Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 166 Như được khai sáng

“Không việc gì.” Thích Tự tắt thuốc, hỏi, “Bọn họ đàm phán thế nào rồi?”

“Hiện có một vấn đề phát sinh, trong số 600 triệu mà Cù tổng nói đến, chỉ 1/3 là đang nằm trong tài khoản của công ti, còn lại đều do một công ti quỹ quản lí. Rút tiền từ quỹ sẽ mất thời gian hơn một chút, bọn họ đã liên hệ với đại diện bên đó rồi, giờ phải đợi mai người của công ti quỹ đến thì mới đàm phán cách xử lí tiếp được.” Sở Mộng đến gần hơn một chút, nhỏ giọng nói, “Luật sư Hàn bảo tôi hỏi cậu xem có muốn ở lại Nam Thị một đêm không, có vẻ là Cù tổng muốn cậu đi theo đảm nhiệm đến cùng.”

Thích Tự: “Cũng được, cứ sắp xếp vậy đi.”

Sở Mộng nhớ lại câu chuyện trong bữa trưa, cười cười ghẹo hắn: “Hình như Cù tổng hơi bị ưng cậu đấy, có khi nào là nhắm cậu cho vị trí con rể nên hôm nay mới quyết định hào sảng vậy không?”

Thích Tự nhăn mày, chỉ để lại một câu “Đừng nói lung tung” rồi quay người đi về phòng đàm phán.

Sở Mộng bụm miệng cười trộm, cũng rảo bước đuổi theo.

Tối đó bọn họ nghỉ lại một khách sạn trong trung tâm Nam Thị. Ăn xong về phòng, Thích Tự cũng bấm điện thoại gọi cho Thích Nguyên Thành luôn.

“…Ba à.”

“Thích Tự?” Thích Nguyên Thành nghe máy nói, “Ba cũng đang định gọi con, tình hình thế nào rồi?”

Thích Tự báo cáo lại tiến triển đàm phán, không quên kể về vấn đề mà Sở Mộng nhắc đến, chỉ lo bọn họ sẽ không kịp hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần trước thời hạn mà Vương Trăn Đống đưa ra.

Thích Nguyên Thành nói: “Có người đồng ý tiếp nhận cổ phần của ông ta rồi thì dễ nói thôi, giao dịch mấy trăm triệu cũng không thể vội vàng được, luật sư Hàn sẽ lo kí thỏa thuận với bọn họ.”

Hắn nghe vậy thì yên tâm, bấy giờ mới nói lại tin tức Hứa Kính vừa tiết lộ cho ba: “À ba, Hứa Kính bảo vụ lần này của Vương Trăn Đống là do phía Lập Tảo gây rối đấy.”

Thích Nguyên Thành không khỏi sửng sốt: “Con liên lạc với Hứa Kính?”

“…Vâng.” Mặc dù hắn vẫn để tâm chuyện Hứa Kính tới làm cho Lâm Hoán, nhưng chuyện nào ra chuyện ấy, nói sao thì Hứa Kính cũng đã có lời giúp bọn họ trong việc đàm phán với với Cù tổng lần này.

Thích Tự cố gắng gạt cảm xúc cá nhân qua một bên, tường thuật lại nguyên xi thái độ của Cù tổng cũng như lời nhắc nhở từ Hứa Kính.

Thích Nguyên Thành hừ nhẹ, nói: “Coi như thằng nhóc kia còn có lòng… Nhưng thật ra ba cũng đoán được chuyện này, con cứ thử nghĩ xem, giờ mà Tư Nguyên lao đao vì giá cổ phiếu thì ai là người được lợi nhất? Còn không phải Phi Á đang đấu đá với MeiWei à! Mấy hôm nay ba cũng nói chuyện với Vương Trăn Đống, hợp tác bao năm nay, đùng một cái đòi rút vốn thì còn khả năng nào ngoài bị Lập Tảo xúi giục, có khi là được bên đó đề xuất điều kiện hời hơn rồi cũng nên! Nhưng đây không phải mấu chốt, quan trọng là việc Vương Trăn Đống rút đi có thể sẽ gây ra hiệu ứng đám đông. Hứa Kính nó nhắc cũng đúng đấy, giờ mà có người rút vốn nữa thì chẳng lẽ chúng ta phải bán nhà đắp vào? Tìm người thế chỗ không thể là kế sách lâu dài, hơn cả việc xin đầu tư từ mấy Cù tổng, bây giờ chúng ta phải kiếm được một tập đoàn lớn với lực lượng hùng hậu đến ủng hộ Tư Nguyên, có thể không tầm cỡ như Tư Thị, nhưng quy mô cũng phải lớn, đầu tư bao nhiêu không quan trọng, chủ yếu là cần thân cận với Tư Nguyên, nhằm ổn định lại tâm lí cho các cổ đông và người đầu tư.”

Thích Tự nghĩ bụng, tập đoàn lớn mà hùng hậu như thế thì phải đi đâu tìm mới được? Từ khi đưa Tư Nguyên lên sàn thì ba hắn toàn công ti ở nước ngoài, lúc nhà họ Tư gặp chuyện cũng đã dùng đến mọi mối quan hệ dùng được.

Chẳng lẽ, hắn lại đến nhờ Phó Diên Thăng hỗ trợ? Nhưng Phó Diên Thăng đơn giản là một “chuyên viên” quanh năm trà trộn tại các công ti chứng khoán, trong một giới phân chia giai cấp như tài chính, với chức vị ấy thì Phó Diên Thăng có ghê gớm nhường nào cũng chỉ tiếp xúc với các khách hàng tầm Cù tổng là chính…

Trong lúc hắn còn đang băn khoăn không thôi, Thích Nguyên Thành lại đột nhiên nói: “Không giấu con, mấy tiếng trước vừa có một người không thể ngờ đến mới liên hệ cho ba.”

Thích Tự hơi giật mình: “Ai ạ?”

Thích Nguyên Thành: “Lôi Hoành.”

“Lôi Hoành?” Thích Tự sửng sốt vài giây mới nhớ ra, “Lôi Hoành của Trung Đạt ấy ạ!?”

Thích Nguyên Thành: “Đúng vậy, nhưng không phải đích thân ông ta, mà là giám đốc của một công ti đầu tư dưới trướng Trung Đạt gọi điện cho ba, muốn đặt vấn đề hợp tác với Tư Nguyên.”

Thích Tự nhíu mày: “Hợp tác thế nào à?”

Thích Nguyên Thành: “Cụ thể thì ba chưa biết, nhưng thấy người kia bảo là Lôi Hoành đích thân ra chỉ thị, mai hẹn gặp ba, Lôi Hoành sẽ đích thân tới.”

Thích Tự: “Ba đồng ý chưa ạ?”

Thích Nguyên Thành: “Tất nhiên, bất kể bọn họ có ý định gì, nội việc Trung Đạt chủ động tìm tới thôi đã là một tin hiệu khả quan đối với những người đang theo dõi nhất cử nhất động của Tư Nguyên rồi.”

Không sai, hiện tại Trung Đạt nằm trong TOP100 doanh nghiệp toàn cầu, lại có vốn đầu tư từ nhà nước, phải nói là thực lực không thể coi thường. Lôi Hoành sẽ không vô duyên vô cớ liên hệ với ba hắn, có thể bàn chuyện hợp tác dĩ nhiên là chuyện tốt, chẳng qua nghĩ đến ân oán năm xưa giữa Tô Cánh và Lôi Hoành, không hiểu sao Thích Tự lại thấy hơi bất an.

Thích Nguyên Thành nói tiếp: “Bọn họ hẹn 2 giờ chiều ngày mai, con mà muốn gặp Lôi tổng thì sáng mai về sớm rồi đi cùng ba.”

“Chắc con không về kịp đâu.” Thích Tự giải thích, “Cù tổng kia có vẻ không thạo về phương diện tài chính của công ti, nay lúc đàm phán với luật sư Hàn, ông ấy còn hỏi xem con có thể ở lại đến mai không, con vẫn nên ở lại cho ông ấy yên tâm thì hơn. Còn phía Lôi tổng, người ta tai to mặt lớn, đã không điểm danh con thì con đến cũng không ích gì, ba đứng ra bàn chuyện thôi là được rồi.”

Thích Nguyên Thành: “Vậy thôi.”

Sau khi dập máy với Thích Nguyên Thành, Thích Tự lại mở app định vị ra coi Phó Diên Thăng đang ở đâu. Thấy đối phương vẫn chưa về nhà, hắn mới tranh thủ vào tắm nước nóng một trận.

Tắm táp xong ra, Thích Tự mới video call cho đối phương.

“Gọi điện đúng lúc thế.” Phó Diên Thăng nhanh chóng nhận điện, vừa cầm điện thoại vừa nhập mã vào nhà, lại hỏi, “Theo dõi định vị rồi gọi tôi đấy à?”

“Uh huh.” Thích Tự lên giường, thoải mái nằm ra, cảm giác nói chuyện với Phó Diên Thăng cảm giác nhẹ nhõm hơn với ba bao nhiêu. Hắn hỏi, “Sao về muộn vậy?”

“Đi xã giao mà, mới 9h giờ, này coi là sớm rồi.” Phó Diên Thăng cầm điện thoại vào bếp, rót cho mình chén nước rồi mới nhìn đến màn hình, “Nay đi ngủ sớm thế à?”

“Chưa ngủ, mới nằm thôi.” Thích Tự một tay chống đầu, chỉ thấy người trong video hơi ngẩng lên, để lộ rõ đường cằm, yết hầu hơi động lúc uống nước, hết sức gợi cảm.

Không thể không thừa nhận, Thích Tự thật quá nhớ người kia.

Uống được nửa cốc, Phó Diên Thăng mới ngồi xuống bàn ăn, nhìn vào điện thoại nói: “Vẫn đang ở Nam Thị à?”

“Sao biết?” Thích Tự nhướng mày, “Chẳng lẽ anh cũng cài thiết bị định vị tôi?”

“Tôi cũng muốn đấy chứ, mà cậu có chịu đâu.” Phó Diên Thăng bất mãn hừ mũi, mới nói tiếp, “Không ở Nam Thị thì cậu ra khách sạn làm gì?”

Thích Tự: “Ở Hải Thành tôi cũng ra khách sạn được chứ sao? Biết đâu tôi đi thuê phòng với người khác?”

Phó Diên Thăng: “…”

Thích Tự: “Sao không nói gì?”

“Cậu nhìn lại căn phòng đi, nhìn cái bài trí lỗi thời ở đó đi! Đại thiếu gia tầm cỡ như cậu, ở Hải Thành không đi khách sạn năm sao mà lại đến cái nhà nghỉ cấp này làm gì? Chưa kể hôm nay cậu đi gặp Cù tổng đúng không? Có gì mà không đoán được vì chưa xong việc nên phải nghỉ lại Nam Thị?” Phó Diên Thăng gườm gườm nhìn hắn, “Thôi được rồi, đừng đố tôi mấy vấn đề ngốc nghếch này nữa, có gì nói đi!”

Thích Tự: “…”

Thích Tự chống người dậy, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, lại nói: “Vậy sao anh không hỏi tôi tình hình thuận lợi hay không?”

“Cậu tươi tỉnh ở đây ba hoa đùa với tôi thế này, còn có thể không thuận lợi chắc?” Phó Diên Thăng chỉ biết nói, “Mình cậu hỏi ngớ ngẩn chưa đủ à mà còn muốn tôi cũng vậy?”

Thích Tự thầm chửi một tiếng trong lòng, đặt điện thoại lên chân rồi vớ lấy một cái gối, vừa chọc chơi vừa kể lại chuyện hôm nay cho Phó Diên Thăng.

Phó Diên Thăng vuốt vuốt cằm, nói: “Tức là lần này Hứa Kính cũng góp tay giúp đỡ đấy chứ.”

Thích Tự hơi siết lấy gối trong tay, khẽ nói: “Bản chất Cù tổng rất tốt tính, kể cả không có cuộc gọi kia của Hứa Kính thì hẳn là việc vẫn thành thôi.”

Phó Diên Thăng: “Cũng không thể nói thế được…”

Kì thực Thích Tự hiểu rõ vấn đề, nãy còn lí luận phân bua với ba không ít, nhưng ở trước mặt Phó Diên Thăng, hắn mới muốn được thể ra vẻ một chút: “Anh không có gì để nói về lời kia của Hứa Kính à?”

Phó Diên Thăng: “Chuyện anh ta muốn cậu nhận sai ấy hả?”

Thích Tự: “Anh cũng thấy tôi sai à?”

Phó Diên Thăng bật cười: “Nói chứ, hai người một 22 một 33 tuổi đầu rồi mà hành xử cứ như trẻ con vậy.”

Thích Tự cáu tiết đấm xuống gối: “Anh có ý gì?”

Phó Diên Thăng phân tích: “Việc Hứa Kính muốn cậu gọi cho mình ngày hôm nay, chứng tỏ anh ta vẫn rất quan tâm đến cậu.”

“Quan tâm thì sao?” Thích Tự cười nhạt, “Rốt cục rồi vẫn đi đấy thôi? Lại còn sang chỗ của Lâm Hoán nữa?”

“Cũng vì anh ta muốn biết cậu có để tâm đến mình không thôi.” Phó Diên Thăng cầm cốc lên uống một ngụm rồi nói tiếp, “Nếu anh ta không sang chỗ Lâm Hoán, thì có thể khiến cậu chú ý và không cam tâm đến vậy à? Cậu dám nói mình không giận anh ta vì đã bỏ rơi, đã phản bội mình không? Nói thật với tôi, đừng tự lừa dối bản thân.”

Thích Tự nhấn thật sâu ngón tay vào mặt gối: “Không cam tâm, thì cũng biết phải làm sao?”

Phó Diên Thăng: “Còn làm gì nữa? Cướp người về chứ sao! Tôi thấy những gì anh ta nói với cậu hôm nay chẳng khác gì đang bảo “Chỉ cần thấy cậu giận, anh sẵn sàng xông pha khói lửa vì cậu” cả. Trong khi cậu lại ở đây bướng bỉnh, nói muốn cho anh ta thực hiện ý chí của mình, có bị ngốc không thế hả? Cuộc đời được mấy lần 7 năm? Tình nghĩa của anh ta với Lâm Hoán có thể bằng được với cậu không? Cậu đã tin tình nghĩa sẽ chiến thắng lợi ích, thì sao không nghĩ đến chuyện chinh phục lại người kia với tư tưởng ấy của mình? Chưa kể Hứa Kính còn là người đã vào đến nội bộ Lâm Thị, nếu cậu biết dụng tâm phản công một chút, anh ta sẽ là nguồn tin tình báo tốt nhất cho Tư Nguyên các cậu!”

Lời này của Phó Diên Thăng như bổ thẳng xuống đầu Thích Tự, khiến hắn sửng sốt đến ngây người. Vốn đang còn không phục, còn cảm thấy Phó Diên Thăng không ở trong hoàn cảnh của mình mà nói như đúng rồi, mà chẳng biết bị câu nào của đối phương đánh trúng, hắn đột nhiên tỉnh ngộ ra, cảm giác như được khai sáng, vỡ lẽ tất cả.

Thích Tự hơi chấn động, nhếch miệng thâm trầm nhìn Phó Diên Thăng: “Thầy Phó, anh đúng là không phải người…”

Phó Diên Thăng: “???”

Phó Diên Thăng lập tức la ó: “Mẹ nó chứ cậu không đồng ý thì thôi, việc gì phải chửi chồng mình như thế?”

(*câu nói “Đúng là không phải người…” hiện hay được dùng như một câu chửi/chế giễu, nhưng trước đây vốn dĩ nó chỉ có ý nói người nghe bất kham, không theo quy củ, làm khác thói thường, v.v. thôi—ở đây hẳn là Tự nói với ý xưa, mà Thầy lại tưởng mình bị chửi)

Thích Tự vươn tay chạm lên mặt Phó Diên Thăng trên màn hình, nói: “Không có gì, cảm ơn anh.”

Phó Diên Thăng: “…”

Nhưng Thích Tự cũng không để Phó Diên Thăng đắc ý được bao lâu, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Phải rồi, hỏi anh một chuyện này.”

****

<Epilogue>

Thích Tự: “Cảm giác tán gẫu với Phó Diên Thăng đúng là thoải mái hơn nói chuyện với ba.”

Thích Nguyên Thành: “Thằng ranh! Ai cho mặc áo choàng tắm tán gẫu với đàn ông!!!”

Thích Tự: “…Nhưng đấy là người yêu con.”

Thích Nguyên Thành: “Kể cả thế!! (╰皿╯)”

vtrans by xiandzg

T/N: Mình không muốn phân bua cho Hứa Kính, hành động của ảnh sai hay đúng còn tuỳ người cảm nhận, chỉ muốn nói là việc người này không hợp với tư tưởng kinh doanh của Cá là thật, ý muốn thao túng làm nhiếp chính vương cho thái tử có lẽ cũng là thật, nhưng đến hai chương này thì có thể thấy tình cảm trong 7 năm ở với Thích gia không phải giả, ý đồ thao túng cũng chưa chắc đã không xuất phát từ thói quen bao bọc một đứa em ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Mặt khác thì douma F1S lại ghi một bàn nữa vào lòng em rồi T________T