Tiên Nghịch

Chương 1628 Thiên Đạo

-Thiên đạo.
 
Trong đầu Vương Lâm hoàn toàn trống rỗng. Chuyện hắn phát hiện ra từ trong luân hồi của Thiên Vận Tử dù là bản thân hắn cũng khó có thể tin nổi. Thiên đạo bị vô số người tìm kiếm bấy lâu nay, không ngờ. Không ngờ lại chính là Thiên Vận Tử!
 
Nhìn thấy thanh niên đang cố gắng cử động khuôn mặt, cố nở nụ cười, trong lòng Vương Lâm như có sóng biển trào dâng. Hắn lúc này giống như một con thuyền nhỏ giữa cuồng phong, tâm thần có lốc ngập trời không ngừng vang vọng.
 
Trong mắt hắn thanh niên vẫn duy trì vẻ tươi cười trên mặt, xoay người tiến về tinh không yên tĩnh, dần dần rời đi. Cho tới khi thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt của Vương Lâm, thần sắc Vương Lâm vẫn còn đang rung động.
 
Trong khi bổn tôn của Vương Lâm vẫn đang đắm chìm trong luân hồi của Thiên Vận Tử từ phân thân của hắn đang ngồi trong tinh không, sắc mặt tái nhợt, mơ hồ có màu xanh ẩn hiện trên mặt.
 
Bốn phía xung quanh hắn có vô số những tia hồn phách của Thiên Vận Tử giống như sương khói mờ ảo lao tới, đồng loạt dung nhập trong cơ thể hắn không ngừng chiếm cứ lấy cơ thể phân thân của Vương Lâm.
 
Đám hồn phách này càng dung hợp nhiều, giọng nói của Thiên Vận Tử ầm ầm vang vọng trong đầu Vương Lâm.
 
-Ngươi lấy cái gì mà muốn nhanh hơn lão phu. Lão phu lúc này có thể chiếm cứ thân thể của ngươi. Bổn tôn của ngươi có tìm được bổn tôn của lão phu không!
 
Một ngàn hồn phách của Thiên Vận Tử trong Triệu Hà, Côn Hư đều dung nhập toàn bộ vào trong cơ thể Vương Lâm. Từ xa nhìn lại, đám hồn phách từ La Thiên, Vân Hải tinh vực cũng đang gào thét, càng lúc càng tới gần.
 
Đồng thời vào lúc này, bổn tôn của Vương Lâm đang đắm chìm trong luân hồi của Thiên Vận Tử. Trong tích tắc khi hắn nhìn thấy hình ảnh của lần luân hồi thứ hai sụp đổ, Vương Lâm thấy được cảnh tượng khi bổn tôn của Thiên Vận Tử tỉnh giấc lần đầu tiên!
 
Tinh không mơ hồ sụp đổ, hóa thành những tia sáng biến mất. Khi xuất hiện trước mặt Vương Lâm thì đó đã là một cánh cửa khổng lồ! Cánh cửa này giống như cao vượt tinh không, khiến Vương Lâm đứng trước nó có cảm giác mình như một con kiến hôi.
 
Nó khác với cánh cửa của Thiên Nghịch. Cánh cửa lớn trước mặt này không hề có chút uy nghiêm nào tỏa ra. Nó ở nơi này giống như hoàn toàn hòa hợp với tinh không làm một thể.
 
Phía sau cánh cửa là cái gì Vương Lâm không biết. Nhưng hắn lúc này nhìn thấy cánh cửa khổng lồ này đang có tiếng ầm ầm truyền ra. Ngay sau đó cánh cửa giống như bị một lực lượng cường đại tới khó tin oanh kích từ bên trong. Cả cánh cửa chợt chấn động.
 
Trong sự run rẩy này, Vương Lâm nhìn thấy một cái khe từ trên cánh cửa hiện lên, trong tiếng ầm ầm và tiếng răng rắc hỗn loạn, cái khe liền lập tức bị mở rộng ra, kéo dài ra vô tận, giống như muốn chia cánh cửa này làm hai nửa.
 
Tiếng ầm vang lại càng kịch liệt hơn. Gần như chỉ trong chốc lát, cánh cửa đang run rẩy ầm ầm vỡ tung, hóa thành nhiều phần bay ra ngoài.
 
Cánh cửa này quá lớn giờ phút này dù là vỡ tung nhưng không hề nát bấy mà hướng về bốn phía quét tới. Chúng mang theo lực lượng trùng kích lao thẳng vào tinh không, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
 
Một phần cánh cửa này dưới lực lượng trùng kích liền xuyên qua tinh không, đi tới một vùng tinh vực mà sau này được gọi là Côn Hư. Trong vùng tinh vực trống trải này, phần cánh cửa này nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ, dung nhập vào tinh không, xé rách tinh không rồi chìm vào đó.
 
Cùng với sự dung hợp của vô số mảnh vỡ này, vùng tinh vực này xuất hiện vẻ không yên, bị xé mở ra một cái khe không gian. Mảnh nhỏ của cánh cửa này tồn tại ở nơi này, giống như là vạn cổ không thay đổi.
 
Nơi này rất nhiều năm sau bị một đám tu sĩ Tứ Thánh Tông dùng một phương pháp đặc thù na di tới. Bọn họ tìm được một tu chân tinh, na di tới nơi này, khống chế tinh vực vốn không yên, che dấu cái khe kia đi, cũng đặt tu chân tinh này tại đó.
 
Từ từ, đám tu sĩ này bởi vì đủ loại nguyên nhân mà dần dần rời đi. Cái khe trên tu chân tinh này trải qua vô số năm tháng cuối cùng hiện ra, bị một số người có thiên tư kinh người trên tu chân tinh này phát hiện, mượn nó sử dụng, sau đó được gọi là chiến trường ngoại vực.
 
Trong nháy mắt khi cái khe này vỡ tung, dưới lực lượng trùng kích, Vương Lâm nhìn thấy một đám sương mù màu bạc. Đám sương mù này hình dạng như một quả cầu, nhúc nhích từ bên trong cánh cửa vừa bị đụng vỡ chui ra.
 
Bên trong đám sương mù này, Vương Lâm lờ mờ thấy được một bóng người. Hắn nhìn không rõ hình dáng của đối phương nhưng lại có thể thấy đối phương từ trong sương mù truyền ra những tiếng hô khiếp sợ!
 
-Thiên đạo! Ngươi không ngờ lại chiếm được một phần thiên đạo! Đáng chết, bổn vương không phục!
 
Tiếng hô đó cuối cùng biến thành tiếng thét thê lương. Ngay sau đó trong sương mù liền truyền ra tiếng nổ kinh thiên.
 
Trong tiếng nổ này, sương mù liền chấn động kịch liệt, giống như có một lực lượng mạnh mẽ xé rách từ bên trong, khiến cho đám sương mù này bị cuốn động, bất ngờ vỡ ra.
 
Sương mù chia làm hai phần, một lớn một nhỏ. Phần lớn chứa thân ảnh đang gào thét yếu dần hướng về phía xa xa cuốn đi, trong nháy mắt biến mất trong tinh không, chẳng biết đi đâu.
 
Đám sương mù nhỏ hơn kia lại bay về hướng ngược lại, lóe lên rồi biến mất.
 
Đang không ngừng lao nhanh đi, đám sương mù nhúc nhích rồi co rút lại, chậm rãi thu nhỏ và ngưng tụ khiến cho Vương Lâm có thể mơ hồ nhìn thấy, bên trong đám sương mù này không phải là trống không mà tồn tại một mảnh nhỏ nửa vòng tròn.
 
Nửa vòng tròn này cũng không có rõ ràng nhưng hiển nhiên nó chính là trung tâm của đám sương mù này.
 
Gào thét lao đi, đám sương mù càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất, ngưng tụ trên nửa vòng tròn kia, hóa thành một đạo cầu vồng bay vào một tu chân tinh trong tinh không.
 
Trên tu chân tinh này không hề có sinh mạng, chỉ có một đám núi trọc lè tè. Mảnh nhỏ này giống như lưu tinh lao tới, ầm ầm nện lên trên núi. Ngọn núi chấn động, trực tiếp vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Vòng tròn này xuyên qua ngọn núi, xâm nhập vào sâu bên trong tu chân tinh, tại nơi sâu nhất mới ngừng lại.
 
Vương Lâm đã thấy tất cả. Hắn nhìn chằm chằm vào vòng tròn bên trong tu chân tinh. Trên vật đó có chút ấn ký cổ xưa thoạt nhìn giống như một chiếc la bàn!
 
cũng có thể nói nó là một nửa của chiếc la bàn!
 
Năm tháng trôi qua, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm trên tu chân tinh này vẫn hoàn toàn không có sinh mạng như trước. Chỉ là một nửa la ban bị vùi sâu trong tu chân tinh lúc này bên ngoài lại dần dần tràn ngập sương mù năm đó.
 
Một tia sương mù này lan ra, ngưng tụ lại hóa thành một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh này vặn vẹo, từ từ rõ ràng, cuối cùng xuất hiện là một người thanh niên.
 
Người thanh niên này nhắm hai mắt, hai chân lơ lửng trên nửa cái la bàn một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt, lộ vẻ mê man.
 
-Ta có linh trí.ta nhớ rõ là được chủ nhân gọi về, cắn nuốt tiên nhân kia xong. Tiên nhân kia tự bạo thần thức, ngăn cản ta cắn nuốt.sau đó ta liền bị vỡ ra.ta là ai.
 
vẻ mê man trong mắt thanh niên nọ càng nồng đậm. Hắn nhắm hai mắt lại giống như trầm tư.
 
Nửa ngày sau hắn đột nhiên mở mắt, đôi mắt hiện ra ánh sáng kỳ dị.
 
-Ta là thiên đạo.ta vốn không có linh trí. Nhưng thần thức của tiên nhân này tự bạo lại bị ta hấp thu một ít.ta hấp thu thần thức của hắn.ta sinh ra suy nghĩ.
 
Thanh niên nọ thì thào, giống như đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc.
 
Vương Lâm nhìn tới lúc này thì hắn cũng đã rõ ràng rất nhiều rồi. Hắn đã hiểu vì sao Liên Đạo Phi lại trở thành người điên, cũng hiểu rõ vì sao trong huyễn cảnh của đạo nhân bảy màu hắn lại thấy Liên Đạo Phi thần sắc tà dị, lời nói cực kỳ kiêu ngạo, thích chiếm lấy đạo lữ của Thất Thải Tiên Tôn. Tất cả mọi chuyện hoàn toàn bất đồng với người điên mà Vương Lâm biết, căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.
 
Lúc này đầu óc Vương Lâm đã hoàn toàn sáng tỏ.
 
-Liên Đạo Phi vốn là một kẻ ngỗ ngược trên Tiên Cương đại lục. Hắn có lẽ đúng là có một ca ca, thân phận cực cao. Chính vì thế tính cách của hắn quỷ dị, lại càng kiêu ngạo tới cực điểm. Theo những gì ta hiểu về người điên, cả đời hắn nếu đã thích thứ gì, dù là pháp bảo hay là người đều không chút do dự mà cướp lấy!
 
Nếu hắn không cướp được thì hắn cũng sẽ nghĩ phương pháp lấy được, thậm chí dù là diệt cả nhà đối phương cũng chỉ vì thỏa mãn tham niệm trong lòng! cũng vì tham niệm này mà hắn mới có thể tới động phủ của Thất Thải Tiên Tôn cố cướp lấy vật mà hắn không có được.
 
Nhưng cuối cùng hắn lại bị thiên đạo cắn nuốt, phải tự bạo thần thức. Phần tham lam và những tính xấu của hắn không ngờ lại bị tách ra cuối cùng bị thiên đạo hấp thu.
 
Cho nên ta mới gặp phải người điên, mới thấy hắn hoàn toàn bất đồng! Nếu không thì với tính cách của hắn làm sao có thể cho ta huyết mạch tiên nhân, lại càng không thể truyền thụ thần thông. Hắn phải dùng mọi cách lợi dụng ta để đạt mục đích mới đúng! Nếu so sánh thì ta lại thích người điên hiện nay hơn là Liên Đạo Phi năm xưa!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, nhìn thanh niên đang lơ lửng trên một nửa la bàn.
 
Thanh niên cúi đầu nhìn thoáng qua la bàn dưới chân, trong mắt lộ vẻ suy tư.
 
-Bổn tôn của ta chính là một nửa nghịch la bàn này.khí tức của vật này không ai cảm nhận được, để ở nơi này mới là an toàn nhất.
 
Thân thể thanh niên nhoáng lên cả người biến mất trong tinh không, chả biết đi đâu.
 
Vương Lâm không để ý tới thanh niên rời đi mà nhìn chằm chằm vào một nửa la bàn nọ, nhớ rõ khí tức của tu chân tinh này xong, hắn bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Trong tích tắc khi hai mắt nhắm lại, tất cả mọi thứ ở nơi này vô thanh vô tức sụp đổ.
 
Chín mươi chín lần luân hồi của Thiên Vận Tử tới lúc này là hoàn toàn chấm dứt!
 
Vương Lâm nhắm mắt khiến cho luân hồi tiêu tán. Trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, hắn thấy Lam Mộng Đạo Tôn Thanh Lâm và Hồng Sam Tử. Hắn thấy được Triệu Hà, cảm nhận được phân thân chỉ còn một chút nữa sẽ bị chiếm cứ hoàn toàn!
 
-Ta tìm được bổn tôn của hắn rồi. Ba vị tiền bối không cần đi cùng ta. Xin nhờ các vị khống chế phân thân, tranh thủ thời gian giúp ta càng nhiều càng tốt!
 
Bổn tôn của Vương Lâm bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía ba người ôm quyền, xoay phắt người cất bước vào trong tinh không.
 
-Thiên Vận Tử, trò chơi kết thúc rồi!