Tiên Nghịch

Chương 1663 Một đao chờ sẵn

Giờ phút này tướng lãnh mặc bạch giáp không thể lui lại phía sau nữa. Đây không phải là đấu pháp chính thức, có thể tiến lui theo ý muốn. Đây là đánh cờ, là một trận cờ giết chóc, giống như chiến trường tu la chính thức.
 
Trong chiến trường, nếu đại tướng mà lui sẽ khiến khí thế giảm mạnh. Nhất là lúc này Vương Lâm đang gào thét đánh tới, hắn lại càng không thể lui lại!
 
Lui chứng tỏ là hắn sợ Vương Lâm. Lui hắn rất có khả năng không còn cơ hội thắng nữa! Dù sao thì thời gian trôi qua, Vương Lâm càng giết chóc nhiều lại càng cường đại!
 
Hắn mặc dù có thể lựa chọn giết chóc nhưng khí thế lúc này nếu đã lùi lại thì không thể so với Vương Lâm nữa!
 
-Sát!
 
Thần sắc chiến tướng mặc bạch giáp dữ tợn, trong tiếng gầm nhẹ, bạch mã vằn hổ ở dưới thân liền hí vang lao về phía Vương Lâm!
 
Lúc này từ trên trời cao nhìn xuống, phía đông của trận chiến vô tận này, hai cơn gió lốc một đen một trắng đang cách nhau ngàn trượng, không ngừng áp sát. Dù là màu trắng hay màu đen thì cũng vừa tiến bước vừa không ngừng giết chóc, tranh thủ khoảng cách ngàn trượng này để khiến mình đạt được ưu thế lớn nhất!
 
Tiếng kêu thảm thiết vang động không gian. Người chết vô số, hai cơn lốc đen trắng càng lúc càng gần!
 
Bạch Hổ chiến tướng trên bầu trời khiếp sợ, thần sắc vặn vẹo, tâm thần dung nhập vào chiến tướng mặc bạch giáp ở phía dưới, không ngờ lại khiến phía sau chiến tướng mặc bạch giáp mơ hồ hiện lên một con mãnh hổ!
 
Mãnh hổ này to lớn ngập trời, hướng về phía Vương Lâm gầm thét!
 
Thậm chí ngay cả bạch mã dưới thân chiến tướng mặc bạch giáp lúc này thoạt nhìn cũng như hóa thành một con Bạch Hổ, trong lúc lao tới liền phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa!
 
Toàn thân Vương Lâm tràn ngập hắc khí, bao phủ hắc mã dưới thân, mái tóc bạc trắng tung bay, trong tay cầm hắc đao dài hơn một trượng, thoạt nhìn giống như một thanh đồ đao khai thiên!
 
Những giọt máu tươi từ trên thanh đao nhỏ xuống, mùi máu tanh bốc lên ngập trời.
 
-Hổ thì đã sao, hôm nay Vương mỗ muốn chém hổ!
 
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên, lộ ra hàn khí ngập tràn, hắc khí hóa thành gió lốc cuốn ra bên ngoài thân thể, hình thành một hư ảnh khổng lồ.
 
Người khổng lồ này không phải là Đạo cổ Diệp Mịch mà là Đạo cổ Vương Lâm!
 
Năm trăm trượng, bốn trăm trượng, ba trăm trượng.hầu như chỉ trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người chỉ còn không tới một trăm trượng! Khoảng cách một trăm trượng trong nháy mắt bị rút ngắn!
 
Trong tích tắc hai người đã áp sát!
 
-Sát!
 
Chiến tướng mặc bạch giáp ngẩng phắt đầu, phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa!
 
Vương Lâm lại bất đồng. Hắn không phát ra bất cứ âm thanh nào mà trầm mặc, hắc mã dưới thân cất bước, tay phải vung trường đao giơ lên chém xuống một hình vòng cung tử vong. Ánh đao màu đen kia giống như dung hợp cùng với bầu trời hôn ám, giống như thay thế vầng trăng máu ở phía sau.
 
Một đao chém ra khiến thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn, bầu trời như sụp đổ. Tất cả ngưng tụ lại trong một đao này!
 
Trường thương của chiến tướng mặc bạch giáp phát ra bạch quang chói mắt, trong nháy mắt khi áp sát Vương Lâm liền đâm ra. Hư ảnh Bạch Hổ phía sau vặn vẹo, lao thẳng về phía trường thương, trong nháy mắt liền dung nhập vào trong đó. Từ xa nhìn lại, đây đâu phải là trường thương gì mà rõ ràng là một con Bạch Hổ đang vồ mồi!
 
Hắc bạch áp sát nhau, trong nháy mắt khi va chạm, tiếng ầm vang kinh thiên động địa nổi lên, chấn động mặt đất. kinh động bầu trời, truyền khắp cả tinh vực!
 
Trong tiếng ầm vang, trường đao của Vương Lâm và trường thương do Bạch Hổ hóa thành va chạm nhau. Trường thương kia lập tức tan nát. Bạch Hổ cũng phát ra tiếng rống thê lương, vặn vẹo tan rã. Trường đao của Vương Lâm cũng như vậy, răng rắc nứt tung ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi.
 
Hai con ngựa cũng nghênh đầu ầm ầm va chạm. Cả hai đều phát ra tiếng hí dài, cái đầu tan nát, sau đó lan tới toàn thân, tự động hóa thành hắc bạch khí cuốn ra tám hướng.
 
Binh toái mã vong!
 
Hai người đồng thời nhảy lên, trong nháy mắt khi đụng vào nhau liền ầm ầm triển khai chém giết. Tiếng chấn động vang vọng chín tầng trời không tiêu tán. Một lát sau, tiếng ầm vang kinh thiên động địa nổi lên, giống như muốn phân thiên địa làm hai!
 
Trên bầu trời, toàn thân Bạch Hổ chiến tướng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, vẻ hung ác hiện lên. Bạch Hổ chiến tướng chủ hung, hắn là Bạch Hổ chiến tướng thì lại càng có hung sát khí kinh người!
 
Nhưng giờ phút này hắn sau khi phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã tràn ngập vẻ hoảng sợ!
 
-Hắn làm sao lại có thể có được sát khí như vậy! Cả đời này hắn rốt cục đã giết bao nhiêu người!
 
Thân thể bổn tôn trên bầu trời của Vương Lâm bỗng dưng run lên, sắc mặt tái nhợt nhưng hai mắt càng thêm ngời sáng, nhìn lướt qua Bạch Hổ chiến tướng, giọng nói của Vương Lâm bỗng dưng vang lên quanh quẩn.
 
-Nhận thua đi!
 
-Bạch Hổ ta tuyệt đối sẽ không nhận thua. Quy tắc của giới này do ta định ra, ta tuyệt đối sẽ không thua!
 
Tay phải Bạch Hổ chiến tướng giơ lên đấm lên ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
 
Trong nháy mắt khi máu tươi này rơi xuống mặt đất, áo giáp toàn thân chiến tướng mặc bạch giáp đã tan nát, thân thể không ngừng có máu huyết trào ra, liên tục lui lại phía sau ngàn trượng, ầm một tiếng liền rơi xuống mặt đất. Đúng lúc này thì đám máu tươi của Bạch Hổ chiến tướng phun ra rơi xuống, dung hợp vào trong chiến tướng mặc bạch giáp này. Hắn rống lên đứng dậy, không đi tới phía Vương Lâm mà nổi giận chém giết đám binh lính bên cạnh.
 
Mỗi khi giết một người thì thương thế của hắn sẽ khôi phục một chút, áo giáp đã tan nát cũng một lần nữa được ngưng tụ lại!
 
Thần sắc của quân cờ do thần thức Vương Lâm biến thành cũng ầm ầm bị cuốn về phía sau, áo giáp cũng tan nát, mái tóc bạc trắng phất phới, thân thể liên tiếp lui lại ngàn trượng.
 
Giờ phút này chiến tướng mặc bạch giáp điên cuồng giết chóc chẳng phân biệt địch ta. Nhưng phàm là quân binh chết trong tay hắn đều hóa thành bạch khí dung nhập vào trong cơ thể hắn.
 
Chiến tướng mặc bạch giáp này giống như vẫn chưa cam lòng, thân thể nhoáng lên liền có cả ngàn giọt máu tươi từ trong lỗ chân lông bay ra, cuộn thẳng tới bốn phía, bất ngờ hóa thành một ngàn huyết khí. Hễ binh lính bị huyết khí này đụng vào, sau khi bị huyết khí dung hợp liền lập tức tiêu tán. Huyết khí lại nhằm mục tiêu kế tiếp mà bay tới.
 
Do vậy mà chỉ trong chốc lát, rất nhiều binh lính biến ảo ra trên bàn cờ đều tử vong. Mà tốc độ tử vong càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã tới gần mười vạn!
 
Chiến tướng mặc bạch giáp nhảy vọt lên, trong nháy mắt duỗi ra. Khí tức của mười vạn binh lính sau khi tử vong biến thành điên cuồng ngưng tụ tới, phát ra tiếng răng rắc. Bên ngoài thân thể người này lại xuất hiện áo giáp màu trắng lần nữa xuất hiện, bạch mã lại ngưng tụ ra. Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt. Một ngàn giọt máu vẫn tiếp tục giết chóc!
 
Vương Lâm không sử dụng phương pháp như vậy mà trong khi lùi lại, ánh mắt lóe lên, tập trung nhìn về phía người thứ ba đang không ngừng lùi lại phía sau – tướng lãnh mặc kim giáp do thần thức của tu sĩ Ngũ Hành tinh nọ biến thành!
 
Ánh mắt tướng lãnh mặc kim giáp này tiếp xúc với ánh mắt của Vương Lâm, nhất thời lông tóc dựng ngược, không cần nghĩ ngợi liền nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng Vương Lâm cất bước lao thẳng tới phía hắn. Trong nháy mắt khi tới gần, tay phải Vương Lâm giơ lên vỗ mạnh xuống.
 
Chiến tướng mặc kim giáp là yếu nhất trong ba quân cờ, giờ phút này dù dưới quy tắc đã biến thành chiến tướng nhưng còn lâu mới bằng được Vương Lâm và Bạch Hổ. Nếu không có quy tắc của giới này thì Vương Lâm muốn giết người này nhất định phải hao phí không ít thời gian. Nhưng lúc này hắn không phải là giết bổn tôn mà chỉ giết một phân thân phàm nhân dưới quy tắc này. Chuyện này cũng đơn giản.
 
Giờ phút này tu sĩ Ngũ Hành tinh trong lúc hoảng sợ, căn bản là không có chút lực lượng phản kích, dưới lực lượng một chưởng của Vương Lâm, chiến tướng này hét thảm một tiếng, kim giáp toàn thân lập tức tan nát.
 
Trong nháy mắt khi nó tan nát, quân cờ do thần thức của Vương Lâm biến thành bỗng nhiên mở miệng, trực tiếp nuốt lấy hắn. Vương Lâm là thôn hồn, thần thức của hắn cũng có năng lực này, mặc dù bị nơi này áp chế nhưng hồn lại liên quan tới bản năng, vẫn tồn tại như trước. Tuy rằng hắn không nuốt được Bạch Hổ nhưng vẫn nuốt được quân cờ đã suy yếu dưới quy tắc này!
 
Chiến tướng mặc kim giáp kêu lên thảm thiết, tiếng kêu rơi vào trong chiến trường giống như hòn đá rơi xuống biển, không tạo nên được chút sóng gió. Trong nháy mắt khi Vương Lâm thôn phệ người nọ, quân cờ do thần thức của hắn biến thành lập tức có hắc khí lượn lờ toàn thân. Áo giáp tan nát lúc trước lại một lần nữa ngưng tụ lại, còn uy vũ hơn trước mấy lần.
 
Lúc này ngay cả mũ giáp cũng đã ngưng tụ ra, phủ lấy đầu Vương Lâm. Chỉ còn lại mái tóc bạc trắng phía sau mũ giáp tung bay, đối lập hoàn toàn với áo giáp màu đen.
 
Một tiếng rồng gầm kinh thiên vang lên. Dưới thân Vương Lâm lần này ngưng tụ ra không phải là một con ngựa mà là một con hắc long. Con hắc long này thân thể giống như sương mù, sau khi xuất hiện liền xoay xung quanh thân thể Vương Lâm, hướng về phía chiến tướng mặc bạch giáp mà gầm thét!
 
Chiến tướng mặc bạch giáp khi nghe tiếng gầm này liền ngẩng phắt đầu, tay phải chụp về hư không phía trước một cái. Một ngàn giọt máu tươi ở bốn phía liền lập tức quay về, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Trong phút chốc, bạch mã dưới thân thể người này liền vặn vẹo, cất lên một tiếng hổ gầm bất ngờ hóa thành một con Bạch Hổ rất lớn.
 
Hắn đứng trên lưng Bạch Hổ, cầm trường thương dài ba trượng trong tay, ánh mắt lộ ra sát khí điên cuồng. Bạch Hổ nọ gầm thét, nhảy vọt lên, mang theo người này lao thẳng về phía Vương Lâm!
 
Tay phải Vương Lâm giơ lên, hắc khí vờn quanh liền hóa thành một thanh đại đao dài ba trượng. Hắn trầm mặc đứng đó, hắc long dưới thân gầm lên, cuốn thân lao về phía Bạch Hổ!
 
Ván cờ đã tới nước một trận định thắng thua!
 
Song phương trong nháy mắt đã áp sát. Lập tức tiếng hổ gầm long ngâm, long tranh hổ đấu ầm ầm chấn động mặt đất. Tu chân tinh này giống như sắp sụp đổ.
 
Một đao của Vương Lâm giáng xuống, lần lượt va chạm với trường thương của chiến tướng mặc bạch giáp kia. Trầm mặc hồi lâu lúc này một tiếng gầm nhẹ từ miệng Vương Lâm truyền ra. Đồng thời với tiếng rống này, bên ngoài thân thể Vương Lâm có hư ảnh Đạo cổ biến ảo ra, ầm ầm theo đao giáng xuống.
 
Chiến tướng mặc bạch giáp phát ra tiếng gầm thét tuyệt vọng, trường thương tan nát, áo giáp vỡ vụn, Bạch Hổ dưới thân nổ tung. Thân thể hắn từ mi tâm xuất hiện một sợi tơ máu, theo một đao Vương Lâm giáng xuống, thân thể liền ầm ầm tan rã!
 
Trên bầu trời, sắc mặt Bạch Hổ chiến tướng trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc lập tức trở nên ảm đạm.
 
-Từ nay về sau Bạch Hổ ngươi chính là nô bộc của Vương Lâm ta!
 
Bổn tôn Vương Lâm đang khoanh chân liền đứng vụt dậy. Đồng tử trong hai mắt hắn co rụt lại. Hắn cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt đang ập tới, lúc này không cần nghĩ ngợi, bước một bước tiến tới nhưng toàn thân không ngờ lại hợp nhất với chiến tướng mặc hắc giáp do thần thức biến thành ở phía dưới.
 
Hắn mở miệng lớn nuốt một cái, lập tức nuốt toàn bộ khí tức của chiến tướng mặc bạch giáp vào cơ thể. Thân thể Vương Lâm tỏa ra hắc khí ngập trời, hóa thành một cơn lốc quét ngang bốn phía, ngưng tụ đại đao dài mấy trượng trong tay. Hắn đột nhiên giơ đao, hai mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời, đồng tử co rút lại thành một điểm, tinh khí thần toàn thân và tất cả mọi thứ đều nương theo quy tắc ở nơi này ngưng tụ lại, toàn bộ dung nhập vào một đao này!
 
Một đao này đã đạt tới lực lượng giới hạn của giới này! Một đao này có thể phá vỡ quy tắc trước đây của Bạch Hổ chiến tướng! Một đao này là Vương Lâm mượn quy tắc của tàn giới này mà biến thành, một đao diệt thiên!
 
Hắn đang đợi, chờ đợi người khiến hắn cảm thấy có nguy cơ xuất hiện! Hơn nữa đồng thời, tay trái Vương Lâm đưa ra phía sau bắt quyết. Lập tức một vùng hỏa quang mơ hồ lóe lên, hóa thành một cái ô lửa nhỏ trong tay hắn rồi biến mất.