc trong tinh không như bị sóng cuốn đi, dần dần từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại một lượng lớn. bao phủ dày đặc ngân hà.
 
-Thế này thì tiên giới trong trận hạo kiếp khi tìm kiếm hồn thứ ba có thể bình an rồi!
 
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, hướng về phía ngân hà cất bước.
 
Trong tích tắc khi tiến vào ngân hà, đám người Hồng Sam Tử liền phát hiện ra, từ trong nhập định xuất hiện, thần sắc biến đổi liền bước vào thiên không.
 
Thanh Lâm, Thanh Thủy, Tư Đồ Nam cả đám người Nam Vân Tử đều đứng trên bầu trời, nhìn thân ảnh mặc bạch y đang mỉm cười ở phía xa xa.
 
Cũng có rất nhiều người Vương Lâm quen biết lúc này đều nhận ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy thân ảnh mặc bạch y kia, khuôn mặt liền hiện lên vẻ tươi cười.
 
Vương Lâm nhìn những khuôn mặt quen thuộc phía trước, vẻ tươi cười đầy ấm áp, dần dần cũng nở nụ cười. Hắn thấy đứng bên cạnh Thanh Thủy chính là Hồng Điệp. Phụ tử hai người hiển nhiên đã nhận nhau.
 
Hắn thấy Thanh Sương đi sau Thanh Lâm, thấy phía xa xa sau Thanh Sương có một nam tử u buồn. Nam tử này yên lặng nhìn Thanh Sương, thần sắc có phức tạp, có bi ai nhưng lại càng có vẻ thỏa mãn.
 
Hắn là Chu Dật.
 
Vương Lâm còn nhìn thấy Chu Như. Trong lòng hắn Chu Như dù hiện giờ đã trưởng thành nhưng vẫn như một đứa trẻ. Bên cạnh nàng là con hổ làm bạn như trước kia.
 
Ánh mắt đảo qua khắp mọi người, Vương Lâm mỉm cười nhẹ giọng nói.
 
-Về tới nhà rồi.
 
Mấy chữ này khiến hàng loạt tiếng hoan hô vang lên. Phía tây tiên giới vốn là một vùng trống trải nhưng lúc này lại là nơi một bộ lạc của Thái cổ Tinh Thần sinh sôi nảy nở. Bộ lạc này là Lam Ti tộc.
 
Lam Mộng Đạo Tôn đang ngồi trong gian nhà tranh của mình, nhìn bầu trời, khóe miệng nở nụ cười. Nữ nhi Lý Thiến Mai của hắn không ở bên cạnh mà đang bế quan.
 
Lam Mộng Đạo Tôn cho rằng tu vi của Lý Thiến Mai không đủ cho nên sau khi mang Lam Ti tộc tới tiên giới liền khiến nàng bế quan, lĩnh ngộ bổn nguyên của Lam Mộng Đạo Tôn hắn.
 
Cùng nói chuyện vài câu với những người quen biết xong, Vương Lâm rời đi. Đi cùng hắn có Tư Đồ Nam. Chu Như, có đám người đầu to, thập tam. Những người này đi với Vương Lâm tới phía bắc của tiên giới, dừng lại trên một dãy núi liên miên không dứt. Vương Lâm cũng đã đi qua chỗ Lam Mộng Đạo Tôn biết Lý Thiến Mai bế quan xong, không biết tại sao Vương Lâm lại thầm thở phào một hơi.
 
Có lẽ hắn cũng không biết khi gặp Lý Thiến Mai mình phải nói gì. Bản thân hắn cũng chưa hiểu được đối với Lý Thiến Mai hắn là ân hay tình.
 
-Ân không phải là tình.
 
Một câu nói của Lý Thiến Mai nhẹ nhàng vang lên bên tai Vương Lâm, vọng mãi bên tai hắn.
 
Tân tiên giới giống như một thế ngoại đào viên, rời xa phân tranh ngoại giới không để ý tới những kẻ đang tìm kiếm hồn thứ ba trong giới nội giới ngoại. Bởi có Vương Lâm trở về khiến cho càng nhiều tu sĩ tin tưởng rằng nơi này là nơi sinh sống tốt nhất.
 
Vương Lâm ở trên một đỉnh núi. Nơi này có một gian nhà tranh đơn sơ. Nơi này chính là nhà của Vương Lâm.
 
Chu Như cũng không muốn rời đi mà làm bạn bên cạnh Vương Lâm, giống như một cô con gái, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập vẻ không muốn rời xa.
 
Nhìn Chu Như đã lớn nội tâm Vương Lâm ngoài sự ấm áp tràn ngập còn có sự đau đớn. Bởi lúc này hắn nhớ tới Lý Mộ Uyển, nhớ tới cảnh trên Chu Tước Tinh năm đó.
 
Hắn càng cảm thấy mình có lỗi với Uyển nhi. Chỉ là sự đau khổ của hắn không ai biết, hắn đau đớn cũng chẳng ai có thể nhìn ra. Thời gian hai ngàn năm đủ nhiều để hắn có thể ẩn dấu tất cả.
 
Còn có đám người Thập Tam và đầu to hai người tu luyện bên cạnh Vương Lâm, được hắn ngẫu nhiên chỉ điểm, có rất nhiều minh ngộ. Hồn huyết của đầu to Vương Lâm đã sớm trả lại cho đối phương, giải khai phong ấn khiến cho hắn được tự do.
 
Chỉ là đầu to cuối cùng cũng không lựa chọn rời đi mà chỉ nhìn bầu trời, thần sắc hơi mê man, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại. Vương Lâm biết đầu to nhớ nhà. Chỉ là nhà của đầu to đã mất từ lâu.
 
Năm tháng trôi qua, những hồi ức thống khổ này tới ngày này cũng trở thành trân quý khiến hắn không thể bỏ được.
 
Thập Tam lại là một người đơn giản. Hắn không suy nghĩ nhiều. Ý niệm duy nhất của hắn chính là tu luyện, trở thành đệ tử cực mạnh của sư tôn nếu sư tôn muốn hắn có thể bỏ qua hết thảy, kể cả tính mạng.
 
Còn về Tư Đồ Nam thì cả ngày cùng Vương Lâm uống rượu, khi lại thoải mái cười to, vỗ vai Vương Lâm thần sắc rất cao hứng, giống như đã quên hết mọi phiền não vậy.
 
Ngẫu nhiên sau khi uống rượu, hắn lại nhìn Vương Lâm, lắc đầu cảm khái, cảm khái không phải là vì Vương Lâm đã trưởng thành mà vì thật lâu hắn không làm vương gia.
 
Chu Dật cũng tới một lần, thần sắc u buồn khi uống rượu cùng Vương Lâm càng nhiều hơn. Hắn mãi không mở miệng nói một câu, chỉ cầm rượu cạn hết chén này tới chén khác với Vương Lâm, sau đó nhìn hắn thật sâu một cái, trên mặt hiện ra nụ cười duy nhất rồi gật đầu rời đi.
 
Bóng lưng của hắn hiu quạnh. Hắn mãi vẫn luôn muốn làm cho Thanh Sương tán thành sự tồn tại của hắn hoặc là nhớ tới hắn.
 
Dù kết quả thế nào thì hắn vẫn chọn cách chờ đợi chờ tới một ngày nào đó hoặc là chờ đợi cả đời.
 
Rất nhanh Vương Lâm đã ở tân tiên giới hơn một tháng. Trong một tháng này hắn lấy ra những tiên phẩm năm đó lấy được từ Lôi Tiên Giới, lấy toàn bộ tiên thuật ra đưa cho đám người Thanh Lâm.
 
Bọn họ sẽ truyền thụ những tiên thuật này, làm cho chỉnh thể lực lượng của tiên giới được đề cao.
 
Cùng lúc đó, bên ngoài tiên giới, một trường đại loạn từ từ bắt đầu. Phương pháp tìm kiếm hồn thứ ba của tứ đại chiến tướng của viễn cổ tiên vực có chút đặc thù giống như dựa vào bốn người liên thủ, còn có rất nhiều tiên nhân bố trí một trận pháp huyết mạch tiên nhân kỳ dị, dùng trận pháp này không ngừng tìm kiếm.
 
Đương nhiên về phương diện này còn có một số thủ đoạn đặc thù không để người khác biết, dù là Vương Lâm cũng không thể biết được.
 
Ngoài tứ đại chiến tướng ra, Chiến lão quỷ dường như không có chút hành động nào. Chỉ dùng thần thức tập trung quan sát tứ đại chiến tướng từ xa xa, xem bọn họ tìm kiếm.
 
Tâm tư của hắn căn bản không che dấu tứ đại chiến tướng, hiển nhiên là rõ ràng nhưng rất kỳ dị là bọn họ lại không dừng tìm kiếm, hình như chẳng hề quan tâm.
 
Còn về đạo nhân bảy màu, sau khi rời khỏi Vân Hải tinh vực, hắn liền triệu tập Chưởng Tôn và mấy tiên phi đồng loạt hướng về giới nội, tiến thẳng tới Côn Hư, tìm kiếm kỹ càng.
 
Dường như hắn cũng mơ hồ thi triển một thần thông nào đó. Thần thông này chính là sau khi giới nội và giới ngoại đại chiến dùng sự tử vong của vô số tu sĩ đạo nhân bảy màu mới có thể thi triển được.
 
Vương Lâm cũng đã tìm kiếm hồn thứ ba. Trong thời gian một tháng này hầu hết thời gian hắn dùng để nghiên cứu làm sao sử dụng tấm buồm mặt quỷ, nắm giữ ảo thuật trong đó.
 
Loại chuyện này tương đối chậm chạp, cho dù có vội vàng cũng không thể có phương pháp nhanh chóng hơn. Chẳng qua so với việc tìm kiếm hồn thứ ba trong lòng Vương Lâm còn có một cái gai muốn sớm rút ra!
 
Dù là không thể rút ra nhưng hắn cũng muốn chuẩn bị rõ ràng. Cái gai này rốt cục đâm ở địa phương nào, dùng phương pháp nào rút ra khiến người ta trí mạng!
 
Cái gai này chính là Thiên Vận Tử!
 
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Lâm tính lại Thiên Vận Tử. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn một lần giải quyết gút mắc cả ngàn năm này!
 
-Thiên Vận Tử, ngươi rốt cục trốn ở địa phương nào.
 
Vương Lâm ngồi khoanh chân trong ốc xa, ánh mắt lóe lên nhắm hai mắt lại, đắm chìm trong tâm thần, tiến vào trong hồn Thiên Vận Tử mà hắn vẫn luôn nắm giữ.
 
Hắn muốn thông qua hồn này tìm ra nơi bổn tôn Thiên Vận Tử ở, đi giết hắn!
 
Thiên Vận Tử không trừ, Vương Lâm khó có thể an tâm. Người này chính là thứ xấu nhất ngoài hồn thứ ba!