Tiên Nghịch

Chương 1634 Ngũ hành tinh

Côn Hư tinh vực đã tồn tại trong năm tháng dài đằng đẵng. Thời gian cụ thể thì chẳng ai còn tìm hiểu được. Có lẽ chỉ có chủ nhân của động phủ giới này – Thất Thải Tiên Tôn may ra mới biết được một chút.
 
Trong thời gian rất lâu ở Côn Hư, trước khi Vương Lâm sinh ra trên Chu Tước Tinh cho tới hai ngàn năm nay, Côn Hư đã trải qua hai lần chiến tranh. Lần chiến tranh thứ nhất là quyết chiến cùng La Thiên. Trận chiến ấy rất nhiều người tử vong, vô cùng hỗn loạn.
 
Nhưng so với lần thứ hai thì lần thứ nhất rõ ràng chẳng là gì. Lần đại chiến thứ hai là cuộc chiến giữa giới nội và giới ngoại. Trong trận chiến này Côn Hư đã trở thành một vùng đổ nát hoang vu. Tu sĩ cũng vậy, phàm nhân cũng thế, tất cả sinh linh trong trận chiến này đều gào thét tuyệt vọng.
 
Rất nhiều tu chân tinh vốn đầy sinh cơ lúc này tan tành thành tro bụi trong tinh không. Vùng ngân hà đầy ánh sao như ngọc hôm nay cũng là một vùng yên tĩnh. Đưa mắt nhìn lại, tinh không đầy những đám bụi bặm do tu chân tinh tan vỡ.
 
Tu chân tinh, tinh cầu hoang dã, hoặc là tu chân tinh vứt đi cũng không còn lại nhiều lắm. Nhưng vẫn có một số người dùng phương pháp đặc biệt duy trì được bình an trong hai cuộc đại chiến này, không hề tham dự vào. Trong tinh hải mênh mông, có một tu chân tinh chuyển động chậm rãi trong tinh không. Tu chân tinh này nhìn một màu xanh biếc, bên trên có cây cỏ mọc rậm rạp. giống như mặc cho tu chân tinh này một tấm áo dầy ấm áp vậy.
 
Đây là một tu chân tinh tràn đầy linh khí. Linh khí trên đó rất nồng đậm dù là Thiên Vận Tinh năm đó cũng không bằng. Ở bên ngoài nó không có vệ tinh vờn quanh mà chỉ có năm quầng sáng màu sắc bất đồng.
 
Năm quầng sáng này lần lượt biến đổi, màu sắc sặc sỡ, nhìn giống như một đóa hoa đang nở rộ, khiến người ta như mê đi trong mộng ảo. Từ xa nhìn lại, tu chân tinh cực kỳ tươi đẹp.
 
Trên tinh cầu tồn tại rất nhiều phàm nhân, số lượng cụ thể thì có lẽ phải tới mười mấy triệu. Bọn họ sinh sống trong vui sướng, không hề bị ảnh hưởng bởi chiến loạn chút nào. Điểm này thì ở Côn Hư, ở giới nội đúng là không thể thấy nhiều lắm.
 
Cũng bởi vì nguyên nhân trên tu chân tinh này linh khí rất nồng đậm nên phàm nhân rất ít khi bệnh tật, thân thể rất khỏe, xinh đẹp. Đồng thời sinh sống tại nơi này trong thời gian dài khiến cho phàm nhân ở nơi này dần dần có nhiều người có thể chất tu tiên hơn.
 
Tu chân tinh này chính là Ngũ Hành tinh!
 
Trên Ngũ Hành tinh chỉ có một tông phái. Tông phái này rất đơn giản, tên là Quy Nhất Tông! Có thể nói đại khái đó chính là Ngũ Hành quy nhất.
 
Trong Côn Hư tinh vực, Ngũ Hành tinh là một địa phương rất kỳ dị. Sự tồn tại của nó dù là ở giữa tinh không nhưng lại rất khó tìm được. Điểm kỳ dị này dù là Tu Chân Liên Minh cũng không biết được phương hướng cụ thể của Ngũ Hành tinh. Muốn có được phương vị chính xác của nó thì không thể tìm nổi, dù là tản thần thức ra cũng sẽ giống như người khác thấy u Minh thú là một vùng hư vô mà thôi.
 
cũng bởi vì điểm kỳ dị này khiến cho trong hai lần đại chiến, tu chân tinh này không hề bị dính dáng chút nào. Nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ. Trong trận chiến giữa giới nội và giới ngoại, cũng từng có một đội mấy trăm tu sĩ giới ngoại vô ý xông được vào nơi này, nhưng không thấy có thể trở ra.
 
Ngũ Hành tinh này thần bí khó lường.
 
Vương Lâm có được tọa độ của Ngũ Hành tinh là nhờ vật năm đó Nạp Đa đưa cho hắn cũng mời hắn tới. Hắn ở trong tinh không, ngồi trên lưng u Minh thú trong tay cầm ngọc giản, cẩn thận tìm phương hướng của Ngũ Hành tinh.
 
-Nạp Đa mời ta đã là hơn ngàn năm trước. Một ngàn năm trôi qua, có thể có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
 
Thần thức của Vương Lâm thu hồi từ trong ngọc giản, than nhẹ một tiếng, truyền thần thức tới u Minh thú. Thân thể con thú này liền nhoáng một cái về phía trước, lao về đằng xa.
 
Trên đường tới Ngũ Hành tinh, Vương Lâm cũng nhớ lại những chuyện trước kia. Nạp Đa năm đó có quen biết với Vương Lâm nguyên do là vì một cái túi trữ vật. Từ đó về sau Vương Lâm bị hắn đuổi giết, cho tới khi Cực Cảnh được thể hiện ra thì mới hóa giải được hiểm cảnh.
 
-Nạp Đa có Cực Cảnh năm màu.
 
Vương Lâm thì thào, u Minh thú dưới thân hắn bay đi, từ từ một vùng tinh vực xa lạ xuất hiện trước mặt Vương Lâm.
 
Cũng có thể nói vùng tinh vực này nếu ở bên ngoài thì thần thức không thể tìm thấy, cho dù tu vi cao tới đâu cũng không thể dùng thần thức quan sát, giống như nơi này hoàn toàn chia lìa với Côn Hư vậy.
 
Ngay phía trước Vương Lâm là Ngũ Hành tinh tỏa ánh sáng như ngọc, đẹp như một đóa hoa đang nở rộ.
 
Trong nháy mắt khi nhìn thấy tu chân tinh này, ánh mắt Vương Lâm không khỏi lộ vẻ trầm mê. Quầng sáng bên ngoài Ngũ Hành tinh khiến nó trở thành tu chân tinh đẹp nhất trong số những tu chân tinh Vương Lâm đã từng nhìn thấy.
 
-Tu chân tinh này không thuộc về động phủ giới.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Hắn là chủ nhân của thiên đạo nên có thể cảm nhận được suy nghĩ của u Minh thú.
 
Tu chân tinh này sở dĩ không thể bị người khác dùng thần thức cảm nhận nơi nó tồn tại, giống như chia lìa khỏi Côn Hư chính là vì nó vốn không phải tồn tại trong động phủ giới.
 
-Đám tu sĩ từ bên ngoài tới kia sau khi tiến vào nơi này liền dùng một thứ thần thông nào đó mang tu chân tinh này từ Tiên Cương đại lục tới.
 
Lúc Vương Lâm nhắm mắt liền nhắm mắt lại, dung hợp với thiên đạo dưới thân. Từ từ lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt Vương Lâm đã rõ ràng.
 
Đứng dậy từ lưng u Minh thú, Vương Lâm bước vào tinh không, tùy ý để u Minh thú lơ lửng ở đó. Hắn tiến về hướng tu chân tinh tỏa ánh sáng như ngọc kia.
 
Trong nháy mắt khi hắn tới gần năm quầng sáng bên ngoài Ngũ Hành tinh lập tức tỏa sáng chói mắt, đột nhiên lóe lên một cái rồi nhanh chóng xoay tròn, tạo thành hàng loạt tiếng rít gào ngăn cản Vương Lâm bước vào trong.
 
Bước chân Vương Lâm sững lại, nhìn năm quầng sáng ngoài Ngũ Hành tinh, trầm mặc một chút liền chậm rãi mở miệng.
 
-Nạp Đa hôm nay Vương mỗ tới đây vì ước hẹn năm xưa.
 
Giọng nói Vương Lâm bình thản truyền ra, vang vọng trong tinh không, cũng rơi vào bên trong quầng sáng kia, xâm nhập vào Ngũ Hành tinh, ầm vang như sấm rền trên bầu trời tu chân tinh này, chấn động mặt đất, truyền vào trong tai mỗi một sinh linh trên này, giống như thiên uy vậy.
 
Trong tích tắc khi giọng nói này truyền tới, tất cả chúng sinh trên tu chân tinh đều đình chỉ hoạt động. Phàm nhân cũng tốt, tu sĩ cũng được, tất cả mọi vật, ngay cả cỏ cây mãnh thú đều chấn động tâm thần. Bên tai của họ đều vang vọng giọng nói của Vương Lâm.
 
Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước đứng ngoài quầng sáng, chờ đợi câu trả lời.
 
Hồi lâu, một giọng nói khàn khàn từ trên tu chân tinh này truyền ra trong giọng nói ẩn dấu vẻ khiếp sợ và kiêng kỵ rất sâu.
 
-Nạp Đa trưởng lão ngàn năm trước đã bế quan, không hỏi thế sự, chúng ta không có cách đánh thức. Ngươi tìm người có chuyện gì?
 
-Ngươi là ai?
 
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát liền thoáng lắc đầu, nhẹ giọng nói.
 
-Lão phu là phó tông chủ Quy Nhất Tông – Duẫn Đông Thân. Khi tông chủ vào chư vị trưởng lão bế quan đã giao cho lão phu chịu trách nhiệm về Quy Nguyên Tông. Thân phận các hạ Duẫn mỗ có biết. Nhưng Nạp Đa không thể xuất quan, mời các hạ rời đi!
 
Vẻ cẩn thận trong giọng nói khàn khàn này càng tăng, sau khi Vương Lâm nói tới nửa ngày mới thốt lên.
 
Ánh mắt Vương Lâm xuyên thấu qua quầng sáng bên ngoài Ngũ Hành tinh, mơ hồ nhìn thấy tu chân tinh này. Hồi lâu sau, thần sắc hắn như thường, bình tĩnh mở miệng.
 
-Hắn biết ta tới.
 
Vừa nói, Vương Lâm vừa cất bước, hướng về phía quầng sáng năm màu đang xoay nhanh quanh Ngũ Hành tinh.
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm đi tới, giọng nói khàn khàn kia liền lập tức sợ hãi truyền ra.
 
-Thân phận các hạ cao quý nhưng Ngũ Hành tinh của chúng ta cũng không phải muốn vào là vào. Ngươi nếu xông vào lão phu sẽ khởi động Ngũ Hành Quy Nhất trận, trận pháp vô tình.
 
Không đợi tới khi giọng nói này dứt lời, đột nhiên từ trong tu chân tinh này lan ra một luồng thần thức cực kỳ bá đạo. Thần thức này tràn ra, tạo thành tiếng gào thét kinh thiên động địa thoáng một cái đã áp đảo giọng nói khàn khàn kia, truyền ra một luồng thần niệm cực kỳ kiêu ngạo.
 
-Ngươi nếu xông qua được Ngũ Hành trận thì có thể bước vào trong Ngũ Hành tinh, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy, có dũng khí thì xông vào, không dám thì biến cho lão phu!
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, không để ý chút nào mà vẫn tiến bước, đi tới phía trước, thân thể trong nháy mắt đụng vào quầng sáng liền vang lên tiếng bùng bùng.
 
Tiếng vang kịch liệt, giống như có vô số thần thông trong thời gian ngắn ầm ầm đánh lên người Vương Lâm vậy. Thần thông này đến từ quầng sáng năm màu ẩn chứa lực lượng Ngũ Hành. Lúc thì là hỏa diễm, khi là hàn thủy, lúc lại kim lực, lúc là thổ của đại địa có khi lại là mộc khí lượn lờ.
 
Khi Vương Lâm bước vào trận pháp, phía đông của Ngũ Hành tinh, trên một dãy núi cao vút mây mờ che phủ tạo thành hình tròn, hợp thành sơn môn của Quy Nhất tông!
 
Chín ngọn núi thẳng tắp chống trời, từ xa nhìn lại giống như chín thanh kiếm sắc bén, tạo thành một luồng sát khí vờn quanh phạm vi trăm vạn dặm.
 
Trong vòng trăm vạn dặm này không có bất cứ phàm nhân và sinh linh nào, mặt đất đen kịt một mảnh.
 
Ở giữa chín ngọn núi là một ngọn tháp rất cao. Nó cao vượt hẳn chín ngọn núi, có hơn chín mươi chín tầng. Tháp này chính là Quy Nhất tông!
 
Cả Quy Nhất tông đều ở trong ngọn tháp khổng lồ này. Điều này hoàn toàn không giống với bất cứ tông phái trên tu chân tinh nào của giới nội!
 
Giờ phút này từng đạo cầu vồng từ trong ba mươi tầng dưới của tháp bay ra, dày đặc bốn phía. Trong mỗi một đạo cầu vồng có một tu sĩ. Tu sĩ này tu vi không cao hầu hết đều chỉ là ở bước đầu tiên, bước thứ hai không nhiều lắm.
 
Giờ phút này toàn bộ đám tu sĩ đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc hầu hết đều lộ vẻ khinh thường.
 
Ngay lúc toàn bộ bọn họ bay ra từ ba mươi tầng dưới, ba mươi tầng giữa của ngọn tháp này cũng bay ra gần trăm tu sĩ. Trong đám tu sĩ này hầu hết đều cao tuổi, hai mắt lóe sáng, tu vi không tầm thường, hầu hết đều đạt tới bước thứ ba. Lúc này thần sắc bọn họ bình thản, đều ngồi lên những ngọn núi bốn phía, cũng nhìn về bầu trời.
 
Trong mắt bọn họ cũng tồn tại sự khinh thường như trước!
 
Bọn họ không tin rằng có người có thể dễ dàng đi vào đại trận hộ tinh của Quy Nhất tông!
 
Tầng trên của ngọn tháp, trong tầng thứ mười lúc này có bốn người đang ngồi khoanh chân, trong đó có một người mặc hắc bào, đôi mắt hiện lên vẻ cực kỳ bá đạo, hừ lạnh một tiếng.
 
-Cho dù hắn là Vương Lâm thì đã sao. Trong động phủ giới này, trừ Thất Thải Tiên Tôn ra thì chẳng ai khiến ta coi trọng! Ngũ Hành đại trận này dù là lão phu lọt vào cũng chỉ có thể chống đỡ trong thời gian nửa nén nhang mà thôi, phải dừng lại ở hỏa hoành quang. Hắn cho dù tu vi có cao hơn lão phu thì tuyệt đối cũng không thể qua được cả ngũ quan.
 
-Ta thật sự là hi vọng hắn qua được ngũ quan, lúc đó toàn bộ trận pháp bị dẫn động, diễn biến thành Ngũ Hành quy nhất. Hắn lúc đó sẽ ở trong cửu chuyển, không biết có thể chịu được mấy chuyển.
 
Ngồi bên cạnh lão già mặc hắc y là một nữ tử trung niên. Thần sắc nữ tử này khắc bạc, giọng nói the thé, cười nói.