Tiên Nghịch

Chương 1641 Cửu chuyển tâm luân

Thu hồi lại áo giáp, hai mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn vào trong dòng xoáy, cánh tay giơ lên chụp mạnh một cái về phía trước.
 
Cùng lúc đó, từ bên trong dòng xoáy liền tỏa ra kim quang vạn trượng. Kim quang này chói mắt giống như những thanh kiếm sắc bén trong nháy mắt khi tay phải Vương Lâm tới gần liền va chạm với cánh tay hắn.
 
Tiếng chấn động ầm vang, tạo thành những cơn sóng âm ầm ầm trong thủy trận đã sụp đổ này.
 
Thân thể Vương Lâm lùi lại phía sau ba bước, thu tay phải lại, thần sắc không chút biến hóa vẫn lạnh lùng tới cực điểm như trước.
 
Dòng xoáy nọ lúc này bị phá tan, trở thành từng điểm trong suốt tràn ra bốn phía, hoàn toàn biến mất.
 
Trên Ngũ Hành tinh, tầng thứ chín của ngọn tháp lúc này tràn ngập kim quang. Trong kim quang có một lão già đang ngồi khoanh chân. Lão già này mặc một bộ trường sam màu vàng, y phục trước ngực có đồ án Ngũ Hành trông cực kỳ sống động.
 
Lúc này thân thể lão già chấn động, phun một ngụm máu tươi, cánh tay phải sưng vù be bét máu mơ hồ đã biến thành một vùng màu đen, lại bị vặn vẹo quỷ dị, hiển nhiên là đã bị bẻ gãy.
 
Còn có rất nhiều máu tươi từ bên trong cánh tay hắn đang chảy ra, rơi lộp bộp trên mặt đất.
 
-Người cổ tộc. Lực lượng từ trong cơ thể hắn truyền ra thuộc về Đạo cổ nhất mạch! Hắn không giống như hậu nhân do ba nghìn huyết mạch của Diệp Mịch biến thành. Hậu nhân của hắn sao có thể cường hãn hơn cả hắn được! Người này rất có khả năng không phải là tu sĩ trong động phủ này mà đến từ Tiên Cương đại lục! Đáng chết Quy Nhất tông chúng ta không ngờ lại có người thế này tiến vào!
 
Đồng tử trong mắt lão già co rút lại, thần sắc tràn ngập thống khổ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay phải của mình, ánh mắt còn lộ vẻ hoảng sợ.
 
-Một cước thật tàn nhẫn. Nếu không phải ta có áo giáp nội liễm trong cơ thể thì dưới một cước này cánh tay ta đã tan nát rồi, thậm chí sợ rằng ngay cả cơ thể cũng nổ tung theo.
 
Sắc mặt lão già cực kỳ âm trầm, ngẩng phắt đầu hướng về phía ngoài tháp hét lớn một tiếng.
 
-Nạp Đa, tới gặp ta!
 
Theo giọng nói của lão già này truyền từ tầng chín ra, toàn bộ tâm thần tu sĩ Quy Nhất tông bên ngoài tháp đều chấn động, tiếng xôn xao đột nhiên tiêu tán đồng loạt quỳ xuống vái lạy tòa tháp.
 
Nạp Đa nheo mắt, không chút do dự, thân thể vọt tới tầng tháp thứ chín, đứng bên ngoài ôm quyền, đang định mở miệng nói chuyện thì lập tức có một bàn tay khổng lồ hư ảo túm lấy hắn trong nháy mắt đã mang vào bên trong tầng thứ chín.
 
Nạp Đa không dám phản kháng chút nào để cho bàn tay kia tùy ý túm lấy mình đưa vào bên trong tháp. Trong nháy mắt khi xuất hiện trong tầng chín, hắn liền phủ phục trên mặt đất, vẻ mặt cung kính hiếm có, vội vàng mở miệng.
 
-Hậu bối tử tôn Nạp Đa xin ra mặt đệ cửu lão tổ.
 
-Hắn là ai vậy? Các ngươi sao lại trêu chọc vào người này!
 
Lão già mặc kim bào nhìn chằm chằm vào Nạp Đa, quát khẽ một tiếng.
 
Nghe lời nói của lão già, Nạp Đa ngẩng đầu định nói chuyện thì lại thấy ngụm máu lão già vừa mới phun trên mặt đất, lập tức tâm thần run lên sau khi nhìn thấy cánh tay gẫy nát của lão già, tâm thần lại càng chấn động như sóng cồn.
 
Hắn biết lão tổ đã ra tay rồi nhưng không chiếm được ưu thế ngược lại còn bị Vương Lâm kia gây thương tích. Lúc này thân thể hắn run rẩy, vội vàng nói rõ ràng từng chút bí ẩn mà hắn biết được có liên quan tới Vương Lâm ra.
 
Đồng thời trong khi Nạp Đa mở miệng, cùng với sự sụp đổ của Ngũ Hành thủy trận, Vương Lâm vốn có thể lựa chọn rời đi nhưng lại không làm như vậy. Thân thể hắn nhoáng lên liền tiến về phía trước, bước vào vùng ánh sáng Ngũ Hành hư ảo chói mắt. Tới khi thấy được rõ ràng thì trước mặt hắn đã là một vùng thiên địa mới!
 
Gió mát nhẹ thổi, hương thơm tràn ngập thấm đẫm lòng người, khiến cho người ta không khỏi có cảm giác thoải mái vui vẻ. Nơi này là một vùng cây cối rậm rạp không thấy bến bờ. Những cây đại thụ giống như những thanh kiếm sắc bén vươn lên tận trời cao, hình thành một vùng cây lá tươi tốt.
 
Ngũ Hành mộc trận!
 
Ánh mắt lóe lên, nhìn bốn phía, khóe miệng dần lộ nụ cười. Lần này tiến vào Ngũ Hành tinh, chưa nói tới chuyện hắn có thể hoàn thành dự định hay không, chỉ cần Ngũ hành đại trận này cũng khiến Vương Lâm đạt được cơ duyên vô cùng lớn rồi.
 
Giờ phút này bên trong Ngũ Hành mộc trận, Vương Lâm làm sao có thể bỏ qua được. Thân thể hắn nhoáng lên liền lao thẳng về phía trước.
 
Nhưng ngay lúc thân thể Vương Lâm di động, tất cả những cây đại thụ che trời trong Ngũ Hành mộc trận này đồng loạt rung lên, vô số lá cây trong nháy mắt rơi ra giống như bị một luồng lực lượng kỳ dị cuốn đi, trong tiếng rít kinh thiên động địa từ bốn phương tám hướng lao thẳng vào người Vương Lâm.
 
Đám lá cây này rất nhiều, xa xa gào thét lao tới giống như che trời, bao phủ khắp nơi, trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm, giống như hoa muốn đòi mạng, lá muốn đoạt hồn vậy.
 
Thần sắc Vương Lâm không chút biến hóa thân thể lùi lại phía sau ba bước, tay phải nắm quyền, hàn quang lóe lên trong mắt bỗng nhiên giơ lên kéo mạnh một cái về phía trước!
 
-Tê Thiên!
 
Một động tác này khiến cho phong vân cuốn động, một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Thiên địa phía trước Vương Lâm lập tức bị hắn xé ra một cái khe rất lớn. Cái khe này như nối liền cả thiên địa dựng đứng lên trời, giống như muốn xé tan thiên địa thành hai nửa vậy.
 
Trên thực tế thiên địa phía trước Vương Lâm đúng là đã bị xé rách, chia làm hai bộ phận. Ở
 
trong cái khe kia là một vùng đen kịt, giống như thông với hư vô, lúc này không ngừng mở rộng ra giống như đêm tối đang cắn nuốt ban ngày vậy, nhanh chóng mở rộng.
 
Nếu chỉ có như vậy thì còn chưa thể phát huy hoàn toàn uy lực của thuật Tê Thiên. Lúc này thứ giống như bị chia thành hai nửa còn có vô số lá cây kia. Đám lá cây này toàn bộ trong tích tắc này đột nhiên bị tách ra lộ ra giữa những lá cây này là vô số sợi tơ.
 
Lá cây từ bốn phương tám hướng đều như vậy cả!
 
Thuật Tê Thiên trong tay Vương Lâm đánh tới, thiên địa ầm vang, tiếng chấn động vang vọng bốn phương, khiến cho ngũ hành mộc trận như sắp sụp đổ.
 
Tất cả đám lá cây đang nhanh chóng áp sát Vương Lâm liền bị chia làm hai nửa, nhanh chóng xẹt qua bên cạnh Vương Lâm, va chạm với đám lá cây từ hướng kia bay tới.
 
Từ xa nhìn lại, thân ảnh Vương Lâm bị bao phủ trong vụ va chạm này. Bên trong trời đất hôn ám. Mái tóc bạc của Vương Lâm tung bay. Hắn thong thả tiến tới phía sau là cái khe rất lớn đang không ngừng mở rộng, đen kịt một mảnh giống như một cái miệng khổng lồ.
 
Phía sau hắn còn có một đám lá cây đang va chạm tới tối tăm mặt mũi, giống như là ngày tận thế vậy!
 
Ngay trong nháy mắt lúc Vương Lâm bước đi, đám cây cối đã mất tất cả lá trên mặt đất bất ngờ nhúc nhích một cách quỷ dị. Trong ánh mắt của Vương Lâm, đám cây cối này nối liền với nhau, vừa nhúc nhích vừa không ngừng dài ra, rất nhanh đã hình thành một cái mặt rất lớn bằng cây cối trên mặt đất.
 
-Thần phục hoặc bị hủy diệt.
 
Mái tóc bạc của Vương Lâm nhẹ nhành tung bay, bạch y cũng phất phới, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhìn vào con mắt của bộ mặt cây trên mặt đất.
 
Khuôn mặt kia trầm mặc, hồi lâu liền nhắm mắt lại, khép đôi mắt mang theo vẻ tang thương như vòng đời của cây vậy. Trong nháy mắt khi đôi mắt khổng lồ đó nhắm lại, một vùng sáng màu xanh biếc tràn ngập sinh cơ ngưng tụ ra, hóa thành một tinh thể xanh biếc bay thẳng về
 
hướng Vương Lâm.
 
Nó lơ lửng trước người Vương Lâm, bị hắn nắm lấy. Sau khi Vương Lâm cầm tinh thể này, toàn bộ cây cối phía dưới lại nhúc nhích một lần nữa, dần dần khôi phục hình dạng trước đây.
 
Vương Lâm không cần xem xét mà cất bước đi tới. Hình ảnh trước mắt hắn vặn vẹo, cuối cùng sụp đổ. Từng luồng ánh sáng màu vàng lóe lên, nhanh chóng bao phủ bốn phía. Ngũ Hành mộc trận tiêu tán đồng thời hóa thành trận cuối cùng trong Ngũ Hành đại trận, kim trận!
 
Kim trận đều là lực lượng của kim thạch, sát khí hung ác bùng lên kinh thiên động địa. Trong thiên địa của kim trận, nơi vốn là vị trí của mặt đất lúc này là những đại kiếm phát ra kim quang thay thế. Những thanh đại kiếm này tỏa ra sát khí nồng đậm.
 
Bầu trời không có tầng mây không có mặt trời chói chang, vẫn chỉ là những thanh kiếm sắc bén. Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, đám kiếm này lập tức phát ra tiếng reo vang!
 
Đây là tiếng kiếm reo! Tất cả kiếm ở nơi này đều đồng thời reo vang!
 
Kim không phải là mộc. Mộc chủ yếu mềm dai nhu hòa, cho nên Vương Lâm mới cho mộc linh chọn lựa. Nhưng kim lại bất đồng, kim cứng rắn bất hủ một đường thẳng tiến, tuyệt đối không khom mình.
 
Lúc này tiếng kiếm reo vang, ầm ầm vọng khắp nơi này. Tất cả những thanh kiếm ở nơi này đồng loạt bắn ra, cuốn khắp thiên địa, vạn kiếm xuyên tâm lao tới Vương Lâm.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng, trở thành âm thanh duy nhất trong thiên địa vào lúc này, mãi không tiêu tán.
 
Trong Ngũ Hành tinh, trên tầng tháp thứ chín, Nạp Đa đã toàn bộ nói tất cả những việc có liên quan tới Vương Lâm xong. Thần sắc lão già càng thêm âm trầm. Hắn vẫn không thể tin Vương Lâm lại không phải là người của Tiên Cương đại lục.
 
Lúc này hắn đang muốn mở miệng thì đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn về phía ngoài tháp, thần sắc lộ sát khí.
 
-Kim trận bị hắn phá rồi! Hắn đang muốn đi vào Cửu Chuyển!
 
Vừa nói lão già mặc kim bào vừa đứng lên đôi mắt tràn ngập sát khí.
 
-Lão tổ, Cửu Chuyển Tâm Luân của Ngũ Hành tinh ta là cường đại nhất, có thể cản bước người này chăng?
 
Nạp Đa do dự một chút, thấp giọng nói.
 
-Cửu Chuyển Tâm Luân, mỗi chín nhịp thở là một chuyển, tâm động càng nhanh thì chuyển động càng nhanh.người này khó nói lắm. Trận pháp này nói khó thì là khó nói đơn giản thì là đơn giản, chính là một trong số những trận pháp hộ sơn của Quy Nhất tông chúng ta.
 
Trận pháp lúc này dù chỉ có bốn phần uy lực của đại trận tại Quy Nhất tông trên Tiên Cương đại lục nhưng chỉ cần người này ngay từ đầu không thể nhìn ra dấu vết, chỉ cần ở trong tâm luân chuyển động một chút thì hắn nhất định không thể phá vỡ trận này!
 
Tất cả đều dựa vào tâm, tâm bất động hay không mà thôi!
 
Lão tổ thì thào, lời nói vô cùng huyền ảo, Nạp Đa nghe không hiểu gì nhưng cũng không dám hỏi sâu mà ngẩng đầu nhìn về bầu trời bên ngoài tháp.
 
Trận pháp bên ngoài Ngũ Hành tinh lúc này chấn động ầm ầm. Kim trận sụp đổ, Vương Lâm từ trong đó bước ra. Lúc này trước mặt hắn không còn mơ hồ hư ảo mà đã thấy được Ngũ Hành tinh rõ ràng ở xa xa.
 
Giống như hắn chỉ cần bước về phía trước một bước là có thể đi vào bên trong Ngũ Hành tinh Ở phía sau Vương Lâm lúc này chính là Ngũ Hành đại trận đang tan rã!
 
Nhìn chằm chằm vào Ngũ Hành tinh, Vương Lâm đang muốn bước vào thì đúng lúc này bước chân hắn sững lại, kêu khẽ một tiếng, hai mắt đột nhiên ngời sáng. Trong mắt hắn Ngũ Hành tinh không ngờ lại chuyển động!