Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 164 Tuỳ cơ đánh trả

Hiếm được một lần Thích Tự muốn chòng ghẹo lưu manh, Phó Diên Thăng lại đoan chính bất ngờ: “Đừng tuỳ tiện ngắt lời, có nghe tôi vừa nói gì không đấy?”

“Uh huh.” Dĩ nhiên Thích Tự có nghe được, đặc biệt là lời đầu tiên đã tiếp cho hắn rất nhiều sức mạnh, chẳng qua vẻ ung dung của đối phương lại càng khiến hắn cảm thấy vô dụng.

Thích Tự còn chẳng biết mình đang so đo với ai, bởi vậy nên mới ra vẻ bình thản.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, Phó Diên Thăng quá hiểu hắn. Đúng thật là Thích Tự không muốn tuỳ tiện nhận lấy trợ giúp từ đối phương, chỉ dẫn hay đề xuất đều được, nhưng hỗ trợ kéo về cả 500 triệu vốn thì quá nhiều, hắn sợ mình không trả nổi phần ân tình ấy.

Còn chuyện của Hứa Kính, quả thật sau khi bị Phó Diên Thăng kích thích, Thích Tự cũng cảm thấy lòng mình nhẹ đi không ít, hắn lại chẳng việc gì phải làm cái việc ngây thơ như gọi điện chất vấn người kia.

Đã đến nước này, oan gia ngõ hẹp mà gặp nhau nữa thì tuỳ cơ đánh trả đi.

“Vẫn còn Cù tổng nữa mà? Đợi tôi thử gặp mặt đã rồi nói sau.” Thích Tự vẫn chưa từ bỏ quyết tâm.

“Định sẽ đàm phán với Cù tổng thế nào chưa?” Phó Diên Thăng hỏi, “Không thể chỉ vin vào ân tình để xin đầu tư được, là thương nhân với nhau, cậu cần cho thấy được lợi ích mà người ta có thể nhận được từ Tư Nguyên nữa.”

Thích Tự nghĩ nghĩ: “Hay làm thỏa thuận đầu tư đặt cược? Quy mô của Lũng Tiên e là không đủ khả năng tiếp nhận toàn bộ cổ phần của Vương Trăn Đống, nhưng chí ít có thể rót vốn cho MeiWei-Liên Tú, cũng là giúp ta vượt qua được khó khăn lần này, tôi sẵn sàng đề xuất một mức ROI kèm thời hạn ưu ái cho bọn họ.”

“Đề xuất cho người ta thu lợi thì cũng đúng, nhưng cậu có nghĩ đến trường hợp nhỡ mình không thực hiện yêu cầu trong thỏa thuận thì sao không?” Phó Diên Thăng nhắc nhở, “Đừng quên rằng MeiWei-Liên Tú còn đang rất tiêu tốn, sự phát triển của nó vẫn cần có hậu thuẫn tài chính vững vàng từ Tư Nguyên, mỗi lĩnh vực lại chỉ có một vị trí đứng đầu, nếu không đánh bại được Phi Á thì tình huống luôn có thể trở nên tồi tệ hơn. Quyết định rút vốn đột ngột của Vương Trăn Đống quá kì quặc, trước khi phía cậu điều tra ra nguyên nhân chân thực đằng sau chuyện này, kí kết thỏa thuận đánh cược với Cù tổng cũng chẳng khác nào nhảy disco trên một tòa nhà sắp sập, thà mở lời vay trực tiếp còn hơn.”

Thích Tự nhíu mày càng sâu: “Nhưng dưới trướng Tư Nguyên hình như không có công ti nào làm trong lĩnh vực tương tự hay tinh hoa ẩm thực hết, tôi cũng đâu thể đề nghị họ hợp tác với MeiWei như khi gặp Tân Điểu?”

Phó Diên Thăng: “Không phải đâu Thích Tự, cậu thử nhìn từ một góc độ khác mà xem. Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên là một thương nhân dân dã mới học hết cấp một, phần lớn những chiến lược làm marketing hay ẩm thực mạng mà bên đó tung ra gần đây đều là ý tưởng từ cô con gái đang du học bên Nhật của ông ta. Mấy năm trước, đây vẫn là một công ti địa phương tương đối kém tiếng, lợi nhuận khả quan nhờ nền khách hàng cơ bản, nhưng lại không đủ đẳng cấp để lên được tuyến trên. Trong khi đó MeiWei là nhãn hiệu thời trang xa xỉ nổi danh ở cả trong lẫn ngoài nước, Tư Nguyên cũng là tập đoàn đã có mặt trên sàn NSDK, giá cổ phiếu có tạm gặp nguy thì độ nổi tiếng và sức ảnh hưởng vẫn ở một tầm khác so với Lũng Tiên.”

(*sàn giao dịch chứng khoán, ngoài đời chính là NSDQ/NASDAQ)

Thích Tự lập tức hiểu ra: “Ý anh là bọn họ có thể mượn việc hợp tác với MeiWei và Tư Nguyên để nâng tầm thương hiệu?”

Phó Diên Thăng: “Chính xác, đây là cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tuy người đến nhờ cậy là cậu, nhưng đối với việc con trai chủ tịch một tập đoàn lớn lặn lội đến tận địa phương nhỏ tìm mình như thế, có khi bọn họ còn thấy cậu đang hạ mình cũng nên.”

Thích Tự: “Ồ…” Chẳng trách trước đó Phó Diên Thăng lại cứ khuyên hắn cứ thả lòng, xem ra nói chuyện với Cù tổng này sẽ dễ hơn lần gặp gỡ Dương Hiểu Tuyết một chút.

Thấy Thích Tự cuối cùng cũng giãn mày bình tĩnh lại, Phó Diên Thăng mới nhoẻn miệng cười: “Được rồi, chính sự đã xong, giờ mình quay lại chuyện cậu đòi tôi cởi áo đi?”

Thích Tự: “…”

Thích Tự nhướng mày: “Sao, mọi lần anh cũng kêu tôi cởi đấy thôi, chẳng lẽ tôi không được đòi anh cởi?”

“Chậc, giờ mới biết thì ra cậu cũng thèm tôi ghê nha.” Phó Diên Thăng túm lại cổ áo, ranh mãnh nói, “Nhưng nhìn tôi cởi qua video thì có gì vui? Từ giờ đến Giáng Sinh còn sáu ngày, nếu cậu muốn thì để sáu hôm nữa tôi qua tận nơi, cởi ngay trước mặt cậu cho mà nhìn.”

“…Mẹ.” Thích Tự cười mắng, “Rồi rồi rồi, qua đi.”

Phó Diên Thăng: “Thế tôi đặt vé nhé?”

Thích Tự cũng cong tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ừm, để tôi đặt khách sạn trước.”

Hai người lại nhìn nhau mấy giây qua màn hình, đối diện với ánh nhìn nóng bỏng từ đối phương thì đều im thin thít, rốt cục Phó Diên Thăng đành lên tiếng trước: “Vậy nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”

Dập máy xong, Phó Diên Thăng vừa định đưa tay đi làm gì đó thì điện thoại đã rung. Hắn mở ra, là một tin nhắn từ Thích Tự.

Cá nhỏ: “Trước khi gặp tôi, anh không được tự xử đâu đấy.”

Phó Diên Thăng thoáng nhìn qua bộ vị nào đó đã hơi cộm lên, thầm mắng một tiếng rồi cười cười trả lời: “Ừ, giữ lại hết cho cậu.”

Thích Tự nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ, nhớ ra vừa rồi còn chưa nói xong với Diệp Khâm Như, sợ giờ gọi điện lại phiền đối phương nghỉ ngơi nên chỉ gửi qua một tin nhắn.

Thích Tự: “Tôi không tra thấy Lâm Hoán trong danh sách cổ quyền ở Tân Điểu, có thể Dương Hiểu Tuyết nói thế chứ chưa chắc đã thế thật, chúng ta đừng bỏ qua bất kì khả năng nào, cứ lấy thực lực của công ti ra đàm phán với người ta.”

Đến sáng hôm sau thì nhận được tin nhắn trả lời từ Diệp Khâm Như—

Diệp Khâm Như: “Tối qua nghe cậu nói xong tôi đã hiểu ra rồi, Thích tổng [👍]”

Diệp Khâm Như: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

*

Hai hôm sau, Thích Tự đi cùng Sở Mộng đến Nam Thị gặp Cù tổng.

Được Phó Diên Thăng nhắc nhở, mấy ngày qua Thích Tự đã nhờ Sở Mộng kiếm cho mình không ít tư liệu để tìm hiểu về Lũng Tiên.

Cù tổng kia có tên đầy đủ là Cù Vĩ Tường, xấp xỉ tuổi Thích Nguyên Thành. Thực phẩm Lũng Tiên nằm tại một huyện nhỏ của Nam Thị tên Lũng Phương, có thể coi là một xí nghiệp tư có tiếng ở địa phương, chiếm gần 700m2 đất, bao gồm cả nhà máy, văn phòng, chỗ ở cho công nhân v.v.

Theo sắp xếp của Thích Tự, Vương Mãnh đưa bọn họ xuất phát từ 6 giờ sáng, đi mất hơn ba tiếng, khoảng 9 rưỡi đã tới trụ sở Lũng Tiên. Cù Vĩ Tường nhận điện xong thì đích thân ngoài đón tiếp cùng trợ lí.

“Cậu là Thích tổng của Sơn Vũ phải không? Hoan nghênh hoan nghênh!” Cù tổng thấy Thích Tự trẻ tuổi cũng không coi thường, ngược lại còn tỏ ra nhiệt tình thân thiết, “Nay lạnh thế này mà còn bắt tội hai người đi từ Hải Thành đến đây, vất vả rồi!”

Phó Diên Thăng nói không sai, ngay cách ăn mặc và dùng từ thoải mái đã cho thấy Cù Vĩ Tường này là một thương nhân rất dân dã, nhưng Thích Tự vẫn muốn thể hiện thành ý tôn trọng từ phía bọn họ, chuyến này đến còn mang theo hai chai rượu tây trị giá hơn chục ngàn đến làm quà gặp mặt.

“Cảm ơn cảm ơn, hai người khách khí quá!” Cũ Vĩ Tường nhận lấy rồi cười khà, “Mà thôi đừng đứng đây nữa, để tôi dẫn cậu đi quanh một vòng!”

Ông vừa nói vừa dẫn Thích Tự ngồi lên một chiếc xe điện giống ở các khu du lịch, giải thích: “Nhà máy tương đối hơn, đi bộ thì không biết bao giờ mới hết được, ngồi cái này cho tiện. Công ti của tôi hiện có tổng cộng khoảng 300 nhân công, tầng một là xưởng chế biến ô mai quả khô… Ầy, nói cậu nghe chứ chủ ý làm ô mai đào vàng này là của con gái tôi đấy, nó bảo ô mai bán trong siêu thị đại trà khó ăn mà đều lỗi thời hết rồi, phải cải tiến chất lượng sản phẩm, đưa nó vào dòng tinh hoa, ba viên trong một gói nhỏ, bao bì cũng phải thiết kế cho cao cấp, sau đó kết nối với các cửa hàng tiện lợi 24h, để cùng chỗ bày kẹo cao su thì đảm bảo bán chạy! Tôi nghe theo nó, xong ô mai Lũng Tiên vừa ra mắt cái là gần như tháng nào cũng bán hết sạch!”

Cũ Vĩ Tường ngồi với Thích Tự trên hàng đầu, vừa giới thiệu thành tích của công ti vừa khoe khoang về con gái mình, có lúc còn kích động đến văng cả nước miếng tay khoa lung tung, Sở Mộng thấy thế thì chỉ muốn giơ ca táp của mình lên cản giùm Thích Tự.

Trong khi đó Thích Tự lại cực kì chăm chú, vừa nghe vừa hỏi không ít vấn đề, chọc trúng ham muốn PR của Cù Vĩ Tường, giới thiệu từ xưởng ô mai cho đến nơi chế biến nào socola nào các loại bỏng bim bim, rốt cục cả đoàn ngồi trên xe điện gió lùa tứ phía nguyên một tiếng đồng hồ!

Huyện Lũng Phương nằm ở phía nam Hoàng Hà, gió tháng 12 thì lạnh thấu xương, đến lúc bọn họ vào được văn phòng thì Sở Mộng đã thấy cả người như sắp đóng băng đến nơi.

Cù Vĩ Tường đưa bọn tới tháng máy, ấn tầng 2 rồi cười nói: “Tòa này có 8 tầng, cũng là tòa cao nhất trong quần thể công ti chúng tôi, lúc mới xây bọn họ định để văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất, mà tôi thích tầng 2 hơn, tầng 2 tốt hơn bao nhiêu, đi lên đi xuống đều tiện!”

Thích Tự: “Vậy phía trên có những bộ phận gì?”

Cũ Vĩ Tường: “Thì phòng tài chính, kế hoạch, quảng cáo v.v. Mà cao thế chứ bọn tôi cũng chỉ dùng thêm ba tầng nữa thôi, bên trên để trống cả. Đấy cậu xem, thế mà ban đầu bọn họ còn định để tôi ở tầng 8, tôi dám chắc? Nhỡ tối nào tăng ca, cả mấy tầng phía dưới đều không người xong thang máy lại hỏng nữa thì tôi có mà hết vía…”

Thích Tự mỉm cười: “Cù tổng đúng là hài hước, nhìn tình hình bây giờ thì đảm bảo Lũng Tiên sẽ còn phát triển nữa, kiểu gì cũng dùng đến thôi.”

Cù Vĩ Tường chân chất cười: “Đến lúc đấy thì con gái tôi cũng đã tốt nghiệp, tôi bảo nó rồi, cho nó làm chủ tịch còn tôi làm công cho con bé thôi.”

Thích Tự nhìn đối phương: “Cù tổng chiều con gái thật đấy.”

Cù Vĩ Tường: “Được có cô con gái rượu, sao có thể không chiều? Chưa kể mấy đứa bây giờ đều là sinh viên, lại chẳng hơn kẻ già thô kệch mới tốt nghiệp tiểu học này à? Những tôi đang làm đều là để trải đường cho con bé, đợi nó về đây đảm bảo sẽ làm tốt hơn tôi nhiều!”

Cù Vĩ Tường vừa nói vừa dẫn bọn họ vào buồng chủ tịch, căn phòng rộng chừng 30m2, nửa để làm việc nửa dành tiếp khách, khu tiếp khách cũng chỉ có một bàn trà bằng gỗ và hai băng ghế sofa kiểu cổ.

Sở Mộng cứ tưởng vào trong nhà sẽ ấm áp hơn, chẳng ngờ không một chỗ nào từ đại sảnh lên đến phòng chủ tịch có mở điều hòa, hiện tại đã lạnh run cầm cập.

Cù Vĩ Tường bảo trợ lí đi pha ít trà rồi mới nhìn về phía Thích Tự, nói: “Nhìn Thích tổng trẻ quá, chắc là cũng mới tốt nghiệp chưa bao lâu phải không?”

Thích Tự: “Vẫn còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp.”

“Ô? Thật sao? Nếu thế cậu chỉ lớn hơn Nhàn Nhàn nhà tôi có một tuổi thôi!” Cù Vĩ Tường không khỏi nhìn lại Thích Tự một phen, từ lúc gặp đã thấy thanh niên này diện mạo dáng dấp đều đoan chính, điệu bộ ăn nói cũng xuất sắc, ông đánh giá đối phương rất cao, “Cơ mà trông Thích tổng người lớn hơn con gái tôi nhiều, đúng là người được bồi dưỡng để thừa kế tập đoàn hàng khủng có khác…”

Thích Tự sửng sốt, hôm nay hắn đến đây với thân phận CEO của Sơn Vũ, đáng lí ra Cù tổng đâu thể biết về bất cứ thân phận nào khác, chẳng lẽ Hứa Kính đã từng nói gì với đối phương?

Cũ Vĩ Tường cảm thán vài câu, mới phát hiện ra Sở Mộng đang không ngừng bụm tay hà hơi, vội hỏi: “Quản lí Sở lạnh lắm sao?”

Sở Mộng: “À, chắc là do vừa rồi đứng gió lâu quá.”

Cù Vĩ Tường vội vàng đứng dậy, rảo bước ra ngoài gọi lớn: “Tiểu Vương! Tiểu Vương!… Pha trà xong nhớ lấy cho quản lí Sở cái túi chườm nóng nữa!”

Tiểu Vương: “…Vâng!”

Sở Mộng thoáng nhìn qua cái điều hòa trong văn phòng, nghĩ bụng không biết có phải nó chỉ ở đó để làm cảnh hay không.

Cù Vĩ Tường quay về rồi lại tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi quản lí Sở, hồi nãy tôi không chú ý đến sức chịu lạnh của phụ nữ có phần kém hơn, chờ Tiểu Vương mang túi chườm đến thì cô cứ sưởi luôn đi đã.”

Sở Mộng miễn cưỡng tươi tỉnh: “Không sao đâu, tôi uống ít trà nóng là ấm lên ngay thôi!”

Cù Vĩ Tường đang định ngồi xuống thì nhớ ra gì đó, bảo hai người chờ chút rồi vội vội vàng vàng bỏ ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân của Cù Vĩ Tường đã đi xa, Sở Mộng mới bối rối nói với Thích Tự: “Thích tổng, Lũng Tiên này cũng xoàng xĩnh quá, sao tôi cứ có cảm giác không đáng tin cho lắm…”

Thích Tự nhìn quanh một vòng, trong lòng cũng hơi băn khoăn, nhưng từ bé ba hắn đã dạy không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn Cù Vĩ Tường có vẻ bần bần, không chu toàn với khách từ xa đến như thế, nhưng từ đó cũng suy ra được người này vốn sống rất đơn giản.

Từ kiệm thành sang nào khó gì, nhưng đường đường là chủ tịch của một công ti đã lên sàn thân mang ngàn vạn mà vẫn giữ được cái nếp cần kiệm như vậy, thì quả thật cũng khiến Thích Tự không khỏi kinh ngạc. So với những thương nhân thích phô trương tiền tài ngoài kia, chính ra người như Cù tổng lại còn khiến hắn an tâm hơn.

“Cứ để xem thế nào đã.” Hắn nói.

Cù Vĩ Tường cũng rất mau quay lại, dáng người hơi mập nên đi một hồi mà trán đã hơi rịn mồ hôi, đối lập hoàn toàn với Sở Mộng đang lẩy bẩy vì lạnh lúc này.

Người kia quệt tay qua trán, cười nói: “Mải đưa hai người đi tham quan công ti mà tí thì quên cả giờ ăn trưa, tôi vừa đi bảo nhà bếp nấu ít đồ ngon rồi, trò chuyện một lát rồi chúng ta xuống ăn nhé.”

Thích Tự khách khí nói: “Ăn gì cũng được mà, Cù tổng không cần bận tâm thế đâu. Hôm nay bên tôi đến để bàn chuyện hợp tác là chính.”

Cù Vĩ Tường xen lời hắn: “Tôi biết tôi biết, Hứa tổng có gọi điện cho tôi rồi!”

Thích Tự ngạc nhiên: “Hứa tổng? Ý là Hứa Kính sao?”

Cù Vĩ Tường cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy mới gọi hôm qua xong.”

Thích Tự sầm mặt, sao Hứa Kính lại biết hắn sẽ tìm đến Cù Vĩ Tường? Chẳng lẽ đối phương đã nghe được chuyện hắn đi gặp Dương Hiểu Tuyết, rồi đoán ra?

Trợ lí Tiểu Vương của Cù Vĩ Tường tiến vào, đặt trà nóng lên bàn rồi đưa túi sưởi cho Sở Mộng. Chờ người này rời đi, Thích Tự mới nhìn lên hỏi: “Không biết Hứa tổng đã nói gì với ngài?”

Cù Vĩ Tường: “Cậu ấy bảo tập đoàn Tư Nguyên phía trên Sơn Vũ đang gặp khó khăn, có khả năng cậu sẽ tìm tôi xin giúp đỡ. Hứa tổng chính là quý nhân của Lũng Tiên, nhờ khoản đầu tư từ Sơn Vũ trước kia mà bọn tôi có thể mở rộng quy mô sản xuất và tăng trưởng lợi nhuận, cậu ấy còn giới thiệu cho tôi quản lí Hồng của Chứng khoán Dự Đông để giúp đưa Lũng Tiên lên sàn nữa. Hiện tại các cậu gặp khó khăn, dĩ nhiên là tôi cũng muốn giúp, có điều…”

Thấy đối phương có vẻ ngập ngừng, Thích Tự chủ động truy hỏi: “Có điều gì sao?”

Cù Vĩ Tường cười nói: “Có điều trước đó, Hứa tổng hi vọng cậu có thể gọi cho cậu ấy một cuộc cái đã.”

Ánh mắt Thích Tự hơi chấn động—Trước đó? Ý là trước khi Cù Vĩ Tường ra tay hỗ trợ bọn họ?

Chẳng lẽ Hứa Kính đang ngầm nhắn rằng, nếu không có đối phương ra mặt thì Cù Vĩ Tường đã từ chối rồi?

Thích Tự chỉ cảm thấy lồng ngực bức bách đến khó thở, hắn siết chặt nắm tay trầm giọng nói: “Cũng được, Cù tổng có thể cho tôi mượn tạm chỗ nào đó để nói chuyện điện thoại chứ?”

Cù Vĩ Tường chỉ sang bên cạnh: “Sát vách có một phòng họp trống.”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Trước khi gặp tôi, cấm anh tự giải quyết.”

Phó Diên Thăng: “??? Cậu có chắc là đến lúc đấy mình sẽ chịu hết được không?”

Thích Tự: “Anh cứ thử đi?”

Phó Diên Thăng: “FUQ! Chờ đó cho tôi!”

vtrans by xiandzg

—[Update 25/10/2020 18:45

Tạm nghỉ hai ngày, 27 mình quay lại.]