Chứng Kiến Thần Thám

Chương 165 Đặc quyền của Trì Trừng

“Câu hỏi thứ hai, anh và Shanny Fox đều vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, sao đến lúc đi ra chỉ có mình anh?”

Max Copeland tự sát khiến Amanda Willy và Nicole Chez sốc toàn tập, tâm lý bị giáng đòn cực mạnh. Thế nhưng, chẳng đợi hai cô có cơ hội hít thở, cuộc đối thoại giữa Trì Trừng và Peter Bryant đã làm người nghe kinh hãi đến quên cả hô hấp.

Sao Shanny Fox không rời khỏi phòng bếp? Amanda Willy và Nicole Chez đưa mắt nhìn hai phần thịt được bày trên bàn, tức khắc hiểu ra.

Nicole Chez nắm chặt bàn tay lạnh băng của Amanda Willy, không tự chủ được mà lui về phía sau mấy bước.

“Mất nhiều thời gian như vậy, tôi đoán mọi người đói đến mức bụng réo vang mới đúng chứ.”

Peter Bryant làm như không nghe thấy câu chất vấn của Trì Trừng, nói lảng sang chuyện khác rồi đi về phía bàn ăn.

Dưới cái nhìn chăm chú của ba người, anh ta thản nhiên bưng một phần thịt cho mình và chọn một vị trí gần đó, nhàn nhã ngồi xuống.

Cầm lấy bộ dao nĩa màu bạc được chế tác hoàn hảo, Peter Bryant nhẹ nhàng cắt nhỏ miếng thịt đang tỏa hương thơm ra tứ phía.

Trì Trừng, Amanda Willy và Nicole Chez trơ mắt nhìn Peter Bryant cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ. Bọn họ quan sát được ở phần giữa thịt hơi đỏ, có thể thấy, anh ta ước lượng thời gian nấu rất tốt.

Cuối cùng, Peter Bryant đưa miếng thịt vào miệng. Giây phút đó, anh ta như biến thành người hạnh phúc nhất thế giới.

Trì Trừng không thể không thừa nhận, dáng vẻ khi ăn của Peter Bryant rất tao nhã, bắt mắt, hẳn đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta hút được nhiều người hâm mộ đến vậy. Nhìn anh ta thỏa mãn nuốt miếng thịt thăn, khoang miệng anh thế mà nuốt nước miếng theo.

Anh ghê tởm chính phản ứng theo bản năng của mình, nhíu mày. Đúng lúc này, Nicole Chez quay sang nhìn anh. Tiếp đó nữa, cả ba người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.

Sau khi rời khỏi nhà ăn, ba người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng. Bọn họ tin chắc rằng, nếu mình ở lại nhà ăn lâu thêm chút nữa, nhất định sẽ không chịu nổi, chán ghét nôn mửa hết.

“Trì Trừng, Shanny thật sự…”

Thật ra, Nicole Chez biết đáp án nhưng cứ cố chấp hỏi.

“Lúc trước tôi lấy làm lạ, sao Peter Bryant lại giúp Shanny báo thù. Giờ mới vỡ lẽ ra, chắc cô ấy đã tiến hành giao dịch ma quỷ gì đó với anh ta rồi.”

Trì Trừng khổ sở nói, vẫn nhớ như in cảnh tượng đầu tiên mình trông thấy Shanny Fox.

Lúc đó, Shanny Fox và Peter Bryant đang hôn nhau đắm đuối trong bếp, cảnh tượng đó để lại cho Trì Trừng ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Trông như bọn họ muốn cắn nuốt đối phương vào bụng mình vậy.

“Trì Trừng tiên sinh, giờ chúng ta phải làm gì?”

Nicole Chez rất hoang mang, sợ hãi nghĩ đến việc mình đã ở cạnh tên ác ma cuồng ăn thịt người suốt hai ngày qua.

“Nicole, cô chưa hiểu tình huống hiện tại sao?” Trì Trừng nhắc nhở.

Nicole Chez nhìn Trì Trừng bằng ánh mắt khó hiểu, chưa kịp đáp lời thì Amanda Willy luôn giữ im lặng bên cạnh bỗng mở miệng: “Nicole, giờ người còn sống chỉ có chúng ta thôi.”

Nghe vậy, Nicole Chez hồi tưởng lại những việc đã qua. Đêm qua, cô ta đã tự tay tiễn anh trai mình – Ricky Reward rời đi, sáng ra thì Joseph Gerstein trúng độc tử vong, tiếp đó là Max Copeland dùng tay tự sát, cuối cùng là Shanny Fox đã tiến hành giao dịch ma quỷ.

Một ngày một đêm trôi qua, bảy người bước vào lâu đài cổ chỉ còn lại ba.

“Trò chơi kết thúc.”

Amanda Willy bình tĩnh nói. Từ lúc đặt chân vào lâu đài cổ, cô chưa giết ai nên chắc chắn không thể là người cuối cùng sống sót rời khỏi đây. Có điều, cô không sợ.

“Trì Trừng tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết người vô tội là ai không? Tôi tin chắc anh đã nắm đáp án trong tay.”

Trì Trừng liếc qua Nicole Chez. Chuyện này có chút động chạm đến vấn đề cá nhân của cô ta nên anh cần có sự đồng ý của chính chủ.

Nicole Chez không phản đối. Vì vậy, Trì Trừng kể cho Amanda Willy nghe việc Ricky Reward tự giết bản thân.

“Ôi trời!”

Amanda Willy cũng kinh ngạc y hệt Trì Trừng khi lần đầu tiên tiếp cận chân tướng, sau đó, cô thương cảm nắm lấy tay Nicole Chez.

“Cô có một người anh trai rất tốt. Hi vọng sau này cô sẽ có được cuộc sống như mình mong muốn.”

Nicole Chez cảm động rơi nước mắt, ôm lấy Amanda Willy.

“Không, cô mới là người phải sống sót. Tôi có tội, cô được sống mới đúng. Cô giết tôi đi!”

Nicole Chez nghiêm túc nói. Kể từ khi gặp lại anh trai, cô ta chẳng sợ gì nữa. Nếu dùng cái chết của mình đổi lấy mạng sống của Amanda Willy, cô ta không một câu oán hận.

“Cô ngốc thật đấy! Nếu quy tắc trò chơi cho phép người sau được kế thừa cơ hội sống sót, cô nghĩ Peter Bryant sẽ dễ dàng thả chúng ta đi như vậy sao? Vì vậy, Nicole à, sau này hãy sống thật tốt nhé! Vì Ricky Reward, vì tôi, vì Shanny cũng vì chính cô.”

Nicole Chez tính nói thêm thì bị Trì Trừng cắt ngang, phá hỏng cảnh sướt mướt.

“Các cô theo tôi.”

Trì Trừng nói xong, Amanda Willy và Nicole Chez ngừng khóc, theo anh đi lên tầng năm.

Ban nãy, nhờ có Amanda Willy nhắc tới quy tắc trò chơi anh mới nhớ ra hung thủ từng bảo, khi chỉ còn lại ba người, anh sẽ có một đặc quyền.

Đặc quyền gì đây? Trì Trừng không biết nhưng có dự cảm, nó sẽ là bước ngoặt lớn.

Ba người cùng vào phòng Trì Trừng. Anh lần nữa nhấc điện thoại kiểu cũ trên tủ đầu giường lên.

“Trì Trừng, cuối cùng anh cũng nhớ ra việc gọi điện cho tôi.”

Đầu bên kia điện thoại, hung thủ cảm động nói.

“Chuyện vừa xảy ra anh đều thấy, đúng không?”

Câu đầu tiên của hung thủ đã giúp Trì Trừng xác nhận, hắn đang theo dõi bọn họ, cho nên mới biết anh có thể gọi điện thoại đến.

“Nói thật, tôi cứ nghĩ Amanda sẽ tự mình xuống tay, không ngờ Max Copeland lại tự kết liễu đời mình. Quả là một kẻ đáng thương.”

Bỗng nhiên, Trì Trừng nhớ tới lúc mình khám xét phòng Max Copeland, phát hiện hắn chọn ngủ trên đất.

“Anh là người đưa Max Copeland, hẳn biết luôn nguyên do tại sao anh ta lại ngủ trên đất nhỉ? Rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì?”

Cuối cùng, Max Copeland lựa chọn tự sát làm Trì Trừng hiểu thêm chút ít về người đàn ông trầm mặc, ít nói này.

“Trì Trừng tiên sinh, cả hai chúng ta đều không trải qua cảnh lăn xả trên chiến trường, cho nên không cách nào lý giải được người có tâm lý như Max Copeland, có điều tôi biết lý do tại sao hắn lại muốn ngủ trên đất. Bởi làm thế, hắn được củng cố sự kiên định.”

“Trên chiến trường, dù dỗ bản thân đi vào giấc ngủ cũng phải để mọi giác quan hoạt động cật lực. Chỉ khi làm vậy mới tự cho mình một con đường sống sót. Loại tra tấn này tôi so ra còn kém đấy.”

Nhớ tới dáng vẻ của Max Copeland trước khi trút hơi thở cuối cùng, lòng anh dấy lên sự đồng cảm.

“Giờ anh nói cho tôi đặc quyền thuộc về tôi đi. Anh muốn làm gì?” Trì Trừng vừa tức vừa mất kiên nhẫn.

“Trì Trừng tiên sinh, anh gấp gáp thế làm gì? Kiên nhẫn chút nào, để tôi giới thiệu cho anh vài cái tên nhé.”

“Robin Fiore, 23 tuổi, nữ.”

“Larry McGovern, 17 tuổi, nam.”

“Toby McCarthy, 36 tuổi, nam. Flima McCarthy, 32 tuổi, nữ. Ruth McCarthy, 6 tuổi, nam. Cả gia đình họ sống ở Lawn Town.”

“Valeria Helzer, 15 tuổi, nữ.”

Cuối cùng, Trì Trừng cũng nghe xong hàng chục cái tên mà hung thủ đọc nhưng chưa hiểu mục đích đọc của hắn là gì.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”

Đầu bên kia điện thoại, hung thủ cười nhẹ.

“Đây toàn là nạn nhân của Peter Bryant.”

Chỉ đúng một câu, hung thủ đã ném thẳng Trì Trừng vào hầm băng.

“Tất cả sao?”

Dứt câu, trước mắt Trì Trừng như hiện ra dáng vẻ Peter Bryant ngồi cách đĩa thịt.

“Đúng thế, toàn bộ.”

“Sao anh lại nói cho tôi biết cái này?” Trì Trừng quay đầu nhìn thoáng qua Amanda Willy. Hình như anh đoán ra rồi.

“Giờ là lúc Trì Trừng tiên sinh đưa ra quyết định.”

“Anh có hai sự lựa chọn. Lựa chọn đầu tiên, anh hãy cúp điện thoại, mọi thứ sẽ tuân theo quy tắc ban đầu, bom được cài trong cơ thể Amanda Willy và Peter Bryant lập tức kích nổ.”

“Cái thứ hai, anh có thể để Amanda Willy sống sót rời khỏi lâu đài cổ. Có điều, người hào phóng như tôi cũng sẽ trả tự do cho Peter Bryant luôn nếu anh chọn sự lựa chọn này. Không chỉ vậy, tôi còn giúp Peter Bryant biến mất khỏi thế giới. Chỉ cần anh ta rời khỏi lâu đài cổ, tôi đảm bảo anh không thể thấy anh ta nữa.”

“Anh muốn kết quả nào đây? Trì Trừng tiên sinh?”

Trì Trừng im lặng, quay sang nhìn Amanda Willy. Amanda Willy thì không biết hung thủ đang nói gì trong điện thoại.

“Trì Trừng tiên sinh, tôi cho anh mười phút suy nghĩ.”

Nói xong, hung thủ cười khẽ, cúp điện thoại.

“Trì Trừng, anh nói gì với đối phương thế?”

Thấy Trì Trừng buông điện thoại xuống, Nicole Chez hỏi.

Trì Trừng vẫn giữ im lặng, như thể anh mất thính giác, bắt đầu hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong lâu đài cổ.

Nhìn thì như hung thủ sắp xếp cho bảy người chẳng liên quan đến nhau mà trên thực tế, hắn lại sớm đoán ra hướng phát triển của trò chơi.

Chắc chắn Ricky Reward sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ Nicole Chez, Shanny Fox phải giết Joseph Gerstein cho bằng được, đồng thời Max Copeland không tự sát thì Amanda Willy cũng khó lòng bỏ qua. Vì vậy, hung thủ đã đoán trước được kết quả trò chơi.

Peter Bryant là người duy nhất không liên quan đến bọn họ. Hung thủ sớm đã đoán ra anh ta sẽ là người đầu tiên góp mặt trong ba người sống đến cuối cùng. Cho nên, mọi thứ đã được sắp xếp sẵn, sự lựa chọn cuối cùng của Trì Trừng mới là mục đích thật sự của hung thủ.

Trì Trừng chẳng phải người đứng xem. Chính anh mới là nhân vật chính của trò chơi. Hay nói theo cách khác, trò chơi chỉ được bắt đầu khi còn lại ba người.

Trì Trừng phải làm gì? Cứ thế duỗi tay thả một tên ác ma điên cuồng ăn thịt người? Hay lựa chọn hi sinh Amanda Willy để giữ an toàn cho nhiều người?

Phải làm sao? Trì Trừng không biết.