Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1711 Kim Hồ Cùng Hóa Hình Linh Dược

“Cái đỉnh này đúng là vật mà Thạch huynh đã nói hay không thì ta cũng không quá rõ ràng. Có lẽ là phải mà có lẽ là không, bất quá cái này cũng không quá trọng yếu! Việc quan trọng trước mắt là xem bảo vật thu được trong này có phải là vật nhị vị tiền bối muốn hay không.”

Hàn Lập nở nụ cười nói.

Thấy bộ dáng Hàn Lập không muốn nhiều lời, Thạch Côn cũng không nói thêm cái gì, lúc này gật gật đầu rồi cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Về phần Liễu Thuý Nhi một bên thì đang mở to đôi mắt thuỷ chung nhìn chằm chằm lên Hư Thiên Đỉnh. Lúc này nàng nghe Hai người Hàn Lập nói chuyện với nhau xong thì mới hé miệng nói:

“Hàn huynh, ngươi đem bảo vật thu được ra đi. Hư Linh Đan rất dễ nhận biết, hai người ta tuyệt đối không nhìn lầm.”

Nữ tử này đối với bảo vật trong đỉnh xem ra rất là quan tâm, tựa hồ còn hơn nam tử kia một bậc.

Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến gì, tay áo bào run lên, nhất thời mấy đạo trận kỳ hoá thành quang mang màu sắc khác nhau bắn nhanh ra rồi liền tiến nhập vào trong không trung bốn phía. Trong nháy mắt một cái bạch sắc quang mạc hiện lên một chút đem phương viên hơn mười trượng trong hư không bao vào trong đó. Đây chính là một cái cấm chế pháp trận đơn giản.

Hàn Lập tự nhiên là vì để ngăn ngừa vạn nhất, sợ tại lúc giám định bảo vật có thể phát sinh cái gì ngoài ý muốn nên mới cố ý bày ra như vậy. Hai người Liễu Thuý Nhi đảo mắt nhìn qua quang mạc này nhưng cũng không lưu tâm lắm. Đối với bọn họ mà nói, cấm chế bực này chỉ tiện tay là có thể phá được nên cũng sẽ không bởi vậy mà nảy sinh ngờ vực vô căn cứ đối với Hàn Lập.

Pháp trận vừa bố trí hoàn tất, Hàn Lập nhìn lên cái tiểu đỉnh trên không trung liếc mắt một cái, đuôi lông mày vừa nhíu lại rồi hé miệng phun ra một cỗ thanh hà. Thanh sắc quang hà trên đỉnh cuốn ra rồi nắp đỉnh chợt loé lên mà quỷ dị biến mất không thấy.

Từ trong tiểu đỉnh ẩn ước có tiếng oanh long truyền ra đồng thời mặt ngoài có thanh quang chớp động không thôi. Liễu Thuý Nhi cùng nam tử thấy màn này thì hô hấp như ngừng lại nhưng Hàn Lập thì lại khẽ cười, bàn tay vừa nhấc một ngón tay nhắm vào thanh sắc tiểu đỉnh hư không điểm ra một chỉ.

Tiểu đỉnh nguyên bản chỉ cao chừng một tấc lúc này thanh quang đại phóng mà quay tròn vừa chuyển rồi hoá thành khoảng một trượng. Tiếp theo tay kia Hàn Lập liền bấm pháp quyết. Một âm thanh muộn hưởng vang lên, trong đỉnh nhất thời có một đạo quang cầu bay ra, quang cầu này chỉ lớn cỡ nắm tay, bên ngoài lại bị vô số tế ti bao quanh, bên ngoài thân liên tục co rút.

“Khai!”

Hàn Lập quát khẽ một tiếng, giương tay lên bắn ra một đạo pháp quyết, pháp quyết này loé lên rồi lướt qua tiến vào trong quang cầu. Một khắc sau, vô số tế ti mặt ngoài quang cầu tấc tấc đứt gáy và hoá thành điểm điểm thanh quang tiêu thất không thấy.

Tế ti vừa biến mất thì bên trong kim quang chợt loé rồi một vật từ trong đó bắn nhanh ra. Trong mắt Hàn Lập hàn quang chợt loé, một tay sớm vung ra. Thanh âm “xuy xuy” xé gió vang lên rồi một cỗ hấp lực vô hình phát ra đem vật kia lập tức giam cầm giữa không trung vô pháp nhúc nhích mảy may.

Hàn Lập ánh mắt ngưng lại nhìn rõ ràng vật ấy. Đây là một cái hồ lô màu vàng rực rỡ, mặt ngoài có vô số hoa văn phức tạp, linh quang nhấp nháy bất định. Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn nhìn thấy vật ấy thì thần sắc có chút biến đổi nhưng cũng không có cử động gì khác. Hàn Lập cũng không khách khí vung tay hư không chụp ra rồi bỗng nhiên kéo trở về.

“Vù” một tiếng!

Kim sắc hồ lô lập tức hướng về phía Hàn Lập bắn nhanh rồi rơi xuống trong tay. Cái hồ lô này tựa hồ có một tia linh tính, ở trong tình hình này mà vẫn liên tục run rẩy, bộ dáng như muốn thoát ra.

Hàn Lập đuôi lông mày chợt nhíu lại rồi phất tay áo bào lên trên hồ lô. Bạch quang chợt loé rồi một đạo bạch sắc bùa chú trong nháy mắt đã được dán lên trên mặt. Dưới cấm chế chi lực, hồ lô lúc trước còn rục rịch thì lúc này quang mang vụt tắt, không còn thấy bất cứ cử động gì nữa.

Hàn Lập thần sắc tự nhiên, đưa tay đem hồ lô nâng đến phía dưới mắt tinh tế quan sát. Trong mắt hắn lam mang chớp động, đồng thời một lũ thần niệm trực tiếp xông tới đem bảo vật quét qua. Sau một chén trà nhỏ công phu, trong mắt Hàn Lập linh quang chợt ngừng rồi không nói gì, vung tay lên ném hồ lô về hướng về phía đối diện.

Vật này hoá thành một đoàn kim quang bay ra, sau khi đến chỗ hai người Liễu Thuý Nhi thì ngừng lại, huyền phù bất định ở trên không.

“Cái này không phải là pháp bảo đựng linh dược mà là một kiện bảo vật có thuộc tính kim chúc đầy đủ hiếm thấy. Ngoại trừ bản thân hồ lô tựa hồ có chút thần thông ra thì bên trong còn có vài khẩu phi kiếm không biết tên gì, không biết uy năng rốt cục như thế nào.”

Hàn Lập chậm rãi nói ra.

“Như vậy mà nói, đây là Hồ Trung Kiếm có từ thời thượng cổ. Nghe nói phương pháp luyện chế loại bảo vật này đã thất truyền từ lâu. Tiểu muội thật sự muốn hảo hảo kiến thức một phen. Thạch đạo hữu! Tiểu muội muốn giám định và thưởng thức bảo vật này một chút trước, ngươi có ý kiến gì không?”

Liễu Thuý Nhi sau khi nghe xong bỗng nhiên cười nhìn Thạch Côn nói.

“Hắc hắc, sao Thạch mỗ không đồng ý. Tiên tử cứ việc xem trước đi.”

Nam tử cười ha ha nói, bộ dáng không hề để ý tới nói.

Liễu Thuý Nhi mỉn cười, bàn tay nhỏ bé khẽ động rồi hướng lên không trung vẫy ra một cái. Kim sắc hồ lô kia nhất thời rơi xuống rồi bị nữ tử này bắt vào trong lòng bàn tay, sau đó đem thần thức phóng xuất mà cẩn thận phân biệt.

Thời gian rất ngắn, bất quá chỉ trong chốc lát công phu nàng đã lắc lắc đầu, đồng dạng đem bảo vật này ném về phía Thạch Côn. Nam tử kia thấy vậy thì trên mặt lộ ra một tia thất vọng nhưng vẫn có chút không cam lòng tiếp nhận hồ lô, trong mắt hắn xuất hiện tinh quang chớp động nhìn vào.

“Quả nhiên là một kiện kim chúc bảo vật. Tuy nhiên vật này có thể được đặt trong kim đỉnh thì sợ rằng uy năng tuyệt không nhỏ. Nhị vị đạo hữu cảm thấy nên xử lý vật này như thế nào đây?”

Không lâu sau, Thạch Côn cũng thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nói ra.

Liễu Thuý Nhi nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái rồi thấp giọng cười nói:

“Vật này nếu đã không phải là bảo vật mà gia sư cùng Đoạn tiền bối sở cầu thì không bằng tạm thời giao cho Hàn huynh bảo quản đi, đợi lúc nào tất cả bảo vật được lấy ra cả thì ta quyết định nó thuộc về ai.”

Thạch Côn ánh mắt chớp động rồi cân nhắc một chút rồi cũng gật đầu đồng ý, cổ tay run lên rồi đem cái hồ lô ném cho Hàn Lập, đồng thời nói:

“Nếu Liễu tiên tử đã nói như vậy thì Thạch mỗ cũng không có ý kiến gì. Bảo vật này nếu đã không phải là vật gia sư chỉ định lúc trước thì tạm thời gửi tại chỗ Hàn huynh đi, sau cùng sẽ cùng nhau phân phối.”

“Nếu nhị vị đạo hữu có ý này thì Hàn mỗ trước hết sẽ nhận lấy bảo vật này.”

Hàn Lập cũng không có khách khí cái gì, ống tay áo khẽ động rồi một mảnh thanh quang hướng lên không trung quét qua. Kim sắc hồ lô liền biến mất không thấy. Sau đó hắn lại vung tay bấm quyết lần nữa thúc dục Hư Thiên đỉnh.

Nhất thời bên trong đỉnh thanh hà chớp động rồi lại một đám tế ti bao lấy một vật khác từ trong bay ra. Vật này đồng dạng bị Hàn Lập thi pháp một phen thì tế ti tản mát đi, bên trong lộ ra một bảo vật khác. Đây là một cái hộp ngọc màu xanh, mặt ngoài có kim sắc ký hiệu chớp động không ngừng.

Cái hộp này được Hàn Lập nhấc tay nhiếp tới trong tay hắn. Vừa thấy cái hộp ngọc này thì Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn đứng đối diện tinh thần đều rung lên, mắt cũng không chớp lấy một cái. Hàn Lập cũng không có làm cái gì mê hoặc mà trực tiếp ngay tại trước mặt hai người há mồm hướng về phía hộp ngọc thổi ra một ngụm linh khí.

Nắp hộp tự hành mở ra, sau khi đảo mắt nhìn qua phía bên trong hộp ngọc thì thần sắc Hàn Lập khẽ động. Bên trong vậy mà có đựng hai con tiểu mã mơ hồ có màu xanh biếc, kích thước to cỡ quả trứng gà, phía trên tản mát ra một cỗ dược hương nồng đạm. Chỉ khẽ ngửi một cái là đã cảm thấy một cỗ linh khí tinh thuần thấm sâu vào tâm phế.

Nhưng hai con tiểu mã này ở trong hộp ngọc vẫn không nhúc nhích, hai mắt đóng chặt, bộ dáng như từ lâu đã không còn sinh mệnh, chỉ thấy ánh mắt Hàn Lập hơi co rụt lại nhưng lại lập tức khôi phục như thường rồi nâng hộp ngọc lên trên bàn tay, thanh quang chợt loé.

Trong hộp ngọc, hai con tiểu mã run lên rồi từ bên trong bay lên, một tả một hữu bay thẳng đến chỗ hai người Liễu Thuý Nhi, đồng thời hắn nhàn nhạt nói:

“Hai cây linh dược này hẳn chính là Ngưng Thuỷ Thảo mà nhị vị tiền bối có nhắc tới. Không tưởng được bản thể của nó đã có thể hoá hình, có thể nghĩ được đối với nhị vị tiền bối hẳn là rất có tác dụng. Theo lời nói trước, nhị vị vừa lúc mỗi người bảo quản một con.”

Nghe Hàn Lập nói vậy rồi lại nhìn thấy rõ ràng hai con tiểu mã trông rất sống động thì Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn đều không khỏi mừng rỡ nhưng trong lòng cũng hơi có chút thất vọng.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hai người nọ thấy Hàn Lập không chút do dự đem linh dược quý hiếm như thế chắp tay đưa tới thì sự nghi ngờ, lo lắng trong lòng đối với Hàn Lập cũng tan thành mây khói.

Thạch Côn cười ha ha cảm ơn rồi vươn tay trực tiếp đem tiểu mã xanh biếc nhiếp vào trong tay, sau khi kiểm tra đại khái một phen thì lấy ra một cái hộp ngọc đem linh dược cẩn thận thu vào. Còn Liễu Thuý Nhi sau khi tỉ mỉ phân biệt xong linh dược trong tay thì bộ dáng cũng cực kỳ thoả mãn nhìn Hàn Lập cảm tạ một tiếng rồi sau đó đem linh dược kia trực tiếp ném vào trong tay áo.

Hàn Lập không nói gì chỉ gật đầu rồi tiên tay cầm hộp ngọc trong tay hứng lên trên mặt đất ném đi, để cho hai người phía đối diện thấy rõ bên trong hộp ngọc đích xác không còn gì nữa, sau đó lại tiếp tục thúc dục Hư Thiên Đỉnh.

Tiếp theo trong đỉnh phun ra hai vật, đó là một cái pháp bàn mặt lục giác cùng với một cái bảo tháp kim quang loè loè. Hai vật này vừa nhìn là đã biết là hai kiện dị bảo uy năng sâu không lường được, đồng dạng đều được Hàn Lập tạm thời thu lấy chờ sau này tái phân phối.

Bảo vật từ trong đỉnh tiếp tục được lấy ra đó là một loại tài liệu quý hiếm được Thải Lưu Anh cùng Đoạn Thiên Nhận chỉ tên nên cũng được Hàn lập chia đều cho hai người đối diện. Tuy nhiên vào lúc này trong con người Liễu Thuý Nhi quang mang chớp động, ẩn hiện có một tia nôn nóng.

Khuôn mặt Thạch Côn đồng dạng cũng có chút trầm xuống. Kim sắc quang đoàn vừa rôi bị Hàn Lập thu vào trong đỉnh hai người hắn đều nhìn rõ ràng nhưng số lượng có vẻ cũng không quá nhiều mà đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Hư Linh Đan đâu, điều này sao lại không khiến cho hai người đều có chút thấp thỏm bất an.

Những bảo vật khác có nhiều nhưng nếu không lấy được vật tối trọng yếu là Hư Linh Đan thì chuyến đi này vẫn tính là thất bại.

Lúc này trong đỉnh chợt phát ra tiếng gầm nhẹn rồi thanh quang chợt loé mà phun ra một vật được tế ti vây quanh. Sau khi tế ti tản mát đi thì bên trong cũng lộ ra một cái tử kim sắc tiểu bình, chỉ cao có vài tấc nhưng toàn thân trơn tuột, trong sáng như gương, xunh quanh còn có bạch khí nhè nhẹ.

Vừa cảm ứng linh khí kinh người toả ra từ bên trong cái tiểu bình, sắc mặt Thạch Côn vui vẻ hẳn lên, còn đôi mắt liễu của Liễu Thuý Nhi thì cũng xuất hiện dị sắc nhấp nhoáng. Hàn Lập nhìn cái tử kim bình đang chậm rãi chuyển động trong không trung, trên mặt hắn cũng không nhìn ra biểu tình gì nhưng tay khẽ sờ cằm, khoé miệng hơi vểnh lên.

Bỗng nhiên cánh tay hắn vừa nhấc rồi vươn một ngón tay hướng về phía hư không xa xa điểm ra một cái. Nhất thời tiếng “phốc xuy” vang lên, nắp bình không cánh mà bay, tiếp theo tiểu bình được đảo ngược lại và từ bên trong có một cỗ hoả diễm màu vàng óng ánh phun ra. Cỗ linh diễm này nhẹ kêu lên một tiếng rồi kim diễm tụ lại quay tròn mà huyễn hoá ra một con hoả điểu màu vàng óng ánh.